Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 28: Ngẫu nhiên gặp, mà cũng không phải là ngẫu nhiên gặp




Quan Hân cũng không bưng ly cafe trước mặt lên, Quan Ngải nhíu mày nghĩ: Ly cafe này rất đắt đó nha, thật lãng phí, hơn một trăm tệ đấy, quý này lại lỗ thêm một khoản nữa rồi.

Rõ ràng là cô rất thích Cappuccino, nhưng sao lại không thấy ngọt. Quan Ngải hữu ý vô tình nhìn thoáng qua ly cafe chưa được đụng vào kia, lơ đễnh hỏi: “Ông già nhà chúng ta luôn nói chúng ta chẳng có chỗ nào giống nhau. Em cũng nghĩ như vậy, thật không hiểu chị tìm em có chuyện gì.”

Quan Hân lời ít mà ý nhiều: “Thẻ công tác của chị sao lại vào tay phóng viên?”

Điều này luôn là nút kết trong lòng cô. Tả Thành không chịu nói, rõ ràng chỉ là trò chơi, nhưng cô vẫn nghiêm túc muốn thu lấy kết quả.

Dường như từ đầu đến cuối, cô đều không coi nó là trò chơi, bởi vì cô vẫn luôn nghiêm túc như vậy. Dj,enĐa.nL.3Qu,yD,0n

Cái ly đến bên môi lại bị đặt xuống: “Em còn tưởng chị sẽ không hỏi cơ đấy, nhịn cũng lâu đấy.” Cô cười thật tươi, đôi mắt tinh ranh cong cong, rồi lại ra vẻ như bình thường, “Chị phải cảm ơn em mới phải. Là do em không cẩn thận làm mất, mới có thể trùng hợp xúc tiến được một việc vui, em chính là công thần.”

Ân ân oán oán, tình tình ái ái giữa bọn họ rất phức tạp, không chỉ không cắt đứt được mà còn rất hỗn loạn. Phiền toái, thực sự là phiền toái, mà Quan Ngải lại rất ghét những chuyện phiền toái.

Còn có Giang Hạ Sơ cũng ghét những chuyện phiền toái, cho nên, ngoại trừ việc lừa dối và giấu giếm thì không còn biện pháp nào tốt hơn.

Nhưng mà người náo đó lại không ngại phiền thoái, cứ muốn tìm tòi đến cùng, không tin nói: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Quan Ngải không thể không phủ nhận: “Nếu không thì thế nào? Tất cả chỉ là trùng hợp. Chuyện giữa chị và Tả Thành, chính chị còn không rõ ràng hay sao?”

”Chị biết rõ.” Quan Hân cúi đầu, lầm bầm lầu bầu nói, trong đôi mắt phượng ánh lên vẻ nặng nề.

Cô không nghe lầm chứ? Người cao ngạo tự tin như Quan Hân mà cũng có vẻ mất mác như vậy sao? Hai ba năm, đây là lần đầu tiên Quan Ngải thấy cô ấy như vậy, có chút không quen. Cô nghĩ: Sợ rằng tên ma quỷ Tả Thành kia đã hại người không ít, Quan Hân cũng sa chân vào vũng bùn rồi.

”Còn điều gì nghi vấn nữa không? Chỉ là trùng hợp, rất đơn giản. Chị suy nghĩ quá nhiều rồi.” Quan Ngải bưng cafe lên, theo thói quen lại uống một ngụm lớn.

Quan Ngải và Quan Hân là chị em ruột suốt hai ba năm, Quan Ngải và Giang Hạ Sơ chỉ có ba năm không mặn không nhạt, chia ra hai bên trái phải Quan Ngải, thế nhưng cô lại có thể dễ dàng thiên về phía bên phải.

Cô rất bạc bẽo sao? Không biết, chỉ là trong tiềm thức như vậy. Hai mươi ba năm qua, cô và Quan Hân lại xa cách đến mức khắc sâu vào xương tủy.

Về phần Giang Hạ Sơ, Tả Thành đã hủy hoại tim gan tỳ phổi của cô, chỉ còn thừa lại thể xác.

”Ở đài còn có việc, chị đi trước.” Quan Hân cầm lấy túi xách, làn váy màu trắng vẽ nên một đường cong xinh đẹp.

Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng. Quan Ngải thấy nhưng lại không thể trách, cô lơ đãng nhìn ly cafe đắt tiền trên quầy. Dj,iienĐ4a.nL.3Qyu,yD0,0n

Thật là phí phạm...

Quan Ngải cầm lấy ly cafe, đổ vào thùng rác bên cạnh.

”Hôm nay là mùng mấy mà sao có ít khách vậy?” Thật là khiến cho người ta cảm thấy buồn bực. Quan Ngải lắc đầu, chẳng muốn lý giải nữa.

Cái này có tính là lừa dối giấu giếm hay không? Nhưng mà không phải là ai cũng đều hi vọng như vậy hay sao? Thật khéo, có lợi cho Quan Hân, có lợi cho Giang Hạ Sơ, có lợi cho Tả Thành, coi như là thuận nước đẩy thuyền thôi.

Quan Hân cầm lấy máy tính, tính toán ly cafe đắt tiền vừa rồi. Gõ một lúc, cô ngẩng đầu lên, mới nhớ tới còn có một người khác: ”Ôi chao, ai ôi! Người tài xế kia đâu rồi? Không uống cafe sao?” Sao lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lái xe... Cái người vốn là tay đua xe có trình độ đã bị giáng xuống thật nhiều cấp.

Quan Ngải buông máy tính, đi đến bàn số tám, nhìn ngó xung quanh rồi dừng lại trên tách cafe.

Lại là một ngụm cũng không thèm uống... Sao mà giống Quan Hân thế cơ chứ!

Quan Ngải nhìn mà cảm thấy vô cùng chướng mắt, bưng ly cafe trên bàn số tám lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lau miệng một cái: “Thật là tức đến giậm chân mà.”

Hôm nay thật đúng là cái ngày khiến cho người ta bực mình, chỉ có hai vị khách đến, nhưng mà lại lãng phí đến hai ly cafe.

Trời âm u, cũng không biết là có mưa từ lúc nào.

Tí tách... Từng giọt mưa bên khung cửa sổ cạnh bàn số tám tạo thành một bức rèm châu.

”Sao lại mưa rồi?” Quan Ngải ngồi trước cửa sổ, bên ngoài trời mưa nhưng có vẻ rất yên tĩnh, chẳng qua Quan Ngải lại cảm thấy buồn phiền đến khó hiểu: “Người quái lạ, thời tiết cũng quái lạ.

Ngoài cửa, Quan Hân ngẩng đầu nhìn tấm biển màu lam: Thiên Lam... Cái tên thật lỗi thời. Bầu trời ảm đạm như muốn sụp xuống.

Không gian thật yên tĩnh, mưa tí tách rơi không nhanh không chậm, nhưng lại có thứ gì đó như đang đè ép trong lòng Quan Hân. Đó là một cái tên - Tả Thành.

Trùng hợp ư? Kết quả như vậy không phải là rất tốt hay sao? Dù sao cũng tốt hơn là làm thế thân, nhưng cô vẫn cảm thấy mình đã sai lầm rồi. Nhưng rốt cuộc là sai ở đâu?

Quan Hân lắc đầu, dường như càng lúc càng nghi thần nghi quỷ, hơn nữa có vẻ cô đã mắc phải căn bệnh chung của phụ nữ: Lo được lo mất. Thực ra không cần thiết phải như vậy, bởi vì đã bao giờ có được đâu? Quan Hân cười khổ trong lòng, lấy chiếc ô từ trong túi ra

Bên tay trái cô, có một ánh mắt mà từ lúc cô xuất hiện đến giờ vẫn chưa rời đi. Mưa làm ướt bờ vai ai đó. Chắc là Trình Tín không biết, anh chỉ nhìn thấy vệt nước bùn đọng trên làn váy trắng của người kia, nhưng lại không biết áo jacket màu đen của mình đã ướt sũng.

Quan Hân, đã lâu không gặp, rất lâu rồi...

Mưa tạo nên một bức rèm châu, chia cắt đất trời thành hai nửa, tạo nên hai dòng tâm sự. Cô nghĩ đến ai đó. Nhưng người khác lại nghĩ đến cô.

Anh si ngốc nhìn, quên hết tất cả, dường như anh đã xuyên không về quãng thời gian mười năm trước, đợi đến khi nhìn thấy bóng lưng này, anh lại cảm thấy lòng tham của mình vẫn chưa được thỏa mãn.

Bất ngờ không phòng bị, cô quay đầu, anh giật mình nên đã quên mất làm thế nào cho phải, tất cả chỉ thoáng như một giấc mộng. Dj,1enĐa.anL.3Quu,yDo,0n

Trong đôi mắt của nhau đều là gương mặt quen thuộc. Nơi nào, khi nào, có lẽ đã không còn nhớ rõ, chỉ là rất quen thuộc, nhưng ai cũng không nói.

Sau màn mưa, thật gần gũi, nhưng cũng thật xa lạ.

Cô cầm chiếc ô, chậm rãi bước tới, bỗng nhiên dịu dàng mỉm cười: “Quần áo ướt cả rồi.” Nụ cười thật xa cách, dường như đã kéo lại gần được một khoảng, nhưng dường như chỉ là hai đường thẳng song song.

”Quần áo ướt rồi.” Thấy Trình Tín không phản ứng, cô lại lặp lại.

Trình Tín giật mình như thể vừa tỉnh lại từ trong mộng, bước lên bậc thềm hai bước. Áo jacket màu đen thấm từng chút từng chút nước mưa. Anh thu hồi tầm mắt, bình thản giống như không hề đếm xỉa đến: “Cám ơn.”

Cám ơn địa điểm này, thời điểm xuất hiện này... Trận mưa này, thật là đúng lúc.

”Anh không có ô?”

Cô cầm ô, miễn cưỡng bước về phía anh, tình cảnh này giống như trong mộng, có chút không giống với hiện thực. Mưa thật lạnh, bờ vai ẩm ướt hơi lạnh, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy tỉnh táo.

Anh trầm ngâm hồi lâu, có lẽ là cảm thấy khó tin. Anh nghiêm túc suy nghĩ, nhưng khi trả lời vẫn chỉ có một từ lạnh nhạt xa cách: “Ừm.”

Bước gần đến nơi có thể chạm tay, cô giương cao chiếc ô, chiếc ô màu tím che cả hai bọn họ, nhìn qua có chút chật chội. Cô lơ đễnh cười: “Đi cùng nhau nhé.”

”Cám ơn.” Lại là hai chữ này. Anh không muốn đứng cách ra nhưng khi mở miệng chỉ nói được hai chữ lạnh nhạt ấy.

”Thời tiết tháng Năm, nói mưa là mưa ngay được. Có lẽ rất nhiều người bị ướt.” Cô thản nhiên trò chuyện về thời tiết.

”Có lẽ vậy, vốn dĩ tôi cũng là một trong số đó.” Anh lạnh nhạt phụ họa, sau đó không nói thêm gì nữa.

Ở nước Anh, khi không còn lời nào để nói, người xa lạ sẽ tán gẫu. Nhưng mà nơi này không phải nước Anh, không phải sao? Trình Tín cũng không hiểu, rốt cuộc suy nghĩ đó của anh là muốn giải thích điều gì.