Edit: Thu Lệ
Bộ lễ phục rất đẹp, váy ngắn màu trắng tinh, làn váy xoè tung, bên hông còn có những sợi dây tua tua rất đẹp. Váy rất đẹp, rất tôn lên khí chất thanh khiết của cô gái, nhưng cũng không hợp với một cô gái mang vẻ mặt buồn khổ.
Quan Ngải mặc bộ váy ngày ấy, oán trách liên tiếp: ”Người phát minh ra giày cao gót thật sự không phải phụ nữ, ác như vậy mà cũng xuống tay được, đều nói phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ.” Nói xong, hai bắp chân mảnh khảnh của Quan Ngải lại đạp một cái, hết sức bất nhã đạp lên đôi giày màu trắng dưới chân.
Bên cạnh hồ phun nước, Giang Hạ Sơ khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: “Giày cao gót là do đàn ông phát minh.”
Quan Ngải lập tức xoay chuyển, tiếp lời trôi chảy: “Quả nhiên, đàn ông sinh ra chính là để hành hạ phụ nữ.”
Vẫn là Giang Hạ Sơ lạnh lùng, hoàn toàn miễn dịch với lời nói có đầu mà không có não của người nào đó.
“Thật ra thì cũng không khó khăn như vậy.” Giang Hạ Sơ làm mẫu, bước đi mấy bước, độ cao của đôi giày dưới chân giống như bình thường, không xiêu xiêu đổ đổ như người nào đó.
“Đó là cậu.” Vẻ mặt Quan Ngải lơ đễnh, nhìn từ dưới chân lên mặt Giang Hạ Sơ.
Thật ra thì Giang Hạ Sơ cũng coi như là một mỹ nữ, lấy lời nói của đàn ông mà nói, cô có khuôn mặt dài của thiên sứ, thế nhưng ‘thiên sứ’ này lại không yêu màu trắng, mà thích màu đen, hơn nữa cũng không có thiên sứ nào lại lạnh băng băng giống như cô, thật là lãng phí tấm thân xác này.
Giang Hạ Sơ một thân váy màu đen, váy ngắn đến đầu gối, tóc đen thật dài tùy ý tản ra, nhưng vẻ mặt trước sau vẫn lạnh lùng, cũng coi như chấp nhận câu nói lãng phí thân xác của Quan Ngải.
Nhưng Quan Ngải không phải là Giang Hạ Sơ, cô không biết Giang Hạ Sơ đã hận dáng vẻ này của mình biết bao nhiêu, bởi vì Tả Thành đã từng nói, yêu dáng vẻ sạch sẽ như thiên sứ của cô, thích cô d/đ/l'q;d mặc váy trắng, cả khuôn mặt cô không thể vứt bỏ được nữa, chỉ có thể ngây thơ loại bỏ màu trắng khỏi thế giới của mình.
Giang Hạ Sơ cũng đi tới bên cạnh hồ phun nước, để lộ bờ vai rất gầy gò, bị ánh đèn chiếu lên một tầng mông lung, cùng với một cô gái lãng phí bộ váy đắt giá.
Ánh đèn bên cạnh hồ phun nước trải ra mặt hồ, gió thổi làm nổi bật lên vết nhắn, Quan Ngải bắt chéo hai chân, nhìn mặt hồ, mỉm cười một cái lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu: “Rất đẹp đúng không? Đây là hồ ước nguyện của mình, là thứ duy nhất thuộc về mình ở nhà họ Quan.”
Giang Hạ Sơ cũng nhìn hồ phun nước, dưới sóng gợn lăn tăn có rất nhiều tiền xu. Cô quay đầu, nhìn thấy giữa hai đầu lông mày của Quan Ngải quanh quẩn đau thương nhàn nhạt. Quan Ngải như vậy rất xa lạ. Giang Hạ Sơ không nói lời nào, lẳng lặng nghe cô nói: “Cái hồ này là khi mẹ mình còn sống, mình đã quấn bà ấy đòi làm cho bằng được đấy.” Cô khẽ mỉm cười, má lúm đồng tiền rất cạn, nụ cười vẫn chưa đạt tới đáy mắt, “Tiền xu ở đây đều do mình ném, khi còn bé cảm thấy hồ ước nguyện rất linh nghiệm.”
Khi đó cô còn nhỏ, rất ngây thơ nên đã ước đủ loại nguyện vọng với hồ ước nguyện:
“Hi vọng có thể gặp mẹ.”
“Hi vọng có thể thi max điểm, như vậy ba cũng sẽ không phớt lờ mình nữa.”
“Hi vọng ba lần sau đưa Quan Hân đến khu vui chơi có thể đưa mình đi cùng.”
“Hi vọng có thể trở nên ưu tú như Quan Hân.”
“Hi vọng ba có thể hát chúc mừng sinh nhật mình, cũng sẽ mua búp bê cho mình.”
......
Chỉ là chẳng có điều nào linh nghiệm cả. Đã từng nàng cố gắng lấy lòng, cô cho rằng chỉ cần cô trở nên ưu tú như Quan Hân cũng sẽ không dư thừa, nhưng cô đã sai lầm rồi, sai vô cùng.
Thì ra là thật sự có một người cha ghét con gái mình không vì bất cứ lý do gì.
Cô không nhìn những đồng tiền xu chứa đầy ký ức đó nữa, giống như vậy thì có thể che giấu đi cô đã từng ngây thơ, cô cười với Giang Hạ Sơ, cười đến khoa trương, làm cho người ta cảm thấy d.đ;l'q;d chói mắt: “Mình phát hiện mình không tin tưởng nữa, nên rất lâu về sau mình đã không còn ném tiền xu vào nữa.”
Cuối cùng Giang Hạ Sơ cũng biết, tại sao một Quan Ngải tuỳ tiện, không tim không phổi lại có thể đi vào thế giới của cô, trở thành bạn bè tốt của cô, thì ra là các cô đều một loại người, loại người am hiểu ngụy trang, am hiểu liếm láp vết thương mình.
“Như vậy không thích hợp với cậu, Quan Ngải, mình chỉ quen với dáng vẻ không tim không phổi của cậu thôi.”
Giang Hạ Sơ là cố ý, cô muốn dỡ bỏ mặt nạ thật sự của Quan Ngải, để cho cô thật sự quên cô còn có một mặt như vậy.
Quan Ngải xanh mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép buồn khổ: “Người phụ nữ này, sao cậu không biết quan tâm người khác thế hả, lúc này không phải nên nên nói lời nhỏ nhẹ an ủi một chút sao? Tại sao lại nói những lời đáng ghét như vậy chứ.”
Nói xong, Quan Ngải liền nở cười, lộ ra má lúm đồng tiền thật sâu. Mặc dù ngoài miệng nói Giang Hạ Sơ đáng ghét, nhưng cũng may nhờ cô không an ủi mới khiến Quan Ngải quên đi hồ ước nguyện, quên tiền xu, quên rất nhiều thứ cô muốn quên.
“Đã bắt đầu rồi, cậu nên đi ra rồi.” Giang Hạ Sơ khẽ nâng khóe môi nhắc nhở. Trên sườn mặt, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Quan Ngải cụp mắt: “Cậu còn có thể đáng ghét thêm một chút nữa không?” tuy rằng mạnh miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng chân khều khều đôi giày cao gót đã quăng thật xa, từng chút từng chút d/đ/l'q;d buồn khổ mà mang vào, nặng nề giống như đang ra pháp trường, thầm thì trong miệng, “Ông cha ta từng nói chúng ta phải bước từng dấu chân, đây coi là gì hả, ba bước cũng không có một dấu chân.”
Tuy rằng ngụy biện nhưng điều cô nói cũng là sự thật, xác thực diện tích chạm đất rất nhỏ. Quan Ngải khó khăn, còn chưa bước đi đã nhăn nhăn nhó nhó, eo đứng thẳng không nổi, mày nhíu lại giống như một bà lão, di chuyển như rùa đen, miệng cũng không nhàn rỗi: “Bỗng chốc bị mạnh mẽ kéo cao nhiều như vậy, mình đã không nhìn rõ lắm rồi, cái này không phải tự chuốc lấy cực khổ sao?”
Đối với sự liến thoắng không ngừng của người nào đó, Giang Hạ Sơ cau mày: “Chuyên tâm chút, trọng tâm để phía trước.”
“Mình không, một đôi giày như thế này còn có thể làm khó mình… Mình đạp cũng có thể bước đi nhanh như thường.” Người nào đó bắt đầu khoác lác mà không có căn cứ, vẻ mặt nhao nhao muốn thử.
Chân vừa bước thêm một bước, người nào đó đã nhăn nhó lợi hại, lảo đảo muốn ngã, Giang Hạ Sơ bất an lo lắng, nhắc nhở: “Coi chừng, chậm một chút, từng bước ——”
Một câu nói còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết của người nào đó vang lên: “A ——”
Người nào đó đúng là tự đánh giá cao chính mình, lần này thì tốt lắm,ngã chổng vó, tự mình chuốc lấy cực khổ, chỉ tổ lãng phí cho bộ váy trắng thiên sứ kia thôi!
Quan Ngải đỉnh đạc nằm úp sấp trên đất, trong miệng vẫn không ngừng rầm rì, tám mươi phần trăm là rơi không nhẹ, Giang Hạ Sơ đi tới đỡ cô lên: “Có sao không?”
Trên đất, Quan Ngải ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tối tăm lên, dB(đê-xi-ben) rất cao: “Không được! Đau chết mất.” Nói xong cũng không dựa vào sức lực của Giang Hạ Sơ mà tự bản thân bò dậy.
Giang Hạ Sơ hơi yên tâm, còn có thể tự mình bò dậy, xem ra cũng không ngã đến mức thê thảm.
Quả thật không ngã đến thê thảm, nếu không làm sao còn có hơi sức léo nhéo như vậy chứ: “Chị đây không làm.”
Thật may là tiếng nhạc ở tiền sảnh rất lớn, nếu không chắc chắn đã làm bao nhiêu người hoảng sợ rồi đấy.
“Như vậy thì làm sao đi ra ngoài được chứ, ông già nhà cậu sẽ dùng ánh mắt “tiếp đãi” cậu.” Dĩ nhiên Giang Hạ Sơ biết ba Quan Ngải không thích cô ấy, đây là kết quả tất nhiên.
“Không phải còn có Quan Hân sao? Chỉ cần một cô gái ngoan ngoãn là được rồi.” Cô không để ý mọi việc nữa, bỏ rơi giày, thoải mái than vãn, “Vẫn là cảm giác chạm đất mới tốt.”
Bỏ lại giày, người nào đó bước đi như bay. Giang Hạ Sơ nhìn đôi giày bị người nào đó vứt bỏ trên mặt đất, nhíu mày: “Chuyện đó khó khăn như vậy sao?”