Tú Sắc Nông Gia

Chương 239: Đêm qua trộm vào nhà (2)




Edit: Khuê Loạn
Beta: Nora

Beta: Do chương trước tác giả không miêu tả cụ thể nên mọi người tưởng nhầm là Mạch Thảo nói được, thật ra nàng vẫn bị câm, tiếng la hét đều từ Lai Sinh và tên trộm thôi nhé.

Sau khi nghe xong những chuyện đã xảy ra, vẻ mặt Bách Thủ âm trầm đến đáng sợ, may mà bóng đêm che khuất được vẻ nóng nảy nơi đáy mắt. Mọi người trong viện đều rất tức giận, có người vừa thù vừa đá cho người nọ một phát.

Có thể biết rõ như thế, nhất định là người quen với gia đình Bách Thủ.

Người này là ai?

Họ lật người trên mặt đất lại, mọi người nhìn kỹ, nhất thời đều hít vào một hơi. Sau đó mọi người đồng loạt nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

“Bình thường đã là đồ mặt người dạ thú, không ngờ ngươi lại dám đi làm loại chuyện thất đức thế này. Loại người này đưa đến quan phủ vẫn còn hời cho hắn lắm!” Bách Thủ tức giận trừng mắt nói.

“Đúng đúng, đưa hắn lên quan, sử tử hắn đi, thứ không biết xấu hổ!”

Mọi người khinh bỉ nhìn Tạ Tam đang cuộn tròn trên mặt đất, thật đúng là đồ không ra gì, hại mẹ người ta, bây giờ ngay cả đứa con gái nhà người ta cũng không tha.

Lúc này mọi người đã hoàn toàn tin rằng Tạ Tam nhất định đến tìm Mạch Thảo, quả thực không bằng cầm thú!

Dương Nghĩa Trí cũng bị tiếng huyên náo làm thức giấc, lúc chạy tới nhìn thấy Tạ Tam trên mặt đất ông cũng giật mình.

Dương Nghĩa Trí trước tiên ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của Tạ Tam, vẫn còn thở, lại nhìn trên mặt hắn hết xanh lại tím, trong lòng ông nhất thời cảm thấy vô cùng hả dạ. Lắc lắc đầu, cái dạng này không phải bị đánh thành đầu heo sao?! Cũng thật đáng đời! Sau đó ông lại thầm than, sao không đánh hắn thêm vài gậy nữa đi!

Dương Nghĩa Trí đâu biết rằng, mọi người đều thi nhau đấm đá lên người Tạ Tam. Trên mặt hắn chỉ có vài vết máu ứ đọng, còn thân thể đã thê thảm không sao kể xiết. Tạ Tam nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất, toàn thân đau nhức muốn chết, ngay cả ngẩng đầu lên cũng khó khăn, nhưng thần trí của hắn thì rất tỉnh táo. Trong lòng hắn thầm mắng chửi những người này, chờ hắn làm rõ chuyện này sẽ cho Dương gia thôn đẹp mặt.

Hắn hận cả nhà Loan Loan.

Vốn dĩ hắn đã mở miệng nói chuyện, làm cho Loan Loan nhận ra hắn là ai rồi, nhưng ả dám giả vờ như không biết, lại còn la hét gọi tất cả mọi người tới. Lại thêm Lai Sinh đánh hắn ngã nhừ tử. Loan Loan này và Lai Sinh hợp tác diễn trò, rõ ràng là hắn bị đánh, Lai Sinh lại lăn lộn thành một đám trên mặt đất với hắn, làm cho người ta nghĩ rằng Lai Sinh bị đánh. Nếu Lai Sinh bị hắn đánh thì thôi đi, đằng này hắn mới là người bị đánh cơ mà.

Trong lòng Tạ Tam vô cùng hận! Hắn thề với lòng, nhất định sẽ có một ngày hắn khiến cho Loan Loan và Bách Thủ lãnh đủ!

Mọi người rối rít yêu cầu đưa lên quan phủ, nhưng mà đưa lên quan sẽ được xử trí sao? Loan Loan cũng không quá tin tưởng. Hiện giờ Tạ Tam hận bọn họ như vậy, Tạ Nhàn nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứ hắn ra ngoài. Nhưng với tính tình của Tạ Dật thì sẽ khác. Hơn nữa Tạ Tam vốn là nô tài của Tạ Dật, nhưng hiện giờ ở trên mỏ lại giúp Tạ Nhàn làm nhiều việc như vậy, tin rằng Tạ Dật nhất định cũng không hài lòng với hắn. Dựa vào quan hệ của hai người với Tạ Dật, giao cho Tạ Dật tất nhiên sẽ tốt hơn giao cho Tạ Nhàn.

Cho nên sau khi Bách Thủ và Loan Loan thương lượng xong, hai người quyết định đi mời Dư chưởng quỹ.

Bách Thủ gọi một người nữa đi cùng đến “Quán rượu Phúc Sinh”. Mọi người giúp trói Tạ Tam vào một góc cây.

Sau khi Bách Thủ đi không bao lâu, Tạ Tam liền mở mắt ra. Loan Loan dỗ con ngủ rồi đặt xuống giường, sau đó bảo Mạch Thảo ngồi trông đứa nhỏ, còn bản thân nàng thì nhắc ghế ra ngồi dưới mái hiên.

Có mấy người quan hệ tốt với nhà nàng cũng ngồi cùng, cảm thấy bất bình thay cho nhà nàng.

Tạ Tam thấy mình thì bị trói lên cây, mọi người lại chỉ trỏ hắn liền vô cùng giận dữ. Nhưng trách sao được khi hắn làm chuyện xấu để bị tóm được. Chuyện này cho dù có là thần tiên cũng không bênh hắn. Hơn nữa nhìn tình hình này thì mọi người chắc chắn sẽ không dễ dàng thả hắn đi.

Cho nên, Tạ Tam rũ đầu xuống, nhắm hai mắt nghĩ đối sách trong đầu.

Không đợi hắn nghĩ ra biện pháp, đột nhiên dưới đùi hắn bị người ta đá một phát. Tạ Tam đau đến hít hà, mở mắt ra giận dữ nhìn chằm chằm vào người vừa ra tay.

Lai Sinh lạnh lùng nhìn hắn không chút biểu tình, nói: “Ngươi có nhìn lòi cả mắt cũng không ai thả ngươi ra đâu.”

“Phụt!” Bên cạnh có người nhổ nước bọt lên người Tạ Tam.

Tạ Tam nổi cơn giận: “Thả ông ra ngay.” Giờ khắc này hắn không nhịn được nữa, ánh mắt trợn trừng như lên đồng, gào rống: “Đừng để lão tử tìm được cơ hội, bằng không sẽ cho các người biết tay.”

Nghe vậy có người liền sợ lui lại phía sau.

Lai Sinh cười lạnh hai tiếng: “Ngươi qua được tối nay rồi hãy nói.” Sau đó hắn chỉ cây gậy trên tay vào mặt Tạ Tam, lạnh lùng nói: “Nói, có phải ngươi hại mẹ Mạch Thảo không?”

Lai Sinh không nói thì thôi, vừa nói ra, mọi người liền nhớ lại. Suýt nữa mọi người đã quên mất chuyện này! Hương Tú nhất định đã bị kẻ không biết xấu hổ này hại. Nhất thời mọi người đều giận dữ mắng chửi hắn: “Đúng, nói, có phải là do ngươi giết không?”

Tạ Tam cười lạnh: “Ả đàn bà thối tự mình nghĩ không thông thì liên quan gì đến ta.” Lúc này trong lòng hắn đã quyết, đám người Bách Thủ vạch mặt thì vạch mặt, cho dù đưa hắn lên quan phủ cũng được, đến lúc đó cầu xin Tạ Nhàn đi cửa sau, biếu chút ngân lượng để cứu hắn thoát ra ngoài, cùng lắm thì sau này xác định sẽ chỉ có thể làm việc cho Tạ Nhàn.

Thù hôm nay, sau này hắn nhất định sẽ trả lại gấp bội. Mà Tạ Dật kia, hắn cũng không cần quan tâm, chỉ cần Tạ Nhàn chịu bảo vệ hắn, tin rằng Tạ Dật cũng không có cách nào tóm được hắn.

Chủ ý đã quyết, trong lòng Tạ Tam cũng thản nhiên hơn rất nhiều, không còn phải kiêng dè ai nữa.

Lai Sinh thấy Tạ Tam không mở miệng, trong lòng giận dữ, đưa tay đánh hắn hai bạt tay, đánh cho Tạ Tam sao bay đầy đầu, đầu óc choáng váng, hai bên mặt sưng phù, nhất thời biến thành đầu heo.

Mọi người xung quanh thấy thế đồng thanh hô: “Đáng đánh, đáng đánh!”

Loan Loan thấy không đúng, kéo Lai Sinh sang bên cạnh, nhắc nhở hắn: “Bây giờ là buổi tối, đệ đừng làm quá, để lộ sơ hở.”

Lúc này Lai Sinh mới kiềm nén lửa giận, thu lại sự lạnh lùng nơi đáy mắt, bày ra vẻ mặt bất bình, dáng vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Tạ Tam, khôi phục lại dáng vẻ tức giận của kẻ ngốc!

Tạ Tam sống chết không mở miệng, nhắm mắt ngậm miệng, chờ trời sáng, dù sao thì sau khi trời sáng hắn cũng sẽ có biện pháp để thoát thân.

Tạ Tam bị đánh khắp người, mọi người cũng không tiếp tục ra tay, không nhìn đến nữa, nhưng vẫn không có ai rời đi, cho đến lúc Bách Thủ trở lại, mọi người vẫn đứng đầy trong sân.

Bách Thủ không trở về một mình, phía sau còn có thêm ba bốn người đi theo, Dư chưởng quỹ đen mặt đi đến.

Nghe Bách Thủ kể lại, ông ta hận không thể lập tức xẻ thịt tên súc sinh kia, quả thực đã làm mất hết thể diện Tạ gia, còn làm mất mặt mũi Nhị thiếu gia!

Đi vào trong sân, Dư chưởng quỹ không nói hai lời đã cho Tạ Tam hai bạt tai, đánh đến tay hắn cũng thấy đau.

Tạ Tam bị đánh rơi hai cái răng cửa, đầu kêu ong ong, trong lỗ tai giống như có hàng ngàn con côn trùng kêu một lúc! Cả người ngay cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt được!

Hắn chỉ nghe thấy trước mặt có người mắng hắn là súc sinh, không phải người, mất thể diện vân vân. Đến hồi lâu sau hắn hồi phục tinh thần lại, lúc này mới nhìn thấy rõ người trước mặt hóa ra là Dư chưởng quỹ, nhất thời bị dọa hồn vía bay mất một nửa.

Trời ạ, hắn chỉ nghĩ tới Nhị thiếu gia, thế nào lại quên mất Dư chưởng quỹ.

Tạ Tam kêu lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh!

Dư chưởng quỹ rất trung thành với Tạ Dật. Bách Thủ đi tìm Dư chưởng quỹ, rõ ràng chính là muốn Tạ Dật làm chủ. Hắn gây ra chuyện này, rơi vào tay Dư chưởng quỹ còn có thể tốt đẹp được sao? Dư chưởng quỹ này đôi khi rất tích cực, việc gì đã nhận định rồi thì ngay cả Tạ Nhàn cũng sẽ không thay đổi được.

Lần này hắn thật sự xong rồi!

Không chừng Tạ Dật còn đày hắn đến chỗ nào đó!

Thấy vẻ mặt khổ sở của Tạ Tam, trong lòng mọi người đều thoải mái.

Dư chưởng quỹ cho người mang Tạ Tam xuống, quay về phía Bách Thủ và Loan Loan cúi mình thật sâu, vô cùng chân thành nói: “Tạ gia sao có thể có loại nô tài như thế này! Hai người yên tâm, chuyện này Nhị thiếu gia nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo. Chuyện Tạ Tam làm sai nhất định phải trả giá.”

Sau đó hắn thành khẩn nói với hai người, giọng thương lượng: “Hắn làm ra chuyện xấu xa cỡ này, quả thực đã ném hết mặt mũi Tạ gia. Dù sao đây cũng là chuyện của Tạ gia, kính xin hai vị có thể tạm thời đừng đưa lên quan. Ta sẽ đưa hắn về cho Nhị thiếu gia định đoạt. Nhị thiếu gia làm việc như thế nào tin rằng hai vị cũng hiểu rõ, người tuyệt đối sẽ không dung túng cho loại cẩu nô tài này.”

Vốn Bách Thủ và Loan Loan đã định giao Tạ Tam cho Tạ Dật, Dư chưởng quỹ nói như thế giúp bọn họ thuận tiện xuống thang, thoạt nhìn cũng là cho Tạ Dật mặt mũi. Lúc mấy người gần đi cũng nói rõ, hy vọng Tạ Dật có thể cho bọn họ một sự giải quyết công chính.

Dư chưởng quỹ liên tục nói tất nhiên.

Nghe Dư chưởng quỹ nói, mọi người đồng loạt vỗ tay.

Cũng có người lo lắng: “Có thể lại giống như chuyện của Hương Tú không?”

Bách Thủ lắc đầu: “Nhị thiếu gia làm người chính trực, không giống kẻ âm hiểm tiểu nhân kia. Nhị thiếu gia cũng rất căm ghét mấy chuyện như thế này, chắc chắn sẽ cho chúng ta một sự công bằng.”

Mọi người tin lời Bách Thủ nói, nhưng đồng thời trong lòng lại thấy kỳ lạ, lần trước không phải Tạ Nhàn nói chuyện trên mỏ và chuyện Diêm gia đều do Tạ Dật xử lý sao? Chuyện kia khiến cho mọi người đều tức giận, lần này nhìn thế nào cũng thấy Tạ Dật không phải không thông tình đạt lý như lời Tạ Nhàn nói?

Chẳng lẽ là Tạ Nhàn nói dối?

Dư chưởng quỹ đưa Tạ Tam rời đi, mọi người cũng từ từ tản ra.

Loan Loan dẫn theo Mạch Thảo còn chưa hoàn hồn vào phòng. Sắc mặt mấy người đều khó coi.

Không ngờ Tạ Tam lại to gan như thế. Khỏi đoán cũng biết nhất định hắn thèm muốn nhan sắc của Mạch Thảo. Tạ Tam biết hôm nay nhà Bách Thủ mời rượu, cũng biết mọi người mệt nhọc cả ngày, buổi tối nhất định sẽ ngủ mê. Hắn còn biết ban đêm Bách Thủ đi làm, trong nhà chỉ có Loan Loan và Mạch Thảo, cộng thêm một đứa bé. Lai Sinh vốn là kẻ ngốc, kẻ ngốc thì có gì khó đối phó, cho nên hắn mới chọn tối nay. Hắn vốn có chút động tâm với nhan sắc của Mạch Thảo, nàng lại còn là con gái mới lớn.

Thì ra kế hoạch của hắn là vào nhà sau uy hiếp Mạch Thảo. Mạch Thảo nhát gan, hù dọa nàng một chút, hơn nữa nàng vốn là người câm, chỉ cần hắn cẩn thận một chút, chắc chắn sẽ không khiến cho đám người Loan Loan thức giấc. Sau đó nhân cơ hội đánh Mạch Thảo ngất rồi bắt đi. Ban đêm tối mù mù không nhìn thấy gì, làm sao có ai biết được rốt cuộc Mạch Thảo đi đâu. Đến hôm sau Loan Loan và Bách Thủ phát hiện Mạch Thảo không thấy đâu nhất định sẽ lo lắng không chịu được, còn có thể trả thù hai người này.

Sau đó hắn tìm chỗ nào vắng vẻ len lén nuôi Mạch Thảo. Chỉ cần hắn đối xử tốt với tiểu cô nương này, chờ ba năm nữa, con cũng có rồi, Mạch Thảo cũng không có lòng muốn bỏ chạy, hắn có thể đường hoàng đưa nàng về làm tiểu thiếp.

Nhà giàu có cường đoạt dân nữ nuôi nhốt làm tiểu thiếp cũng không phải không có.

Nhưng Tạ Tam đâu ngờ, Lai Sinh bây giờ đã không phải là Lai Sinh trước kia. Nếu đổi lại là Lai Sinh ngốc nghếch trước kia, ban đêm hắn nhất định sẽ ngủ rất say, không thể cẩn thận, cũng sẽ không dễ tỉnh như thế, nói không chừng mưu kế của Tạ Tam có thể sẽ thành công thật.

Có thể vận may của hắn đã đến hồi kết! Giờ đến đêm Lai Sinh lại thành người bình thường, hắn vừa vào sân đã bị Lai Sinh đánh tơi bời. Một khi Lai Sinh đã tỉnh coi như xác định kết cục của hắn.