Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 53: Luyến tiếc đứa trẻ thì không bẫy được sói




Editor: Tiếu Minh Nguyệt

Mí mắt giật giật, mày nhíu lại ngay, hé nửa mắt, chưa tỉnh táo, phần nhiều là mông lung. Nhưng mà cuối cùng Giang Hạ Sơ cũng có thể khôi phục sự bình tĩnh lạnh nhạt: “Tại sao em ngủ thiếp đi nhỉ, xem ra thật là mệt mỏi quá rồi.”

“Chắc thế, mắt cũng đỏ lên kìa.”

Nếu đã lừa mình dối người vậy thì anh phối hợp dễ lắm, diễn kịch sao? Còn ai có thể thấu triệt hơn Diệp Tịch anh chứ?

Hơi khép mắt, tựa như đang che giấu cái gì đó: “Đó là mưa rơi vào trong mắt.”

“Tự làm ngược.” Bỗng dưng anh ném ra ba từ.

Tự làm ngược ư.... Cũng phải, hình như ngay từ đầu cô đã là ngòi nổ. Diệp Tịch trong lời có lời*, Giang Hạ Sơ cũng ngộ ra đôi điều.

[*Nguyên văn là Ý hữu sở chỉ: ý chỉ lời nói mang theo hàm ý, không biểu hiện ngoài mặt chữ.]

Cô không phản bác, gấp chiếc đệm lông đắp trên người cô không biết từ bao giờ lại, vuốt dọc nếp nhăn váy ẩm ướt, ôn hòa hợp tình “Đi đây” một tiếng, rồi xuống xe.

“Giang Hạ Sơ.....” Diệp Tịch gọi giữ cô, nhưng lại không có câu sau.

Muốn nói.......

Sau này nhớ mang theo ô, đừng nhếch nhác, không được yếu đuối, không được khổ sở, không được rơi nước mắt trước bất kỳ kẻ nào.

Như vậy anh sẽ chẳng có lý do không đành lòng..........

Chỉ là có thể nói ư? Không thể nào, với Giang Hạ Sơ, với anh ta, mình cũng không thể nói.

Giang Hạ Sơ đứng ở nơi cách chiếc xe một mét, đôi môi tái nhợt khẽ đóng mở: “Tịch, cảm ơn ‘ân cứu mạng’ của anh.”

Cô gọi anh là Tịch, ba năm qua, số lần lại càng ít, nếu kiểm tra kỹ càng, dường như Giang Hạ Sơ không gọi Diệp Tịch như thế.

Yêu nghiệt Diệp Tịch cong môi, rất hưởng thụ “Lời ngoài miệng, không tính.”

Diệp Tịch được voi đòi tiên như trước kia, Giang Hạ Sơ cũng làm như không thấy chẳng khác trước. Trực tiếp xoay người, vẫy tay áo: “Trở về sớm chút đi, cơn mưa này vẫn còn rơi.”

“Không có lương tâm.” Diệp Tịch tức tối, dính phải người qua cầu rút ván, nhận ra người ta không định ra gặp.

Người phụ nữ không tim không phổi không lương tâm này.... Trong lòng Diệp Tịch oán thầm, khóe miệng lại treo lên nụ cười yêu nghiệt thương hiệu, vô cùng thỏa mãn.

Đầu đường, trong cửa sổ chiếc xe đang dừng phản chiếu một khuôn mặt tinh xảo, con ngươi sâu thẳm khóa chặt kính chiếu hậu, mãi đến khi chiếc Ferrari biến mất trong kính, đôi mắt phẳng lặng lại lóe lên một chút ánh lệ.

“Tịch, anh có biết anh làm gì không?” Cô cắn môi lẩm bẩm.

Làm sao có thể.... Thù hận nhiều năm như vậy, đã quên rồi ư?

“Anh không đành lòng thì để em làm được rồi, cho dù anh sẽ trách em.” Nét mặt cô trên cửa xe có vài phần âm trầm, ra một quyết định dứt khoát.

Diệp Tịch, có lẽ anh đã quên, lời thề son sắt anh đã từng thề trước ngôi mộ, nhưng em vẫn như xưa. Vậy thì tốt, để em giữ tay là được rồi.

Nắm chặt di động trong tay, màn hình phát ra ánh sáng màu xanh, chuỗi dãy số liên tục hiện lên, ngón tay chạm nhẹ.....

Thời tiết tháng sáu, trở nên chân thật, lúc này, lại bóng râm.

Mặt trời, lặn về Tây mọc đằng Đông, lăn qua ngày và đêm, phía sau mây đen, hình như chưa hề biến đổi.

Vũ Hậu, trên đỉnh, dày đặc, con người, huyên náo. Bên ngoài tòa cao ốc Vũ Hậu cao bốn mươi chính tầng, bả vai đoàn người sượt sát qua nhau trong ba lớp ngoài ba lớp, nâng bảng, kêu gào, thét lớn, trời lạnh ghê đến như vậy, ngược lại xao động không ít.

Yêu, không kết quả chuẩn bị một năm, cuối cũng cũng khởi quay, cảnh diễn đầu tiên lại chọn cảnh ởtòa cao ốc Vũ Hậu, giới giải trí và giới kinh doanh đều nghẹn họng trân trối. Vũ Hậu là công ty giải trí số một Thượng Hải, thêm sau lưng là tập đoàn tài chính Tả thị, luôn nịnh nọt khiêm tốn, không ngờ lần này lại thay đổi thái độ bình thường. Rất nhiều người xem hoa trong sương mù*, suy đoán sôi nổi bộ phim điện ảnh này với Vũ Hậu, thậm chí là Tả thị đặt vị trí gì.

[*Nguyên văn là Vụ lí khán hoa = xem hoa trong sương mù, ý chỉ sự việc không rõ ràng, hồ nghi.]

Giang Hạ Sơ dừng lại, xoa nhẹ trán, đau quá đi, bản thân thật là yếu đuối thế này, một trận mưa, lại như một cái đòn bẩy, lôi ra hết mọi đau buốt tiềm tàng. Lắc lắc đầu, cô nhìn xuyên qua biển người về phía Vũ Hậu, khóe miệng thoáng hiện một nét cười lạnh lùng, chỉ mong lần này sẽ không chạy thục mạng giống hai lần trước,.

Bên trong ao đầm đầy u tối, nếu không thì tại sao cô càng chạy thoát lại càng hãm sâu chứ. Rời bỏ đám người, bãi đổ xe trong lòng đất chỉ mới ghé qua một lần, nhưng Giang Hạ Sơ vẫn vô cùng thuần thục, đi tới cửa thang máy, ngón tay ấn bốn con số.

Ting – Cửa thang máy mở.

129.... Con số chướng mắt quá đấy.

Giang Hạ Sơ nở nụ cười, khó nhịn được mà tự giễu cợt, mồng chín tháng mười hai, là sinh nhật cô, y như năm năm trước, tất cả mật mã chuyên dụng của Tả Thành, đều là bốn con số này.

Từ sáu năm trước, Giang Hạ Sơ đã không mừng sinh nhật nữa rồi, ngày này là ngày cô không thích, bởi vì Tả Thành coi là dành riêng.

Thang máy chậm rãi lên cao, trái tim bất an nặng trĩu, khuôn mặt thanh lệ trắng bệch.

Thời tiết u ám đến thế, tuy nhiên không ngờ tới Tả Thành lại sắp đến nơi này.

“Lý do.” Tựa như không quan trọng, Tả Thành không nóng không lạnh ném ra hai từ, giọng điều tùy tiện như thế, qua lời anh, uy hiếp lại hoàn toàn tự nhiên.

Quả nhiên, cái từ khí thế này là được tạo ra riêng cho Tả Thành.

Lâm Khuynh Nghiên cũng thấy biến không sợ hãi, khóe môi chứa nụ cười như có như không: “Ngưỡng mộ Vũ Hậu, đủ không? E rằng không có người nghệ sĩ nào không muốn ký nhập Vũ Hậu đấy.”

“Nhưng mà thứ cô ký là allbum chứ không phải là người.” Con ngươi đen không thấy đáy hơi rũ xuống, nhìn lướt qua tờ hợp đồng trên bàn, “Những album này đã ký rồi để cho công ti cô thu xếp, cho dù Vũ Hậu đón nhận, ngoại tám con số vi phạm hợp đồng, căn bản cô không có ích lợi gì.” Ngước mắt, đen sẫm như dòng xoáy, tựa như có loại lực hấp dẫn khiến người ta lún xuống, không còn chỗ trốn.

Lâm Khuynh Nghiên cười nhạt, “Sổ sách của chủ tịch Tả vẫn tính toán rất chuẩn xác, chẳng qua giới nghệ thuật, danh tiếng vang xa còn mê người hơn ít lợi, không phải trên bàn cờ có câu nói: “Không bỏ được đứa trẻ không bẫy được sói ư? Tôi tin tưởng album này gửi vào Hậu Vũ chắc chắn sẽ thu hoạch không ngờ được.” Lâm Khuynh Nghiên như có điều ý muốn ngỏ.

Giang Hạ Sơ, cô cũng biết, cô là sói của Tả Thành, vũ khí tốt nhé.

Nhưng khóe miệng Tả Thành chỉ khẽ mím lại, giọng nói lạnh lẽo mà kiềm nén: “Vũ Hậu không bao giờ chỉ ký album mà không kí nghệ sĩ.” Ánh mắt trầm xuống, “Cô chắc chắn, tôi sẽ phá lệ sao?”

Lâm Khuynh Nghiên không chút do dự, “Anh sẽ thế. Ơ, vẫn chưa nói anh biết, người tạo ra quyển album này, sáng tác cũng là Giang Hạ Sơ, cô ấy có thể vi phạm hợp đồng hãng điện ảnh Kim Khúc, quyển album này cũng là ván đã đóng thuyền. Anh nói có phải nhạc sĩ nổi tiếng của Kim Khúc hợp tác với người đứng đầu ngành giải trí Thượng Hải có mục đích chung hay không?” Dừng một chút, cười đến mức tùy ý, “Như vậy, anh đồng ý phá lệ không?”

Tả Thành, anh từ chối không được, miễn là Giang Hạ Sơ thì anh cũng chỉ có thể ném vũ khí đầu hàng. Lâm Khuynh Nghiên ung dung.

Đúng như dự đoán, Tả Thành do dự không nói, đôi mắt kia lúc nào cũng lạnh lẽo trước sau như một, lại nổi lên những hoa văn không hợp nhau, lóe sáng, chớp sáng.

Anh có thể thể tổn hại tất cả, riêng Giang Hạ sơ, một lần lại một lần ngoại lệ. Không do dự, cầm bút lên.

Một cách thức hai bản, một tờ hợp đồng, có toan tính riêng, đều là con cờ cho người chơi cờ mưu tính.

Giọng nói lạnh lùng, không hề có độ ấm, con ngươi rét lạnh như núi tuyết ngàn năm, “Làm nghệ sĩ, giỏi bày mưu tính kế không tốt.”

Cô trả lời, bĩnh tĩnh ung dung, “Làm thương nhân, đã quên bày mưu tính kế cũng không tốt.”

“Đừng xem Giang Hạ Sơ là sói.”

Một câu nói có hàm ý khác, lại có một giọng nói bên ngoài như dây đàn, “Sợ rằng chủ tịch Tả cũng coi Giang Hạ Sơ là sói chứ.” Cười nhẹ nhàng, ánh mắt xao động như sóng biếc. “Hợp tác vui vẻ.”

Bày mưu tính kế, cuối cùng buông tha ai, chụp vào người nào? Mỗi người khác nhau mà thôi.

Cửa mở, đột nhiên một luồng ánh sáng nhỏ chiếu vào, Giang Hạ Sơ bước đi thong thả không nhanh không chậm, từng bước từng bước như đong đo: “Tôi vẫn đến chậm rồi.”