Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 30: Trai tài gái sắc cũng chỉ là diễn kịch




Edit: Thu Lệ

Không hổ là một củ ngừng càng gìa càng cay trên thương trường, cay đến hung ác đấy.

Quy tắc ngầm số một trong thương trường là: Lúc nói chuyện phải nói tám phần giả, một phần thật, một phần nửa thật nửa giả.

Hiển nhiên, bản lĩnh của Quan Chấn Bắc đã trải qua quá trình dày công tôi luyện.

“Không có gì đáng ngại, như vậy mọi người ngân hàng quan đổng tự nhiên vất vả chút.” Nam nhân hình như đã nhận ra khẽ lúng túng, mặt lộ vẻ phi sắc, cũng rất lại không lộ ra dấu vếttiếp tục giả bộ bình tĩnh tự nhiên.

Quan Chấn Bắc phụ họa cười, rõ ràng là cười rất giả dối, nhưng hai bên đều không vạch trần, thương trường chính là như thế, giả dối hơn bất kỳ ai! Đen tối hơn bất kỳ ai!

Người đàn ông cố gắng nâng cao bụng bia, học đòi văn nhã, khẽ nhấp một hớp rượu, thậm chí hoàn toàn không dính vào khóe môi, rốt cuộc không kềm chế được, trở lại chủ đề: “Quan đổng, gần công ty chúng tôi mới tiếp nhận một dự án mở rộng, quay vòng tài chính không được tốt lắm, hi vọng quý ngân hàng có thể chúng tay vay một khoản.”

Quan Chấn Bắc chế nhạo hoài nghi, lộ vẻ mặt khó xử: “Tần tổng cũng biết, chuyện công ty cũng không phải là một người quyết định là được, còn phải hỏi ý kiến của cổ đông nữa.” Dừng một chút, lời nói xoay chuyển, “Chỉ là, trởlại tôi sẽ thảo luận với hội đồng cổ đông thử xem.”

“Phiền Quan đổng lo lắng rồi.” Miệng của người đàn ông cũng toét đến mang tai, trong mắt lóe lên ánh sáng, giống một con mãnh thú bị đói đã lâu gặp được con mồi.

Trong thương trường cũng có một quy tắc ngầm khác: Khi nói chuyện phải để cho mình một con đường lui, trở về? Đó chính là từ chối khéo.

Rất dễ nhận thấy, người đàn ông này là một thương nhân không đúng quy cách, ngay cả quy tắc ngầm cơ bản trên thương trường cũng không hiểu rõ, phải than thở một câu: Thật là nguy hiểm!

Dường như người đàn ông này vẫn không nhận thấy được tầm mắt của Quan Chấn Bắc đã lệch đi, hơi không kiên nhẫn phụ họa, ông ta chỉ lo tiếp tục nịnh nọt.

Người đàn ông đó cười lên như hoa cúc nở muộn, mặt đầy nếp may, giọng nói lanh lảnh, vẫn không ngừng nghỉ: “Quan đổng đối với con gái thật làm cho người ta hâm mộ nha, đúng là là báu vật.”

Trong thương trường lại có một quy tắc ngầm: Ngàn xuyên vạn xuyên, vuốt đuôi không xuyên.

Quả nhiên, trên mặt Quan Chấn Bắc hiện lên vẻ tự hào: “Quá khen.” Thật ra thì Quan Chấn Bắc rất hưởng thụ, chỉ là thương nhân mà, cũng phải giả bộ.

“Tôi nghe nói con gái lớn của Quan đổng quen biết với tổng giám đốc Tả thị - Tả Thành, hi vọng Quan đổng tiến cử giúp một chút.” Người đàn ông đó nở cụ cười gian, đôi mắt nịnh hót nâng lên từng đường nếp nhăn.

Trong thương trường còn một quy tắc ngầm cuối cùng: Vô khổng bất nhập, vô gian bất thương.

Sắc mặt Quan Chấn Bắc khẽ biến thành trầm xuống, sau đó lại không biến sắc thu lại, áy náy từ chối: “Chuyện của người trẻ tuổi tôi cũng không tiện tham dự, chuyện của Tổng giám đốc Tả và con d/đ'l;q'd gái tôi không liên quan gì đến thương trường.” Quan Chấn Bắc nửa thật nửa giả qua loa cho xong.

Người đàn ông thấy Quan Chấn Bắc khiêm tốn che giấu, cũng không tiện tra cứu, hậm hực thu nhỏ miệng lại, thấy nên thu lại: “Cũng phải!”

Lăn lộn trong khu rừng thương trương có người nào không phải là cực phẩm, giống như Quan Chấn Bắc, giống như người đàn ông này, còn có ví dụ như rất nhiều người, không sợ người khác đến gần làm phiền, không ngừng không nghỉ khai thác mấu cơ hội buôn bán, sau đó chán ghét không kiên nhẫn, sau đó nữa là tâng bốc phụ họa.

Cùng một cánh cửa, cách nhau hai thế giới, bên trong đèn đỏ rượu xanh lá, bên ngoài trăng thanh gió mát, vắng vẻ, chỉ có không chịu nhàn rỗi đó chính là từng chiếc xe nổi tiếng, giống như chủ nhân của bọn vậy, tranh nhau khoe khoan tiền bạc xa hoa lóng lánh dưới ánh trăng.

Mỹ nhân đứng dưới trăng, dường như không hợp nhau.

Váy dài màu trắng, thanh nhã sạch sẽ xoã xuống đất, phủ kín một tầng ánh sáng màu vàng hơi đỏ. Quan Hân có dung nhan tinh xảo thanh nhã, khắc hoạ ra một ngôi sao xinh đẹp, tóc dài hơi vén lên, d/đ/;l'q;d chỉ rũ xuống hai sợi hơi xoăn, rất đen rất đen, nhan sắc không nhiễm một hạt bụi, dưới cổ không đeo bất kỳ đồ trang sức như ẩn như hiện xương quai xanh hình cánh bướm.

Tao nhã, xinh đẹp tựa như đoá hoa sen trắng trên núi Thiên Sơn, lại vừa giống như Mạn Đà La* nở rộ trong đêm tối, biết rất rõ bước tới một bước chính là trầm luân, lại mang theo mê hoặc không thể chống cự.

(*): Cà độc dược lùn hay mạn đà la, tên khoa học: Datura stramonium, là loài thực vật có hoa trong họ Cà. Loài này được L. mô tả khoa học đầu tiên năm 1753

Cô là cám dỗ trí mạng, là Mạn Đà La làm cho người hãm sâu, chỉ là cô không đầu độc được một người đàn ông.

Tả Thành vĩnh viễn bước đi không nhanh không chậm, dưới ánh đèn màu vàng kéo dài bóng dáng anh.

Một thân màu đen, trên mặt lắng đọng rét lạnh bẩm sinh, một đôi mắt lạnh lẽo nhưng sáng như ngôi sao trên bầu trời đêm, chỉ một cái liếc mắt đã thấy chứa đầy ảm đạm.

Sống độc lập ngạo nghễ lạnh lùng, màu đen, quả nhiên thích hợp với Tả Thành, bởi vì màu đen vốn là màu sắc tự vệ của hoa anh túc.

Cô đẹp, dưới ánh đèn tựa như ảo mộng, chỉ là sâu trong cặp đó có bóng dáng của cô hay không. Cho nên cô sẽ không nói cho anh biết cô đang chờ anh.

Quan Hân tự nhiên nhấc làn váy lên, đến gần: “Anh có thể đến đã khiến cho tôi giật mình, đây là lần gặp đầu tiên sau hôm họp báo đấy.”

Ngữ điệu như giận như không, xen lẫn dòng chảy tình cảm mơ hồ.

Con ngươi hơi đổi, yên tĩnh im lặng, khoé miệng Tả Thành nở nụ cười lạnh như có như không: “Cô trách tôi?”

Câu nói nghi vấn nhưng giọng điệu lại chắc chắn, Tả Thành luôn là như thế, không thích cảm giác mơ hồ, vĩnh viễn nói trúng tim đen.

“Anh đã hiểu, rõ ràng như vậy à?” Quan Hân nhếch khóe môi, nâng lên nụ cười yếu ớt không rõ ngụ ý, giọng nói lúc xa lúc gần như dây cung, nhẹ nhàng mềm mại, rất là dễ nghe, hơi cười giỡn tựa như u oán, “Mới vừa rồi có một người bạn hỏi tôi, ‘Quan hệ của cậu và Tả Thành là gì?’.”

Quan Hân – BTV đài phát thanh Lăng Giang, vẫn vang danh sắc bén dứt khoát, lại nói bóng nói gió mất hết mặt mũi như thế này. Trong mắt người ngoài, bọn họ là tình nhanh, nhưng chỉ có chính cô mới biết, bọn họ có bao nhiêu xa lạ, trái tim này lắc lư, cô cần một câu trả lời chính xác.

Tả Thành vẫn không giảm bước chân, Quan Hân váy dài kéo đất, dường như còn có chút nhếch nhác. Tả Thành chợt chậm rãi, không quay đầu, nhưng vẫn là không chút để ý lạnh nhạt: “Cô trả lời thế nào?”

“Không trả lời.” Quan Hân bật thốt lên, khuôn mặt trắng nõn hơi cứng lại.

Quan Hân khẽ dậm chân, nhìn bóng lưng xa dần của Tả Thành, hoảng hoảng hốt hốt chỉ nghe được tiếng nói lạnh lùng: “Bạn gái.”

Trong thế giới của Tả Thành, bạn gái chỉ là một cái tên khác, không hơn.

Bạn gái...... Một từ ngữ ôn tồn cỡ nào chứ, lại có nói ra một cách không có độ ấm như vậy.

“Bạn gái à, có chút xa lạ.” Quan Hân buồn bã, nụ cười trên mặt có chút hoang vu.

Thật ra thì xa lạ không chỉ mối quan hệ mỏng như lá này, mà còn có người đó.

Quan Hân cười khổ, này thật không giống với chính mình, vốn chính là một trò chơi không phải sao? Vậy thì cứ diễn cho tốt đi, đảm đương đúng vai trò của một con hát. Cô nhấc làn váy lên, vươn cánh tay trắng nõn ra, kéo Tả Thành: “Cùng đi đi, sử dụng một chút quyền lợi của bạn gái.”

Dường như Tả Thành cứng ngắc trong phút chốc, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt. Ánh đèn sáng chói chiếu qua đáy mắt anh, chìm vào mịt mù tăm tối.

Ngày tháng năm rất nóng, tay Tả Thành lại không hề co nhiệt độ. Người đàn ông này là như thế sao? Lúc nào cũng như đang ở trong sân trượt băng. Cô nhìn gò má tuấn dật phi phàm, bao phủ một tầng hư ảo mông lung, rõ ràng gần như vậy mà cô lại không thấy rõ hắn.

Lần đầu tiên, Quan Hân nhìn thấy một đôi tay xinh đẹp như thế này, giống như là một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, không hề có tỳ vết, ánh trăng sáng rõ chiếu lên tay Tả Thành.

“Đã có ai từng nói tay anh rất đẹp chưa?” Cô quấn quýt si mê nhìn tay anh, không dời mắt được.

“Rất đẹp?” Tả Thành cười lạnh, trong mắt hiện lên vẻ khát máu, “Những gì càng xinh đẹp càng trí mạng.”