Trên Kim Loan điện, không khí thật áplực, hoàng đế đen mặt, chỉ vào Hàn tướng đứng bên dưới nói, “Khanh nóilại tình hình cho bọn họ nghe.”
Hàn tướng đứng ra, “Dạ.” Thần sắc hắnnghiêm túc nhìn một vòng xung quanh, cất cao giọng nói, “Hôm trước nhậnđược tin tức của quân coi giữ biên cương, phát hiện ngay cạnh biên cương của ta, Uy quốc xó xu thế phát binh. Mùa xuân năm nay, Uy quốc cướplương thực của dân chúng nước ta, làm cho mấy ngàn dân chúng không cócơm ăn. Tháng tư, qtiểu cổ uân mã Uy quốc cướp hơn một trăm hộ dân nơibiên cương chúng ta, trong đó nữ nhi lớn tuổi đem bán, thám tử báo vớita, Uy quốc đem dân nước ta thành nô lệ mà buôn bán, ngay cả hài đồngcũng không tha.”
Triều đình im lặng, mọi người thật sự mới nghe được tin này lần đầu.
Hàn tướng nói tiếp, “Ngày trước, Uy quốcbắt đầu tập kết quân đội, đầu tiên là tiểu cổ quân đội từ từ tiềm hành(di chuyển ngầm), đóng quân cách biên cảnh nước ta khoảng 100 dặm, hìnhthành hai thế ngọng kìm, muốn xâm phạm lãnh thổ nước ta.”
Hàn tướng nói xong, hành lễ với hoàng đếrồi lui ra, hoàng đế bình tĩnh nhìn mọi người, “Các vị ái khanh, cáckhanh cũng nghe rồi đó. Dân chúng biên cương đang chịu khổ, chiến hỏacũng sắp nổ ra, các ngươi có ý kiến gì không?”
Chúng thần nhỏ giọng nghị luận, một látsau, có một vị quan đứng ra, “Tâu hoàng thượng, vi thần nghĩ rằng, quốccùng quốc hẳn cần dĩ hòa vi quý*, đám người man di này, hẳn rằng hâm mộsản vật phong phú của nước ta, nếu chúng ta có thể ban cho họ những vậtphẩm họ cần, có thể khiến bọn hắn lui về, cũng có thể tránh khỏi cảnhchiến tranh lầm than.”
(*dĩ hòa vi quý: quý trọng hòa bình, ưu tiên hữu hảo)
Lời hắn vừa nói ra, chúng thần lại bắtđầu nghị luận. Các đời đã qua, đánh giặc đều là chuyện cực kỳ cơ bản đểlập quốc, đánh giặc cần hao phí nhân lực vật lực tài lực, hơn nữa nếuquy mô lớn, binh lính trong quân đội không đủ còn phải chiêu binh trongcả nước, như vậy sẽ giảm bớt sức lao động, do đó dẫn tới việc sức sảnxuất trong nước bị chậm lại.
Nói như vậy, giữa quốc gia với nhau, đềuhết sức bảo trì hữu hảo, đánh giắc là chuyện tổn hại bất lợi, trừ phiđại quân chủ quá dã tâm muốn xâm lược nước bạn, chỉ cần là minh quân, sẽ không dễ dang xuất binh.
Hàn tướng hừ lạnh một tiếng, “Lương đạinhân không nghe rõ thật hay đang giả vờ nghe không rõ? Người man di Uyquốc trong miệng ngài tôn thờ tinh thần võ lực, vật lực rất khó khiếnbọn họ khuất phục. Ngài cho rằng tiểu hài tử đánh nhau sao, lấy đượcviên đường thì sẽ dừng lại? Lần này Uy quốc còn chiêu binh tập kích, mắt thấy chính là trận thế mưa to gió lớn, lúc này còn nói đến dĩ hòa viquý, có ích lợi gì hay sao? Chỉ sợ người Uy quốc thu được lợi ích còntát ngài thêm một cái!”
Lời này của Hàn tướng không chút kháchkhí, vị Lương đại nhân kia đỏ mặt lên, nói, “Vi thần không có ý này. Vithần chỉ không muốn binh lính máu chảy thành sông, sinh thêm sát nghiệta!”
Bách quan trong triều bắt đầu thảo luận,một bên lấy Lương đại nhân dẫn đầu theo thuyết dĩ hòa vi quý, một bênlấy Hàn tướng cầm đầu chủ trương tích cực ứng chiến, tại triều đình ầm ỹ không thôi.
“Đủ!” Hoàng đế giận quát một tiếng, “Trẫm bảo các ngươi nghị sự, không bảo các ngươi cãi nhau.”
Hoàng đế giờ phút này vô cùng tức giận,hắn đứng dậy từ long ỷ, nghiêm túc nói, “Uy quốc có ý đồ xâm lăng, saocó thể bỏ qua! Trẫm quyết ý triệu tập quân đội, dẫm nát nhuệ khí này!Oai nghiêm của thiên triều ta, không thể xâm phạm!”
“Hoàng Thượng….”
Hoàng đế nâng tay, cao giọng nói, “Khôngcần nói nữa, hôm nay dám bắt con dân ta, ngày may liền dám làm loạn nước ta! Trẫm hiện tại muốn biết, vị tướng quân nào đồng ý dẫn binh đi tiênphong?”
Mộ Dung tướng quân là người đầu tiên tiến lên quỳ xuống, “Thần nguyện mang binh, cùng địch quốc tử chiến!”
Hoàng đế hơi hơi động dung, “Mộ Dung tướng quân, tuổi tác khanh đã cao, có thể….”
“Hoàng Thượng!” Mộ Dung tướng quân quỳxuống dập đầu, “Thần năm nay mới sáu mươi năm, thân thể khỏe mạnh, đúnglà thời điểm thích hợp vì nước mà gắng sức! Hoàng Thượng, ngài nghe lờithần, thân năm nay đóng quân tại biên cương, quen thuộc những chuyện nơi biên cương cùng địa hình. Hơn nữa năm đó Uy quốc cũng nhiều lần xâmphạm lãnh thổ nước ta, mõi lần chiến tranh, thần đều tham gia, đối vớibố trị binh, chiến thuật của các tướng lãnh đối phương cũng rất quenthuộc. Cho nên Hoàng Thượng, lần này thần chính là người thích hợpnhất!”
Hoàng Thượng tự hỏi một chút, “Được! Trẫm đồng ý thỉnh cầu của Mộ Dung tướng quân, lần này khanh xuất binh, nếuđối phương không có động tĩnh, thì yên tĩnh xem động tĩnh của đốiphương, xem bọn hắn muốn làm gì. Nếu đối phương động binh, giết khôngtha!”
“Thần tuân mệnh! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Mộ Dung tướng quân trịnh trọng tiếp nhận binh phù, bước khỏi kim điện.
Biết Mộ Dung tướng quân lần này cần xuấtbinh đánh địch, Trinh nương hoảng, lập tức nói với Thẩm Nghị, “Tướngcông, chàng mau đi hỏi thăm, Minh nhi có phải đi theo hay không? Nó mớivào quân doanh mấy tháng, sao lại lên chiến trường rồi?”
Thẩm Nghị gật gật đầu, nói với Cẩm nhi, “Cẩm nhi, ở nhà chăm sóc tốt cho nương cùng muội muội con, cha đi đại doanh Kinh Giao.”
Cẩm nhi biết chuyện nghiêm trọng, liên tục gật đầu.
Thẩm Nghị không dám chậm trễ, phi ngựathật nhanh tới đại doanh Kinh Giao, kết quả lại bị chặn ngoài cửa, bởiMộ Dung tướng quân muốn chỉnh đốn quân đội xuất phát, chiến sự sắp xảyra, trong quân doanh không có bất kỳ kẻ nào xuất nhập, để ngừa thám tửtrà trộn vào.
Thẩm Nghị lại quay đầu cưỡi ngựa chạynhanh tới kinh thành, quan binh thủ thành cũng giới nghiêm, Thẩm Nghịkhông thường xuất nhập kinh thành, quan binh cũng không biết hắn. May mà Thẩm Nghị đã sớm phòng trừ sẵn, trên người mang theo lệnh bài hoàng đếcho hắn, cứ như vậy xông vào hoàng cung, vừa thấy hoàng đế liền hỏi,“Hoàng Thượng, lần này Mộ Dung tướng quân xuất binh sao?”
Hoàng đế tựa hồ sớm đoán được hắn sẽ đếnvậy, đỡ Thẩm Nghị ngồi xuống, “Tiên sinh không cần vội, lần này quả thật do Mộ Dung tướng quân mang binh tới biên cương bình loạn.”
Thẩm Nghị bắt lấy tay hắn hỏi, “Vậy Minh nhi thì sao?”
Thần sắc hoàng đế khẽ biến, nói, “Tiênsinh, Minh nhi hiện tại là binh lính ở dưới trướng Mộ Dung tướng quân,tự nhiên phải theo cùng rồi.”
“Vậy… có thể phải đánh giặc sao?” Thẩm Nghị vội vàng hỏi.
Sắc mặt hoàng đế hơi tối lại, “Tiên sinh, ta không muốn lừa ngươi. Theo tin thám tử báo lại, đánh giặc là chuyệnnhất định. Uy quốc phái một tướng quân họ Sơn Mộc đến, đã nhiều lần quấy nhiễu binh lính trông coi biên cương của ta. Xung đột to nhỏ đã nảysinh nhiều lần, hiện tại bọn họ tàng trữ binh lực, đánh trận, là chuyệnkhông thể tránh khỏi.”
“Vậy….” Thẩm Nghị suy sụp.
“Tiên sinh.” Hoàng Thượng nghiêm túc nói, “Tiên sinh, Minh nhi là nhi tử của ngươi, ta cũng vẫn coi hắn như đệđệ, nhưng không chỉ mình hắn có cha mẹ thân nhân, ngươi nhìn những tấuchương đó đi, Uy quốc cướp đoạt biết bao dân chúng nước ta, có đứa nhỏthậm chí còn chưa đầy ba tuổi. Tiên sinh, đây là bảo vệ quốc gia, ngươiyên tâm, Minh nhi là người được Mộ Dung tướng quân mang theo, không saođâu.”
Từ hoàng cung rời đi trời đã sớm chạngvạng, Thẩm Nghị không biết sao mình đi ra được, hắn đang nghĩ, nên nóithế nào với Trinh nương, nhi tử thật sự phải ra chiến trường, chuyệnnàng vẫn lo lắng đã xảy ra.
Thẩm Nghị cảm thấy mình rốt cuộc vẫn rấtích kỷ, quyết định của hoàng đế rất đúng, quân nhân cần bảo vệ quốc gia, nhưng vì sao hắn vẫn muốn trách mắng hoàng đế đâu? Vì sao sớm khôngđánh muộn không đánh, lại cố tình chờ đến khi nhi tử Thẩm Nghị hắn vừatiến quân doanh lại đánh?
Vừa về tới thư viện, trong nhà đã sớmngồi đầy người, vừa thấy hắn trở về đều chạy qua hỏi, “Sao rồi? Tìnhhuống hiện tại ra sao?”
Trinh nương tiến lên, nước mắt lưng tròng hỏi hắn, “Chàng có gặp con không? Nó thé nào? Lần này nó không đi đúng không?”
Thẩm Nghị kinh ngạc nhìn thê tử, nói thật từ tốn, “Quân doanh không cho vào, ta tiến cung. Hoàng Thượng nói, bảovề tổ quốc là trách nhiệm của quân nhân, Mộ Dung tướng quân muốn đi, nócũng muốn đi.”
Thẩm Nghị chờ thê tử gào khóc, hắn rất hiểu cảm thụ trong lòng thê tử.
Nhưng Trinh nương không khóc, nàng saukhi hiểu được lí do Minh nhi lên chiến trường, đột nhiên trở nên trấntĩnh, nàng thở dài một hơi, “Thiếp biết nó ở đâu thì được rồi, nó sẽkhông có việc gì, nó nhất định không có việc gì.”
Mọi người thấy, cũng không biết nên khuyên gì.
Ngày hôm sau, Minh nhi gửi thư đến, trong thư viết hắn sắp xuất chinh, vì sợ cha mẹ lo lắng, cho nên trước khi đi viết phong thư này, còn nói đi biên cương, không biết bao lâu nữa mớilại viết thư được, nhưng hắn vẫn sẽ cố gắng viết thật nhiều, để Trinhnương cùng Thẩm Nghị yên tâm.
Ngay khi đọc thư kia, tâm Thẩm Nghị cũngan tâm đôi chút, nhưng khiến hắn kinh ngạc là thái độ của Trinh nương,Trinh nương trở nên vô cùng lạc quan, nàng cẩn thận xem đi xem lại bứcthư, sau đó đặt trong một chiếc hộp nhỏ, con xin một pho tượng Bồ Tát,nói muốn bắt đầu ăn chay, cầu xin Bồ Tát phù hộ Minh nhi trở về bình an.
Thẩm Nghị tùy nàng, người khác khônghiểu, hắn hiểu. Nhi tử vừa đi, sinh tử tiền đồ chưa rõ, loại lo lắng bất an này, chỉ có người làm cha làm mẹ mới hiểu được.
Cho nên dù chưa bao giờ tin vào quỷ thầnnhưng khi Trinh nương mời Bồ Tát, Thẩm Nghị cũng đi theo cầu xin. Trinhnương muốn ăn chay, làm một tín nữ, cầu xin Bồ Tát phù hộ nhi tử, hắncũng không nói gì, làm theo toàn bộ. Bọn họ có ba đứa nhỏ, nhưng mỗi đứa đều độc nhất vô nhị, đều là tâm can bảo bối của bọn hắn, nhất là Minhnhi, là đứa nhỏ đầu tiên của bọn họ, bọn họ dành ra biết bao tâm huyếtcùng yêu thương trên người đứa nhỏ này.
Hiện tại con đi chiến trường, Trinh nương cần một loại tín niệm để chống đỡ nàng, Thẩm Nghị biết hết.
Thư Minh nhi bắt đầu được gửi đến, đềunói bản thân đang ở đâu, đang làm gì, có đôi khi viết nhiều chút sẽ miêu tả về phong thổ địa phương, đôi khi đơn giản chỉ nói một câu vẫn bìnhan không cần mong nhớ.
Trinh nương đều giữ những bức thư đó cẩn thận trong hộp nhỏ, khi không có việc gì thì lấy ra đọc lại.
Dần dần, thư càng ngày càng ít, Minh nhi cũng ngày càng gần biên cương.
Thư thiếu cũng không sao, Thẩm Nghị thường xuyên thông qua người trong triều hỏi thăm chút tin tức.
Sau khi Minh nhi tới biên cương ba thángthì chính thức khai chiến, quân đội Uy quốc từ từ tập hợp, trước khichiến sự nổ ra, Thẩm Nghị cùng Trinh nương còn nhận được thư của Minhnhi, nhưng xem nội dung thư, dường như viết trước chiến sự.
Trần này, đánh mất năm tháng, lấy việc Mộ Dung tướng quân đại tháng mà kết thúc, thủ cấp của Sơn Mộc tướng quânUy quốc bị chém xuống, Uy quốc đầu hàng, đáp ứng lui binh, còn bồithường hơn ngăn dặm đất chăn nuôi tươi tốt.
Nhân còn chưa khải hoàn trở về, thư báocủa Mộ Dung tướng quân đã được đưa tới triều đình, hoàng đế vừa mở raxem, trên Kim Loan điện vỗ bàn cười ha ha, liên tục khen ngợi, “Anh hùng xuất thiếu niên! Anh hùng xuất thiếu niên!”
Tin vui rơi vào tai Thẩm Nghị cùng Trinhnương, bọn họ mới biết được, Minh nhi không chỉ không sao, còn dũng mãnh đuổi theo quân địch, một tên bắn chết Sơn Mộc tướng quân của Uy quốc,còn chặt đầu mang về quân doanh.
Trinh nương vui quá mà khóc, nhịn khôngđược cầm tay người tới đưa tin hỏi, “Con ta có bị thương không? Con tacó bị thương không?” Người tới ngượng ngùng nói, trên thư báo chỉ cótừng ấy nội dung, cũng không đề cập việc Uy Vũ tướng quân có bị thươngkhông.
Biết được tin Minh nhi chặt đầu tướngđịch, phát huy sĩ khí quân binh, hoàng đế ngợi khen Minh nhi, còn phonghắn làm chính nhị phẩm Uy Vũ tướng quân!
Chờ Minh trở về lại là một đoạn đường rất dài, Mộ Dung tướng quân khải hoàn hồi phủ, hoàng đế tự tới cửa thànhnghênh đón tướng quân, Thẩm Nghị cùng Trinh nương cũng tới, từ xa, thấyMinh nhi ngồi trên lưng ngựa, đen đi, người cũng gầy, nhưng lại vô cùngcó tinh thần.
Dân chúng xung quanh đều chậc chậc khenngợi, “Thấy chưa, vị tướng quân trẻ tuổi kia đó, chính là Uy Vũ tướngquân lần này lập được đại công đó! Mới mười tám tuổi, đã đoạt tướng thủcấp tướng địch! Thật sự quá giỏi!”
“Đúng vậy, cha hắn là thái phó đương triều, quan văn dạy dỗ ra một nhi tử võ tướng, thật sự văn võ song toàn a!”
“Đại tướng quân! Đại tướng quân!”
Nhóm dân chúng đều hoan hô, hoàng đế lúc này hạ chỉ, vì mừng công, cả nước cùng vui ba ngày!
Ánh mắt Minh nhi nhìn khắp nơi, ngày hôm nay, cha mẹ nhất định sẽ đến.
“Đại ca, đại ca…” Nghe được tiếng của đệđệ muội muội, Minh nhi nhìn qua bên đó, quả nhiên thấy cha mẹ cùng đệ đệ muội muội. Hắn vui vẻ lắc lắc đầu, nói chuyện cùng hoàng đế cũng khôngyên.
Thật vất vả ăn xong tiệc mừng xông của hoàng đế, Minh nhi cưỡi ngựa suốt đêm, từ cung về nhà.
“Cha, nương, con đã về rồi!”
Minh nhi rất xa đã bắt đầu kêu lên, “Cha, nương, con đã về đây!”
Thẩm Nghị cùng Trinh nương sửng sốt một chút, Trinh nương đẩy đẩy tay Thẩm Nghị, “Thiếp hình như nghe thấy tiếng Minh nhi…”
Cẩn thận nghiêng tai lắng nghe một chút,Trinh nương trở lên cao hứng, “Là Minh nhi, là Minh nhi!” Trinh nươnglập tức mở cửa, nghênh đón, quả nhiên thấy Minh nhi một thân nhung trang đang chạy về phía bọn họ.
Cẩm nhi cùng Trân muội cũng từ trongphòng chạy nhanh ra, “Đại ca!” Hai hài tử đều vui mừng chạy tới. Bahuynh muội ôm chặt lấy nhau, Minh nhi ôm Trân muội ôm trong ngực hết hôn lại thơm, lại xoa xoa đầu Cẩm nhi, ba người ở cùng nhau thật vui vẻ.
“Minh nhi của nương!” Trinh nương khóc chạy tới ôm lấy Minh nhi, hốc mắt Minh nhi cũng đỏ, “Nương…” Hắn thì thào khẽ gọi.
“Minh nhi!” Thẩm Nghị lau lau khóe mắt, mỉm cười nhìn Minh nhi.
“Cha….” Minh nhi rời cha mẹ còn chưa tớimột năm, giờ phút này lại cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi, trênchiến trường, biết bao đêm, hắn đều dựa vào những nhớ nhung về thân nhân trong gia đình, nghĩ đến những chuyện từ nhỏ đến lớn mà vượt qua.
Thẩm Nghị liên tục gật đầu, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Chúng ta về nhà đi, trở về lại nói sau, trở về lại nói sau.”
Cả nhà ôm nhau trở về, Trinh nương vàonhà bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, sau khi vào nhà Minh nhi nói chuyện trênchiến trường cho Thẩm Nghị cùng đệ đệ muội muội, nói đến khi phấn khíchcòn khoa chân múa tay vài ba cái, nhất là khi nói đến lúc đuổi theo SơnMộc tướng quân vào sâu trong thảo nguyên, một đao chặt bỏ thủ cấp củahắn, Trân muội kinh hô một tiếng lui vào trong lòng Thẩm Nghị.
Trinh nương đứng ngoài phòng nghe, vui vẻ cười không ngừng, nhi tử trở về bình an, so với điều gì càng thêm quan trọng.
Thẩm Nghị vuốt vuốt lưng Trân muội trấnan, cũng nói về những phát sinh trong nhà mấy tháng nay, nghe tới Trinhnương vì mong hắn có thể trở về bình an mà bắt đầu ăn chay trở thành tín nữ, Minh nhi trầm mặc.
Khi Trinh nương bưng thức ăn vào, Minhnhi đỡ Trinh nương ngồi trên kháng, bản thân thì dập ba lạy với ThẩmNghị cùng Trinh nương, Trinh nương cầm khăn tay che miệng, nước mắt tựanhư viên bi tròn tròn thi nhau rơi xuống.
“Nhi tử bất hiếu, khiến cha mẹ lo lắng!”
Minh nhi ngẩng khuôn mặt tràn ngập thanhxuân lên, Trinh nương nhìn, tay run run sờ lên, ôn nhu nói, “NƯơng chotới bây giờ đều không muốn để con tham gia quân ngũ, nhưng đây lại làước mơ của con. Nương chỉ hy vọng con có thể bình bình an an, bình anthì tốt rồi.”
Thẩm Nghị kéo Minh nhi, “Được rồi, chúngta ăn cơm thôi. Minh nhi ở bên ngoài chịu khổ, không ăn được thức ăn donương làm, mau đứng dậy ăn cơm.”
Minh nhi gật gật đầu, cả nhà vây quanhbàn ăn, vô cùng cao hứng ăn cơm, Trinh nương không ngừng gắp rau cho bađứa nhỏ, trìu mến nhìn bọn nó líu ríu ồn ào, ngẫu nhiên đưa mắt nhìnThẩm Nghị, trong mắt phu thê hai người đều là sự thỏa mãn.
Minh nhi trộm chạy về nhà, hoàng đế biếtđược, Mộ Dung tướng quân biết hắn nhớ nhà đến sốt ruột, mở một mắt nhămmột mắt làm như không biết, sau lại lén cầu xin hoàng đế hạ chỉ, dù saoMinh nhi hiện tại là tướng quân, tham gia tiệc mừng công xong hẳn phảihồi quân doanh, tự ý rời quân doanh thì phải bị xử trí theo quân pháp.
Hoàng đế nghe thấy có lý, hạ chỉ, đại ýkhen ngợi Uy Vũ tướng quân anh dũng giết địch, phê chuẩn riêng cho Uy Vũ tướng quân về thăm nhà ba ngày.
Minh vốn đang chuẩn bị cưỡi ngựa cả đêmchạy về, không nghĩ tới sáng sớm hôm sau ý chỉ đã tới rồi, cũng an antâm tâm ở lại nhà ba ngày.
Ba ngày này đúng là mệt chết Minh nhi,phu thê Thẩm Huy gọi hắn đi ăn cơm, đồng học cũng mời hắn đi ăn cơm, còn phải đi tạ ơn lão sư, cứ như vậy, thời gian Minh nhi chân chính ở nhàcùng cha mẹ cũng không được bao nhiêu, nhưng dù cho như vậy, hắn cũngthwcj vui vẻ, cùng bằng hữu thân nhân cùng ở một chố, tụ tập một chút,cả thẩ xác lẫn tinh thần đều trầm tĩnh lại.
Sau ba ngày nghỉ, Minh nhi đi đại doanhKinh Giao, hắn hiện tại là chính nhị phẩm Uy Vũ tướng quâ, có nhữngchuyện phải tự phụ trách.
Không vài ngày sau, Hoàng Thượng truyềnchỉ, mời cả nhà Thẩm Nghị tiến cung, ngoài ra cũng chẳng nói gì thêm,Thẩm Nghị cau mày hỏi công công đến truyền chỉ, “Công công, ngài biếtHoàng Thương sao lại triệu cả nhà ta tiến cung không?”
Vị công công kia tươi cười, “Thái phó đại nhân a, Hoàng Thượng đây cũng chỉ vì muốn ngài vui vẻ thôi.”
Thẩm Nghị vội hỏi, “Mong công công nói rõ chút.”
Công công cười nịnh nọt, “Thái phó đạinhân, đại công tử lần này, không không, hẳn phải gọi là Uy Vũ tướngquân, tương quân đại nhân lần này lập được công lớn, đánh người Uy quốcchạy trối chết, hiện tại Uy quốc phái sứ giả tới tiến cống, Hoàng Thượng cố ý triệu ngài cùng phu nhân nhập cung, còn có tiểu công tử cùng tiểuthư nữa nhập cung vui chơi một chút thôi.”
Thẩm Nghị mỉm cười, “Thì ra là như vậy, được, chúng ta lập tức đi ngay.”
Công công nghĩ nghĩ một lát mới nói, “Thái phó đại nhân, có chuyện này xin ngài để ý chút.”
Thẩm Nghị nói, “Mời nói.”
Công công nghiêm mặt nói, “Chúng ta nghemấy vị đại nhân trong triều nghj luận, lần này Uy quốc tuy rằng đại bại, nhưng bọn họ vẫn không phục, sứ thần đến đây dường như vẫn thật kiêungạo, nghe nói trong đoàn sứ thần có một võ tướng, chỉ đích danh tướngquân đại nhân yêu cầu tỉ thí đâu.” Hắn thấy sắc mặt Thẩm Nghị hơi trầmtrầm, vội nói, “Đại nhân ngài yên tâm, Uy Vũ tướng quân của chúng ta võcông cái thế, kẻ kia tất nhiên không thể là đối thủ của tướng quân!”
Thẩm Nghị gật gật đầu, “Cảm ơn hảo ý của công công.”
Cẩm nhi cùng Trân muội đều lần đầu tiêntiến cung, Trinh nương thay cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới,trên đầu Trân muội còn buộc một dậy buộc trân châu hoa cỏ mà ngày thường căn bản không dùng đến, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Dọc đường đi ngồi xe ngựa, Trân muội hưng phấn nhích tới nhích lui.
Đến hoàng cung, quả nhiên vì nghênh đónsứ giả Uy quốc mà tổ chức yến hội, Thẩm Nghị mang theo Trinh nương cùnghai hài tử xuống xe ngựa, lập tức được người đón vào nơi yến hội.
Yến hội còn chưa bắt đầu, đoàn sứ thầncòn chưa đến, hoàng đế cũng chưa đến, một vài đại thần đã tụm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm, chỉ có một nhà Thẩm Nghị khác biệt.
Bỏi Thẩm Nghị không mặc triều phục, quanviên khác đều khaocs triều phục, Thẩm Nghị không như vậy, hắn còn mặctrang phục mà thư viện cấp riêng cho tiên sinh, Trinh nương cho rằngcũng chỉ như bình thường, trên đầu cũng không cắm thêm cây trâm châungọc nào, giữa một đám phu nhân hoa lệ có vẻ không hợp.
Thê nhưng ai cũng không dám coi thườngnhà họ, nhiều năm trôi qua như vậy, hoàng đế vẫn càng thêm tôn kính vớithái phó, hơn nữa Minh nhi mới mười tám tuổi đã trở thành Uy Võ đạitướng quân, tiền đồ sau này không thể đoán được.
Không thiếu phu nhân dò xét hỏi thămTrinh nương về hôn sự của Minh nhi, Trinh nương cũng đều cười ứng phó,câu được câu không nghe nhóm phu nhân bên cạnh nói chuyện phiếm, chỉtoàn tâm toàn ý chăm lo cho hai hài tử.
Không hài lòng chỉ nửa câu thôi, nói vàicâu cũng không có ai nguyện ý theo bọn họ nói chuyện nữa, một lát sau,công công cao giọng hô, “Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Hoàng đế cùng hoàng hậu mặc hoa phục,dáng vẻ cao quý, phía sau là Minh nhi uy phong lẫm liệt, chỉ thấy bênhông hắn đeo một thanh trường kiếm, đứng dưới long ỷ, cả người dày đặckhí chất không giận tự uy!
Trân muội vui vẻ nói với Cẩm nhi, “Nhị ca, đại ca thật oai phong đó!”
Thanh âm nó không lớn, nhưng mọi người ởđây đều đang chờ hoáng đế lên tiếng, hoàng tiếng còn chưa nói, tiếng nói mềm mại của nàng cứ vậy thoát ra lập tức trở nên đặc biệt, vừa nói xong liền khiến tầm mắt của mọi người đều đưa lại đây, Trân muội khẽ co lạimột chút, nghe thấy chung qua có tiếng cười nhạo.
Minh nhi nhìn về phía Trân muội mỉm cừi, Cẩm nhi đối nàng ra hiệu “xuỵt”.
Hoàng đế vui vẻ, vẫy vẫy tay với nàng,“Đây là Thẩm Gia Trân đi, lại đây, lại cho trẫm nhìn xem, trẫm lần trước gặp ngươi, ngươi chỉ vừa mới học nói thôi, gặp ai cũng gọi cha nữa đó.”
Tiếng cười biến mất, hoàng đế luôn đối xử thân thiết với Thẩm gia, những lời kia đã tỏ rõ thái độ của hoàng đế.
Trân muội nhìn nhìn cha mẹ, Thẩm Nghị khẽ gật đầu với nàng, Trân muội co chút ngượng ngùng nhẹ nhàng bước đến gần long ỷ, hoàng đế kéo nàng nhìn trái lại nhìn phải, gật gật đầu, “Ừm,lớn lên giống thái phó hơn chút. Hoàng hậu, đến nhìn đi, có phải cũngđáng yêu giống như Đức Phượng của chúng ta không?”
Hoàng hậu nhìn kỹ, cười gật đầu, “Quả thật đáng yêu, tiểu cô nương ở tuổi này đều thực đáng yêu.”
Hoàng đế cười nói với Trân muội, “Trẫm còn nhớ ngươi năm nay sáu tuổi, đúng không?”
Trân muội lắc đầu, “Ta năm nay tám tuổi rồi đó, ngươi quên mất hai tuổi rồi.”
Hoàng đế cười ha ha, “Nữ nhi trẫm gọi Đức Phượng, năm nay cũng tám tuổi, ngươi có muốn qua đó ngồi cùng nàng haykhông?” Hoàng đế chỉ vào một cô bé mặc cẩm phục, cô bé kia đang mang vẻghen tị nhìn Trân muội, Trân muội hơi nhăn nhăn mũi, “Ta không muốn, tamuốn ngồi cùng nương cơ.”
Ý cười trên mặt hoàng hậu ít đi một chút, hoàng đế không chút để ý nói, “Được, vậy ngươi trở về đi.”
Nhìn Trân muội trở lại bên người Trinhnương, hoàng đế nhìn về phía Đức Phượng đang mất hứng nói, “Đức Phượng,Thẩm Gia Trân muốn ngồi với nương nàng, con có muốn lại đây ngồi cungphụ hoàng mẫu hậu không a?”
Đức Phượng lúc này mới trở nên vui vẻ,vui mừng chạy tới giữa đế cùng hậu ngồi xuống, hoàng hậu xoa xoa đầu nữnhi, sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Hoàng đế đều nhìn thấy, cũng không nóigì thêm.
“Sứ thần Uy quốc cầu kiến.”
Đoàn sứ giả Uy quốc tổng cộng có nămngười, một người mang dáng quan vă, hai võ tướng vẻ mặt sát khí, một đứa nhỏ chừng mười bốn mười năm tuổi, còn có một hạ nhân.
Năm người tiến vào, thái độ cũng khôngquá cung kính, nhất là một võ tướng trong đó, ánh mắt oán hận cứ nhìnchằm chằm Minh nhi, sau khi bái kiến hoàng đế, cũng nói chuyện được vàiba câu, người đó đã đề nghị, luận võ cùng Minh nhi.
Tâm Trinh nương khẽ run một chút, nàngdường như xin giúp đỡ nhìn Thẩm Nghị bên cạnh, Thẩm Nghị khẽ lắc đầu, ởthời điểm này, hết thảy đều phải vì tôn nghiêm quóc gia, phỉa xem hoàngđế nói thế nào.
Hoàng đế cùng Minh nhi dường như đã sớmđoán được sẽ có chuyệ này, hoàng đế hơi nhìn về phía Minh nhi, Minh nhikhẽ gật đầu, Hoàng đế lúc này mới đồng ý, “Được! Tỷ thí thì tý thí, tuynhiên…. Uy Vũ tướng quân….”
Hoang đế mỉm cười nhìn Minh nhi, “Khanh cần hạ thủ lưu tình a, cũng chỉ là tỷ thí mà thôi, không nên làm tổn hại hòa khí.”
Minh nhi quỳ xuống hô vâng, võ tướng sứ thần bên dưới tức đến mặt cũng tái đi rồi.
Trong sân đã sớm chuẩn bị tốt, còn xâymột đài cao, hoàng đế hoàng hậu ngồi chính dưới, bên trái là mọi ngườibên mình, bên phải là đoàn sứ thần Uy quốc.
Minh nhi sớm thay một thân trang phục,tay cầm một thanh trường đao, uy phong lẫm liệt đứng ở giữa sân. Võtướng đối phương cầm trong tay một thanh đao vừa dài vừa nặng, hung thần ác sát đứng ra.
Hai người vừa đứng, cũng không nói gì màđánh luôn, võ tướng muốn huy một đao qua, Minh nhi không chút hoang mang tránh đi, còn phản lại một đòn, khiến võ tướng này lui từng bước vềsau.
Cuộc tỷ thí tiếp theo đó có thể nói vôcùng nguy hiểm, căng thẳng lên xuống, Trinh nương nắm chặt lấy tay ThẩmNghị, sợ con sẽ xảy ra chuyện gì, Thẩm Nghị cũng nhìn chằm chằm giữasân, cuối cùng lấy một đao của Minh nhi kề lên cổ võ tướng kia mà kếtthúc.
Minh nhi cũng không làm hắn bị thương,chỉ nói, “Hai quân đối địch tất có kẻ phải chết, ta biết ngươi gọi SơnThanh, Sơn Mộc tướng quân là ca ca ngươi, nhưng ngày ấy đổi lại vị trícủa hắn và ta, chỉ sợ hắn cũng sẽ làm như vậy, ta không thẹn với lươngtâm! Ngày sau các ngươi nếu còn dám dẫn binh xâm phạm, ta sẽ không lưutình nữa!”
Sơn Thanh mang vẻ mặt dữ tợn, trừng mắtnhìn Minh nhi, chật vật chạy về vị trí sứ thần, hắn cúi đầu nói nhỏ vàicâu nghe không hiểu cùng thiếu niên kia, thiếu niên kia mang vẻ mặtkhinh thường cười lạnh.
Minh nhi quỳ gối giữa sân, hoàng đế cườiha ha, “Uy Vũ tướng quân không hổ là mãnh tướng mạnh nhất dưới của ta!Trầm rất hài lòng!”
Hoàng đế lại nói với đoàn sứ thần, “Các ngươi muốn tỷ thí thì cũng tỷ thí rồi, không bằng….”
Thiếu niên kia đứng lên chắp tay vớihoàng đế, “Hoàng đế bệ hạ, Uy Vũ tướng quân quả nhiên danh bất hưtruyền, thực sự lợi hại, đánh thắng Sơn Thanh ca ca của ta. Người Háncác ngươi có câu, ra trận phụ tử binh*. Nghe nói hôm nay đệ đệ của Uy Vũ tướng quân cũng ở đây, Uy Vũ tướng quân đánh thắng ca ca ta, ta cũngmuốn thỉnh giáo đệ đệ của Uy Vũ tướng quân, đệ đệ tướng quân hẳn khôngphải người yếu đuối nhát gan đi!”
(*ra trận phụ tử binh: câu đầy đủ là ratrận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ, ý nói cha con ra trận thì sẽgiành chiến thắng, huynh đệ cùng chung sức thì sẽ giết được hổ, hàmnghĩa là huynh đệ đồng lòng thì làm gì cũng đc)
Hắn vừa nói lời này, sắc mặt của mọingười ở đây đều thay đổi. Hoàng đế biết rõ Cẩm nhi không biết võ nghệ,Minh nhi nhanh chóng quỳ xuống, “Khải tấu Hoàng Thượng, đệ đệ của vithần không dùng võ, chỉ sợ không thể đàm luận cùng sứ thần.”
Thẩm Nghị cũng quỳ xuống, “Hoàng Thượng, khuyển tử quả thật không biết võ a.”
Thiếu niên kia cười lạnh một tiếng, “UyVũ tướng quân giết Sơn Mộc ca ca, lại thắng Sơn Thanh ca ca, rồi sao?Hiện tại đệ đệ Uy Vũ tướng quân chẳng biết gì cả sao? Thì ra Uy Vũ tướng quân quả thật rất tài giỏi, nhưng đệ đệ này a…. Chỉ là phế vật!”
Hắn nói không chút khách khí, dẫn tới mọi người ở đây đều thực bất mãn.
“Muốn đánh cũng được, nhưng cần nói rõ trước.” Cẩm nhi chậm rãi đi qua.
“Thẩm Gia Cẩm!” Thẩm Nghị cùng Minh nhi đồng thời quát một tiếng, nó bước ra làm gì.
Cẩm nhi hướng bọn họ làm mặt quỷ, quay đầu nói với thiếu niên kia, “Muốn đánh cũng được, nhưng ta phải hỏi rõ ràng trước đã.”
Thiếu niên cười lạnh, “Ngươi hỏi đi.”
“Ta đánh với ngươi hả?”
Thiếu niên gật đầu, “Đúng vậy.”
Cẩm nhi nghĩ nghĩ nói, “Ta thật sự khôngbiết võ, nếu không thì vậy đi, muốn đánh cũng được. Hai ta một ngườiđánh đối phương ba cái, nhận thua thì dừng lại.”
Thiếu niên kia khinh thường nói, “Còn chưa đánh đã muốn nhận thua đâu? Được, liền làm như ngươi nói.”
Cẩm nhi khó xử nói, “Ta tới giờ còn chưa đánh ai bao giờ…”
Thiếu niên đánh giá hắn một chút, tự tin nói, “Nếu như vậy, ta nhường ngươi, để ngươi đánh ta trước.”
Cẩm nhi do dự một chút, “Như vậy được không?”
Thiếu niên không kiên nhẫn nói, “Người Hán các ngươi đúng là quá nhiều lời vô nghĩa, đánh hay không hả?”
Cẩm nhi nói, “Được dùng vũ khí không?”
Thiếu niên nhìn một chút, “Tùy ngươi, ta dùng trúc đao được rồi, miễn làm ngươi bị thương!”
Cẩm nhi đi đến giá đặt vũ khí nói, “Vậy ta dùng cái đoản côn này đi.”
Minh nhi đi qua, nhỏ giọng nói với Cẩmnhi, “Đừng cùng hắn lấy cứng đối chứng, lên sân đánh hai cái rồi nhậnthua đi, nghe rõ chưa?”
Cẩm nhi khẽ gật đầu, “Rồi mà, đại ca.”
Lên sân, Cẩm nhi nhìn đoản côn trong tay một chút, nói, “Ta đánh ngươi trước nga, ngươi đừng trốn đó.”
Thiếu niên kiêu ngạo nói, “Ta không né, ngươi đánh đi, đừng khách khí, lát nữa ta cũng không khách khí đâu.”
Cẩm nhi hít sâu một hơi, sau đó rấtnhanh, một côn đánh lên bụng thiếu niên, thiếu niên đau lui về sau mộtchút, không chờ hắn kịp phản ứng, côn thứ hai của Cẩm nhi đã lại đánhlên trên đùi hắn, ngay chỗ đốt xương, thiếu niên bị đánh ngã xuống đất,ngay theo đó, côn thứ ba đã đánh lên xương tỳ bà* của hắn.
(*xương tỳ bà: xương bả vai, đánh vào nơi này thì sau đó rất khó cử động vai. Thế mới nói Cẩm nhi rất phúc hắc,đánh đầu gối=> khỏi đứng, đánh bả vai => không cử động, đánh bụng=>… đau khỏi nói)
Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, đau đến mức cả người đều co lại. Đoàn sứ thần đứng lên, lo lắng nhìn về phía thiếu niên.
Cẩm nhi đánh thiếu niên xong, lập tứcđứng ra xa, khom lưng về phía thiếu niên, “Thực xin lỗi, ta nhận thua,ngươi quá lợi hại rồi, trận đấu này ngươi thắng.”
Chuyện này rất hí kịch hóa, Cẩm nhi rấtnhanh rời khỏi sân, ngồi lại chỗ ngồi. Đoàn sứ thần lúc này mới kịp phản ứng lại, lập tức xông lên, Sơn Thanh ôm thiếu dụng, dùng ngôn ngữ bọnhọ không hiểu không ngừng gọi thiếu niên.
Thiếu niên đến tận lúc này, mới hiểu được bản thân bị Cẩm nhi đùa bỡn, hắn giãy dụa đứng lên, hung hăng nói, “Đều nói người Hán giảo hoạt, hôm nay thấy quả nhiên như vậy, ta thật sựkhông thể không bội phục.”
Nói xong hắn khập khiễng tiến lên vài bước, “Hoàng đế bệ hạ, hôm nay chúng ta mệt rồi, xin đi về trước nghỉ ngơi.”
Hoàng đế nhịn cười, gật đầu nói, “Người đâu, đưa sứ thần về nghỉ ngơi.”
Bọn họ vừa đi xong, trong sân phát ratừng trận tiếng cười, Cẩm nhi tuy rằng nhận thua, nhưng lại khiến đốiphương ăn đủ đau khổ. Ngay cả hoàng đế cũng nhịn không được cười ha ha,“Thưởng! Thưởng cho cả hai huynh đệ!”
Hoàng đế cười ha ha, “Thưởng! Đều thưởng!”
Minh nhi mang theo Cẩm nhi quỳ xuống tạơn, hoàng đế thưởng cho Minh nhi bảo quyển, lại thưởng một bản danh họacho Cẩm nhi. Còn không ngừng khen, “Hai huynh đệ một người võ công tráctuyệt, một người thông minh cơ trí, thật sự là rường cột nước nhà.”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hai huynh đệ sau khi tạ hoàng ân, hoàng đế nói mệt mỏi, buổi tối lại cử hành yến hội, mang theo mọi người từ từ ly khai.
Trân muội thực hưng phấn, dọc đường đi cứ lôi kéo tay Cẩm nhi hỏi, “Nhị ca, người kia nhìn thật khỏe nha, huynhsao có thể đánh ngã hắn vậy.”
Cẩm nhi đắc ý cười, “Ba nơi ta đánh hắnkia, nhưng đã có dự tính. Người có ba vị trí khi bị đánh thì sẽ rấtthảm, một là xương sườn, nhưng ta sợ hắn bị thương, đánh dịch xuống mộtchút, nhưng như vậy càng đau. Hai là trên đùi ngay nơi xương, địa phương kia ngày thường hơi động chút cũng đã đau rồi, đừng nói ta lại dùng côn đánh vào nữa, còn có một nơi nữa là xương tỳ bà, chỗ này cũng rất đau.”
Trân muội bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Tráchkhông được nha, muội nói tên kia nhìn như trâu như bò, ba đòn đã đánhngã hắn, thật đúng là không thể chịu đòn.”
Cẩm nhi lắc đầu, “Vừa nhìn đã biết hắntừng luyện võ, hơn nữa người man di vốn có thân thể cường tráng, nếu takhông nhanh chóng nhận thua, hắn tùy tiện hua tay, nhị ca muội cũng đãcó thể nằm xuống rồi.”
Nói đến người này, Trinh nương nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, “Lại nói tiếp con cùng thật dũng cảm, đúng không?”
Cẩm nhi hơi hơi sửng sốt, chỉ có thể đưara khuôn mặt tươi cười, “Nương, con nắm chắc rồi mới làm như vậy mà, nếu không con đâu dám tùy tiện đồng ý.”
Trinh nương đối diện với hắn, nghiêm mặtnói, “Cái này mà con cũng dám là nắm chắc sao? Chuyện này của con gọi là vận khí! Nếu người kia không thương lượng để con đánh trước, con thắngđược chắc? Hoặc hắn đứng lên đánh con một cái, con có thể đường hoàng mà đứng đây sao?”
Cẩm nhi liên tục gật đầu, “Dạ, dạ, nương, con khống dám nữa, sau này cũng không dám nữa. Cha…” Thấy mẫu thân tứckhông nhẹ, Cẩm nhi vội vàng cầu cứu phụ thân nhà mình.
Thẩm Nghị ho nhẹ một tiếng, “Được rồi,đứa nhỏ không sao thì tốt rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi, Cẩm nhi đithoi, chúng ta về xem cuốn tranh kia. Nghe nói là tiền triều…”
Cẩm nhi cảm kích nhìn thoáng qua cha mình, cười xin lỗi Trinh nương, đi theo Thẩm Nghị rời đi.
Trinh nương thở dài, Trân muội quan tâm đi qua nắm tay Trinh nương, “Nương, nhị ca rất thông minh, nương không cần thở dài.”
Trinh nương nắm tay nữ nhi, vươn tay bópchiếc mũi nho nhỏ của nữ nhi, cười sủng nịch, “Vẫn là Trân muội nhà tahiểu nương nhất, thật sự là tiểu tri kỷ của nương a.”
Trân muội cười khanh khách, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Trinh nương.
Buổi tối tham gia yến hội do hoàng đế mở, đoàn sứ thần mang vẻ mặt bình tĩnh, dường như căn bản không có một mànbuổi chiều kia, chính là thái độ đã không còn kiêu ngạo như lúc vừa đếnnữa. Mọi người ai cũng không nói về chuyện tỷ thí lúc chiều, không khílại rất náo nhiệt.
Lần đầu tiên nhập cung, Trân muội ăn thật nhiều mỹ thực trước mắt, khi xem vũ khúc cung đình mắt đều trợn tròn,khi vui vẻ còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trong mắt Đức Phượng công chúa thoát rathần sắc hâm mộ nhìn Trân muội, mình cũng nóng lòng muốn thử, cũng muốn Trân muội thoải mái cười to như Trân muội, nhưng lại trộm nhìn sắc mặthoàng hậu, lại không dám buông lỏng nữa, vẫn đang cố gắng duy trì dángvẻ của công chúa.
Hoàng đế lơ đáng thấy, nghiêng đầu hơinhìn thoáng qua hoàng hậu, thừa dịp hai người uống rượu, cúi thấp đầukhẽ nói, “Đừng nghiêm túc như vậy.”
Hoàng hậu giương mắt nhìn hắn một cái, cũng thấp giọng đáp, “Dạ.”
Nhưng sau khi ngồi thẳng, hoàng hậu vẫn dáng vẻ cao quý kia, hoàng đế không chỉ hơi hơi thất vọng.
Hôm sau, cả nhà Thẩm Nghị liền từ biệthoàng đế, về tới thư viện, Minh nhi không cùng về, hắn có chuyện cầnlàm. Về nhà, Trân muội rất vui vẻ, nơi nơi nói chuyện hoàng cung lớn như thế nào, đồ ăn tinh xảo ra sao, giường nàng ngủ có thể lăn từ bên nàysang đến bên kia, Trinh nương nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng cũng cười sủng nịch.
Đoàn sứ giả lưu lại sáu bảy ngày, hai nước trao đổi lễ vật, đều đưa ra lời hứa không xâm phạm lẫn nhau.
Minh nhi không lâu sau, bị phái đến biêncương, trấn thủ biên quan. Hắn khi đối chiến với Uy quốc đã chém rơi đầu tướng địch, một đao thành danh, thanh danh vang dội trong đám tướnglĩnh, phải hắn đi đóng quân, cũng vì phòng ngừa Uy quốc lại quấy nhiễulần nữa. Lo lắng hắn vẫn còn trẻ tuổi, Mộ Dung tướng quân cùng đi cùng,hoàng đế lén viết phong thư gửi Thẩm Nghị, nói sơ qua về chuyện này, hơn nữa hứa hẹn, chỉ cần biên cảnh hòa bình, sẽ lập tức điều Minh nhi trởvề.
Thẩm Nghị cũng không nói nhiều, chỉ nói tất cả tuân theo sắp xếp.
Qua một tháng, nhà Thẩm Nghị tiếp đón một người tuấn tú, thân dài dáng ngọc.
Trân muội vừa mở cửa ra, liền vui vẻ chào đón, “Cậu!”
Người tới đúng là Diệu nhi, hắn đứng đómỉm cười, mang theo một gánh hành lí, hơi cúi lưng sờ sờ mặt Trân muội,ôn nhu nói, “Nương con đâu?”
Trân muội kéo tay hắn, vừa đi vừa kêu, “Nương! Cậu đã về rồi! Nương mau ra mà nhìn xem, cậu đã về rồi!”
Mành được vén lên, Trinh nương kinh hỉvươn đầu ra, quả nhiên thấy Diệu nhi, lập tức chạy ra đón, “Sao lại vềlúc này vậy? Ta còn tưởng phải trước tết Đoan Ngọ mấy ngày cơ.”
Diệu nhi mỉm cười, “Tỷ, sư phó cùng sư nương đi tìm sư ca, đệ nghĩ không có việc gì, quay lại xem sao.”
Trinh nương vui vẻ cười không ngừng, “Mau vào nhà mau vào nhà, Trân muội, rót trà cho cậu con đi.”
“Aiz!” Trân muội cười ha ha chạy vào bếplấy trà. Từ khi Tam Nha xuất giá, Trinh nương cũng không mua nha hoànnữa, thường ngày chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều tự làm, hiện tạiTrân muội cũng lớn, việc nhỏ cũng có thể giúp được.
Diệu nhi vào nhà, cởi hài bước lên kháng, Trân muội cũng ôm chén trà vào, Trinh nương rót nước ấm vào, đưa choDiệu nhi, thân thiết nói, “Lần này trở về ở bao lâu?”
Diệu nhi luôn ở chỗ Thành Mặc cư sĩ họctập, kỳ thật đã sớm học xong xuôi, nhưng Thành Mặc cư sĩ chơi xấu vớihắn, luôn nói hắn không thể xuất sư, cứ kéo dài mãi đến tận bây giờ. Một hai năm gần đây, Thành Mặc cư sĩ thường xuyên mang theo phu nhân dungoạn khắp nơi, bình thường khi bọn họ xuất môn, Diệu nhi sẽ tới thưviện ở một thời gian, lâu thì ba bốn tháng, chậm thì vài ngày, có khihứng thú đến đây, cũng sẽ theo lời mời của Thẩm Huy, giảng cho các đệ tử về tri thức hội họa.
“Cứ ở vài ngày đã, đệ cũng không nắmchắc, sư phụ sư nương nói muốn đi tới chỗ sư ca mấy ngày, sư ca giờ đang ở Ninh Hạ, đi qua đi lại, ít cũng phải mất nửa năm.”
Trinh nương gật đầu, vui vẻ hỏi, “Đệ đói chưa? Tỷ làm cho đệ chút đồ ăn, muốn ăn gì nào?’
Diệu nhi cười lắc đầu, “Tỷ, không vộiđâu, vừa nãy tới chân núi gặp được Thương Thuật, trong tiệm cơm của hắncầm theo một gói nem rán, vừa đi vừa ăn, cũng không đói bụng. Vẫn chờ tỷ phu cùng Cẩm nhi tan học rồi cùng ăn đi. Nào, Trân muội, để cậu ôm mộtcái, nhìn con mấy ngày nay béo hay không nha.”
Diệu nhi vẫy vẫy tay về phía Trân muội,Trân muội cười khanh khách, tựa như mèo con trốn về phía sau Trinhnương, lộ ra đôi mắt to trong sáng, làm mặt quỷ với Diệu nhi, “Cậu không bắt được con, cậu không bắt được con!”
“Ha ha ha!” Diệu nhi cười lớn.
Trinh nương tuy rằng thấy hắn rất caohứng, nhưng miệng lại không nhịn được lải nhải, “Thích tiểu hài tử nhưvậy thì tự sinh lấy một đứa đi, đệ bao tuổi rồi hả? Năm nay đã hai mươilăm rồi, còn không lo chuyện hôn sự của mình, nếu không lần này đệ ở lại lâu vài ngày, lần trước tỷ giúp đệ hỏi thăm cô nương kia, đệ qua xemthử đi?”
Diệu nhi lấy lòng, nói với Trinh nương,“Tỷ, tỷ tha cho đệ đi mà, mỗi lần trở về tỷ đều chuẩn bị cả đống cônương cho đệ, đệ tạm thời còn chưa muốn thành thân đâu.”
Trinh nương trừng mắt liếc hắn một cái,“Cái gì mà không thành thân? Đệ nhưng là độc đinh của Hà gia ta, đệthành thân sinh con sớm một chút, trong lòng tỷ sẽ bớt được tảng đá này. Tỷ mặc kệ đệ có bao nhiêu lý do, năm nay đệ phải thành thân!”
“Tỷ!” Diệu nhi bất đắc dĩ, sao càng nói càng quá vậy?
Trinh nương nói, “Diệu nhi, đệ năm nay đã hai lăm rồi, không còn nhỏ nữa, cứ tiếp tục kéo dài, không biết ngườibên ngoài sẽ nói gì nữa đâu? Người ào không phải hai mươi mốt đều đãthành thân, đệ đừng kéo dài nữa.”
Diệu nhi gật đầu, “Dạ dạ dạ, đệ biết rồi, đệ sẽ cố gắng trong năm nay cưới đệ muội về cho tỷ.”
Trinh nương lúc này mới hài lòng, “Cô nương tỷ nói kia?”
Diệu nhi bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng nói về cô nương kia nữa, tỷ mau nhanh đi nấu cơm đi, đệ sắp chết đói rồi, chờlát nữa tỷ phu cùng Cẩm nhi trở về, chúng ta liền ăn cơm luôn.”
Trinh nương vừa buồn cười vừa tức giận, “Vừa rồi còn nói không đói bụng, đệ chờ chút, tỷ đi làm ngay.”
Nhìn Trinh nương ra ngoài, Diệu nhi thờphào một hơi, Trân muội bên cạnh tò mò nhìn, sau đó hỏi, “Cậu, cậu saokhông thành thân vậy? Cậu không thành thân, nương con sẽ nói cậu suốtcho coi, cậu nếu thành thân, nương con sẽ không nói cậu nữa.”
Diệu nhi ôm nó vào trong ngực, không biết lấy từ đâu ra một cái túi nhỏ, vừa mở ra, liền thấy một đóa quyên hoarất đặc biệt, vô cùng tinh xảo, phối màu cũng đẹp, Diệu nhi vừa cho Trân muội mang trên đầu, vừa bất đắc dĩ nói, “Cậu không phải không muốnthành thân, mà… không biết mở miệng thế nào.”
Trân muội quay đầu đi, “Cậu không biết nói gì sao?”
Diệu nhi gác lên đầu nàng, “Thành thâncần hai người lưỡng tình tương duyệt a, nói chuyện này con cũng khônghiểu, giống như đóa hoa này, con xem rất đẹp mắt, muốn có, cũng cần biết đóa hoa kia có nguyện ý để con hái xuống không nữa. Quên đi, ta nói vậy con cũng không hiểu được đâu, tóm lại a, chuyện của ngươi lớn, tiểu nha đầu như con chưa hiểu được đâu. Được rồi, cài đẹp lắm, đi cho nương con nhìn thử, nhìn xem xinh đẹp hay không.”
Trân muội cái hiểu cái không gật đầu,vuốt quyên hoa mới trên đầu, vui vẻ nhảy xuống kháng chạy về phía Trinhnương hiến vật quý.
Chờ nó ra ngoài rồi, Diệu nhi nằm trên kháng, thành thân… aiz, sao đau đầu như vậy chứ?
Đến chạng vạng, Thẩm Nghị cùng Cẩm nhitrở lại, thấy Diệu nhi, Thẩm Nghị cũng thật vui vẻ, Trinh nương làm mộtbàn đầy thức ăn, hai người uống vài chén, Thẩm Nghị cũng nói về hôn sựcủa Diệu nhi, Diệu nhi chỉ có thể liên tục đồng ý, nói năm nay sẽ cướitức phụ về.
Diệu nhi ở nhà hơn mười ngày liền chuẩn bị rời đi, nhưng lần này có chút đặc biệt.
“Đệ muốn đi du lịch thiên hạ, sau đó ve một bức《Non sông tráng lệ đồ》.”
Thẩm Nghị vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói, “Có chí khí.”
Trinh nương lại không đồng ý, “Đệ đi lần này không biết đến bao giờ mới trở về, vẫn nhanh chóng thành gia mới đúng.”
Diệu nhi bất đắc dĩ nói, “Tỷ, muốn nhândịp này chưa thành thân thì ra ngoài chút, nếu thành thân rồi, không thể đi nữa, nhiều nhất trong vòng một năm nữa, đệ sau khi nhìn ngắm nonnước trở về, sẽ không trì hoãn thêm nữa.”
“Cậu, cậu, con cũng muốn đi.” Trâm muội mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Diệu nhi.
Diệu nhi chọc chọc chiếc mũi nhỏ của Trân muội, “Ngoan, ở nhà với nương con.”
“Nhưng mà….” Trinh nương vẫn chưa từ bỏ ý định.
Diệu nhi đặt hành lý trên vai, ngắt lờiTrinh nương, “Không nhưng gì cả, tỷ, đệ tự biết chừng mực. Đệ đi, tỷ tỷtỷ phu hai người bảo trọng, Cẩm nhi phải nghe lời nương đó, Trân muội,cậu đi nhé!”
Rốt cuộc không lay chuyển được Diệu nhi, Trinh nương cũng chỉ có thể tùy hắn.
Qua mấy ngày, người lui tới nhà Thẩm Nghị ngày càng nhiều, nói đến cùng một chuyện, đều về hôn sự của Minh nhi.
Tác giả nói rõ suy nghĩ của mình: vì hônsự của Minh nhi, ta cảm thấy rất đau đầu, cưới cô nương thế nào mới tốtđây? Hổ nữ tướng môn? Hay dòng dõi thư hương?