Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 73




Edit: Quan Vũ.

Hai chữ nhận mệnh này được nói ra khỏi miệng của Giang Hạ Sơ, Quan Ngải cũng kinh ngạc một lát, trưng vẻ mặt oán giận: “Thế thì sao được, anh ta đang giam cầm trái phép, muốn vào tù ngồi. Nếu muốn chơi tới bến, chúng ta làm ầm đến tận tòa án đi, đừng có ai mơ đẹp mặt.” Cái cô nhóc này chính là phu nhân có mái tóc dài kiến thức ngắn trong mắt Tả Thành thôi, bao nhiêu năm tâm địa gian xảo đã thành quả rồi, thế mà suy nghĩ Tả Thành như những người bình thường.

Được rồi, nói theo một mức độ nào đó, uānyǔQuan Ngải rất đơn thuần.

Giang Hạ Sơ nở nụ cười với sự nhanh nhảu của Quan Ngải, đôi môi dính chặt đau đớn: “Không hề phi pháp. Cao lắm thì cũng chỉ coi như là vợ chồng cãi nhau.”

“Câu chuyện cười chẳng buồn cười chút nào.” Quan Ngải trợn trừng mắt, “Lúc này mà cậu con có tâm tình nói đùa à.”

Giang Hạ Sơ cười cười, Quan Ngải cảm thấy nó còn khó coi hơn cả khóc, đôi mắt lạnh như băng, giữa trời nắng hạ chói chang, Quan Ngải có một loại ảo giác như mình đang chìm trong ngày đông giá rét.

“Không thể nào?!” Có một giả thiết khủng khiếp trong đầu làm Quan Ngải khiếp sợ, nhìn ngó Giang Hạ Sơ, nói năng cũng lắp bắp, “Hai người, chắc không thành vợ chồng chứ?”

Nếu thật sự là như thế, thì Quan Ngải bội phục Tả Thành, thủ đoạn này, đủ hiểm độc, đủ tuyệt tình đó! Trông sắc mặt Giang Hạ Sơ, xám xịt như ngày chẳng có nắng, xem ra đã tám chín phần mười rồi. Cười gượng một tiếng, khóe miệng Quan Ngải giật giật: “Đừng nói với tớ đây là sự thật.” Hoài nghi càng sâu hơn, “Nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi hả?”

Gật gật đầu, dáng vẻ Giang Hạ Sơ không thèm đếm xỉa, thản nhiên nói: “Tớ đốt giấy chứng nhận kết hôn rồi.”

Có tác dụng không? Chẳng phải là cũng không có chủ quyền như trước sao. Không muốn đả kích Giang Hạ Sơ, nên Quan Ngải đành nhịn, cảm thán một lát với thâm ý sâu xa: “Giang Hạ Sơ, e rằng cả đời này cậu cũng không có cách trở mình rồi, người đàn ông kia đã làm cái gì là dứt khoát cái đó.”

Cái này chẳng hơn châm dầu vào lửa, đả kích người khác sao?

Nhưng mà, Quan Ngải trông thấy gương mặt Giang Hạ Sơ không có một chút biểu cảm nào thì liên tưởng đến một câu có vẻ phù hợp với tình cảnh bây giờ: Bi thương đến chết lòng.

Quan Ngải cũng không phải là người thích cạy vết sẹo của người ta, nhưng mà trong lòng có một chút tò mò, ruột rà cũng xoắn lại hết trơn rồi, đôi mắt sáng bừng bừng, thò đầu ra hỏi: “Cậu nói giao dịch của cậu và Tả Thành thật sự là mạng người, không phải là chính cậu chứ, sao tớ lại không biết còn có một người như thế, có thể khiến cậu ở bên cạnh cậu suốt cuộc đời.”

Thế mà lại chẳng hay biết gì, uổ́ng cho cô đâm cho người ta hai đao vì người phụ nữ này. Trong lòng Quan Ngải bấp bệnh, hồi tưởng lại thật lạnh thật lạnh: Ngoài mình ra mà còn có thể có người chịu đựng được tính cách khó ở của Giang Hạ Sơ, nếu như có cơ hội, chắc chắn phải kết giao kết giao mới được. Nhìn Giang Hạ Sơ chăm chú, với điệu bộ nghiêm hình bức cung: “Nói, người kia là ai?”

Lần đầu tiên hàng lông mày luôn nhíu chặt của Giang Hạ Sơ từ từ giãn ra, buồn bã thở dài: “Thật sự có một người như thế. Mỗi ngày, ngày nào tớ cũng sẽ nghĩ xem, anh ấy còn sống không? Có khỏe mạnh sống qua ngày không? Có chịu ăn cơm đi ngủ không? Có phẫu thuật, bị bệnh không? Từng giây từng phút, luôn luôn lo lắng.”

Lúc nói về người kia, đôi mắt luôn mang vẻ lạnh lẽo như mùa đông lại có một chút tia sáng dịu dàng.

Người này rất quan trọng với Giang Hạ Sơ, Quan Ngải dựa vào điều này để chắc chắn, càng tò mò với thần thánh phương nào kia, nhất là giới tính.

Quan Ngải nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng đã giấu không nổi nữa, bộ não nghĩ rồi là nói ra miệng: “Cuối cùng là thần thánh phương nào, càng nói càng thần bí quá, lại có bản lĩnh khiến cậu nóng ruột nóng gan, tớ còn tưởng rằng tự dưng cậu đi tu chứ. Nếu lo lắng như thế, thăm người ta không được sao, cùng lắm thì bỏ trốn.”

Cô nhóc này luôn có thể không biết d"dlqdon kiềm chế không có căn cứ như thế.

Giang Hạ Sơ như cười khổ: “Tớ không gặp được anh ấy, cũng không biết được một chút tin tức nào của anh ấy.” Ngước mắt lên, nhìn Quan Ngải, mang do dự, cầu khẩn, “Những gì tớ biết, toàn là Tả Thành bằng lòng cho tớ biết.”

Lời này, chao ôi sao nghe mà giống như trong lời nói chẳng có gì, đầu Quan Ngải to thêm một vòng nhanh chóng, ánh mắt chắc chắn, kinh ngạc ngộ ra: “Chắc là cậu không muốn để cho tớ làm điều tra viên ngay dưới mí mắt của Tả Thành chứ?”

Giang Hạ Sơ sẽ không bao giờ không có chuyện gì lại không lên Tam Bảo Điện, cái này là thứ nhất.

Tả Thành biến thái tuyệt tình khiến người ta cùng đường, cái này là thứ hai.

Giang Hạ Sơ sốt ruột vì thần thánh phương nào kia, cái này là thứ ba.

Tổng hợp ba điểm lại, Quan Ngải cô coi như là cọng cỏ cứu mạng.

Giang Hạ Sơ làm thinh không nói, coi như là ngầm thừa nhận.

“Sao lại là tớ? Trong tớ giống như người không gì không làm được sao?” Quan Ngải hỏi lại, cười tươi như hoa.

Cái này đúng là hơi buồn cười, chống lại Tả Thành, Quan Ngải còn chưa đủ để nhìn.

Giang Hạ Sơ lại cười không nổi, một lớp bụi ảm đạm phủ xuống gò má, tự giễu: “Tớ không thể tin người khác được.”

Quan Ngải trả lời lại một cách mỉa mai: “Nhưng mà cậu cũng không tin tớ, thậm chí cũng không nói cho tớ biết, người kia là ai.”

Có một thứ cảm giác bị bạn bè đâm cho hai nhát dao, Quan Ngải cảm thấy vô cùng tức tối. Uống ực một ngụm thức uống, nuốt một cái ực, như cho hả giận.

Giang Hạ Sơ rũ mắt xuống, nở nụ cười bất đắc dĩ và lạnh lùng: “Thôi, tớ lại nghĩ cách vậy.”

Quan Ngải á khẩu, liếc nhìn gương mặt nghiêng lộ rõ tinh thần chán nản của Giang Hạ Sơ, trong lòng thật chua sót, vô cùng đau lòng.

Người này, cứ phải bày ra dáng vẻ cứng rắn kiên định khiến người ta thương tiếc này sao? Thở dài, Quan Ngải bĩu môi: “Thôi, thua cậu đấy, người đó ở đâu?”

Không biết tại sao cứ phải có thứ này nọ trong lương tâm thế này không biết nữa, thật đúng là phiền lòng mà! Quan Ngải cũng đã phiền bản thân mình luôn.

Giang Hạ Sơ mỉm cười yếu ớt: “Nước Mỹ.”

“Phụt ——” Thức uống ngọt lịm vừa mới hớp vào trong miệng thì đã phun tung tóe khắp nơi rồi, Quan Ngải líu lưỡi há hốc mồm, nuốt một ngụm nước bọt, “Cậu thực sự coi trọng tớ à.”

Nước Mỹ? Đó là chỗ mà người thường có thể đánh chủ ý à? Quan Ngải cũng chẳng muốn đả kích Giang Hạ Sơ, nhưng mà vẫn cứ hào phóng như chẳng cần đắn đo suy nghĩ gì cả: “Được rồi, tớ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”

“Cảm ơn.”

Quan Ngải, người này, đầu cơ trục lợi, lên trời xuống đất là một trong số ít những ưu điểm của cô, khiến người ta giật mình khiếp sợ. Giang Hạ Sơ hiểu điều này rất rõ.

Khoát tay, Quan Ngải lau chút đồ uống trên khóe miệng, vẻ mặt áp lực: “Đừng có cảm ơn, tớ đang rất áp lực. Nhưng mà ——” Con ngươi xoay vài vòng, liếc nhìn Giang Hạ Sơ, cười như tên trộm, “Người kia có người yêu chưa?”

Đôi mắt chớp chớp, cô nhóc này đúng là l3q?đôn muốn biết cái gì là phải hỏi đến cùng, không tới bức tường phía Nam* không từ bỏ ý định mà.

*Bức tường phía Nam [南墙]: là vách tường dùng để chắn đường nhìn trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc.

Sắc mặt Giang Hạ Sơ bất thường, biểu cảm thì vẫn phẳng lặng như mặt nước hồ, giọng điệu lạnh nhạt ngàn năm không đổi: “Không có.”

Quan Ngải nhướn lông mày lên: “Câu trả lời thật khiến người ta khó tin.”

Trong lòng chắc chắn, có điều mờ ám nha!

Giang Hạ Sơ chỉ mím môi không nói gì, đôi mắt hơi híp lại, có vẻ đăm chiêu.

Quan Ngải đành chịu, ngượng ngùng ngậm miệng lại, muốn Giang Hạ Sơ nói ra một chút chuyện cơ mật, sao một chữ thôi mà cũng khó thế.

Hừ hừ…… Còn nhiều thời gian, tự lão nương có cách. Quan Ngải cười giả dối hệt như mèo kêu meo meo, bắt đầu ngắm nhìn những châu báu đủ hình đủ dáng, thật ra thì tiền bạc trong túi của cô nhóc này cũng không vượt quá bốn con số, trong lòng ngưa ngứa, chỉ có thể nhìn, nhưng không thể mua a.

Đúng là tre già măng mọc, cùng một cha sinh mẹ đẻ, lúc người nào đó thèm thuồng, thì người nào đó lại được hưởng thụ phục vụ như Thượng Đế, được vung tiền hào phóng.

Còn một người khác đứng ở khúc quanh trước tiệm châu báu, Quan Hân ngồi ở khu khách quý, nhấc chân dài, lười nhác chọn lựa.

Nếu như nói đàn ông lấy tiền ra khỏi ví là lúc mê người nhất, thì lúc phụ nữ chọn châu báu, chắc chắn là lúc quyến rũ người ta nhất.

Nói theo định nghĩa của Quan Ngải, Quan Hân – thứ người như thế chính là con dê béo được buộc thẻ vàng, cắt ra một cục thịt thì kiếm được một phần lợi nhuận, cắt ra hai cục thị thì kiếm hai phần lợi nhuận. Đây chính là tín ngưỡng mà người làm nghề phục vụ làm theo, tất nhiên, cô bán hàng giỏi nhất là nhìn người thì nói tiếng người, trông quỷ thì nói tiếng quỷ này lại càng là cao thủ trong cao thủ. Cười thật nhiệt tình dễ mến: “Quan tiểu thư đến đây. Cô cần gì sao?”

Quan Hân mỉm cười lịch sự, khí chất đoan trang của một danh viện*: “Đưa món này cho tôi thử xem.”

*Danh viện: Ý chỉ các cô gái danh gia có tài sắc, được nhiều người mến mộ…

Cô bán hàng mặt mày hớn hở: “Quan tiểu thư thật tinh mắt, chiếc vòng cổ này chính là món quý nhất trong quý này, số lượng giới hạn. Ấy, đều ra từ một nhà thiết kế chiếc nhẫn của cô đấy.”

Tiêu chí của nghề phục vụ: Nói lời hay, nói lời chính xác.

Trong khắp Thượng Hải này, có ai mà không biết Quan tiểu thư của Lăng Giang chính là thiếu phu nhân của tổng giám đốc Vũ Hậu. Thật vừa đúng lúc, trước đó không lâu, tổng giám đốc đại nhân của Vũ Hậu chiếu cố đến.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính……

Quan Hân không biết tại sao: “Chiếc nhẫn?”

“Đúng thế, hay là Quan tiểu thư không thích chiếc nhẫn kia?

Tiểu thư đã được giáo dục nghiêm ngặt ngay tử nhỏ, ngay cả không kiên nhẫn, nhưng mặt mày cũng tươi cười, ôn tồn dịu dàng: “Tôi chưa từng mua nhẫn, cô nhớ lầm rồi.”

Cô bán hàng nhíu chặt lông mày, nghĩ tới nghĩ lui trong chốc lát, rồi khẳng định: “Sao thế được, chính Tả tiên sinh đích thân đến chọn.”

Không hề để ý tới ánh mắt qua loa lấy lệ đã ngưng đọng một lát, vẻ mặt đoan trang thanh tao Quan Hân xuất hiện một khe nứt lóe lên rồi biến mất, thế rồi cười cười: “Phải không? Anh ấy luôn vội vàng, hiếm khi gặp mặt nhau.”

“Chắc chắn là Tả tiên sinh muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, chiếc nhẫn kia có tên đặc biệt, tên là đến chết không rời, đã đeo vào thì không gỡ ra được, Tả tiên sinh đã rất dụng tâm đấy, Quan tiểu thư thật là hạnh phúc quá.” Cô bán hàng kia nói cười phụ họa ríu rít, nói hết những lời nịnh hót mà phụ nữ thích nghe, nhưng không phát hiện ra mặt mày của Quan Hân càng lúc càng sa sầm càng lạnh lùng.

Quan Hân cười yếu ớt, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Đúng thế, quả đúng là rất dụng tâm.”

Nhưng mà sự dụng tâm của người đàn ông, không khiến phụ nữ mở cờ trong bụng thì chính là nản lòng thoái chí. Quan Hân à, cô ta cười, nhưng ở chỗ người ta không hề nhìn thấy thì đã băng tuyết ngập trời rồi.

“Quan tiểu thư có muốn thử một chút không?”

Vòng cổ rất đẹp, ánh kim sáng bóng lóe sáng khiến người ta không dời mắt đi được, nhưng cô ta lại cảm thấy vô cùng chói mắt, đôi mắt híp híp lại, nở nụ cười nhạt nơi khóe môi: “Đổi kiểu khác đi.”

“Ấy?” Bàn tay đang cầm chiếc vòng cổ sang quý hơi khựng lại một chút, một cô bán hàng khác tiến lên, ngây người vài giây rồi thử dò xét, “Quan tiểu thư không vui sao? Hay là——”

Sắc mặt Quan Hân hơi âm u, đang định mở miệng, thì lại bị một giọng nói cao vút tiếp lời: “Ấy, ai vậy kìa. Thật đúng là có duyên gặp mặt làm sao.” Giọng điệu này, khiến người ta không biết đâu mà lần.

Quan Hân mím môi, quay đầu lại, góc mặt hứng sáng, nhưng lại lạnh lùng u ám, nụ cười trên môi cứng ngắc.

Đối diện, Quan Ngải vừa đi qua vừa vân vê cằm với vẻ mặt nghiền ngẫm.

Đời người như trò đùa, oan gia ngõ hẹp mà.

“Sao em lại đến đây?” Lời nói của Quan Hân lạnh lùng sắc bén. Có lẽ cũng chỉ có Quan Ngải mới có thể phá vỡ sự dịu dàng uyển chuyển hàm súc như mặt nạ của cô ta.

Quan Ngải vừa nghe, thì nở nụ cười ra oai, lời nói thì nghe chua chát: “Tôi không thích nghe những lời này, dù sao thì cũng xuất thân từ gia môn, sao lại còn thiếu đẳng cấp như thế chứ.” Đến gần, #Q^V/lq.d hai tay chống lên tủ quầy, mắt lườm, giống hệt một nữ lưu mạnh, giơ bàn tay to lên, “Tôi muốn một món giống như chị ta.”

“Quan, Quan tiểu thư, kiểu này chỉ có một món, hay là……” Vẻ mặt của cô bán hàng khó xử, nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc này, dường như người nào cũng không dễ chọc, thế là làm khó lên đầu cô rồi.

“Tôi muốn món này.” Trong túi tiền người này không có tiền mà vẫn thích to tiếng đùa giỡn, đôi mắt linh động hơi híp lại, âm điệu lạnh rơn rợn, “Chỗ này có tới hai vị Quan tiểu thư đấy……”

“Cái này……” Thật đúng là khó xử cho người bán hàng nhỏ nhoi, mặt mũi trắng bệch.

“Cho cô ấy đi.” Lời của Quan Hân nói ra, không còn nghi ngờ gì nữa, nó là đại xá, dường như cô ta mãi mãi luôn là người cao cao tại thượng, khéo hiểu ý người, Quan Ngải cười lạnh, hoàn toàn không thèm ngó ngáng tới.

Quan Hân không quan tâm đến sự khó chịu của Quan Ngải, ánh mắt vụt qua nhìn Giang Hạ Sơ vẫn luôn im lặng đằng sau Quan Ngải: “Giang tiểu thư, dường như chúng ta rất có duyên đấy, lại gặp mặt nhau rồi.”

“Có rất nhiều cái ngẫu nhiên.” Giang Hạ Sơ thản nhiên đáp lời, không nhiệt tình mà cũng không lạnh lùng, không nhạt nhẽo mà cũng chẳng nồng nhiệt.

Quan Ngải buồn bực: “Sao tôi lại không nhớ ra hai người có giao tình tốt như thế nhỉ.” Liếc mắt nhìn Giang Hạ Sơ mang vẻ mặt lạnh như tiền, rồi lại nhìn Quan Hân mang vẻ mặt đăm chiêu dò xét, nhưng vẫn không biết tại sao.

“Tôi có dự cảm, Giang tiểu thư chính là một người thú vị.”

Nụ cười của Quan Hân thật dịu dàng lịch sự, nhưng Quan Ngải lại cảm giác sợ nổi cả da gà. Tiếp lời: “Tốt nhất là đừng có mà dự cảm, chị vừa mới thú vị một cái, là xuất hiện đi xuất hiện lại trong bảng tin tức.” Dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con, chắn cho Giang Hạ Sơ ở phía sau, quay lại nhíu mày cắt ngang cái nhìn của Quan Hân, “Hạ Sơ không có tin tức gì mà chị có thể lấy đâu, đừng có mà động tâm tư.” Có một chút khí thế cảnh cáo, nếu gương mặt cô và Quan Hân giống như đúc, thì người không biết còn tưởng cô và Giang Hạ Sơ là ruột thịt đấy.

Giang Hạ Sơ chỉ nhíu mày, lặng im.

Quan Hân không thèm quan tâm, ánh mắt rơi vào trên người Giang Hạ Sơ, khẽ cười, không nồng nhiệt cũng không lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Phải không? Chuyện về sau thì ai mà biết được? Nói không chừng ngày mai là có ngay đấy.”

Rõ ràng là vui đùa trêu tức, nhưng không biết tại sao Quan Ngải lại nghe ra một luồng hung ác đâu đó, một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu, nhìn chằm chằm vào Quan Hân với vẻ đề phòng, ngoài miệng thì trào phúng kích thích: “Quan Hân, tôi phát hiện, càng ngày chị càng có tiềm năng làm chó săn, Lăng Giang sắp sống không nổi nữa hả? Thật khổ cho cái người trụ cột này, đâu đâu cũng đưa cái mõm vào kia.”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Quan Ngải vẫn rất hiểu cái người chị cùng bào thai không hợp nhau này, tuyệt đối không phải là thứ dễ chơi.

Đối với châm chích khiêu khích của Quan Ngải, Quan Ngải cũng mặc kệ, không nói nữa, nhưng chỉ khẽ hừ một tiếng như có như không, rồi xoay người rời khỏi.

Quan Ngải có một loại cảm giác cắn hạt dưa mà cắn vỏ không được: Yên rồi. Chỉ ngay người nhìn chằm chằm vào bóng lưng Quan Hân, đã quên kêu gào mấy câu, nhưng mà cô bán hàng bên cạnh thì cười rồi mở lời: “Quan tiểu thư, sợi dây chuyền này……”

Lúc này Quan Hân mới dừng bước lại: “Tôi chọn rồi.” Chỉ chỉ Quan Ngải đang sững sờ, cong môi cười, “Đưa cho vị Quan tiểu thư kia, xuất thân từ một gia môn, tất nhiên phải chiếu cố nhiều nhiều.”

Quan Ngải vốn đang lòng vòng chưa phản xạ được lại càng nhốn nháo, rất lâu sau, muốn nói cái gì, thì Quan Hân cũng đã đi xa rồi. Nghe thấy lờ mờ, Quan Hân nói cái gì đó vào điện thoại: “Tôi đã nhận được tin tức kia, càng nhanh càng tốt.”

Lắc lắc cái đầu đang còn ngờ ra, thì nghe thấy d.đ[l]q"d"Quan Ngải mắng chửi không đầu không đuôi: “Ha, coi thường tôi là đồ ăn mày à.” Mắng xong, thì xoay người dặn dò với cô bán hàng, “Tôi không cần sợi dây chuyền này, cho tôi sợi quý nhất, ghi tên Quan Hân.” Nghĩ nghĩ, vẫn không quên nhắc nhở, “Nhớ đưa đến đường Liễu Như – quán cà phê Thiên Lam.”

Được rồi, với thế lực của chị ta, cái này chỉ là chút tiền giấy bạc thôi, cô không có chống cự, câu nói ‘Ha’ kia vẫn thế, thu lại câu nói ‘coi thường tôi là đồ ăn mày à’ kia.

“Ách?” Dường như hôm nay cô bán hàng ngu người luôn, đang định nói cái gì đó, thì cô gái khách hàng đã khoát tay, nhanh chân rời khỏi.

Quan Ngải vừa đi vừa tận tình khuyên bảo: “Hạ Sơ, sau này gặp phải Quan Hân thì nhớ phải đi đường vòng nhá, người phụ nữ kia không phải là thứ dễ chọc đâu, sớm muốn gì cũng có một ngày, gian tình của cậu và Tả Thành bị chị ta điều tra ra.” Nói lời này, nghe là lạ không đúng lắm.

“Hình như cô ta cảm thấy rất hứng thú với tớ.” Giang Hạ Sơ trả lời một câu lạc đề như thế, đôi mắt thâm thúy như không trông thấy đáy.

“Chị ta biết rõ những chuyện riêng của cậu, ngoại trừ mớ chuyện có Tả Thành kia ra, thì tất cả tư liệu của cậu đều được để trên tủ đầu giường của chị ta hết đấy.”

“Làm sao cô ta biết được?” Có thể là cảm giác sai, Quan Hân khiến Giang Hạ Sơ cảm thấy vô cùng không yên, nhưng lại không tài nào giải thích được.

“Ai biết được, cái nghề kia của chị ta, cái mũi thì như mũi chó, rất thính, sau này cậu cẩn thận một chút.” Dặn dò xong, dường như vẫn lo lắng, bèn tự nhủ thêm một câu, “Không được, về rồi phải đi đốt, thật khiến người ta bất an mà.”

Giang Hạ Sơ không trả lời, như đang nghĩ điều gì đó, buông bàn tay xuống bên người, chiếc nhẫn trên ngón áp út phản xạ ánh sáng thật chói mắt.

Đằng sau hai người, cô bán hàng ngây người như phỗng nhìn chiếc nhẫn kia, nhíu mày, lầm bầm: “Quái lạ, chiếc nhẫn kia, chỉ có một, tại sao lại có thể được đeo trên tay của vị tiểu thư kia?” Lắc đầu, tiếp nối chuỗi mệt mỏi thật dài.

Buổi trưa, Mặt Trời đang thiêu đốt, người phụ nữ tóc đen mặc váy dài đứng ở cửa khu thương mại, đứng ngược ánh sáng chói lóa, đứng rất lâu rồi mới lấy điện thoại ra, như nghĩ điều gì, chau mày lại, sau một lúc lâu thì mới mở miệng: “Tả Thành, chúng ta gặp nhau đi.”

Gương mặt đỏ ửng vì Mặt Trời thiêu đốt bị ánh sáng màn hình điện thoại phản chiếu lên làm nó hiện lên một chút trắng xám, yên lặng rất lâu: “Trung tâm thương mại.”

Còn chưa uống hết ly cà phê, thì trước mặt đã tối đi ít nhiều, Quan Hân nhìn đồng hồ trên tay, ngước mắt nhìn người đàn ông: “Đến rất nhanh.”

“Có chuyện gì?” Tả Thành rất cao, nhưng không ngồi xuống, đứng ngay trước mặt Quan Hân, che hết ánh sáng, giọng điệu máy móc.

“Không ngồi sao?” Giọng điệu thản nhiên, chỉ có đôi mắt thì lại hơi lạnh lùng.

Đến khi Tả Thành ngồi xuống, cô ta mới trả lời Tả Thành: “Không có chuyện gì thì không thể gặp nhau sao? Bỗng dưng tôi phát hiện chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi.”

Tả Thành hơi ngả lưng vào ghế dựa, giọng điệu lười nhác xa cách: “Không gặp mặt thì tốt hơn.”

Thật đúng là vô tình vô nghĩa, lời ít mà ý nhiều, Quan Hân không khỏi bật cười: “Chúng ta là người yêu, không phải sao? Nếu tôi đoán không sai, anh vẫn còn cần cái lá chắn là tôi mà, một khi đã như thế, thì chúng ta, ai cũng phải kính nghiệp, không phải sao?”

Nhìn thẳng vào mắt Tả Thành, Quan Hân cho rằng không nên che che giấu giấu làm gì, kiểu gì cũng không qua mắt Tả Thành được. Nhưng mà lời này nói ra thật khiến người ta đau lòng. Lặng lẽ lướt mắt qua đôi mắt Tả Thành, giờ đây anh vẫn lạnh nhạt như không nhuốm bụi trần.

“Cô đang bất mãn.” Giọng nói, lạnh lùng mà tự kiềm chế, đôi mắt nhìn thẳng vào Quan Hân, Tả Thành nói một câu đã mổ xẻ ra không sót một chút nào.

Quan Hân chớp mắt một cái, tức cười, người đàn ông này thông minh nhanh trí đến âm u đáng sợ. Cô ta không thể nào phủ nhận, gật đầu, cười gượng gạo: “Phải, tôi đang rất bất mãn, chẳng hạn như hôm ấy gặp nhau rồi lại ra về, anh đồng ý với tôi một yêu cầu đi, cho dù bất cứ thứ gì, anh yên tâm, chắc chắn không bắt anh đi giết người phóng hỏa, vi phạm pháp luật, nhưng mà, tôi cũng sẽ không chịu thiệt.”

Cô ta giống như thương nhân đang bày mưu tính kế, mặc dù có tâm tư, nhưng cũng giấu đằng sau đồng giá trao đổi, vô cùng tuân theo quy tắc của Tả Thành: Không nói chuyện tình, chỉ nói lợi nhuận.

Đôi mắt lạnh lùng thâm thúy của Tả Thành nhìn không thấy đáy, trầm ngâm không nói.

Có lẽ, đối với Tả Thành lQ)dO)n mà nói, giết người phóng hỏa, đốt giết cướp đoạt còn dễ làm hơn nhiều, anh chỉ làm những mối làm ăn chỉ có lợi mà không có hại.

Người đàn ông này cẩn thận tới mức quá đáng, muốn có được một lời hứa của anh, còn khó hơn lên trời. Quan Hân nhíu mày lại, đôi mắt ánh lên một chút yêu dị, “Nếu không thế thì, chúng ta kịch giả tình thật đi, hình như cũng không tệ.”

Bưng cà phê lên, cô ta không nhìn vào mắt Tả Thành, rất giống như thương nhân đã định liệu trước, nhưng không ai biết được, trong lòng bàn tay cô ta – mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.