Tú Tài Nương Tử

Chương 50: Đều tới thư viện Tùng Nhân đi thôi…




Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Phong cùng Liêu thị thức dậy, tuy rằng hốc mắt Liêu thị còn có chút đỏ, nhưng cả người thoạt nhìn đã có gì đó khác xưa, lúc ăn điểm tâm, khi Liêu thị phá lệ tự múc cho Thẩm Phong chéncháo đã đỏ mặt.

Thẩm Nghị chơi đùa với đứa con trong lòng, thấy bộ dáng Thẩm Huy đútcháo cho nữ nhi ăn thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, kỳ quái hỏi, “Tamca, huynh không trở lại thư viện sao?” Nhị ca cũng đã sớm quay lại ChuChâu, tam ca thế mà còn chưa đi.

Thẩm Huy ngẩng đầu, “Đang chờ đệ mà, đệ hiện nay tạm thời không có việc gì làm đi, không bằng theo ta cùng tới thư viện.”

“Tới thư viện?!” Những người ngồi trên bàn, ngoại trừ phu thê Thẩm Huy, thì đều kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Thẩm Nghị cũng thực ngạc nhiên, “Tam ca, đệ… đệ theo huynh tới thư viện có thể làm gì chứ?”

“Dạy học đó!” Vẻ mặt Thẩm Huy hết sức tự nhiên lau miệng cho nữ nhi Ngọc nhi.

“… Tam ca, lão sư dạy học trò trong thư viện Tùng Nhân đều đã có được công danh tú tài, thậm chí còn có một vài cử nhân cũng ở đó học tập,một người ngay cả thi hội cũng chưa thi như đệ… sao mà dạy chứ?” ThẩmNghị có chút tự giễu nói.

Thẩm Huy giao Ngọc nhi cho Đông Oa, “Ta đã sớm đoán rằng đệ sẽ nóinhư vậy mới vẫn cứ ở lại nhà chờ đệ, nếu ta trở về thư viện rồi, r rằngnếu chỉ viết thư cho đệ như vậy, đệ cũng sẽ lấy lý do như vậy để từchối.”

Thẩm Phong ngồi bên cạnh nói xen vào, “Lão tam à, Tùng Nhân nếu do An vương gia đỡ đầu, lão tứ đến đó có được hay không chứ, đệ lại còn làSơn Trưởng… Tuy nói cử hiền không tránh thân*, nhưng chỉ sợ người đa tâm lại nói những lời không dễ nghe, hủy hoại thanh danh.”

(* cử hiền không tránh thân: đã tiến cứ người hiền thì sao phảitránh tiến cử người thân thuộc, ý chỉ, chỉ cần có tài, có đức thì dù cho có tiến cử thân nhân của mình cũng không sợ bị nói ra nói vào, khôngthẹn với lòng)

Thẩm Huy cười nhẹ, “Đại ca lo lắng quá rồi. Đệ không phải cũng chỉ là một cử nhân nho nhỏ thôi sao, cũng không phải danh nho đương thời* gì,không phải cũng có thể trở thành sơn trưởng của thư viên Tùng Nhân sao,chỉ cần có tài năng thì cần gì tới thân phận nữa chứ. Về phần những lờinhàn thoại**… Lời đồn chỉ cho kẻ muốn giải trí, đâu cần để ý tới làm gì. Lão tứ, việc này phải xem chính đệ, nếu đệ đồng ý, đi thu dọn hành lý,vài ngày nữa hai nhà chúng ta sẽ lên đường, còn nếu như đệ không muốnđi, như vậy việc này coi như bỏ, đệ cũng coi như tam ca chưa từng nóinhững lời này đi.”

(* danh nho đương thời: chỉ người uyên bác, đức cao vọng trọng, được nhiều người kính phục, biết đến

** nhàn thoại: những lời nói lúc nhàn rỗi, chỉ sự bóng gió, tán phét, lời đồn…)

Tam ca sao lại để hắn tới thư viện dạy học chứ? Bản thân hắn chỉ làmột tên tú tài, ngay cả thi hội cũng chưa tham gia, tam cứ cứ như vậytin tưởng mình được sao? Trong lòng Thẩm Nghị từ từ cảm kích, tam ca sợ hắn mai một đi, dù sao hiện tại mình nhàn rỗi ở nhà, lại không muốntham gia khoa cử nữa, cứ sống như vậy mãi cũng không phải biện pháp hay, lại nói mình còn từng lập lời thề, vì nhà Trần đại nhân rửa sạch oankhuất! Cho bọn họ một cái công đạo!

Cho Trần gia một cái công đạo? Thư viện Tùng Nhân được An vương gia ủng hộ, chẳng lẽ tam ca muốn tiến cử mình với vương gia sao?

Thẩm Nghị giật mình, càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng Thẩm Huy muốntiến cứ mình với An vương gia là đúng, cũng tạo tiền đề để ngày sau mình có thể rửa oan cho nhà Trần đại nhân, lúc này liền trở nên kích động,“Đa tạ tam ca.”

“Huynh đệ trong nhà, cảm tạ với không cảm tạ cái gì. Nhưng mà còn cóchuyện này, hôm nay đệ tới nhà Phùng tiên sinh một chuyến, xem có thểhay không khuyên nhủ hắn tới thư viện nhậm khóa*. Nếu có thể khuyên nhủđược Phùng tiên sinh, thư viện sẽ lại có thêm một vị danh sư đương thờia.” Thẩm Huy nói với Thẩm Nghị.

(* nhậm khóa: nhận dạy học)

“Được, hôm nay đệ sẽ đi thử xem.”

Nếu Thẩm Huy nói không có vấn đề gì, Thẩm Nghị cũng đồng ý đi, ThẩmPhong tự nhiên cũng không ngăn cản, có Thẩm Huy dẫn dắt phía trước, tính cách bản thân Thẩm Nghị cũng sẽ ngày càng trầm ổn, lần này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

Thẩm Huy nhìn nhìn Tranh nhi, lại nói với Thẩm Phong, “Đại ca, đệ còn muốn mang theo Tranh nhi đi cùng.”

“A?” Việc này khiến Thẩm Phong cùng Liêu thị giật mình.

Thư viện Tùng Nhân bởi vì có liên quan đến An vương gia, không phảihọc trò bình thường nào cũng có thể nhập học, nghe nói cuộc thi nhậpnúi* so với những cuộc thi tú tài bình thường còn khó hơn một chút, chonên phần lớn học trò trong đó đều đã có công danh tú tài, cho dù làhoàng thân quốc thích muốn vào thư viện cũng phải tham gia vào cuộc thivào trường này, thư viên Tùng Nhân mới có thể thu nạp.

(*cuộc thi nhập núi: aka thi tuyển sinh, bởi các trường ngày xưathường bao quát cả 1 vùng đất rộng lớn, thường là núi vì nhu cầu tĩnhtâm học tập nên mới có tên này, ta đoán vậy ~~~~~~)

Tranh nhi có chút đứng ngồi bất an, trước đó nó không có nói ra,nhưng kỳ thực trong lòng rất hâm mộ Diệu nhi, cảm thấy số nó thật tốt,có thể bái được đế sư, không giống như minh, ở trong trường học tại trấn trên học nhiều năm như vậy, cuối cùng bây giờ tam thúc lại muốn để hắntới thư viện Tùng Nhân đọc sách, nơi kia nhưng là thư viện nổi tiếngnhất thiên hạ a. “Cháu… tam thúc, cháu có thể hay không?”

Thẩm Huy gật đầu, “Thúc sớm hỏi qua tiên sinh trong trường, trụ cộtcủa cháu rất tốt, phản ứng cũng nhanh, tư duy nhanh nhẹn, những bài vănlàm được thúc cũng đã xem qua, quả thật không tồi, có điều hơi non nớt,nhưng dựa vào tuổi của cháu mà nói, có thể làm ra được những bài văn như vậy đã tốt lắm rồi. Tiên dinh của cháu nói với thúc, hắn đã sớm khôngcòn gì để dạy cháu, một khi đã như vậy, không bằng cháu theo thúc đếnthư viện xem sao, nếu có thể thông qua cuộc thi nhập núi, như vậy cháucứ an tâm ở lại thư viện học tập đi.”

“Tuy nhiên…” Thẩm Huy kéo dài ngữ điệu, “Có vài chuyện thúc muốn nóirõ trước. Thứ nhất, cuộc thi nhập núi, nếu cháu không thi qua, như vậy,cháu phải về nhà. Thứ hai, đến thư viện rồi phải giống như các đệ tửkhác ngủ cùng một nơi, cùng ăn một chỗ, đệ tử thư viện mỗi ngày đều phải dạy sớm dọn dẹp thư xá, cứ cách một khoảng thời gian còn phải xuốngruộng làm nông, những chuyện đó đều là những chuyện cháu chưa từng trảiqua ở nhà, không thể kêu khổ, nếu như thúc nghe thấy dù chỉ một lần,cháu trở về nhà. Thứ ba, trừ những ngày thư viện cho nghỉ, thời giankhác không thể gặp cha nương cháu. Thứ tư, không thể làm thân với thúcvà tứ thúc của cháu, ở thư viện cháu chỉ là một học trì bình thường,không có một chút quan hệ nào với chúng ta. Thứ năm, hàng năm thư việnsẽ tổ chức một cuộc thi hội, nếu như không thể thông qua, vậy cháu cũngphải về nhà.”

Thẩm Huy nhìn Tranh nhi, “Điều kiện chỉ có vậy thôi, cháu suy nghĩcẩn thận xem, nếu có thể thực hiện được thì liền đi cùng thúc thử xem,nếu không thể thực hiện được, vậy vẫn nên ở nhà đi thôi.”

Thẩm Phong cùng Liêu thị cùng chau mày, điều kiện của Thẩm Huy khôngkhỏi quá hà khắc rồi, Tranh nhi còn nhỏ như vậy, vừa muốn quét dọn, vừamuốn xuống ruộng làm nông… nhìn thân thể nho nhỏ kia của hắn thì đềuthấy đau lòng.

Tranh nhi cúi đầu, tiên sinh trong trường có đúng đã nói không còn gì để dạy mình nữa, nhưng điều kiện của tam thúc tuy rằng hà khắc, thưviện Tùng Nhân vẫn vô cùng hấp dẫn hắn, hồi trước khi hắn mới năm tuổi,cảm thấy tam thúc ở thư viện dạy học không có chút quan hệ với mình,nhưng tuổi càng lớn thì càng hiểu biết nhiều, cũng đã muốn có được mộtsự phát triển tốt đẹp.

Lại ngẫm lại những điều kiện của tam thúc, cuộc thi nhập núi chắcchắn phải thi, hoàng thân quốc thích đều như vậy, huống chi bản thân chỉ là một dân chúng bình thường. Cùng các đệ tử cùng ăn cùng ngủ cùng laođộng? Việc này cũng đâu có gì, làm những việc giống như người khác mớicó thể thực sự kết giao bằng hữu. Không được gặp cha nương? Việc mà hiện tại bản thân cần làm là dốc hết sức học tập, cố gắng dùng hết sức đọcsách, dù sao sau khi thư viện được nghỉ, quay về thì có thể gặp thôi.Không được làm thân với các thúc thúc? Hừ, tam thúc nghĩ mình nguyện ýdựa vào thanh danh của hắn sao? Tranh nhi không phục nghĩ, đã không cótam thúc cùng tứ thúc, mình cũng vẫn có thể dành được vị trí đứng đầuthôi! Về phần yêu cầu cuối cùng, cuộc thi thì có gì phải sợ!

Tranh nhi lại nghĩ tới lúc Diệu nhi đi, một ngày trước khi đi, Diệunhi đã chạy đến phòng Tranh nhi, đưa một bộ tranh tự tay vẽ cho nó.

“Đây là gì vậy?” Tranh nhi tò mò hỏi Diệu nhi.

Ánh mặt Diệu nhi thực hồng, nhìn qua đã biết là vừa khóc xong, “Taphải đi, Tranh nhi, tỷ phu muốn đưa ta đi tìm một người kêu là Thành Mặc lão cư sĩ bái sư, ta luyến tiếc ngươi…”

Thành Mặc lão cư sĩ… là đế sư. Tranh nhi trầm mặc. Có gì tốt chứ,người mà tứ thúc cùng tam thúc nghĩ đến đầu tiên là Diệu nhi… Nhưng nhìn ánh mắt đỏ bừng của Diệu nhi, lại nhìn những bức tranh trong tay hắn,người trong tranh chính là bản thân… Bộ dáng mình đọc sách, bên cạnh còn có một thân ảnh nho nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn, tiểu nhân kia là Diệunhi.

Vẽ rất đẹp, cho dù là bộ dáng bản thân đọc sách, hay là Diệu nhi đang nghiêng đầu nhìn, đều vẽ giống như thật.

“Ngươi đưa ta thứ này làm gì chứ?” Tuy rằng bản thân cố hết sức nhịn xuống, nhưng thanh âm vẫn mang theo chút run rẩy.

“Ta sợ ngươi sẽ quên mất… tỷ phu nói nếu ta bái sư thành công, sẽphải lưu lại phụng dưỡng sư phó, có lẽ rất nhiều năm sẽ không thể quayvề…” Diệu nhi lau mũi mang theo tiếng khóc nức nở nói.

Tên nhóc chết tiệt không được tự nhiên này, đi thì đi đi, còn đưa bức tranh như vậy khiến cho lòng mình cũng ê ẩm theo, “Ngươi… Ngươi đi báisư, vị kia thế nhưng là đế sư, người khác cầu còn không được!…” Tỷ nhưnói mình đây, tứ thúc không nghĩ sẽ mang theo mình đi bái sư đâu.

Tuy rằng… Hắn cũng thừa nhận tên nhóc càng lớn càng đáng ghét này vẽ quả thực rất tốt nha.

“Tranh nhi… Ta không muốn đi… Ta luyến tiếc ngươi… Luyến tiếc Minh nhi…” Diệu nhị vẫn còn đang lau.

Tranh nhi nắm chặt bức tranh kia, “Ngươi… Ngươi ngoan ngoan nha, namtử hán đại trượng phụ, khóc cái gì mà khóc chứ! Ngươi đi bái sư… sau đócố gắng học tập… không đúng, ngươi đừng nghĩ rằng bái được đế sư thìngươi rất giỏi, về sau ta nhất định sẽ lợi hại hơn ngươi rất nhiều!” Rõràng muốn trào phúng hắn đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ… nhưng màmình làm sao có thể nói ra những lời như vậy…

Diệu nhi kéo tay Tranh nhi, Tranh nhi khẽ rụt lại, nhưng vẫn thả lỏng thân thể, mặc nó nắm tay mình. Diệu nhi vô cùng đáng thương nói, “Tranh nhi, ngày mai ta phải đi rồi… ngươi có thể gọi ta một tiếng thúc thúchay không…”

“…”

“Được không nha…”

“Tên nhóc không khiến người ta thích nổi này! Ta lớn hơn ngươi!”

“Ta không khiến người khác thích? Thì ra Tranh nhi không thích ta?Nếu như vậy… hừ, ta biết ngươi ghen tị ta mà. Ta nhất định sẽ bái đượcđế sư, sau đó sẽ lợi hại hơn ngươi!” Diệu nhi tức giận, ngân cổ gào vềphía Tranh nhi.

“Hừ, ta ghen tị ngươi? Chúng ta cứ chờ mà xem!” Tranh nhi quay mặt qua nơi khác…

Nhìn bóng dáng Diệu nhi thở phì phò chạy đi, Tranh nhi cúi đầu nhìnbức họa trong tay, tên nhóc nhà ngươi, ta sao lại ghen tị với ngươi… Cho dù ngươi bái đế sư rồi cũng đừng vội vàng, chờ ngươi trở về, chờ ngườivề rồi sẽ thấy, Thẩm Gia Tranh ta nhất định sẽ giỏi hơn ngươi!”

Tối hôm đó, một tiểu hài tử không được tự nhiên cùng một thiếu niêmcũng không được tự nhiên, đều âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải so với người kia giỏi hơn!

Nhất định phải giỏi hơn Diệu nhi! Tranh nhi nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhìn Thẩm Huy vẫn còn đang chờ nó trả lời, lại nhìn nhìn ánh mắtphức tạp của cha mẹ mình, sau đó dùng ngữ khí vô cùng kiên định nói vớiThẩm Huy, “Tam thúc, để cháu cùng thúc tới thư viện đi, cháu muốn thử!”

Thẩm Huy vừa lòng gật gật đầu, chuyện Diệu nhi bái sư là do hắn giántiếp thúc đẩy, hắn biết Liêu thị cùng Tranh nhi ngoài miệng tuy khôngnói gì, trong lòng khẳng định có suy nghĩ khác, ngày đó khi tiến Diệunhi đi, trong mắt đứa nhỏ này không chỉ không chút ghen tị, còn có sựhâm mộ sâu sắc.

Đương nhiên làm một sơn trường, hắn cũng không thể xử lý theo tìnhcảm cá nhân, hắn quả thật từng đi tới trấn trên hỏi qua, phu tử sau khibiết ý đồ của hắn quả thật đã nói những lời này. Nếu thật sự giống nhưnhững lời phu tử trong trấn nói, như vậy Tranh nhi có lẽ có thể vượt qua những khảo nghiệm để tiến vào thư viện Tùng Nhân học tập.

Hắn coi trọng đứa nhỏ này.

Tâm tình Thẩm Phong cùng Liêu thị thì phức tạp hơn, hai người bọn họliếc mắt nhìn nhau một cái, không phải chưa từng nghĩ tới việc để Tranh nhi có được sự giáo dục tốt nhất, chỉ là… vừa muốn tốt cho đứa nhỏ, lại vừa luyến tiếc nó… Tâm tình hiện tại của hai vợ chồng không biết nênhình dung thế nào.

“Đại ca đại tẩu thấy thế nào?”

“A?” Thẩm Phong thế mới phản ứng được rằng Thẩm Huy đang hỏi hắn, hắn nhìn ánh mắt kiên nghị của Tranh nhi, trong ánh mắt trong sáng của đưanhỏ ẩn giấu rất nhiều khát vọng cùng chờ đợi…

“Nếu nó đã muốn đi, vậy để nó thử xem đi!” Nhìn Tranh nhi vì nhữnglời này của hắn mà lộ ra khuôn mặt tươi cười, trong lòng Thẩm Phong cũng trở lên cao hứng, hắn đã nói rồi mà, con của Thẩm Phong hắn sao có thểkém con nhà người khác?!

Nếu đều đã đồng ý, như vậy người trong nhà cũng bắt đầu chuẩn bị. Lần này không chỉ có nhà Thẩm Huy phải đi, nhà Thẩm Nghị cũng muốn đi, cònmuốn mang theo Tranh nhi, Liêu thị vốn muốn giúp Tranh nhi mua một gãhầu cận theo cùng, nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Phong cùng mộtcâu vô cùng thản nhiên của Thẩm Huy “không thể mang theo tùy tùng” liềnđánh mất ý niệm này.

Chiều hôm đó, Thẩm Nghị cũng đi hỏi Phùng tiên sinh, Phùng tiên sinhnghe xong thì trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng đáp ứng rồi.

Thẩm Nghị nghĩ có khả năng Phùng tiên sinh cũng có suy nghĩ giống hắn đi, cũng nghĩ rằng Thẩm Huy muốn tiến cử bọn họ với An vương gia để báo thù cho Trần đại nhân, mới có thể sảng khoái đáp ứng như vậy.

Sau khi mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, liền định ra hành trình, hai ngày sau khởi hành tới thư viện Tùng Nhân.