Dương Nghĩa Thiên đen mặt, nhìn chằm chằm mẹ Tuấn Kỳ, những thứ đó có thể đáng bao nhiêu tiền chứ, lại nói thợ thuyền làm được mấy ngày chứ? Cái này có thể thuận miệng nói lung tung ư, trong thôn có rất nhiều người nhìn thấy mà.
“Cho dù là hai lượng bạc, nhưng ở lâu như vậy cháu thấy chỉ còn cánh cửa là tốt được một chút.”
Nghe Bách Thủ nói mọi người đều quay lại nhìn vào giữa gian phòng kia, cửa gỗ ấy vậy mà do một thợ mộc làm, cũng không có sơn, đầu gỗ trên trái nhà cũng là có sẵn, trả nhiều tiền công cũng không tới một lượng bạc.
“Ta xem trừ cửa còn có thể sử dụng, nếu có sửa mà nói thì chắc là quét lại hồ, cứ như vậy Bách Thủ cho bọn họ một chút trợ cấp nhà cửa sau này liền trả lại cho Bách Thủ.”
Hiện tiền công thợ mộc còn không đến một lượng bạc đâu, khi đó còn rẻ hơn, suy nghĩ một chút Dương Nghĩa Trí nói: “Cũng dùng lâu vậy liền trả một trăm tiền đi.” Một câu nói, vỗ bàn.
“Vậy cũng không được, nhà ta tốn hai lượng làm sao lại chỉ trả một trăm tiền?” Mẹ Tuấn Kỳ hét lớn.
Dương Nghĩa Trí đều lười nói lý với bà, nhìn về phía Dương Nghĩa Thiên: “Cửa tuy có sửa qua nhưng cũng là tùy tiện sửa lại, Bách Thủ đem tiền công làm cửa trả cho vợ chồng ông coi như hợp tình hợp lý, tiền công thợ thuyền sửa sang gian phòng năm ấy so với hiện tại là đã có lợi. Hơn nữa ba cánh đồng nhà ông cũng chiếm chỗ tốt rồi.”
Trong lòng Dương Nghĩa Thiên cũng hiểu rõ, chuyện ruộng đất nhà mình đã chiếm lợi, nhà cửa ban đầu cũng không dùng bao nhiêu bạc, mới rồi ông cũng tính bán đi, nhà ông ở đã mười mấy năm, còn được trả tiền, liền gật đầu đáp ứng.
Bách Thủ đối với việc này cũng không còn ý kiến, lập tức lấy ra một trăm văn cho trưởng thôn Dương Nghĩa Trí, liếc nhìn mấy gian phòng trong viện, nói với Dương Nghĩa Thiên: “Cha mẹ phải ra đi sớm, mấy năm trước cháu cũng không hiểu chuyện, không quản chuyện gì trong nhà, cảm ơn đại bá chiếu cố nhiều năm như vậy. Một trăm văn này coi như hiếu kính đại bá. Cháu là nam nhân, từ nay về sau, cháu sẽ dựa vào chính sức mình trông nom nhà này thật tốt.” Chữ chữ thật lòng, câu câu kiên định.
Lời nói nghe rất chính xác, nhưng chỉ là người có chút đầu óc cẩn thận suy nghĩ là có thể hiều ra ý tứ của Bách Thủ. Cha mẹ ta chết sớm như vậy, các người đối với ta một chút chiếu cố cũng không có, còn trông nom gia sản nhà ta thật tốt, đưa cho một trăm văn tiền này coi như nể tình của cha mẹ, nhưng cho một trăm văn tiền này, từ nay về sau trong viện tử này là hai nhà chân chính, chúng ta tuy có một tia quan hệ máu mủ nhưng về mặt tình cảm đã không còn quan hệ gì.
Đây là biến tướng nói với Dương Nghĩa Thiên, sau này bọn họ chỉ có quan hệ đồng hương bình thường, không có tình thân.
Trong sân mọi người đều dõi mắt nhìn theo. Dương Nghĩa Thiên cảm thấy xấu hổ, hoảng hốt! Chỉ muốn đem chuyện này giải quyết để những người này rời đi!
Mà mẹ Tuấn Kỳ mặt mày sa sầm, khó coi đến cực điểm.
Dương Nghĩa Trí hiểu ý tứ của Bách Thủ, muốn nói chút gì đó, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng không có mở miệng.
Một phen thảo luận qua lại đem chuyện ruộng đất cùng nhà cửa nói xong thì trời cũng đã tối, hai mảnh ruộng tốt hiện nhà Tuấn Kỳ còn đang gieo giống, chờ thu hoạch xong liền trả cho Bách Thủ, còn ruộng đồi trống hiện có thể trồng ngô.
Hai người vì sao không muốn hai mảnh đất trống kia, bởi vì nếu đây thật là hai mảnh ruộng tốt thì ban đầu Dương Nghĩa Thiên sẽ trực tiếp trồng lúa mạch mà không đợi đến đầu mùa xuân mới lại gieo trồng, điều này chứng minh hai mảnh đất này có gieo trồng được lúa mạch thì cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu.
Cho nên hai vợ chồng tình nguyện chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Về phần nhà cửa, nhà Tuấn Kỳ sẽ có mấy ngày để chuyển toàn bộ đồ từ nhà bên này ra đến lúc đó sân theo đó mà chia làm hai, hai người triệt để tách ra. Sau đó Loan Loan tìm trưởng thôn nói nhà mình còn nuôi gà, nuôi heo, hơn nữa ba gian phòng chính ngay cả nhà bếp cũng không có, còn phải xây nhà bếp, nên muốn mở rộng ra một chút, đem đất phía sau làm chỗ nuôi gà, lợn những thứ này.
Dương Nghĩa Trí biết Loan Loan còn phải giúp tửu lâu làm thịt khô nên không có phản đối.
Lấy lại nhà cửa coi như làm xong một chuyện, còn phải toàn diện sửa sang lại, hiện hai người vẫn cứ ở trên núi, nhưng ngày mai liền chuẩn bị hàng rào đem xuống đây chia sân ra. Đứng trong sân nhìn, Loan Loan phát hiện phòng này có rất nhiều chỗ phải sửa!
Đợi trưởng thôn Dương Nghĩa Trí rời đi, mọi người cũng xách băng ghế về nhà. Đều cảm thán chuyện tốt không đến lượt chúng ta mà lại rơi vào nhà họ đây! Đồng thời thổn thức không dứt nếu như lúc trước Dương Nghĩa Thiên có thể đối xử tốt với Bách Thủ hơn một chút có lẽ với tình trạng hiện tại của hai vợ chồng nói không chừng sẽ kéo cả Dương gia đi lên. Chuyện Loan Loan bán thịt lợn kiếm rất nhiều tiền cả thôn ai không biết, tất cả đều vô cùng đỏ mắt!
Đi ra sân lại nhìn sắc trời đã tối, mọi người vừa đi vừa chửi má nó, thoáng cái một ngày đã hết nhưng may là xem hết trò hay!
Chờ sau khi mọi người trong thôn đều đi về hết, vợ chồng Loan Loan xem xong phòng cũng chuẩn bị rời đi thì phát hiện mẹ Tuấn Kỳ tay cầm cây chổi đứng sau cửa mà cánh cổng đã sớm đóng lại.
Thấy hai người còn muốn từ cổng nhà mình đi ra ngoài, liền lớn tiếng nói: “Thật ngại quá, bên này là nhà ta, muốn ra ngoài thì đi từ cửa nhà mình mà ra!”
Loan Loan nhìn cánh cổng rách nát nhà mình kia mỉm cười nói: “Đại bá mẫu, chúng cháu cũng muốn từ bên kia đi ra ngoài nha, nhưng để đỡ phiền toái cháu cảm thấy hay là cứ từ cửa hông này đi ra vẫn tốt hơn!”
Thấy mẹ Tuấn Kỳ có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm mình, Loan Loan lại nói: “Bá nhìn xem cổng bên kia rách nát như vậy rồi, nếu như chúng cháu mở cửa ra đoán chừng buổi tối cũng không tốn sức khép lại. Cửa bên này lại không có thứ gì, người thôn chúng ta tự nhiên đều đàng hoàng, nhưng khó đảm bảo những người thôn khác, vạn nhất buổi tối có người tới…… Không sợ nhất vạn , chỉ sợ vạn nhất, lại nói căn phòng này của Uyển đường muội lại chỉ có một gian……”
Dương Uyển ở phòng này chính là phòng đã sửa chữa, đúng là một phòng một cửa, mà hai gian phòng của vợ chồng Dương Nghĩa Thiên và Dương Tuấn Kỳ lại là nhà của họ đi vào, nếu buổi tối thật có người len lén đi vào …….. Này cứ nghĩ xem thật có chút đáng sợ.
Mặt mẹ Tuấn Kỳ trướng đến đỏ bừng, tranh cãi chỉ là tranh cãi, an toàn nhà mình quan trọng hơn, sau bà ta bĩu môi đành phải cầm cây chổi tránh ra quét sân.
Loan Loan mỉm cười mở cửa cùng Bách Thủ rời khỏi Dương gia.
Vốn lúc đi ra ngoài Loan Loan còn muốn Bách Thủ đưa mình đi xem ruộng tốt của nhà mình ở chỗ nào, nhưng nghĩ một chút hay là thôi, bây giờ đi xem để người ta nhìn thấy sẽ nói nữa….
Chuyện đổi lại ruộng tuy họ có chút bị thua thiệt nhưng cuối cùng nhà cửa cũng lấy về rồi, nguyện vọng của hai người chính là gian nhà kia chứ không phải ruộng đất. Lúc trước Bách Thủ và Loan Loan chỉ sợ không lấy lại được nhà, ruộng đất lấy về nhiều ít cũng không quan trọng, để Dương gia chiếm chút tiện nghi về ruộng đất có thể lấy lại được nhà xem như đáng giá.
***
Về đến nhà, Loan Loan lấy tương thịt làm lần trước ra cắt lấy một ít để nấu, cắt lấy một đoạn lạp xưởng, lại xào chút cải xanh, coi như ăn mừng việc lấy lại được nhà cửa. Cho tới nay, hai người họ rất tiết kiệm. Bữa tối ăn cơm cả hai đều cảm thấy rất ngon.
Cơm nước xong, thu thập thỏa đáng, hai người liền bàn chuyện lúc nào thì chuyển xuống dưới.
Tâm trạng Bách Thủ vô cùng tốt, chỉ cần Loan Loan vui thì lúc nào chuyển cũng được. Loan Loan thì không biết Bách Thủ có bài xích chuyện chuyển xuống dưới núi không, liền hỏi hắn: “Chàng thích ở trên núi hay là dưới đó?”
“Đều được!” Bách Thủ ôm nàng trầm giọng trả lời, chuyện trong lòng đã giải quyết xong. Bàn tay trượt xuống vuốt ve làn da hôm nay có vẻ đặc biệt trơn mượt.
“Nếu chúng ta chuyển xuống chân núi chàng cảm thấy thế nào?” Không để ý đến cảm giác ngứa kia, Loan Loan đẩy bàn tay to của hắn ra tiếp tục hỏi.
“Có thể nha! Gần đây đã thân cận với mọi người hơn một chút, sau này nàng đến nhà Nguyên Bảo hay nhà Thạch Đầu cũng không cần lên núi, xuống núi, khi trời mưa ta cũng không cần lo lắng đường trơn trượt!” Bách Thủ cầm một lọn tóc của Loan Loan đưa lên mũi ngửi. Rất thơm, một tay khác quấn lấy eo nàng.
Loan Loan xoay người đối mặt với Bách Thủ, mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn hắn: “Hai chỗ chọn một, chàng muốn ở bên kia không?”
Bách Thủ rũ mắt xuống nhìn nàng. Mỗi lần thấy ánh mắt lóe sáng của nương tử, tim hắn lại đập bang bang không ngừng, liền nghĩ muốn hôn nó.
Lòng nghĩ vậy, người đã hành động, chậm rãi đến gần Loan Loan, đôi môi ấm nóng hôn lên đôi mắt nàng, Loan Loan nhắm mắt lại. Khi môi hắn rời đi lông mi nàng còn khẽ rung, một loại cảm giác ngưa ngứa, dễ chịu đến kì lạ lan tràn.
Bách Thủ ôn nhu cười một tiếng, xoay người đè lên phía trên người nàng, ngũ quan ngạnh lãng (ương ngạnh) lộ ra vẻ nhu hòa dị thường, bàn tay to chậm rãi thăm dò bên trong áo mỏng, cúi đầu nhìn nàng nói: “Nàng không cần lo lắng cho ta, ta ở đâu cũng được, đều có thể, chỉ cần ở cùng chỗ với nàng.” Cúi xuống hôn lên trán nàng một cái lại nói: “Nàng quyết định đi!”
Sau đó vươn bàn tay to ra dập tắt ngọn đèn dầu. Chưa đầy một lát sau trong nhà đã vang lên tiếng hô hấp dồn dập, còn có tiếng ván giường kẽo kẹt!
Ngày hôm sau là ngày nắng to, xế chiều Loan Loan đi ra ngoài cắt cỏ cho heo, Bách Thủ ở nhà đan hàng rào, trên đường về nàng đi qua mảnh đất trồng rau trên núi, trong vườn có một mảnh nhỏ trồng rau cải, lại nghĩ tới vườn rau do mình tạo ra, rau cải còn chưa có trồng nhà nàng đã phải chuyển đi rồi! Từ lúc tới nơi đây đến giờ nàng luôn chờ đợi một ngày nào đó có thể giống những người bình thường sống ở trong thôn, cùng mọi người sinh hoạt với nhau, giờ được như nguyện rồi lại sinh ra một tia không nỡ.
Nhưng dù không nỡ cũng phải chuyển, cho dù bây giờ không chuyển thì sau này hai người cũng phải chuyển!
Sau khi cho nhà Dương Nghĩa Thiên một ngày, ngày thứ ba, Bách Thủ và Loan Loan liền đem hàng rào đã được đan tốt xuống núi, mở cổng ra, cánh cổng này cũng đủ mục nát, phía ngoài đều dùng tấm ván gỗ đóng lại, nếu không thật là khép cổng không tốt, thì xem ra hôm nay mở cổng rồi đừng nghĩ tới việc khép lại chắc chắn nữa.
Trong viện có nhiều thứ đã được dọn đi, cửa nhà Dương Nghĩa Thiên đều đang đóng, xem ra có vẻ đi ra ngoài làm việc. Bách Thủ để hàng rào giữa sân hai nhà, coi như tách ra.
Loan Loan đi vào trong nhà nhìn một chút, đồ đạc cũng đã chuyển đi, trên mặt đất, một chút đồ bỏ đi cũng không có, đặc biệt là trong phòng để đồ linh tinh kia, bên trong loạn thất tác tao, trên mặt đất khắp nơi là những mẩu gỗ, vụn củi, xem ra trước tiên nàng phải bỏ ra rất nhiều tinh lực để quét dọn phòng này một phen mới được.
Hai người còn muốn quan sát tình huống phòng ốc kĩ hơn một chút, tường chỉ cần quét hồ một lần nữa là được, nhưng xà nhà có chút cũ, người ở cũng không thành vấn đề nhưng Loan Loan vẫn có chút lo lắng một ngày nào đó nó có thể sụp xuống hay không.
Sau đó nàng đến chỗ để hàng rào thì phát hiện thì ra hai nhà cũng không hoàn toàn nối liền, bức tường là của riêng từng nhà, trong phòng không có một khe hở, lúc trước Dương Nghĩa Thiên chất một đống đồ nên đã che lấp mọi khe hở ở nơi này, khó trách hôm trước nàng nhìn không thấy.
Nhưng tốt như vậy , đến lúc đó vợ chồng nàng sửa lại tường là được, cũng không cần vì người nào chiếm nhiều sân của người nào hơn mà cãi vã.
Quan sát một vòng xong, sau đó xác định cái nào cần sửa chữa, hai người lại chuyển qua tường bao phía ngoài, nhà họ mặc dù ở cuối thôn, dưới chân núi, nhưng vẫn cách đường lên núi một khoảng cho nên bên cạnh còn có đất trống cho phép họ mở rộng sân, hơn nữa Loan Loan cũng nghĩ rồi, phía sau nhà sẽ quây một mảnh đất đến lúc đó xây chuồng gà, nhưng vẫn cần để lại ít đất, nàng muốn thử một chút xem có thể trồng cây ớt không?
Còn có chuồng lợn, bên cạnh phải xây một nhà bếp, còn phải chuẩn bị một phòng để những đồ linh tinh cùng với đồ đạc, bí phương độc nhất vô nhị của nàng ví dụ như tương ngọt!
Còn có một vấn đề, thời đại này đường xá toàn bùn đất, chỉ cần mưa là cả sân toàn bùn nhão, không có xi măng nhưng nàng có thể dùng loại đá nhỏ này lót ở bên trên mặt đất, coi như đường đá chuyên dùng mát xa chân trong công viên ở hiện đại.
Suy nghĩ nhiều như vậy nàng thiếu chút nữa để sót, còn phải có một căn nhà tắm. Tính toán sơ qua bọn họ còn phải xây thêm ba căn phòng, thêm một chuồng lợn, một chuồng gà, ách, công trình này tựa hồ có chút lớn rồi!