Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 26: Những năm đó!




Khi đó, cô còn nhỏ, vẫn còn ở lứa tuổi không biết yêu là gì, người đầu tiên nói yêu cô lại chính là người cô gọi là anh rể.

Chị gái nằm trên giường bệnh, là bệnh ung thư máu thời kỳ cuối, đang nằm ở trong tình trạng nguy kịch. Cô rất sợ nên vẫn mãi trông chừng bệnh cạnh giường bệnh của chị gái, sau đó càng không ngừng d/đ'l;q/d nằm mơ, trong cô thấy chị gái máu me đầy người, vẫn luôn kêu đau, cô sợ, rất sợ, nhưng chính là không tỉnh lại. Cô chỉ nhớ trong lúc hoảng hốt, cô đã gọi tên của một người.

”Khiêm Thành, Khiêm Thành......” Cái tên có thể khiến cô yên tâm.

”Tỉnh.”

Trong mơ có người rất dùng sức lay động cô, gọi tên cô, nhưng không phải Khiêm Thành, bởi vì Khiêm Thành vĩnh viễn sẽ không dùng giọng điệu lạnh băng để gọi tên cô như vậy, sẽ không nắm bả vai khiến làm cô đau.

Sau đó cô đã tỉnh, mở mắt ra, khóe mắt còn lưu lại nước mắt chưa khô, khi còn chưa kịp lau cô đã nhìn thấy một người đàn ông có đôi mắt còn lạnh lùng hơn cả băng tuyết trong ngày đông, hấp thụ rất nhiều không khí giống như một cục nam châm, khiến cô cảm thấy hít thở không thông. Cô sợ gọi hãi gọi một câu: “Anh rể.”

”Không cần gọi anh là anh rể.”

Trong mắt có sự giận dữ cô chưa từng thấy qua, cô sợ, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Vậy em nên gọi ——”

”Quý Khiêm Thành?” Người đàn ông âm trầm kêu lên cái tên này, dường như muốn xé nát mỗi một chữ ra vậy, “Về sau anh không muốn nghe được cái tên này từ trong miệng em nữa.”

Cô vẫn rất sợ anh rể, giờ khắc này không chỉ là sợ, cô cảm thấy người đàn ông này rất xa lạ, hơn nữa còn không thể nói lý, cô lấy can đảm: “Tôi cứ thích gọi Khiêm Thành, tôi thích Khiêm Thành, chỉ thích tên anh ấy, chị tôi còn không quản tôi, dựa vào cái gì anh lại quản tôi chứ?” Thật ra thì khi đó cô còn không hiểu thích là cái gì, chỉ là dường như thời kỳ phản nghịch của cô đã bắt đầu trong một cái chớp mắt đó.

”Dựa vào cái gì? Dựa vào chị gái em vì em mới gả cho anh, dựa vào chuyện năm em mười một tuổi còn sống mà ra khỏi nghĩa trang đó.”

Cô không hiểu, chuyện này thì có quan hệ gì đến chị gái, mười một tuổi lúc rất lâu, cô có chút không nhớ, hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì đến chị?”

”Có biết nguyên nhân vì sao anh cưới chị gái em không?” Anh dùng ánh mắt cô không hiểu thẳng vào mắt cô, rất dày rất sâu: “Bởi vì anh yêu em.”

Anh yêu em..... Mười sáu tuổi, khi đó cô không biết yêu là gì, nhưng trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên cô đã hiểu.

Ba chữ đó, ngay cả Khiêm Thành cũng chưa từng nói với cô, nhưng người đàn ông là anh rể lại nói...... ra ba chữ đó, đã nhốt cô lại như một chiếc gông xiềng.

Trong lúc cô vẫn còn hoảng hốt, thì chị gái mở mắt......

Giang Hạ Sơ chìm trong trí nhớ, giãy giụa không ra được, cô run rẩy, khóe môi cắn ra tia máu, sau đó có một bàn tay ấm á mang theo chút mồ hôi phủ lên mu bàn tay cô. Chuyển tầm mắt, đụng phải đôi mắt phượng thật dài của Quan Ngải, Giang Hạ Sơ mới phát hiện, ánh mắt Quan Ngải ấm ấp và trong sáng như Mặc Ngọc, nhàn nhạt ôn tồn.

Quan Ngải vẫn muốn mở ra quyển sách trong lòng Giang Hạ Sơ, sau khi đọc hết một hơi, vén cái khăn che mặt của cô lên, phân tích tất cả thần bí của cô, nhưng hiện giờ Quan Ngải lại không muốn tiếp tục, bởi vì mỗi một tờ đều rất nặng.

Khi mười sáu tuổi, Quan Ngải vẫn còn mơ mộng, giữa ban ngày mơ thấy hoàng tử cưỡi Bạch Mã đến nói “Ta thích nàng” với cô...... Dù to gan như vậy như cô chỉ dám mơ đến từ thích mà thôi. Giang Hạ Sơ thì sao, mười sáu tuổi cô đã nghe được câu nói “Anh yêu em” của Tả Thành, nhất định đã khiến cô vô cùng sợ hãi.

Giang Hạ Sơ cười trừ, khép màn này lại kéo ra màn khác: “Đêm hôm đó, mưa rất lớn, chị gái cô ấy bị đưa vào nhà xác, người thiếu niên cô ấy yêu cũng chết trong đêm đó, là tai nạn ô tô, người cầm lái chính là d/đ'l;q.d người đàn ông mà cô ấy gọi là anh rể, lúc ấy cô gái ngồi trong xe, nhìn máu chảy đầy đất. Thật ra thì có rất nhiều đoạn ngắn cô ấy đều không nhớ rõ, có lẽ là bởi vì quá đau.”

Trong đêm đó trút xuống trận mưa rất lớn, đêm hôm chính là lạnh như vậy. Cô nhìn thấy trên cửa sổ xe, rất nhiều máu trôi trên đường, dường như từng giọt mưa rơi xuống cũng là màu đỏ, mùi máu tanh nồng bốc hơi khắp thế giới.

Cô không nhớ rõ mình đã xuống xe như thế nào, thật ra thì có rất nhiều rất nhiều chỗ cô đều không nhớ rõ, trừ máu, trừ chiếc xe của Tả Thành, và Khiêm Thành là người cô vẫn luôn gọi tên.

Có lẽ ông trời vẫn thiên vị Giang Hạ Sơ, vì đã lựa chọn trí nhớ thay cô, đêm hôm đó có rất nhiều điều cô mơ hồ. Rất lâu sau đó cô mới nhớ tới, đó là tháng bảy, mùa hoa anh túc nở.

Đây cũng là chuyện xưa của Giang Hạ Sơ sao? Có Tả Thành tham dự một phần trong đó, dường như Quan Ngải có thể lý giải tại sao Giang Hạ Sơ lại hận Tả Thành như vậy rồi, nếu như đổi lại là cô, sợ rằng không chỉ hận đơn giản như vậy thôi đâu.

”Lúc mười bảy tuổi, cô ấy bị nhốt một năm, nhưng sau đó cô ấy đã trốn thoát khỏi bệnh viện, nhờ Dĩ Sâm dùng một thi thể khác để tráo đổi.” Một lời đã nói xong cuộc sống trôi qua như địa ngục trong một năm, cô quay đầu lại nhìn Quan Ngải, chua xót biến mất không dấu vết, “Chỉ có điều, mới trốn thoát được năm năm.”

Giang Hạ Sơ đọc hết sách, tờ cuối cùng lại không có kết thúc. Mùa hoa anh túc nở cũng chính là lúc tất cả bi kịch của Giang Hạ Sơ lại bắt đầu.

”Cô gái đó chính là cậu, người đàn ông đó chính là Tả Thành.” Một câu của Quan Ngải đã nói toạc ra những bộ phận âm u trong sách của Giang Hạ Sơ.

Cuối cùng cô cũng biết vì sao Giang Hạ Sơ không biết cười rồi, vì người đàn ông giống như hoa anh túc đó đã khiến cho cô ấy quên mất khả năng biết cười.

”Cậu nhìn xem, mình đều nhớ rõ ràng như thế, mình còn tưởng mình đã quên tất cả rồi.” Giang Hạ Sơ đùa cợt cong khoé môi, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Giang Hạ Sơ vươn bàn tay lạnh lẽo bao phủ lên gương mặt Quan Ngải.

Thì ra là trên mặt cô có chất lỏng ấm áp, gọi là nước mắt. Đã bao lâu rồi Quan Ngải chưa từng rơi nước mắt, cô cũng không nhớ rõ. Lần này cô sẽ nhớ rõ ràng, lần này là vì một cô gái tên Giang Hạ Sơ, vì cô là đoá hoa quý cô độc.

Cô chỉ là một người xem trong câu chuyện xưa của Giang Hạ Sơ, người biểu diễn không khóc nhưng người xem lại khóc, Quan Ngải không tin con hát không có nước mắt, cô nghĩ nhất định Giang Hạ Sơ đã khóc đến khô nước mắt rồi.

Quan Ngải nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, kiểu cách như vậy không thích hợp với cô, thỉnh thoảng là được rồi, không thể diễn ra nhiều lần được. Cô nắm bàn tay lạnh lẽo của Giang Hạ Sơ: “Không thể quên được thì cứ hận anh ta đi, cậu có quyền đó.”

”Mình cũng đã làm như vậy.” Giang Hạ Sơ trả lời.

Trong thế giới của cô, Tả Thành chỉ dừng lại ở một loài hoa quý, mỗi lần hoa nở Giang Hạ Sơ đều hận Tả Thành, đây chính là hình thức cô trả lại chỗ khác.

Quan Ngải hít hít lỗ mũi, sau đó lại nói thêm: “Hạ Sơ, tất cả đều đã qua rồi.”

Không cần nhớ lại nữa......

Giang Hạ Sơ nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói căng chặt như dây diều truyền qua: “Ừ, đã qua rồi.”

Chỉ là không thể quên được thôi......

Bắt đầu từ khi nào, Giang Hạ Sơ đã nhớ kỹ mùa hoa anh túc nở, sau đó cô vẫn luôn nhớ đến.