Edit: Quan Vũ.
Đây là cam đoan duy nhất anh có thể cho cô. Cô gọi anh thì anh sẽ không thể bỏ cô được, cho dù đi bao xa thì cũng sẽ quay về.
Chỉ cần cô chờ, thì anh sẽ không rời khỏi.
Cô mở mắt ra, chỉ còn ẩm ướt dịu dàng ấm áp như mặt hồ sau cơn mưa, hơi nước dâng lên ươn ướt, gật đầu thật mạnh, cô dựa vào anh và nói: “Em sẽ không quên, anh cũng không được nuốt lời, tính là lời hứa hẹn là được rồi, em không tin thứ này, nhưng em tin anh.”
Thế giới của Giang Hạ Sơ đã không còn hứa hẹn từ lâu rồi, cô tin, cũng chỉ là một người như thế.
“Hạ Sơ, anh muốn sống tiếp, mãi mãi, chưa từng muốn sống như thế bao giờ, cho dù là thoi thóp.”
Nằm trên giường bệnh dai dẳng cả tám năm, sợ hãi sống chết, đây là lần đầu tiên, khi anh ôm cô.
“Ừ, vậy thì sống tiếp, coi như là đáp lại em.” Cô ôm anh, năm năm, chưa từng ôm như thế bao giờ.
Một lần hai mươi lăm năm nữa, mãi cho đến già, thành bộ xương trắng trong quan tài, cũng không sợ hãi nữa.
“Được, anh sẽ sống thật tốt, chỉ vì em.” Sau khi bệnh, giọng nói yếu ớt, nhưng từng chữ từng chữ chắc như đinh đóng cột.
“Không, chỉ vì bản thân anh.” Cô không ngước mắt lên, di chuyển bàn tay qua chỗ mổ trái tim bị hoại tử của anh, nhẹ nhàng đặt lên, “Dĩ Sâm, không nên gạt em, nếu không thể tin anh, thì trên thế gian này, em đã không thể tin bất cứ thứ gì rồi.”
Giang Hạ Sơ rất hiếm khi tin vào điều gì, chỉ đặt nó vào một mình Tề Dĩ Sâm.
“Được.”
Anh chỉ trả lời một chữ, không hề nói thêm gì nữa.
Ai sẽ tin, bọn họ như thế mà lại không phải là người yêu, đêm nay cũng không giam giữ được phong cảnh ấy.
Dưới ánh trăng, nói thì thào, dựa vào nhau, được chữ tín, có lẽ không phải là lời hứa hẹn được đặt xuống, mà là người hứa hẹn.
Ánh trăng lan tràn qua mây đen, một lớp màu vàng đo đỏ rực rỡ vụt qua, xuyên qua cửa sổ, chiếu vào hai người đang dựa vào và ôm nhau, như chỉ còn lại thế giới của hai người họ, không đành lòng quấy rầy.
Trăng, tràn ra khỏi sân thượng, rơi vào cửa kính thủy tinh, soi sáng một đôi mắt âm u hơn cả vầng trăng đằng sau đám mây đen, sương mù cứ ùn ùn kéo đến ngay giữa lông mày, dường như hận không thể nhấn chìm cả đêm nay, cả thế gian.
Chú Tiến đã quên liếc mắt nhìn hai người ôm nhau bên trong cánh cửa, lo âu, khẽ gọi: “Thiếu gia.”
Dời mắt đi, một đôi mắt u ám thấu xương khẽ mở miệng, giọng nói như chẳng thể nghe thấy: “Ra tay.” Bên môi là một tia hung ác rét lạnh.
Dứt lời, xoay người đi, mang đi cả một bầu không khí hung ác tột cùng như yêu ma mê hoặc.
Trong thế giới của Tả Thành, tình cảm chỉ có yêu, hận, chưa từng có những mảnh đất mờ nhạt nửa vời. Đối với Giang Hạ Sơ, anh là người đến trước, nhưng đối với người đàn ông kia, chắc chắn Tả Thành là người đi sau.
Cô có thể không thương anh, nhưng mà người khác, thì anh tuyệt đối không cho phép.
Cô ấy à, không biết, người đàn ông này là điên cuồng vì cô.
“Bác sĩ, cứu anh ấy.” Trong yên lặng, giọng nói #Guānyǔ vang vọng, nghe đâu đó có sự run sợ.
Yên tĩnh tốt lành, chỉ qua một ngày đêm, thì sóng gió lại ấp đến.
Vẫn là ban đêm, yên tĩnh như thế, nhưng lại ồn ào rối reeng.
“Cứu Dĩ Sâm của tôi.” Cô lẩm bẩm, “Cứu anh ấy.”
Cô lại không còn sức sống, thế giới của Giang Hạ Sơ sụp đổ trong im ắng.
Bởi vì mắt của người kia không còn mở ra.
Cô không biết anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật như thế nào, cũng không biết mình nghiêng ngả suốt dọc đường như thế nào.
Chỉ còn cánh cửa phòng phẫu thuật kia khép lại……
“Két cạch——”
Sau khi một tiếng động vang lên, thì mọi tiếng động bên tai đã tan biến mất, thế giới của cô bắt đầu mù trời mịt đất, không biết tại sao, ngồi một chỗ, tầm mắt chỉ nhìn chăm chú vào bên trong cửa sổ thủy tinh kia cũng mù mịt trắng xóa.
Cửa, hai người chạy đến, bước chân chao đảo như nhau.
“Hạ Sơ, Dĩ Sâm sao rồi?” Tần Hi Viện lấm tấm mồ hôi, thấm ướt cả làn môi trắng bệch.
Người phụ nữ này, thật sự yêu người đàn ông kia nhỉ, giờ đây, đã quên che giấu, viết cả vào trong ánh mắt, nhưng cũng chẳng có ai bận tâm.
Lết cả người mỏi mệt rệu rã, ngày thường là Trưởng cục giám sát uy phong lẫm liệt đã tóc tai lộn xộn, sống lưng hơi cong, khẽ run: “Dĩ Sâm, Dĩ Sâm, thằng bé thế nào rồi?” Cũng không đợi đáp lời, đã hồn bay phách lạc lẩm bẩm, “Con của tôi, thằng bé sẽ vượt qua.”
Ông ta ngồi xổm xuống, châm một điếu thuốc. Đây chỉ là một người cha, một người cha lo lắng cho con đang đứng trên bờ vực sống chết.
Tần Hi Viện đã không còn tỉnh táo nữa: “Hạ Sơ, cô nói cho tôi biết.”
Ánh mắt Giang Hạ Sơ đờ ra, không nói câu nào, để ngoài tai.
“Cuối cùng là như thế nào, ban ngày vẫn còn khỏe mạnh, chẳng phải bảo tình trạng đã ổn định rồi sao? Tại sao tự dưng lại——” Người phụ nữ xưa nay luôn luôn dịu dàng thoải mái nền nã cũng đã hốt hoảng bất lực rối trí.
Giang Hạ Sơ vẫn làm thinh, ánh mắt ngây dại ra, từ từ tan rã.
Tần Hi Viện nắm lấy vai cô, lắc lắc: “Giang Hạ Sơ, cô nói lời gì đi, nói gì đi, nói cho tôi biết, cuối cùng Dĩ Sâm làm sao?”
Phụ nữ nổi điên, sẽ kêu, sẽ gào thét, sẽ khóc to náo lớn, thậm chí đòi sống đòi chết.
Lúc Giang Hạ Sơ nổi điên, cũng là lúc yên tĩnh.
Không nói câu nào, không khóc cũng không nháo.
Tần Hi Viện buông tay, mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
Vắng lặng trong chốc lát, chợt, tiếng nói trong trẻo như nhớ lại: “Dĩ Sâm.”
Giọng nói của Giang Hạ Sơ, cô gọi anh, gọi giống như lúc trước.
“Dĩ Sâm.”
Hẳn là sẽ nghe thấy, giọng nói của cô rõ như thế, cũng không dám run rẩy.
Anh đã nói, lúc anh nguy khốn, cô hãy gọi tên anh, cô vẫn giữ nguyên lời hứa kia của anh ấy.
“Dĩ Sâm.”
Giang Hạ Sơ cứ làm đi làm lại, Tần Hi Viện lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, khóe môi tái nhợt: “Chưa từng bị như vầy, hai lần liên tiếp, trái tim của anh ấy không chịu nổi, lần này……” Cô nhìn gò má của Giang Hạ Sơ, lúc này đây, đôi mắt đã mù mịt, cổ họng run rẩy nghẹn lời, “Hạ Sơ, có phải anh ấy muốn rời khỏi không?”
Bỗng Giang Hạ Sơ quay đầu lại, rồi lqdvu lại lắc đầu: “Không đâu.” Sau đó lại tiếp tục nhìn vào cửa thủy tinh, khóe môi con thành một đường nhỏ, khép rồi lại mở ra, “Anh ấy đã đồng ý với tôi.”
Cô chưa bao giờ tin vào lời thề, hay cả kỳ tích, nhưng lại luôn luôn tin tưởng Tề Dĩ Sâm, trước sau như một.
Mở miệng, tiếp tục gọi: “Dĩ Sâm.”
Mở miệng ra thì lại gọi một tiếng, ngân vang trong hành lang yên ả, vọng qua vọng lại chỉ toàn là giọng nói lạnh lùng yêu mị của cô.
Một lần rồi lại một lần.
“Dĩ Sâm.”
“……”
“Dĩ——”
Tiếng nói im bặt, bỗng cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Đây là lần cấp cứu ngắn, người chờ đợi thì thấp thỏm bất an, thậm chí không dám đi một mình về phía trước một bước nào.
Giang Hạ Sơ hơi mở miệng, nhưng lại không thể mở lời. Nhìn ngó vào trong phòng phẫu thuật, thì nhìn thấy tấm vải trắng, nắm chặt bàn tay, mồ hôi lạnh chảy ra.
Tề Minh Hải dụi điếu thuốc, mặt mày lo lắng, không biết tại sao lại già đi mấy tuổi: “Bác sĩ Trương, Dĩ Sâm thế nào rồi?”
Giang Hạ Sơ không nghe thấy tiếng gì, chỉ nhìn thấy khóe môi người kia mở ra rồi lại khép lại, tóm gọn lại thành một câu nói: “Phẫu thuật khôi phục tim thất bại.”
Bỗng Giang Hạ Sơ buông bang tay nắm cửa ra. Đó là vực sâu vạn trượng, cô bị chôn vùi vào trong.
Tề Minh Hải cuống quýt chao đảo mấy bước, cong lưng, bàn tay đặt lên vách tường run rẩy kịch liệt.
Mặt Tần Hi Viện tái đi, bỗng đứng bật lên, kéo áo blouse trắng của bác sĩ, giọng khàn đặc, cúi đầu gầm lên: “Vậy thì tiếp tục, các người không nên ra ngoài, không nên bỏ lại một mình Dĩ Sâm bên trong.”
Mặt bác sĩ Trương uể oải, hoang mang nhìn Tần Hi Viện, cúi đầu nói từng chữ một: “Bác sĩ Tần, chúng tôi hết sức rồi.”
Ai cũng là bác sĩ, Tần Hi Viện biết những lời này có ý như thế nào. Người đàn ông kia, có lẽ sẽ không bao giờ…… mở mắt ra nữa, nhìn cô cười, trước mắt cô tối om, nước mắt yếu đuối lại rơi.
“Đừng nói như thế, cầu xin anh, đi cứu con của tôi, cứu lấy thằng bé.”
“Đừng từ bỏ Dĩ Sâm, không phải là còn sống sao?”
“Thằng bé còn nằm ở đó, còn có hơi ấm, chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt nhìn nó chết đi sao?”
“Cứu lấy nó, cứu con của tôi.”
“……”
Không còn là trưởng phòng giám sát công chính liêm minh*, ông cũng chỉ là một người cha dịu dàng đang cầu khẩn thật thê lương, nước mắt chảy ngược chảy xuôi trên gương mặt, một gương mặt già nua.
*Gốc là Nghĩa bạc vân thiên [义薄云天]: hình dung người có tình có nghĩa, tình thần chính nghĩa chính trực vô cùng. Hình dung tinh thần đấu tranh vì công lý vô cùng cao thượng.
Sau khi gào thét, cả thế giới chỉ toàn là bi thương, nước mắt l?q?d? chưa khô, thì lại nghe thấy một câu: “Bác trai, xin lỗi.”
Tề Minh Hải ngồi bệt xuống, nước mắt rơi nghẹn ngào.
“Đi thăm cậu ấy một lát đi, e là không qua khỏi mấy ngày này.” Vẻ mặt bác sĩ chủ trị ảm đạm, ra một lời phán quyết, vừa tán nhẫn mà vừa bất đắc dĩ.
Lời đã dứt, nhưng không ai làm gì cả.
Trên đời, mệt mỏi không phải là sống chết, mà là vĩnh biệt.
Rất lâu, nước mắt đọng lại thành một đường ngoằn ngoèo, chỉ có Giang Hạ Sơ, từ đầu đến cuối, đôi mắt cô luôn lạnh lùng như băng, không có một giọt nước mắt nào.
Cô không khóc, cũng chỉ là nói lời từ biệt, không phải là vĩnh biệt. Nhưng cũng chẳng hề tin vào lời hứa đêm hôm trước.
Trong tiếng nức nở, thì lại vang lên một câu nói hoang đường: “Dĩ Sâm, anh đã nuốt lời.”
Cô nói xong, thì lảo đảo bước vào phòng phẫu thuật.
Chẳng phải nói là, cô gọi anh, thì anh sẽ không rời khỏi sao? Anh lại để lại cho cô một lời từ biệt.
Đêm nay, chao ôi thật là lạnh!
Tả Thành lười biếng nghiêng người tiến tới, anh mặc một bộ đồng phục bệnh nhân nam màu xám trắng ca-rô nhưng lại xuất hiện một cỗ khí chất cao quý. Cái gối đầu còn ở trong bàn tay rõ từng mạch máu, quay quay câu bút máy trong tay, ngước mắt, nhìn vị khách không mời mà đến ở ngay cửa: “Tôi không nhớ rằng mình và Kiểm soát trưởng Tề có giao hảo gì đâu.”
Bước chân Tề Minh Hải hơi loạng choạng, chán chường mệt mỏi giữa đôi chân mày không thể tan nổi, tiến gần thêm mấy bước, cười lạnh: “Là sơ sót của tôi, lại không biết rằng, người tôi vẫn luôn tìm kiếm, lại là người của họ Tả cậu.”
Sở nghiên cứu điều trị tim mạch sBM của nước Mĩ, Tề Minh Hải tìm mười mấy năm, cũng không biết sBM chịu sự quản lý của Tả thị.
Tả Thành cũng chỉ cười như không cười, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.
Tề Minh Hải hơi uể oải, nói thẳng: “Tôi tới, cậu nhìn thấy, trong lòng cũng biết rõ.”
Xoay tròn bút máy trong tay một vòng, anh ngước mắt: “Tôi biết.” Kéo dài âm cuối, hỏi ngược lại, “Cho nên?” Dường như không thèm đếm xỉa tới.
Tề Minh Hải rũ mắt, trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới ngước lên, mấp máy môi, lặp bặp mở miệng, “Cứu lấy con tôi, giải phẫu thay tim của Mĩ, là đường sống duy nhất của thằng bé.”
Có lẽ đây là lần duy nhất Tề Minh Hải cầu xin người khác mà chẳng màng đến tôn nghiêm. Thật sự thì Tả Thành đã nghe câu cầu xin tha thứ này rất nhiều lần rồi, làm như không thấy là tác phong xưa nay của anh, khóe môi nhếch lên: “Liên quan gì đến tôi.”
Ánh mắt Tề Minh Hải nặng trĩu, đảo qua đảo lại, như giằng xé, giọng khàn đặc, khó nhọc khàn khàn run rẩy nói từng chữ từng lời: “Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu.” Cúi đầu, buông bỏ tất cả phong thái cao quý, “Cứu lấy con tôi, đó là đường sống duy nhất của thằng bé.”
Một ngôi sao trong giới chính trị, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, đầu ông ta cao bao nhiêu, thì anh phát hiện nó có sự chịu đựng thầm lặng bấy nhiêu. Tả Thành lại không lạnh lùng mà cũng chẳng nồng nhiệt: “Đó là chuyện của ông.” Khóe môi nhếch lên thành đường cong lạnh lùng yêu ma, “Kiểm soát trưởng hiểu rõ tôi mà, không phải sao? Tả Thành tôi không phải là nhà từ thiện.”
Quả thật, tin đồn anh giết người như ngóe, coi mạng người như cỏ rác, Tề Minh Hải không hề nghi ngờ tin đồn này, chẳng qua là người đàn ông có thói quen sát phạt này cũng là cây cỏ cứu mạng duy nhất vào lúc này, cho dù khả năng là một phần vạn, ông ta cũng sẽ không nề hà cái giá phải đánh đổi.
“Chỉ cần cậu có thể cứu lấy thằng bé, vụ án Tả thị, tôi có thể ngừng tay lại, cho dù là yêu cầu gì thì tôi cũng có thể đồng ý.”
Tả Thành không phải là một nhà từ thiện, nhưng cũng là một thương nhân, cho nên ông ta lấy trù mã ra, thì đã không giữ lại chút gì rồi.
Con ngươi đen như mực của Tả Thành hơi co lại, đôi môi ướt át cười lạnh: “Không cần ông đồng ý, ông cũng không đả động gì tới Tả thị được đâu.” Đầu ngón tay gõ nhẹ lên cây bút máy trong tay, như có như không.
Cuồng vọng ngang ngạnh, bễ nghễ thiên hạ như vậy, đây mới là Tả Thành.
Tề Minh Hải á khẩu không đáp lời được, Tả Thành coi trù mã duy nhất ông ta có được chẳng đáng một đồng, nhưng ông ta không thể lui được nữa: “Cuối cùng cậu muốn tôi như thế nào?” Vũ: Tề Minh Hải: a muốn e sống saooo?:v
“Ông hẳn là đã đánh giá cao bản thân quá rồi.” Vẫn thờ ơ.
Bàn về bày mưu tính kế, tuyệt đối là Tả Thành.
Kế tạm thời của Tề Minh Hải cũng chỉ hơn một chút, thậm chí ông ta còn không nhìn thấu người đàn ông này an bài tỉ mỉ vì cái gì.
“Vậy cậu muốn cái gì, cậu tính toán chuẩn xác như thế, tại sao có thể là tình cờ.”
“Ông nói xem?” Tả Thành cười nhạt hỏi ngược lại, ánh mắt Vũ@l"q[d] sâu xa, một đôi mắt màu đen thui không thấy được vui giận.