Tự Sát

Chương 1




Tôi không bao giờ còn được nhìn thấy Vivian nữa, cô ấy đã tự sát cách đây vài ngày. Một cái chết đau đớn mà cho đến nay người ta vẫn đang trong quá trình điều tra làm rõ. Cái chết của cô ấy giống như một ngọn lửa nhỏ, mới được gió thổi qua, đáng ra đã tắt lịm nhưng lại bỗng bùng lên mạnh mẽ. Mọi chuyện như rối ren hơn bao giờ hết ở khu phố mà chúng tôi sống. Nơi yên bình này không quá thân quen với cái chết. Hầu hết mọi người sống biết thân biết phận từ nhiều đời nay. Họ chỉ chết do tuổi già hoặc bệnh tật ( rất hiếm ). Chứ chẳng bao giờ có ai tự đâm đầu vào cái chết như Vivian.

Tất cả mọi người đều trách móc cô ấy vì sự ra đi này. Sự ra đi để lại quá nhiều ám ảnh cho những người ngày ngày đang đối mặt sự sống.

Có những cái chết làm người ta thêm quý giá sự sống mỗi ngày. Có những cái chết lại làm người ta mất niềm tin ở nhau và ghê sợ xã hội mà họ đang tồn tại. Người ta tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi quá đỗi khó: “Có những chuyện nhìn như vậy, mà không phải như vậy, đúng không?”

Cái chết của Vivian thuộc loại thứ hai, nó làm cho những người quen biết cô bất an và lắm lúc trở nên run rẩy với hiện tại đã không còn bóng dáng cô ở đó. Quá khó để quên cô gái ấy. Quá khó để biết vì sao cô ấy lại chết như vậy.

Vivian là tên thân mật của An Vi. Mỗi cái tên đều làm nên ý nghĩa của riêng nó, đối với Vivian, tên cô có nghĩa là: Vie : Cuộc sống và Victorya: Chiến thắng. Cô tự cắt nghĩa cái tên mình đầy ngạo nghễ và ngông cuồng, rằng: Cô sẽ luôn chiến thắng cuộc sống khắc nghiệt này. Ở trạng thái đương đầu ấy, Vivian, thực sự, vẫn luôn sống tốt. Hoặc, chưa một ai thấy được sự mệt mỏi phía bên trong con người này…. Cho đến khi… cô chết đi… vì tự sát.

…………………………….

Tôi còn nhớ rất rõ một tuần trước khi Vivian “ra đi”, cô ấy đã nhuộm mái tóc màu bạch kim vô cùng “lố bịch”. Vivan thích làm những chuyện trái nghịch với tự nhiên. Cô ấy khoe với tôi mái tóc đó với một bộ mặt hồn nhiên, rất ngố. Cho dù Vivian hơn tôi 2 tuổi, nhưng chúng tôi coi nhau như bạn bè, xưng hô rất thoải mái. Đôi khi, với tôi, Vivian chỉ giống như một cô bé. Khi tôi hỏi vì sao cô ấy có quyết đinh “bạc hóa” chính mình, cô ấy trả lời với thái độ vô cùng nghiêm túc:

– Con người sinh ra rồi cũng sẽ chết đi. Đôi khi, chết khi đang còn trẻ. Mà chẳng ai muốn mình chết trẻ cả. Nhuộm tóc bạc để chẳng may có chết sớm, thì không mang tiếng chết khi “tóc còn xanh” mà đã chết rất nhanh khi “đầu đã bạc”.

– Dở hơi. Ba xàm ba láp!!!!

Tôi hếch mũi nhìn Vivian và không quan tâm tới những điều cô ấy nói. Bây giờ nghĩ lại, tôi mới chợt rung mình, rằng cái chết này, đã được Vivian sắp xếp từ lâu. Ít nhất, cô ấy cũng đã lên kế hoạch trước khi thực hiện nó một tuần, bắt đầu bằng mái tóc bạch kim.

Vivian có để lại một đoạn băng, mà khi cảnh sát tới khám căn hộ của chúng tôi, ( phải nói là căn hộ cũ của chúng tôi, vì sau khi có bạn trai, tôi đã chuyển qua sống chung cùng anh ấy, cũng phải hai tháng rồi ), họ tìm thấy. Tuy nhiên, không một ai được xem đoạn băng đó. Tất cả đang trong quá trình điều tra.

Tôi không thể khóc kể từ khi Vivian ra đi. Một giọt nước mắt nhỏ cũng trở nên khó khăn để rơi rớt xuống. Tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn cái cảm giác lờ lợ bất an. Tôi cảm thấy không gian quanh mình bị đè nén bởi những mớ hỗn độn vô hình và…. Vô tình.

…………………………

Tôi thuê nhà trong căn hộ của Vivian đã được hai năm. Vậy là chúng tôi quen biết nhau cũng được hai năm. Căn hộ chung cư mà chúng tôi ở có 3 phòng, Vivian cho thuê một và tôi là chủ nhân mới của căn phòng cho thuê đó. Tôi biết sơ sơ rằng, gia đình Vivian ở Mỹ, cô ấy sống một mình ở Việt Nam từ năm lớp bảy. Từ đó tới giờ, bố mẹ vẫn gửi tiền “viện trợ” đều đặn cho cô con gái sống một mình tại căn nhà của gia đình.

Đối với Vivian, đó mặc nhiên là nỗi buồn ( về phía tôi nhận định ) nên tôi chẳng bao giờ có ý định bới móc sự cô đơn đó cho thêm phần sâu hoắm… Tôi thấy cuộc sống của Vivian hoàn toàn ổn. Ngoại trừ việc – không gia đình. Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi thứ. Đôi khi là cả bạn trai, nếu cả hai “chẳng may” cùng thích một anh chàng, tôi sẽ nhường cho cô nàng chủ nhà. Bởi tình yêu với tôi, không có gì nhiều hơn… một sở thích.

Chỉ có hai tháng gần đây, tôi mới chuyển ra sống chung cùng bạn trai mới của mình. Bởi anh ấy mới chuyển vào thành phố này sinh sống, mọi thứ đều lạ lẫm, tôi nghĩ cần phải giúp đỡ bạn trai mình, nhất là khi anh ấy kém tuổi tôi và chúng tôi nghiêm túc với nhau. Điều đó, việc có trách nhiệm – trở nên trọng đại.

Tạm xa Vivian một thời gian dài bằng ấy. Và khi trở về, thì cô ấy đã không còn ở nơi mà chúng tôi vẫn thường hay ngồi tám đủ thứ chuyện trên đời nữa rồi.

………………………

Sáng thứ 2, một tuần rưỡi khi Vivian qua đời, tôi vẫn chưa thấy tin tức gì từ gia đình cô ấy, đám tang đã diễn ra trong nhà xác bệnh viện quân đội. Tôi loay hoay lụi cụi với đám bạn bè…. Tôi cảm thấy mình vô trách nhiệm, sau 2 năm quên biết, cũng không biết gì nhiều về gia đình của Vivian. Những người bạn khác của cô ấy càng không biết gì nhiều hơn. Chúng tôi hoàn toàn bất lực trong việc liên lạc ấy. Tôi nghĩ, tôi thật có lỗi, cái chết của cô ấy quá đỗi cô độc rồi.

Thứ ba, văn phòng luật sư thành phố gọi tôi đến gặp một người đàn ông, ông này là luật sư riêng của Vivian. Thực tình, tôi không biết về điều này, việc cô ấy có một luật sư riêng, khiến tôi lấy làm ngạc nhiên nhiều lắm.

À, trước khi gặp thì tôi nghĩ vị luật sư này là một ông già, nhưng hóa ra khi nhìn thấy thì đây chỉ là một chàng trai trẻ tuổi. Anh ta tên là Hải Minh. Có vóc dáng rất cao. Đôi vai to và một bàn tay rộng. Tôi khó lòng miêu tả sự rung động của mình khi nhìn vào khuôn mặt của anh ấy. Tôi bỗng dưng cảm thấy tội lỗi với việc này, khi mà mình đã có người yêu – cái người mà tôi gọi là người yêu đó, tôi đã bỏ mặc anh ấy gần hai tuần nay để luẩn quẩn với cái chết này của bạn mình.

Hải Minh mời tôi ngồi trên một chiếc ghế dài lớn. Văn phòng luật sư của anh ta giống như một tuyệt tác kiến trúc. Tôi không nghĩ rằng nghề luật ở đất nước này, có thể mang đến cho những người làm nó một diện mạo hào nhoáng và cầu kỳ đến vậy. Tôi thấy nó gần giống với phòng làm việc của Đàm Vĩnh Hưng, trong căn hộ cao cấp triệu triệu đô gì đó mà ca sĩ này được báo mạng đưa lên. Tuy nhiên, về mặt kiến trúc, những chiếc ghế ở đây, có vẻ tinh xảo hơn… Hoặc cũng có thể, do tôi được tận mục sở thị mà có đôi phần ngưỡng mộ.

Hải Minh ngồi xuống, đặt về phía tôi một ly trà, mùi Earl Grey nóng nồng nàn thơm phức. Tôi buột miệng:

– Em rất thích vị trà này.

– Anh biết – Hải Minh buông lời nhẹ bẫng.

Bất giác, tôi ngước mắt lên, hơi giật mình bởi anh ta nói biết sở thích của mình.

– Dạ, sao anh biết?

– Công việc em dạo này sao rồi?

Tôi biết nói ra điều này thật ngớ ngẩn, khi người không quen hỏi những câu hỏi như vậy, như thể đã biết nhau từ kiếp trước thế này, chẳng đáng phải trả lời mà nên tỏ ra khó chịu. Song, tôi không làm được như thế, tôi không thể khó chịu. Cái cách mà anh ta thể hiển, chèo lái câu chuyện của chúng tôi, khiến tôi bị động và cứ thể trả lời gọn lẹ. Song, sâu trong tâm thâm, tôi ghét cái cách mà mình đang làm: Quá dễ dàng để cho người ta điều khiển.

– Dạ, cũng bình thường

– Anh nghe nói không tốt lắm

– Làm gì có nơi đâu là thiên đường đâu anh. Công việc cũng phải có lúc lên lúc xuống.

– Ừ, vậy mà An Vi lại nghĩ có thiên đường…

Tôi ngước mắt lên nhìn Hải Minh

– Anh làm luật sư riêng cho Vi lâu chưa? Anh biết chuyện gì phải không?

– Biết. Hầu như mọi chuyện

– Đó là lý do anh gọi em đến đây?

– Không, việc gọi em đến đây, vì trách nhiệm của anh là vậy.

– Trách nhiệm?

– An Vi có để lại cho em một số thứ – Hải Minh đẩy một tập tài liệu về phía tôi – Đây là giấy tờ căn hộ mà hai em đang sống, bây giờ, nó thuộc về em.

Tôi cầm tập tài liệu, lật lật qua vài trang giấy tờ. Đó không phải là tất cả những gì An Vi để lại, cô ấy có nhiều hơn thế, đống giấy tờ này sở hữu nhiều hơn một căn nhà. Hải Minh nhìn tôi rồi tiếp tục:

– Những thứ còn lại, gồm một nhà hàng, hai cửa hàng thời trang và xe riêng nữa, An Vi muốn em sử dụng nó để giúp em trai của cô ấy.

Mắt tôi tròn xoe nhìn về phía Hải Minh. Trước giờ, tôi không hề biết rằng An Vi có một người em trai. Tôi càng không biết về những cửa hàng mà cô ấy đang sở hữu. Cô ấy làm một công việc bình thường, quản lý một quán bar dành cho người nước ngoài trên đường Bùi Viện của một người bạn. Tôi không hiểu những gì Hải Minh đang nói.

– Anh có chắc là anh không nhầm không? Có đúng là anh đang nói về Vi mà em quen không?

– Lê Nguyễn An Vi, sinh ngày 8 tháng 10 năm 1984 tại Hà Nội, mất ngày 26 tháng 2 năm 2011

– Nhưng… Vi có em trai ư? Em… ruột ư?

– Là bạn trai của em bây giờ.