Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 8: Ác mộng




Giang Hạ Sơ cười cười, lại uống thêm một hớp trà đắng, nhưng cho dù đắng đến mấy cũng không sánh bằng đắng chát trong môi.

Mùa hoa này, vẫn là mùa hạ, mà cô vẫn là cô, chẳng qua chỉ là khi mở mắt ra đã điêu tàn, mùa hoa anh túc đến, rốt cuộc cô vẫn không học được nở rộ.

Tối hôm đó, Giang Hạ Sơ mơ thấy một giấc mơ rất dài mà vẫn chưa tỉnh lại, thật ra thì cũng không phải là mơ.

Một vòng ánh trăng lạnh lẽo treo trên cao, ánh sao sáng rực, tan nát dưới mặt đất lạnh như băng. Ánh trăng màu vàng hơi đỏ nhảy múa như một đứa trẻ nghịch ngợm, hôn lên khắp người cô gái trong giấc mơ, trong sương mù, dung nhan cô yên tĩnh liếc nhìn ánh trăng.

Trong lúc lơ đãng, khóe môi nâng lên một nụ cười nhạt. Đã rất nhiều năm rồi, cô chưa từng cười như thế. Giấc mơ chỉ vừa mới bắt đầu, rất đẹp rất đẹp.

Là mơ sao? Cứ xem như là vậy đi, cô thích cảm giác trong mộng, lại có lòng tham không muốn tỉnh lại.

Bầu trời rất trong xanh, ánh mặt trời buổi chiều vàng óng, ấm áp vỡ vụn xuống ruộng hoa cải dầu. Gió nhẹ phất qua, những cánh hòa màu vàng bên lề tỏa ra, bay đến những nơi rất xa.

Trên những đóa hoa màu vàng vẫn còn in lại đôi gò má với nụ cười tươi như hoa, đỏ ửng như áng mây được chân trời lén trộm được.

Đường mòn, quanh co khúc khuỷu, nơi đó có người đang ngồi ngửa đầu nghênh đón ánh sáng.

Làn váy của cô gái chập chờn trong gió, thỉnh thoảng phất qua người thanh niên bên cạnh, cậu quay đầu nhìn cô gái đang cười thuần khiết như hoa sơn chi, sau đó, cậu cũng cười.

“Khiêm Thành, em nhớ anh học cấp ba.” Bỗng nhiên cô gái quay đầu, nắng chiều nửa sáng nửa tối chiếu lên sườn mặt cô, nhưng lại làm vẻ mặt nghiêm túc của cô gái thêm tươi sáng.

“Ừ.” Nhẹ nhàng gật đầu, cậu thanh niên vươn tay ra, kéo áo sát cổ áo vào vành tai cô gái.

“Khiêm Thành, vào giờ này sang năm, anh nhất định phải cùng em đến xem hoa cải dầu đấy.” Cô gái kéo tay cậu thanh niên, quấn quýt si mê không chịu buông ra, thản nhiên nở nụ cười lung lay ánh mắt của người nào đó.

Cậu thanh niên cưng chiều dắt tay cô gái, hình như cậu thanh niên này rất ít nói, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

“Khiêm Thành, sang năm vẫn chưa đủ, em muốn rất nhiều rất nhiều năm về sau nữa.”

“Ừ.”

“Khiêm Thành, trời chiều rất đẹp.” Cô gái dừng lại, có chút ngượng ngùng, giọng nói êm dịu, “Em cũng rất xinh đẹp.”

“Ừ.” Cậu thanh niên nhìn gò má của cô gái, vẫn cứ tiếp tục như thế, trong mắt của cậu chưa từng có trời chiều.

“Khiêm Thành . . . . . .”

“Ừ.”

“Khiêm Thành . . . . . .”

“Ừ.”

. . . . . .

Trong khoảng thời gian ngây thơ mười lăm mười sáu tuổi, đều nói con gái quý như hoa, có rất nhiều người hay nói như máy hát, vừa mở lên sẽ không bao giờ dừng. Cậu thanh niên chỉ lẳng lặng nghe, nhàn nhạt đáp lời.

Không biết qua bao lâu, chỉ biết là đám mây phía Tây hơi tối. Cô gái nói mệt mỏi.

“Khiêm Thành, anh cõng em đi.” Cô gái đứng dưới trời chiều, tay khẽ mở ra dưới làn váy, cười đến tùy ý.

“Ừ.”

Trong con hẻm nhỏ, cô gái trên lưng cậu thanh niên cười đến thỏa mãn, lúm đồng tiền nhàn nhạt, chứa đựng đầy hương thơm.

“Hạ Sơ.” Cậu thanh niên nhẹ nhàng gọi một câu, êm ái giống như gió mùa xuân. Cậu bước đi rất chậm, có thể nhìn ra được cậu rất cẩn thận.

“Ừ.” Cô gái nhỏ giọng trả lời một câu, có lẽ là do mệt mỏi nên cô gái nửa hí mắt.

“Hạ Sơ.” Giống như cậu thanh niên không sợ làm phiền đến người khác vậy, lại lẩm bẩm một câu nữa.

“Ừ.” Cô gái miễn cưỡng đáp lời.

“Hạ Sơ.”

“Ừ.”

. . . . . .

“Hạ Sơ.” Cậu thanh niên ít nói nhưng lại lặp đi lặp lại nhiều lần để nhớ kỹ tên cô gái.

“Anh tên là ‘Rất nhiều lần’ à?”

“Anh sợ có một ngày, khi anh gọi tên Hạ Sợ thì không có ai trả lời.” Cậu thanh niên mím khóe miệng, nhíu chặt chân mày tiết lộ tâm sự thời niên thiếu của cậu.

“Ngốc, em sẽ mãi mãi dựa vào nhà họ Qúy, mãi mãi dựa vào anh.”

“Được.”

Sau đó, cậu thanh niên cười, cô gái trên lưng bất tri bất giác ngủ thiếp đi, hoa vẫn còn tiếp tục bay tán loạn, đó là mùa xuân trên ruộng hoa cải dầu.

Giấc mơ vẫn còn tiếp tục, ánh trăng có thể nhìn thấy cô nở nụ cười trong giấc mơ.

Giấc mơ vẫn còn còn tiếp tục, năm mười lăm mười sáu tuổi, bọn họ đã biết được thế nào là lo âu.

Song sắt rộng rãi, vắt ngang qua giữa cô gái và cậu thanh niên, tạo ra một khoảng cánh không thể nào đưa tay chạm tới được.

“Hạ Sơ, nhất định phải đi sao?” Cậu thanh niên ngăn cô gái lại, thật sâu trong ánh mắt như có một ngôi sao.

Cô gái dùng sức cắn môi đến phiếm đỏ, vô cùng khó xử: “Em cũng không muốn đi, em không nỡ rời xa ba Qúy, mẹ Qúy, Tiểu Hoàng. . . . . . Nhưng người em không nỡ nhất chính là anh.” Cô gái lải nhải gọi một câu, “Khiêm Thành.”

Trong mắt cô tràn đầy nước mắt, nhìn rất đau lòng, vẫn còn không quên con cún cưng Tiểu Hoàng của mình.

“Vậy thì đừng đi.” Cậu thanh niên gần như van xin.

“Nhưng chị gái em bị bệnh.”

Cậu thanh niên khẽ cúi đầu trong giây lát, sau đó lại ngẩng đầu lên, trong mắt dường như nhiều hơn một phần kiên định không thuộc về lứa tuổi của cậu: “Em còn có thể trở lại sao?”

Cô gái gật đầu như bằm tỏi: “Sẽ, chúng ta đã từng giao hẹn, em sẽ vĩnh viễn dựa vào anh.”

“Vậy thì tốt, anh chờ em.”

“Em sẽ không đi xa, anh nhất định phải ở đây chờ em.”

“Được, nếu như em không trở lại, anh cũng sẽ đi tìm em.”

“Ngoéo tay.” Cô gái đưa ngón tay trắng nõn của mình ra, nước mắt trong hốc mắt tuông ra đầy mặt.

Cậu thanh niên đưa tay, không cầu một trăm năm không thay đổi, chỉ cầu mỗi giờ mỗi phút đều tồn tại trong lòng nhau, không đổi.

Vẫn là mặt trời chiều ngã về tây, cô gái và cậu thanh niên cùng ước hẹn, một người chờ, một người sẽ trở lại, ước hẹn đẹp biết bao, chỉ là hiện thực luôn thích phá tan thành mảnh vụn.

Ánh trăng sáng tỏ, cô gái đã từng nhớ rõ giao hẹn của bọn họ, anh có nhớ không? Một cuộc ước hẹn đẹp như vậy, coi như trong mộng cũng không thể thực hiện sao?

Một giấc mơ đẹp, khi nào tiêu tán như cảnh tượng huyền ảo, sau đó rậm rạp từ từ bò lên giữa lông mày cô, từng chút từng chút tiêu tan hạnh phúc nho nhỏ của cô.

Từ từ hắm hai mắt, khuôn mặt đó vẫn rõ ràng như vậy, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông đó, nhưng cô không biết, thật ra thì đó là lần thứ hai.

Khi đó cô còn lờ mờ, không hiểu được sợ là như thế nào, không hiểu được lòng người giấu giếm rất sâu, cô chỉ thấy được đó là một người đàn ông rất tuấn tú, rất trẻ tuổi, hơn nữa anh còn có một đôi tay rất đẹp, trong trí nhớ của cô gái, đó là đôi tay đẹp nhất cô từng gặp.

Cô gái dường như có chút rụt rè, một căn phòng lớn xa hoa, một người đàn ông lạnh lùng đều khiến cô rất luống cuống. Cô gật đầu một cái, còn có chút xa cách: “Chào anh.”

Người đàn ông hình như trầm ngâm rất lâu, anh rất cao, nửa ngồi trước mặt cô gái, cặp mắt nặng nề, hướng về phía cô gái: “Hạ Sơ, Hạ Sơ. . . . . .”

Người đàn ông lẩm bẩm kêu tên cô gái, trên khuôn mặt tuấn tú giống như lắng đọng thâm trầm bẩm sinh. Cô gái d.đ/l'q;d nhìn không hiểu cảm xúc của người đàn ông, chỉ biết là ánh mắt của anh rất đen và rất sâu, cô có hơi sợ hãi, nhỏ giọng đáp lời: “Ừ, em tên là Hạ Sơ.”

Người đàn ông giơ tay lên, phất qua cái ót của cô gái, cô gái sợ sệt lui lại một bước nhỏ. Tay của người đàn ông nhẹ nhàng treo giữa không trung, giọng nói trầm thấp, hình như rất nặng: “Năm ấy em mới mười một tuổi.”

Trong ngày tuyết rơi đó, có một cô bé mười một tuổi, đã xâm nhập vào lòng anh không hề báo trước nhưng bây giờ cô ấy lại quên mất.

Cô gái không hiểu lời nói của người đàn ông, trong mắt sương mù dày đặc, nghiêng đầu lại: “Hả?”

Người đàn ông cũng không giải thích, anh rất thâm trầm, cho dù là ai cũng không thể hiểu được vui buồn của anh, huống chi cô chỉ mới mưới sáu tuổi. Anh nói chuyện, từng bước như một mê cung: “Về sau cũng đừng đi nữa.”

Cô gái u mê gật đầu, trong vô thức cô không dám từ chối.

Ánh mắt của người đàn ông bao chặt lấy cô gái một hồi lâu, nhưng không nói lời nào, bỗng nhiên xoay người. Cô gái tiến lên, lấy hết can đảm kêu một tiếng: “Anh rể.”