Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 86: Là ai nghiện ai




Edit: Quan Vũ.

"Thiếu gia đang ——" Giọng ngưng lại, chú Tiến không khỏi hạ thấp âm điệu, có chút không tự nhiên tiếp tục, "Cáu kỉnh đấy chứ, đến bây giờ vẫn chưa uống thuốc."

Còn Giang Hạ Sơ thì vẫn lạnh nhạt bình tĩnh trước sau như một, nhưng Tả Ngư bên cạnh cô thì khóe miệng giật giật, rất rõ ràng là đang gian nan nhịn cười.

Đời này, Tả Thành cũng chưa từng thể hiện cáu giận, thật ra tính tình của anh thì rất dễ thăm dò, chỉ tám chữ: thuận tôi thì sống nghịch tôi thì chết.

Lần này vẫn là lần đầu tiên phá lệ. Hết cách rồi, tám chữ này, vô dụng với Giang Hạ Sơ, cho nên Tả Thành tức một cục, thì bọn họ – những người liên can cũng buồn rầu.

"Đưa cho tôi đi." Giang Hạ Sơ nhận lấy khay, đi vào trong.

Chú Tiến thở phào nhẹ nhõm, loáng thoáng nghe được một câu: "Người đàn ông quái lạ."

Nhìn ngó sang theo âm thanh, trên sườn mặt Giang Hạ Sơ, có dấu vết nụ cười như không cười, nhưng cũng rất mau thì lại không thấy dấu vết nữa.

Chú Tiến lắc đầu một cái: Hai con người quái lạ!

Giang Hạ Sơ mới vừa vào cửa, một câu nói lạnh lẽo đã đập tới.

"Ra ngoài." Không hề nhiệt độ, chỉ hai chữ đơn giản nhưng đằng đằng sát khí.

Giang Hạ Sơ biết vì sao ngay cả chú Tiến cũng hết cách, d-đ-l-q-đ tính tình người đàn ông này lạnh lùng còn chưa tính, mà cả tính khí cũng âm tình bất định.

Trước kia không phát hiện, người đàn ông này thật là khó hầu hạ! Giang Hạ Sơ nhíu nhíu mày, để thuốc xuống: "Thuốc để ở đây."

Nói xong, thì đi về, Tả Ngư sợ sững người, đúng lúc nhìn thấy ông chủ nhà mình trên giường bệnh kinh hoàng lúng túng nhìn sang.

"Hạ Sơ." Vội vàng gọi một tiếng, người đàn ông này luống cuống, rối loạn, động tác có phạm vi lớn, anh cũng bất chấp đau, "Em đi đâu?"

Giang Hạ Sơ chậm rãi xoay người, thản nhiên đáp lời: "Anh bảo tôi ra ngoài." Tả Thành sa sầm mặt mày, cô còn châm dầu vào lửa chêm thêm một câu, "Vậy tôi đi về trước."

Tả Ngư cắn răng, người phụ nữ này, giày vò người ta không chớp mắt mà.

Bên này, mặt Giang Hạ Sơ như mặt hồ phẳng lặng, đang định cất bước, tay đã bị người ta túm lấy.

Chợt Giang Hạ Sơ sững sờ, xoay người lại thì thấy người đàn ông với bộ quần áo bệnh nhân, đã rút kim tiêm.

Tả Thành rất cao, mặc bộ đồng phục bệnh nhân ô vuông trắng xanh da trời bình thường, chân không dẫm trên đất, ánh Mặt Trời rơi xuống đất rỉ vào bên ngoài cửa sổ, toàn bộ ập vào sườn mặt anh, trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt càng lộ màu đen nhánh, ánh mắt ngổn ngang vụn vặt chiếu rất nhiều từ chính nó.

Bệnh như Tây Tử thắng ba phần. Chợt, cô nghĩ tới một câu thơ như vậy. Trái tím, lập tức mềm đến chẳng còn biết trời trăng gì nữa, không biết tại sao lại rống lên một câu: "Anh làm gì đấy? Không muốn sống nữa."

Vũ: Ta muốn nói là, nhiều khi ta làm mà không onl được, mạng chỗ ta không ổn định, không mạnh lắm:3 Cho nên mấy câu thơ thì các nàng châm chước cho ta nhé, khi nào có mạng thì làm, còn không thì nhớ rồi quay lại làm. Ths.

Người đàn ông này không biết? Chỉ thiếu một centimet anh đã không còn mạng rồi, mới về từ Quỷ Môn quan, lại không cần mạng? Giang Hạ Sơ không biết thế nào, trong lòng hơi nén giận.

Tả Thành, đầu tiên là sững sờ, sau hồi lâu thì hơi hốt hoảng nói: "Xuất viện."

Giang Hạ Sơ cũng không nói gì, rũ đôi mắt, nhìn miệng vết thương của Tả Thành, không biết đang nghĩ cái gì.

Thấy Giang Hạ Sơ không nói lời nào, Tả Thành hơi gấp gáp, lần đầu tiên giải thích: "Anh luôn muốn gặp em, thay vì chờ em, anh tình nguyện đổi một phương thức khác." Đôi mắt thâm thúy loang lổ ánh sáng chập chờn.

Người đàn ông hô phong hoán vũ, bởi vì một câu từ hơi nặng với Giang Hạ Sơ, sợ hãi, hay bởi vì Giang Hạ Sơ không nói lời nào, nên đã mất trí.

Tả Ngư ngây người như phỗng, không phải kinh ngạc, mà là cảm thán thứ mang tên tình yêu này, thật là kinh khủng.

Yên lặng hồi lâu, Giang Hạ Sơ thở dài bảo: "Tả Thành, càng ngày tôi càng hết cách với anh." Đặt lên tay Tả Thành, cô bình thản như mặt nước hồ phẳng lặng nói, "Buông tay."

Hai chữ này, hai chữ Tả Thành hận nhất, trong nháy mắt, những vệt sáng loang loang chếnh choáng trong mắt Tả Thành đã biến mất dần, bàng tay buông trong chậm rãi.

Đột nhiên, cô bắt lấy ngón tay Tả Thành đang trượt, Đại Lực, gấp rút, thậm chí là hốt hoảng.

Trong chớp nhoáng, thế giới trong đôi mắt Tả Thành đã trời quang, Mặt Trời lại tỏa rồi.

Đây là lần đầu tiên sau khi Giang Hạ Sơ nói ‘buông tay’, mà không có vứt bỏ anh.

Tả Thành hoảng hốt, chỉ là nhìn chằm chằm vào tay Giang Hạ Sơ, như thể muốn tìm ra manh mối gì.

Giang Hạ Sơ hơi mất tự nhiên, rụt một cái, lại phát hiện người đàn ông trở tay nắm chặt, giọng điệu bá đạo: "Đừng đi, anh vẫn luôn chờ đợi em."

Anh càng nắm chặt hơn, cố chấp như đứa bé, chẳng qua là đơn thuần là chỉ vì đã bắt được, là có thể chiếm thành của mình rồi.

Giang Hạ Sơ bừng tỉnh, một câu nói như vậy, giọng của Tả Thành, quấn quanh lượn lại bên tai không chịu tản đi, quấn quanh khiến cho tâm thần của cô bắt đầu không yên, quỷ sai thần khiến đã nói: "Tôi không đi." Nói xong, lại cảm thấy không ổn, bổ sung một câu, "Miệng vết thương của anh rách ra rồi."

Chẳng biết tại sao, trái tim có một loại cảm giác như lên men không thể nói thành lời, cô không bị khống chế, không biết làm sao, muốn rút khỏi, nhưng lại không thể rút khỏi được.

Giang Hạ Sơ à, rốt cuộc là mi thế nào vậy? Cô nhìn Tả Thành, tự hỏi lòng mình, chỉ là...... Không thể lí giải.

Tả Thành dắt tay của cô, quơ quơ như trẻ con, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái ở nơi ngực, nói: "Anh rất khỏe."

Người đàn ông này, lúc tâm tình tốt, sẽ có những động tác nhỏ nhặt trẻ con như vậy.

Băng quấn chặt trên ngực đã bị nhiễm đỏ, l/q"/đ/0n như vậy mà còn nói khỏe? Giang Hạ Sơ dở khóc dở cười, giọng vẫn thản nhiên, nhưng nghe, có vẻ nhu hòa: "Lên giường nằm."

Tả Thành nắm tay Giang Hạ Sơ, nhìn cô, ánh mắt lưu luyến, hồi lâu mới đi về giường, tay vẫn không chịu buông ra.

Lo được lo mất như vậy, đây là Tả Thành sao?

Giang Hạ Sơ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dỗ Tả Thành nằm xuống, động tác kỳ cục, nhưng cũng không thiếu sự cẩn thận.

Tả Thành nhếch khóe môi, tâm tình cực tốt.

Được rồi, Tả Thành như vậy, càng nhìn càng giống một quý khách mèo thông minh ngoan ngoãn.

Tả Ngư nghẹn họng nhìn trân trối một hồi, không tự giác trong lòng đã thoáng qua một từ: sợ vợ. Ngước mắt liếc mắt nhìn ông chủ nhà mình một cái, đúng lúc chạm vào cái liếc nhìn sáng lạnh của Tả Thành, cúi đầu theo bản năng, lạnh rùng mình, lập tức từ bỏ bất kỳ ý tưởng gì trong lòng.

Tả Thành biết đọc tâm, sẽ nhìn thấu, cho nên, cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn a.

Điều này cũng không thể trách Tả Ngư, cho dù ai nhìn thấy dáng vẻ Tả Thành như vậy, cũng sẽ có ý tưởng tương tự.

Bên kia Giang Hạ Sơ luống cuống tay chân, mấy lần đụng phải miệng vết thương Tả Thành, nhướn mày: "Bảo Tả Hữu qua đây thay thuốc."

Khóe môi vốn đang nhếch lên của Tả Thành mấp máy, lời ít mà ý nhiều: "Không cần."

"Hả?" Giang Hạ Sơ không biết nguyên do.

"Cậu ta đang xem bệnh cho người ta." Tả Thành không biết tại sao lại giải thích một câu.

Trông thế nào cũng giống như đang qua loa cho xong chuyện, có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, Tả Thành có vẻ hơi khó chịu.

Điều này cũng chỉ làm cho với Giang Hạ Sơ, nếu giả sử với người khác, người đàn ông này ném qua một câu, ai dám có phê bình úp mở, thì đó là không muốn sống rồi.

Đúng với một câu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tựu giống với cá lớn nuốt cá bé trong hệ sinh thái, Tả Thành ở đỉnh Kim Tự Tháp, phía trên anh là Giang Hạ Sơ.

Giang Hạ Sơ người cao cấp nhất trong hệ sinh thái kia vẫn đang không biết lí do, hỏi: "Xem bệnh gì?"

Tả Thành chính là trời của Tả gia, thần của Tả Hữu, không có lý do gì để vứt bỏ thần để đi phổ độ chúng sinh kia mà.

Lông mày Giang Hạ Sơ nhiễm sự khó hiểu, nhìn Tả Thành, đôi trọng đồng tinh xảo của anh dời đi chỗ khác, phong cách Tả thị trước sau như một —— không nói một lời.

Cái này quái, chân mày càng nhíu chặt hơn, tầm mắt Giang Hạ Sơ rơi vào Tả Ngư.

Tả Ngư nhìn ông chủ tiền nhiệm một chút, rời lại nhìn bà chủ đương nhiệm, mỗi một bước càng khó khăn, căn dặn của chú Tiến thoáng qua trong đầu: bất cứ chuyện gì cũng theo thiếu phu nhân, thiếu gia nghe thiếu phu nhân.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tả Ngư khá nắm chắc, trả lời Giang Hạ Sơ: "Bệnh phụ khoa."

"Chẳng phải anh ta là ngoại khoa sao?" Lát sau, Giang Hạ Sơ lúc cũng không phản ứng kịp.

Tả Ngư vừa định mở miệng trả lời, thì một ánh mắt rét lạnh lia qua, sống lưng chợt lạnh, cúi đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Giang Hạ Sơ quay đầu nhìn Tả Thành, trên giường, người đàn ông lười biếng dựa nửa người với đôi mắt trong suốt, không hề xấu hổ nghênh tiếp ánh mắt của Giang Hạ Sơ, vẫn lưu luyến như trước.

"Anh bảo cậu ta đi." Không phải giọng nghi vấn, Giang Hạ Sơ chắc chắn.

"Ừ." Người đàn ông khẽ gật đầu, nhìn đôi mắt người phụ nữ như bị giăng kín, hơi dè chừng.

Giang Hạ Sơ hiểu ra, Tả Thành đây là tính sổ đấy.

Cũng đúng, chuyện của Tả gia, mặc kệ là lớn hay nhỏ, không một chuyện nào thoát khỏi mắt Tả Thành, mặt khác, người của Tả gia, cho dù là người bên trong hay bên ngoài, ai có thể vô lễ với thiếu phu nhân Tả gia.

Tổng hợp lại tất cả, Tả Hữu từng rất bất kính với Giang Hạ Sơ, đến khoa phụ sản...... Coi như nhẹ.

"Tả Hữu không hề làm gì sai, bỏ qua đi." Giang Hạ Sơ trầm ngâm một lúc lâu, mới thản nhiên nói một câu, ngồi ở mép giường, mắt nhìn thẳng vào Tả Thành.

"Cậu ta có nhiều phê bình úp mở đối với mắt chọn phụ nữ ánh của anh." Trong mắt anh, phủ kín một tầng sáng nhạt, lạnh như băng.

Người đàn ông chưa từng câu nệ tiểu tiết này, nhưng đối với vợ của mình thì lại suy hơn quản thiệt.

Tả gia có châm ngôn: Tả Thành bảo vệ vợ vô độ.

Quả nhiên vậy!

Không biết là bất đắc dĩ hay là không có gì để nói, Giang Hạ Sơ hít một hơi thật sâu, nói tiếp, nói với vẻ không biểu cảm: "Tôi cũng rất có phê bình kín đáo."

Khóe môi Tả Thành đang nâng lên lập tức cứng lại, âm u trong đôi mắt như ẩn như hiện, nhưng vẫn đè nén không phát tác, môi mím thật chặt.

Điều này, cũng chỉ Giang Hạ Sơ có thể nói lời này, cái này, nếu người khác mở miệng nói, hậu quả này......

Âm u một lúc lâu, ánh mắt người đàn ông vẫn mềm mại, nhìn Giang Hạ Sơ, nắm lấy tay của cô, giọng vẫn bá đạo, lại mang theo sự dịu dàng chỉ dành riêng cho Giang Hạ Sơ: "Hạ Sơ, không chỉ có Tả Hữu, anh muốn khiến cho người của Tả gia đều thấy rõ ràng, em là người vợ mà Tả Thành anh đã chọn."

Vợ của Tả Thành, danh hiệu như vậy, L:Q:đ:q::v::p chính là sự tồn tại không công kích được.

Giang Hạ Sơ, đó là người phụ nữ của Tả Thành anh, tầm cao của cô, vĩnh viễn sánh vai cùng anh, anh không chấp nhận một chút phê bình kín đáo nào cả.

Sự thật chứng minh, trình độ bảo vệ vợ của Tả Thành không ai bằng.

Giang Hạ Sơ không phản bác được, trái tim bắt đầu chua xót.

Cô hiểu anh, người đàn ông này, đặt cô ở một độ cao như vậy, nhưng mà không biết người khác nghi ngờ chất vấn như thế nào, bản thân cô cũng ngờ vực, tư cách, tư bản, cô không có thứ nào hết.

Thế giới này, có lẽ cũng chỉ có Tả Thành cảm thấy cô Giang Hạ Sơ độc nhất vô nhị, không thể thay thế.

Cô nhìn vào mắt Tả Thành, ở bên trong chính là cô bóng dáng.

Người đàn ông có được cả thế giới này, thứ nhìn thấy trong đôi mắt anh, chẳng qua cũng chỉ là một mình cô mà thôi.

Bọn họ luôn nói, được Tả Thành yêu, đó là sự may mắn đến nhường nào, hình như, cô bắt đầu đã hiểu......

Đôi mắt người đàn ông mang lực hấp dẫn, muốn hút cô vào, cô dời đi chỗ khác: "Uống thuốc."

Nghe thế nào cũng giống như đang nói lảng sang chuyện khác.

Khóe miệng Tả Ngư giật giật: Thiếu phu nhân à, thật kỳ cục!

Người đàn ông vẫn còn mất tự nhiên, cũng không nhúc nhích chút nào, cứ nhìn Giang Hạ Sơ.

Người đàn ông này là quý tộc trời sinh, đuợc người hầu hạ quen rồi.

Giang Hạ Sơ lờ mờ, nhìn Tả Thành, đối với người đàn ông càng ngày càng trở nên âm tình bất định này, cô lại càng lúc càng không thể hiểu.

Được rồi, người phụ nữ của Tả Thành anh, thật không hiểu tình thú. Tả Thành lúng ta lúng túng mở miệng: "Miệng vết thương đau." Miệng vết thương đau? Khóe miệng kia kéo thành một đường cong, hình như tâm tình rất tốt mà.

Người đàn ông này! Một tia đỏ ửng ẩn hiện trên gương mặt.

Gương mặt vốn đã tuấn mỹ lại càng thêm yêu dị mị hoặc, người đàn ông này, sinh ra có tính nết muốn mạng còn chưa tính, lại còn thêm cả gương mặt muốn mạng người.

Người đàn ông công tâm công kế gió tanh mưa máu bắt đầu xấu hổ cũng muốn mạng mà.

Quả thật Giang Hạ Sơ hoảng hốt một chút, Tả Thành a, thật đúng là có độc, chuyên môn tập kích bất ngờ.

"Hạ Sơ." Người đàn ông khẽ gọi, giọng nói thuần túy trong sạch, tựa như cổ xinh đẹp.

Giang Hạ Sơ như tỉnh khỏi giấc mộng, dời tầm mắt đi, mang sự cuống quít, nói: "Anh vốn không bị thương ở tay."

Mặc dù nói như vậy, nhưng tay vẫn ghé cái bát vào bên miệng người đàn ông, đút nước uống đút thuốc với vẻ hơi vụng.

Người phụ nữ mạnh miệng này!

Nhưng Tả Thành lại cực kỳ yêu người phụ nữ mạnh miệng này, môi lại nhếch lên thành nụ cười yếu ớt như có như không.

Mặt Trời không hề mọc ở đằng Tây, cũng không hề lặn ở đằng Đông, hôm nay Giang Hạ Sơ lại ngoan ngoãn dịu dàng.

Đút thuốc, kẹp góc chăn, lại thay đổi tốc độ của bình truyền nước, Giang Hạ Sơ bận rộn một hồi.

Từ đầu đến cuối, người đàn ông được phục vụ giật mình, sương mù trong đôi mắt đẹp lại dày đặc nặng nề, sau đó lại khó chịu, lo lắng, ngổn ngang, bắt lấy tay Giang Hạ Sơ: "Ở hình pháp học luôn nói, muốn định tội, đột kích anh. Ở cổ đại, trước khi hành hình sẽ luôn được đối xử tử tế." Dừng một chút, giọng nói không lưu loát, gần như là khàn khàn, anh nói, "Anh rất sợ." Không có dấu hiệu mở lời, cẩn thận, mang sự dò xét, mang theo hốt hoảng.

Người đàn ông tinh thông tâm lý tội phạm học, hình pháp học, đối với tình yêu, sẽ vụng về đến cẩn thận như vậy.

Chợt chân mày Giang Hạ Sơ nhíu chặt, ánh mắt như giăng kín lưới, nhìn Tả Thành, ánh nhìn chuyên chú, cẩn thận chưa bao giờ.

Người đàn ông này, xưa nay không lời ngon tiếng ngọt, sẽ không tình thú lãng mạn, không cố ý nói chuyện lịch sự, lại bám chặt dây cung trong lòng cô.

Thật lâu, cô chỉ nhìn anh, không nói lời nào, ánh mắt anh càng hoang mang thê lương: "Hạ Sơ, nếu em thật sự muốn như thế, thì đừng bao giờ để anh nhận ra."

Muốn định tội, tấn công bất ngờ. Nếu thật sự là như thế, anh hoàn toàn không có không có phần thắng, cho nên, cho dù là sự dịu dàng anh khát vọng đến điên cuồng, lại lúc nào cũng đề phòng, không dám hớn hở tiếp nhận.

Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn không phải là trừ xong là vui, mà là sự chênh lệch giữa thiên đường tới địa ngục*, đây là thủ đoạn Tả Thành thường dùng, anh biết rõ tâm lý con người như thế.

*Các nàng có thể hiểu giống như làm cho d|đ|Ll|qĐ người ta đang ở thiên đường rơi xuống địa ngục. Cảm giác mất mác, hụt hẫng, … các kiểu.

Cho nên, nếu cô dùng cho trên người anh...... Anh hoàn toàn không trốn được.

Cho nên, anh sợ......

Tầm mắt giao thoa, Giang Hạ Sơ như bình ổn mà cũng như bất ổn, cổ tay căng thẳng, hơi đau, ánh mắt rối loạn, mở miệng, thanh sắc khàn đặc: "Bây giờ, nghĩ lại, dường như tôi chưa từng có đối xử tử tế với anh."

Trái tim, hình như bị rách một đường, rỉ ra tơ máu đau đớn như lạnh lẽo.

Anh không trả lời cô..., nhưng gần như cố chấp không chịu buông tay cô ra, cô đau, lòng anh đau, nhưng vẫn cố chấp.

Cô a, rốt cuộc đã tàn nhẫn bao nhiêu, có thể khiến cho người đàn ông này cọi như một loại thói quen?

Nếu muốn tính toán, có lẽ tội của cô không thể tha thứ rồi, biết rồi mới nhận ra không phải là sám hối, mà là chua xót, chua cay dâng lên trong lòng, chậm rãi đưa tay, phủ lên mu bàn tay hơi lạnh của anh, sau đó siết chặt.

Giang Hạ Sơ nhìn vào mắt Tả Thành: "Tả Thành, có người nói với tôi, anh cực kỳ giống anh túc, ẩn giấu chất độc mỹ hảo."

Tả Thành không nói lời nào, đôi mắt rất đẹp, đen tuyền, ngổn ngang kinh ngạc xong thì lại giống như ánh trăng lưu ly lấp lánh.

Người đàn ông này thật đẹp, như độc dược, cho dù chỉ nhìn anh như vậy, hình như cũng sinh ra một loại nghiện, thứ nghiện không thể cai.

Chắc cô trúng độc rồi, nói: "Nhưng mà, tôi muốn thử một chút."

Lý trí, nguyên tắc, thậm chí quật cường cố thủ không biết bị giấu vào chân trời góc biển nào, hình như tất cả lời nói cũng theo bản năng, không thể bị chi phối: "Đối với anh, dường như tôi đã không hạ quyết tâm được rồi." Trong mắt cô chỉ là hoang mang tịch liêu, bên môi như đang cười, "Không biết kết cục sẽ như thế nào, chúng ta có thể đi tới đâu, Tả Thành, bây giờ, tôi muốn thử xem cho hết."

Vừa dứt lời, trong hung hăng, anh ôm cô vào lòng.

Anh nói: "Hạ Sơ, làm sao bây giờ?" Giọng nói quẩn quanh lượn lờ tựa như ảo mộng, thì thầm, "Nếu đây chỉ là em đang công kích bất ngờ anh thì làm thế nào? Còn chưa bắt đầu, anh cũng đã đầu hàng rồi."

Đối với Giang Hạ Sơ, Tả Thành chưa từng nắm chắc, cho tới bây giờ vẫn luôn là bị động từ một phía.

Nếu như bây giờ, cô đẩy anh ra, anh sẽ rơi vào địa ngục.

Đột nhiên, một đôi bàn tay nhỏ bé lành lạnh vòng trên hông của anh, giọng nhỏ như muỗi vằn, lại chân thành tha thiết: "Tôi chỉ có thể nói, tôi cũng không biết mình đang làm cái gì."

Cảm xúc, lý trí, thậm chí tất cả giác quan, cũng không biết đang bị cái gì chi phối.

Anh là độc, loại chất độc này, mặc dù bạn biết rồi thì lúc nào cũng phòng bị cẩn thận, hoặc là cũng làm như không thấy, nhưng vẫn là sẽ xâm nhập, loại độc chất này, sẽ tấn công kia chưa chuẩn bị, đợi đến phát hiện, mới chợt giật mình phát hiện ra độc đã vào phế tạng.

Độc của Tả Thành, Giang Hạ Sơ biết, cô không trốn được rồi.

Anh rũ mắt, tìm ánh mắt của cô, nhìn si ngốc, xoay mặt cô qua, Tả Thành nói: "Hạ Sơ, nếu như em cho anh thiên đường, thì đừng đẩy anh xuống địa ngục." Cúi người, hôn môi của cô một cái, chợt lạnh giọng, "Không bằng, ngay từ khi bắt đầu đừng bố thí anh, biết không? Anh đối với em, có nghiện, lây nhiễm rồi thì không thể cai được nữa."

Nếu thật có một ngày kia sẽ rơi xuống địa ngục, anh cũng không biết anh sẽ làm ra cái gì, có lẽ...... Sẽ lôi kéo em cùng nhau......

Còn một câu như vậy, anh không hề nói cho cô biết.

Thật ra thì người thật sự có độc, không phải anh, là cô.

Giang Hạ Sơ như đang suy nghĩ điều gì, Tả Thành cắn cắn môi của cô như trừng phạt, cô bị đau, anh nói: "Cho nên, Hạ Sơ, đừng nhóm lửa **."

Dĩ nhiên, vật bồi táng ** còn có cả bản thân Tả Thành anh.

Đối với Giang Hạ Sơ, Tả Thành không dám buông lỏng đề phòng chút nào.

Giang Hạ Sơ rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút, giọng nói nghe có vẻ nghiêm túc: "Vậy tôi thu lại lời mới nói."

Có một cỗ mùi vị hờn dỗi.

Cô buông lỏng đề phòng, kết quả người đàn ông này lại chùn bước phòng thủ, giữa bọn họ, thật đúng là đánh giằng co không dứt.

Mặt mày Tả Thành sa sầm,

Thấy người đàn ông không nói gì, Giang Hạ Sơ nói tiếp: "Tôi không nghịch lửa, vậy thì sẽ không **."

Giang Hạ Sơ a, chính là con rùa đen, theo đuổi một điều: Phòng thủ một người trời và đất, không thương tổn, không bị tổn thương.

"Giang Hạ Sơ!" Ba chữ, gần như khạc ra từ trong cổ, mang mùi thuốc súng nồng nặc, chửi không được, không nói được, đánh không được, bởi vì không nỡ, Tả Thành khẽ cắn răng, "Vậy chưa từng có ai nói với em, đừng lật lọng, nói một đằng làm một nẻo với anh sao."

Cái người phụ nữ đáng hận này, chắc là không biết, từng câu từng chữ của cô, chính là chuyển đổi giữa thiên đường cùng địa ngục của Tả Thành.

Giang Hạ Sơ có thể nửa thật nửa giả, nhưng về cô, chưa bao giờ Tả Thành mang ra chơi.

Có lẽ là nuông chiều quá nhiều rồi, đối với sự tức giận của Tả Thành, Giang Hạ Sơ chỉ cười cho qua: "Tôi cho rằng tôi là ngoại lệ."

Một câu nói, Tả Thành bỏ vũ khí đầu hàng, quả thật, Giang Hạ Sơ là ngoại lệ.

Tả Thành bất đắc dĩ, nỉ non: "Hạ Sơ, rốt cuộc anh có nên dung túng em không?"

Cô không nói lời nào, cứ nhìn Tả Thành, l.q.đ...q.v.p điểm sáng xa lạ trong mắt là Tả Thành, chìm nổi trôi dạt, cô chỉ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo.

Cúi người, hôn trán, đôi má của cô một cái, sau đó là khóe môi: "Cuối cùng anh cũng không biết làm sao với em nữa?"

Xong một câu, nụ hôn kia sâu hơn. Giang Hạ Sơ, là thứ mà Tả Thành cai không hết nghiện, một khi dính vào, thì muốn ngừng cũng không được.

------ lời ngoài mặt ------