Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 88: Vì bạn bè, cắm hai đao vào chị em




Edit: Quan Vũ.

"Sao chị lại tới đây?" Cửa, một giọng nói lười biếng, là giọng nữ.

Sững sờ trong khoảng khắc, chợt Quan Hân xoay người lại, bất ngờ không kịp chuẩn bị đã đối diện với gương mặt tương tự mình, đôi mắt cô ta trợn trừng, không thể tin: "Là em."

Ở cửa, là Quan Ngải còn mặc quần áo bệnh nhân, nhún nhún vai: "Nếu không thì sao nào?" Vuốt vuốt cái đai nẹp trên cổ, "Tiểu d'|Dlqd Thanh kia đúng là cái miệng rộng, chẳng phải là bị sái cổ thôi sao? Cần gì làm cho cả thiên hạ ai ai cũng biết, chị cái người này là người đầu tiên đến đấy, tôi cũng thụ sủng nhược kinh."

Cô nhóc này, bao giờ lẩm bẩm cũng luôn mạch lạc đâu ra đấy, nghe không lòi ra sơ hở.

Nếu nói là Quan Hân thông minh, thì Quan Ngải cũng cùng chui từ một bụng mẹ ra cũng không kém cô ta một xu một hào nào.

Quan Hân bán tín bán nghi, đến gần mấy bước: "Em luôn ở phòng bệnh này?"

"Dĩ nhiên, tôi còn không thể đối tốt với mình một chút sao." Vuốt cổ tiến tới, nháy mắt, gương mặt xảo quyệt quỷ quái, "Thế nào? Sợ tôi không trả nổi à, không thì chị tài trợ đi."

Bỗng Quan Hân không nói gì cả, híp mắt lại, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Vớ vẩn! Định thử dò xét tôi, cửa sổ cũng không có đâu. Dương dương đắc ý chợt lóe lên rồi lại tắt đi trong mắt Quan Ngải, lật lại gương mặt tươi cười, nhìn như bất mãn: "Không nói gì nữa à?" Cười lạnh một tiếng, "Hẹp hòi."

Người này mà không đi làm diễn viên, thật là một tổn thất lớn cho công chúng.

Quan Hân chỉ cười, nhìn về phía Quan Ngải: "Cổ không có chuyện gì to tát chứ?"

Quan Ngải vặn vẹo sang trái phải mấy cái, rất đứng đắn nói những lời không có nghiêm chỉnh: "Cũng may, không chết được, nhưng không có linh hoạt như trước kia." Giọng nói oán trách, rồi lật mặt còn nhanh hơn lật sách, "Tôi nói chứ đi thăm bệnh mà tay không vậy nhỉ, Lăng Giang cắt xén tiền lương của chị à? Dù sao vẫn là chị gái ruột thịt mà, dẫu không muốn gặp mặt, cũng cần phải bày tỏ gì đó chứ nhỉ." Đưa tay đẩy cửa ra, chỉ chỉ vào trong phòng bệnh, "Nhìn xem mấy cái giỏ kia gì, từng cái từng cái, toàn là Hạ Sơ mua."

Quan Hân ngước mắt, vừa đúng nhìn thấy Giang Hạ Sơ bên trong phòng bệnh, lặng lẽ quan sát thoáng qua, mắt phượng ánh lên một vẻ tươi cười thoáng qua: "Giang tiểu thư cũng ở đây à."

Giang Hạ Sơ vẫn không thích trả lời, chỉ gật đầu một cái, bày tỏ chào hỏi. Quan Ngải tiếp lời: "Đúng vậy, mấy ngày nay vẫn luôn ở đây."

Quan Hân chỉ cười không nói, bán tín bán nghi trong mắt biến mất hết rồi.

Thời gian, địa điểm, lời kịch, không sai một ly. Người phụ nữ này ngày thường thì tùy tùy tiện tiện, khi thật sự muốn thận trọng nghiêm túc, cũng có thể diễn trò dẫn dắt không chê vào đâu được.

Quan Ngải quả là giống bệnh nhân lắm, nằm ở trên giường, cầm một trái lên táo gọt xong rồi bắt đầu gặm, lời nói ra chữ rõ chữ không: "Ông già ở nhà có về thì cũng đừng nói cho ông ta biết, nếu không tôi sợ ông ta lên đến bệnh viện để phát biểu luôn đấy, tôi bị mắng còn chưa tính, nhưng cũng đừng quấy rầy người khác."

"Ừ." Nhàn nhạt gật đầu đáp lại rồi đứng dậy, "Vậy chị đi về."

"Bây giờ mà đã đi về rồi à?" Cố ý cất cao âm điệu, tụng một câu, "Thật không có lương tâm."

Quan Hân cũng không nói gì, chỉ thâm ý nhìn thoáng qua Giang Hạ Sơ, liền đi. Dừng lại tại hành lang, nhẹ nhàng than thở: "Rốt cuộc cái gì là thật cái gì là giả?"

"Hừ." Bật cười, cất bước, đi xa.

Nếu đàn bà thông minh mà đã phạm vào hồ đồ, thì nguyên nhân chỉ có một: Động tình trí tổn!

Tình yêu, vốn là chuyện thật thật giả giả, nhưng là đó cũng là chuyện cam tâm tình nguyện.

Quan Ngải mở cửa, nhìn Quan Hân đi xa, biểu cảm và cái nhìn trên mặt nhìn như chó chó mèo mèo lưu lạc đầu đường xó chợ: Thật là dậy lên đồng tình rồi.

"Đi rồi?" Giang Hạ Sơ thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ." Vừa cởi đai nẹp trên cổ, vừa khổ não luôn, "Sao lại thấy lương tâm hơi bất an nhỉ." Cái thứ gọi là lương tâm này, thật đúng là q//v\\ũ.l:q4d vừa vô dụng lại vừa phiền toái, thở dài thườn thượt, hết cách rồi, cô cũng không thể vứt bỏ lương tâm đi đúng không?

Đang khổ não, bất ngờ không kịp phòng bị, không biết từ lúc nào người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon bỗng ném qua một câu: "Cám ơn." Rất rõ ràng, hiếm khi mới nói, nên có hơi khó chịu.

Một câu ‘cám ơn’ của người đàn ông này còn đắt hơn vàng rồi, Quan Ngải đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là khoát khoát tay: "Tôi không cần những lời trót lưỡi đầu môi." Khó có khi Quan Ngải nhổ ra những câu từ nghiêm chỉnh, "Tả Thành, mặc kệ anh đang chơi trò xiếc gì ở đây, chị gái của tôi, chỉ có tôi mới có thể khi dễ, anh nằm mơ đi nhé."

Chống lại khí thế của Tả Thành, uy hiếp như vậy lại có vẻ không hề có sức thuyết phục và độ tin cậy, nhưng đây là lần đầu tiên Quan Ngải không có luống cuống khi đối mặt với Tả Thành, gương mặt mang hào khí hiện ngang, ngôn từ chính nghĩa.

Quan Ngải chính là một người phụ nữ như vậy, là kiểu người thấp bé bình thường nhưng đâu đó là quật cường, có lúc có thể lên trời xuống đất không gì làm không được, có lúc cũng sẽ lo ngại cường quyền khom lưng vì năm đấu gạo, tín ngưỡng trong thế giới của cô ấy rất đơn giản. Dùng hai chữ thói quen để thuyết minh!

Chẳng hạn như xọc cho Quan Hân hai đao vì Giang Hạ Sơ. Chẳng hạn như hai cái xương sườn của Quan Hân ngoại trừ bản thân cô thì không một ai có thể tống vào đao nào.

Nói xong, nhìn sang người đàn ông đẹp trai không cặn bã thì cũng lạnh lùng như thể xe bị tuột xích, lo lắng nổi lên: "Nếu không, tôi——" Lo lắng đã tòi ra mất tiêu, âm điệu cũng yếu thế hẳn đi, "Tuyệt tối không bỏ qua cho anh."

Tuyệt đối không bỏ qua cho? Nói xong, chính Quan Ngải cũng cảm thấy khôi hài. Cũng đúng, trên đời này, loại lời nói ngu xuẩn thế này cô dám cam đoan chắc chắn cô là người thứ nhất nói ra.

Tả Thành vẫn bình thường, gương mặt vẫn không đổi sắc: "Tôi chưa bao giờ tính làm hại cô ta."

Quan Ngải cười cười, liếc đôi mắt thầm khinh bỉ một phen: "Xem ra anh còn chưa ý thức được, anh đã tổn thương chị ấy."

Tả Thành lặng thinh không nói, ánh mắt rơi vào gương mặt Giang Hạ Sơ nãy giờ không lên tiếng.

Quan Ngải không biết nói gì đã cứng họng, người đàn ông này, trong mắt trong lòng thật đúng là chỉ để ý đến người phụ nữ của anh ta mà thôi, còn trong lòng thì Quan Hân không đáng giá một xu, tiếp tục nói lảm nhảm: "Không biết chị ấy nghe thấy tin đồn gì, ban nãy trên mặt chị ta, là dáng vẻ tôi chưa từng trông thấy, giống như trời cũng sắp sụp xuống." Quan Ngải đi qua lấy túi xách, ngước mắt, vừa đúng nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Hạ Sơ, nửa thật nửa giả nói đùa, "Tôi hối hận đã giúp hai người."

"Rất xin lỗi."

Không mấy khi Giang Hạ Sơ trịnh trọng nói xin lỗi như vậy, Quan Ngải kinh ngạc, nếu là ngày trước, dựa vào tính tình của Giang Hạ Sơ thì chắc chắn sẽ không thèm đếm xỉa, nhưng cô lại nói xin lỗi, nó đã thuyết mình điều gì?

Cô ấy đã không tài nào giữ nổi mình, cuối cùng, Giang Hạ Sơ vẫn rơi vào cái bẫy của Tả Thành.

Quan Ngải nhìn qua Tả Thành, trong lòng than thở: Người đàn ông này, thật là chết người, bao nhiêu phụ nữ phải gặp phải tai ương a.

Nhìn Giang Hạ Sơ, câu Quan Ngải nói còn có hàm ý khác, ngoài dây đàn còn âm vang: "Cậu nói cái gì mà thật xin lỗi, toàn là vấn đề của người khác." Cao giọng, lại còn cường điệu hai chữ ‘người khác’, rất rõ ràng lời này là nhằm vào người khác, nói cho Tả Thành nghe, "Miệng mồm tôi không quá kín, nhưng có thể bảo đảm không để cho một ngày nào đó ăn họa từ miệng mà ra, cho nên trước tiên, tốt nhất là phải cắt đứt sạch sẽ một chút."

Uy hiếp trần trụi được tung ra.

Quan Ngải này vẫn là người thứ nhất dám nhổ lông trên đầu lão hổ, hết cách rồi, hậu trường đằng sau người ta cứng như thành đồng.

Nhưng mà vì người khác đang ngồi trên ghế sofa vẫn ráo hoảnh tỉnh bơ, thực hành phong cách Tả thị một cách triệt để.

Quan Ngải cười lạnh, im lặng bất đắc dĩ, mang túi xách lên, kéo Giang Hạ Sơ ra cửa, lặng lẽ đưa cho cô một đống bệnh án, ghé vào bên tai Giang Hạ Sơ: "Hạ Sơ, tớ hết cách rồi, không biết cái này có hữu dụng hay không, cứ giữ cho kỹ đi."

Cử chỉ bất thình lình này, Giang Hạ Sơ bị làm cho tay chân luống cuống, kéo đồ vào trong tay theo bản năng, đặt ở sau lưng.

Bàn giao toàn bộ, Quan Ngải nháy mắt ra hiệu với Giang Hạ Sơ một lúc lâu, phe phẩy ống tay áo, tạm biệt: "Đi đấy. Đừng quên làm thủ tục nằm viện, đã sái cổ rồi, thì dù sao cũng phải có giả bộ mấy ngày thôi."

Người ồn ào duy nhất đi rồi, trong phòng bệnh lại yên tĩnh.

Giang Hạ Sơ ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người, trong tay vẫn nắm đồ Quan Ngải đưa cho, càng lúc càng nắm chặt, tâm tư rối bời, bản thân cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì, nhưng mà cho dù như thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi. Tả Thành ngồi vào bên cạnh cô, vuốt vuốt mái tóc tán loạn của cô, ôm cô vào lòng: "Sao vậy?"

Giang Hạ Sơ ngẩng đầu, nhìn Tả Thành, trong đôi mắt mang chút gì đó hỗn loạn: "Cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy, dù sao thì họ cũng là chị em."

Tả Thành không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt gương mặt của cô, đôi mắt thâm thúy, cực kỳ dịu dàng.

Cho dù người đàn ông này có thương tiếc bản thân cô như thế nào, Giang Hạ Sơ cũng biết, anh quyết sẽ không mềm lòng với người khác, nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định, cô hỏi: "Tả Thành, anh cảm thấy rất có lỗi Quan Hân không? Từ khi vừa bắt đầu anh đã lừa gạt cô ta."

Vũ: Đổi xưng hô cho 2 ac thành anh – em nhé. Với lại cho dù Giang Hạ Sơ và Tả Thành thấy có lỗi với Quan Hân thế nào thì cũng không để 2 ac gọi Quan Hân là ‘cô ấy’. Vì cô gái tên Quan Hân này, cá là sau này cũng sẽ phá hai người nhiều lắm ha. Các nàng đọc là thấy mà, cá tính và hành động của cô này đang nói lên điều đó. Với lại cô này cũng là một nhân vật quan trọng giữa những tuyến kẻ thù của 2 ac đặc biệt là Giang Hạ Sơ.

Có lẽ Giang Hạ Sơ đã quên, người mà Tả Thành sẽ xin lỗi, cũng chỉ có Giang Hạ Sơ cô mới có được.

Môi mỏng khẽ mở, người đàn ông có ánh mắt dịu dàng, nhưng lời nói lại lạnh lẽo: "Không biết, Hạ Sơ, anh chưa bao giờ là thứ người lương thiện, vừa bắt đầu anh đã làm rõ, chỉ là giao dịch." Ánh mắt anh như lưới, nhu hòqa truiền miên, anavh nói, cúi sát bêũn tai cô, "Người thông minh như thế, chắc chắn biết rõ, cuộc giao dịch này ắt sẽ có người tham gia, cho dù không phải là cô ta, thì cũng sẽ có người khác."

Đúng vậy nhỉ, cô ta thông minh, thông minh nên biết người đàn ông này có lòng dạ ác độc đến mức nào, thông minh đến mức có thể lường trước được rằng anh có một bụng âm mưu tính kế. Hơn nữa...... Thông minh đến nỗi còn biết, bản thân cô không hề làm gì cả, nhưng chính là đầu sỏ gây nên.

Dường như, lần nào tâm địa anh độc ác, cũng toàn là vì cô mà ra kia mà.

Cô không nói, bởi vì không có lời nào để nói.

Môi của anh rơi xuống, miêu tả đôi môi của cô, từng chút từng chút một, dịu dàng đến tận cùng, cũng mê hoặc đến vô cùng, dừng lại ở khóe môi cô, giọng nói của anh trầm thấp: "Hạ Sơ, sự tồn tại của cô ta là vì em."

Trên đời này thật sự có một người đàn ông như thế, sẽ đối xứ tàn ác với tất cả những người khác, chỉ dành sự ôn nhu cho riêng mình cô.

Mà cô gặp phải, đúng như Quan Ngải từng nói, người phụ nữ chống đỡ không được, Quan Hân là một ví dụ, bây giờ thì đến phiên cô. Ngẩn ngơ một lúc lâu, cô mới có thể lấy lại lý trí của mình, nghiêng đầu, né tránh từng cái hôn nhẹ nhàng như có như không của người đàn ông, sương chiều khẽ khàng vương trên mắt cô, cô nói: "Nhưng mà, cuộc giao dịch này, dường như cô ta coi như thật rồi."

Cô chắc chắn, Quan Hân tưởng thật, không có lý do gì, cũng không có đạo lý gì đáng nói, chỉ là trực giác cảm thấy người đàn ông như Tả Thành, quả đúng là kiếp nạn của phụ nữ.

Thật ra thì, nói chính xác hơn, chính bản thân cô cũng thành thật, cho nên, đã có so đo.

Tả Thành trầm ngâm trong chốc lát, rồi trả lời: "Anh sẽ cố gắng kết thúc thật nhanh."

Cô hỏi: "Biết cô ta muốn cái gì không?"

Người phụ nữ còn có thể muốn cái gì? Người phụ nữ thông minh muốn tiền tài, không có phụ nữ thông minh muốn tình cảm.

Những người phụ nữ thông minh thế kia, chỉ làm phụ nữ không thông minh đúng một lần như thế.

Anh trả lời: "Biết, cô ta muốn tình cảm." Nhìn cô thật chăm chú, tình thâm nồng nàn không chút che giấu, "Chỉ là tất cả đã cho em hết rồi."

Thì ra là anh biết hết, Giang Hạ Sơ kinh hãi, cuối cùng cô đã gặp phải người đàn ông thâm sâu đến nhường nào đây, anh thật là thông minh sáng suốt đến đáng sợ.

Tả Thành à, đúng là sẽ chết người! Đoán không ra, nhìn không thấu, nhưng cũng trốn không thoát, không tránh nổi.

Kết cục của chính cô, hẳn là cô có thể biết trước, Tả Thành mà không buông tay, thì là cô thất thủ.

"Hạ Sơ."

Giọng nói mang vẻ luyến lưu của anh, làm rối loạn tất cả suy nghĩ của cô, lại ra được một kết luận, Tả Thành buông tay, cũng hoặc là chính cô thất thủ...... Khả năng xảy ra giả thiết đầu tiên cực thấp, gần như không có.

Tâm hoảng ý loạn rồi, cô vội vã né tránh tầm mắt Tả Thành, mang chút mùi vị giấu đầu lòi đuôi, cô hỏi: "Vậy muốn kết thúc thế nào?"

Người đàn ông đang ôm cô nghĩ nghĩ, rồi chỉ nói bốn chữ:

"Không chừa đường lui."

Không chút do dự, kiên quyết như chém đinh chặt sắt.

Đây mới là Tả Thành, không bao giờ nhân từ nương tay với người khác.

Ngay cả khiếp sợ cũng không có, không giải thích được cũng được, không nhận thức được cũng tốt, chỉ là hình như cô đã thật sự thích ứng với sự độc ác của người đàn ông này, chỉ cười như không cười, cô than thở : "Tả Thành, anh quá độc ác." Dừng một chút, giọng điệu nửa thật nửa đùa, "Độc ác đến nỗi khiến em hơi sợ, sợ có một ngày, lúc anh không thể nắm giữ em trong tay, sẽ đối xử ác độc với em, tựa như——"

Lời còn chưa dứt, Tả Thành không nói câu nào, cúi người, đã hôn đôi môi của cô, nuốt hết tất cả những lời cô chưa nói hết.

Xưa nay Giang Hạ Sơ luôn kín kẽ, đối với loại thân mật này, vĩnh viễn ở thế hạ phong, mặc cho anh định đoạt.

Giao hòa một lúc lâu, người đàn ông mới hơi ngừng nghỉ, còn chưa thỏa mãn đặt một cái hôn như có như không lên môi của cô, giọng như nhuốm màu tình dục, khàn khàn, anh nói: "Sẽ không có một ngày như vậy, anh không thể hạ quyết tâm với em."

Giữa răng môi toàn là hơi thở lành lạnh của người đàn ông, cô cười cười, chỉ nói: "Hi vọng như thế."

Anh luôn là chắc chắn, không hạ được quyết tâm đối với cô, lq'd''o^n lại quên mất, anh yêu người phụ nữ này đến cỡ nào, yêu đến không tiếc chặt đứt cánh chim kia để lưu lại.

Bọn họ cũng không biết, thứ tình yêu này điên cuồng biết bao nhiêu, điên cuồng đến mức không kịp né tránh sẽ vạn kiếp bất phục.

Một ngày như vậy, duy nhất một lần, Tả Thành có bắt đầu đoán cũng không ra rồi.

Màn đêm Thượng Hải mới vừa lên đèn như bữa tiệc linh đình. Thế giới trọng vật chất, xa hoa trụy lạc náo động rầm rĩ là điều ắt không thể thiếu.

Ánh đèn chói lòa, sàn nhảy lộn xộn, những cô nàng điên cuồng lắc lư, rượu đỏ cám dỗ say lòng người, cuộc sống về đêm phồn hoa mê loạn ở chỗ này bừng sáng.

Trên quầy bar, cũng vĩnh viễn không thiếu đi những người đàn ông phụ nữ mua say, duy chỉ có có gương mặt tinh xảo, vẻ âm u không tương xứng với nơi huyên náo này. Người phụ nữ có ngoại hình cực kỳ mỹ lệ, mặc chiếc váy đắt giá, cứ lặp đi lặp lại động tác rót rượu, uống rượu, trên gương mặt tinh xảo, đâu đâu cũng viết ‘người lạ chớ tới gần’.

Chẳng qua là, ở quán bar, phụ nữ có tiền, có khuôn cách, có khuôn mặt như thế thì chẳng thể nào tránh chuyện bị quấy rầy.

Cái này thì không, bị mấy gã đàn ông mặc mấy thứ quần áo chẳng ra cái gì, trang điểm thì chẳng ra người ra quỷ theo dõi lúc lâu, mấy gã đàn ông nháy mắt ra hiệu với nhau, chia nhau ra đi tới.

"Người đẹp, cạn một ly với bọn anh nào." Gã đàn ông cầm đầu, tóc nhuộm màu rượu đỏ, liếc đôi mắt đánh khói rất đậm.

Là dạ lang điển hình, là loại đàn ông chuyên săn diễm tại chốn phong nguyệt thế này.

"Đúng vậy đấy, người đẹp, một mình thì tịch mịch lắm." Mấy gã đàn ông đi theo cũng nhao nhao lên.

Người phụ nữ mua say không phải là ai khác, chính là đại tiểu thư họ Quan, Quan Hân đại mỹ nhân.

"Tránh ra." Người đẹp đúng là người đẹp, lười nhác phất tay cũng phong tình vạn chủng.

Người đẹp như thế ở trong mắt đám đàn ông quanh năm giao thiệp với phụ nữ không thể nghi ngờ chính là cực phẩm trăm năm khó gặp, làm sao dễ dàng dừng tay, cười đến lưu manh vô lại: "Ra ngoài chơi, chẳng phải là muốn làm chuyện vui sao, người đẹp nể mặt cái đi."

Mắt phượng vừa ngước lên, lạnh tựa băng sương: "Cút ngay."

Băng sơn mỹ nhân nha, câu được một đám đàn ông, tay ngứa ngáy, tim còn ngứa hơn.

Đàn ông, thấy phụ nữ càng khó trị thì càng là muốn thu vào tay.

Người đàn ông cầm đầu huýt gió với đồng bạn, điệu bộ mười phần du côn, giọng điệu nhạo báng: "Ơ kìa, là một em mèo hoang, còn là mèo hoang dáng vóc xinh xắn."

Mấy gã đàn ông khác cười ầm lên, ánh mắt quan sát Quan Hân như trần tụi.

Quan Hân đặt ly rượu trong tay xuống, giọng nói tản ra vẻ không kiên nhẫn: "Tâm tình tôi không vui, tốt nhất tránh xa tôi một chút."

Gã đàn ông kia không những không đi khỏi, mà còn tiến tới, bộ dáng lưu manh, lời nói ra còn lưu manh hơn: "Tâm tình không vui? Đợi lát nữa mấy người bọn anh sẽ khiến cho cô em sung sướng hả."

Loại địa phương như quán bar này, thứ không thiếu nhất chính là thứ bại hoại sinh sự từ mấy chuyện không đâu.

Quan Hân không giận, cười nhạt, ngước mắt lên, đâu đâu cũng là xinh đẹp mị hoặc, thong thả ung dung cầm ly rượu lên, rồi bỗng cười gằn, tạt hết lên mặt gã trai kia.

"Mẹ nó!" Gã đàn ông vô cùng chật vật lau mặt một phát, điệu bộ như táp phải con ba ba, cực kỳ tức cười.

"Cút. Cút hết cho tôi!" Quan Hân lạnh lùng mở miệng.

Tên đàn ông nổi nóng, bộ mặt âm nhu có vẻ dữ tợn: "Đàn bà thúi, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt."

Quan Hân nhìn sang, cười khẽ, lại vẫn mang theo một thứ cao nhã phong tình, lạnh lùng thoải mái giễu cợt: "Thật đáng thương." Nói xong, động tác tao nhã ung dung, móc ra một xấp tiền mặt từ trong ví, vẫn tao nhã quăng lên quầy, nói, "Nếu thiếu phụ nữ, nhiêu đây đủ rồi. Bây giờ có thể biến chưa?"

Mấy gã đàn ông trợn tròn mắt, cũng đúng, hiếm thấy có người phụ nữ nào quăng tiền như thế.

Chỉ là, lưu manh vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mình là lưu manh, kỹ nữ vĩnh viễn muốn lập đền thờ trinh tiết. Vẻ mặt gã đàn ông cầm đầu như đưa đám: "Mày con mẹ nó, coi bố mày là ngưu lang à." Vung tay lên định đánh, "Bố mày hôm nay——"

Câu từ độc địa nói được một nửa thì im bặt, gã đàn ông vung tay lên bị cắt ngang.

"Quả đấm không dùng để đối xử với phụ nữ."

Giọng của đàn ông, thuần hậu dịu dàng, chỉ hơi hơi lạnh lùng nghiêm chỉnh.

Quan Hân lười nhác ngước mắt lên, khép lại, cười yếu ớt, tư thái như người ngoài cuộc.

Lưu manh vô lại bị kìm chế, tức xông lên đỉnh đầu: "Mày con mẹ nó ai vậy, nơi này không có việc vớ vẩn hay ho để lo, thức thời cút xa một chút cho bố mày."

Người tới mặc một bộ đồ chuyên dụng cho đua xe, gương mặt anh khí thản nhiên như mặt nước hồ phẳng lặng.

Hôm nay lưu manh cũng không xem tin tức sao? Chút năng lực nhận diện cũng không có. Nói một cách khác, Diệp Tịch trong cái Thượng Hải này q.v.p#lqdkhông có người phụ nữ nào không biết, cùng cấp chính là, Trình Tín Chi trong đất Thượng Hải này không có người đàn ông nào không biết.

Thấy người kia không lên tiếng, tên giở trò lưu manh lại làm to, càng ngày càng phách lối: "Không có lỗ tai à, bố mày lặp lại lần nữa, cút xa một chút, nếu không thì cả mày cũng ăn đòn luôn."

Mấy gã khác cũng hò hét theo, rất có khí thế dân anh chị, Quan Hân chỉ cười: Xem trò vui.

Chỉ có mình Trình Tín Chi thản nhiên lạnh nhạt, mặt không đổi sắc, móc ra một xấp tiền từ trong ví, hời hợt hỏi một câu: "Đủ chưa?"

Động tác thong thả ung dung, tư thái bình tĩnh thong dong, có độ tương tự cực cao với một người phụ nữ vừa móc tiền ra nào đó, sự khác biệt chỉ là độ dày của xấp tiền.

Dĩ nhiên, sự khác biệt còn có...... Gã đàn ông kiếm chuyện với ánh mắt mơ hồ, rơi vào xấp tiền trên quầy, khẽ cắn răng: "Coi như bọn mày ác, đừng để cho tao gặp lại bọn mày."

Nói hết mấy chữ dữ tợn, cuốn hết sạch tiền trên bàn đi, sau đó mang theo đồng bọn của hắn đi khỏi.

Chớ trông cậy vào lưu manh bại #GuanYuhoại có khí tiết, cốt khí. Cũng bởi vì xác nhận một điểm này, hành động của Trình Tín Chi chính là ví tiền, không phải quả đấm, cũng tiết kiệm đi không ít phiền toái.

"Thì ra là không phải là không chịu muốn, mà là chê ít." Ly rượu ghé vào bên môi, cô ta cười như không cười thở dài một hơi, "Thật tham lam mà."

Trình Tín Chi cũng không nói gì, ngồi bên cạnh cô ta, lấy cái ly không ra đùa nghịch trong tay.

Cô ta nhận lấy cái ly không của anh, rót đầy, đẩy qua, nghe tựa như đùa giỡn hỏi anh: "Anh nói xem tại lại luôn là tham lam như vậy đây? Thứ không thuộc về mình, nhưng lại cứ mơ tưởng."

------Vũ Vũ------
Sủng rồi sủng rồi
Hí hí hí