Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 44: Dê và quỳ thủy




quỳ thủy: cách gọi kinh nguyệt ngày xưa.

Edit: Mạc Thiên Y

Những ngày sau đó trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt lại qua một tháng. Một ngày nọ, Tô Tuệ Nương đang giẫy cỏ trong vườn, bên ngoài bỗng truyền đến từng tiếng rao, nghe kỹ chính là tiếng rao hàng của người bán hàng rong. Vương Gia Ao ở nơi hẻo lánh, muốn lên thị trấn mua bán phải tốn chút sức, vì thế thỉnh thoảng sẽ có người gánh hàng rong, lui tới thôn trang phụ cận bán ít dầu muối tương dấm bánh kẹo vân vân. Loại hành vi này rất được người trong thôn hoan nghênh, lần nào đến cũng có không ít người bu quanh.

Tô Tuệ Nương nghĩ đồ gia vị trong nhà cũng sắp dùng hết, bèn buông việc, rửa sơ mặt rồi đi ra ngoài. Quả nhiên, đứng dưới tàng cây, người bán hàng rong đã bị nhiều thôn phụ vây quanh, còn có bảy tám đứa bé choai choai, mặt đầy thèm thuồng nhìn bánh kẹo trong hộp, nài nỉ mẹ mua cho mình một ít.

Mỉm cười chào hỏi hàng xóm, Tô Tuệ Nương móc ra hai đồng tiền, người bán bán hàng rong kia dùng cái muôi lớn bằng gỗ, múc ra hai muỗng xì dầu đổ vào cái vạc sành trong tay nàng. Tô Tuệ Nương mua thêm một bao bánh nếp, một bao kẹo lạc, mở một bao trong đó, lấy ra chia cho đám trẻ con đang trông mong nhìn nàng. Không kịp đợi nhận kẹo, đám nhỏ đã cười chạy đi chơi tứ tán.

“Đám tiểu tử thúi này, đến một tiếng cảm ơn cũng không nói, xem về nhà có ăn đòn không!” Có chị kia trên mặt vờ như tức giận, phàn nàn với Tô Tuệ Nương. Nhưng trong ánh mắt đều chứa ý cười, hiển nhiên là miệng không như lòng. Tô Tuệ Nương nghe vậy không khỏi mỉm cười nói: “Thế tẩu cần phải thủ hạ lưu tình đó, đánh con đau, đau lòng ấy lại là cha tụi nhỏ a.”

Đám phụ nữ gần đó nghe vậy không khỏi phá lên cười, trong ánh mắt nhìn Tô Tuệ Nương đều mang theo nhu hòa, đối với đại đa số các bậc cha mẹ mà nói rất khó ghét một người yêu thích con mình. Tô Tuệ Nương đang rôm rả trò chuyện cùng họ, một tràng tiếng be be bỗng truyền đến, nàng thoáng nhìn qua, liền bắt gặp dưới gốc cây khô cột hai con dê, một lớn một nhỏ, con lớn nhìn như đang bị bệnh, buồn bã ỉu xìu nằm úp sấp dưới tàng cây, mặc kệ con dê con bên cạnh kêu cách nào cũng không đứng dậy. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Tô Tuệ Nương có chút tò mò hỏi: “Dê nhà ai thế?”

Trả lời là người bán hàng rong kia, chỉ nghe gã nói: “Là của tôi đấy, tiểu nương tử cô thích không? Thích thì một trăm rưỡi đồng bán cả hai con.”

“Anh xấu bụng thế!” người đáp lời là cái chị mới trò chuyện cùng Tô Tuệ Nương, nói thẳng: “Con dê kia của anh vừa nhìn đã biết ngay là bệnh sắp chết rồi, còn con nhỏ kia thì mới sinh, không có sữa mẹ kiểu gì cũng sống không được bao lâu, vậy mà còn dám mở miệng đòi một trăm rưỡi đồng, tôi thấy là anh thèm tiền đến điên rồi ý.”

Gã bán rong kia nghe trách móc như vậy, cũng không tức giận, ngược lại cười hì hì nói: “Chị này nói thế là không đúng rồi, sao chị biết là nó sắp chết chứ, chẳng qua là trời nóng quá, con vật kia không muốn động thôi. Ừm, vị tiểu nương tử này, tôi thấy cô cũng có lòng muốn mua, vậy đi, một lời giảm còn 100 đồng, cô thấy sao?”

Ban đầu Tô Tuệ Nương chẳng qua là thuận miệng hỏi thôi, gã bán rong này thế mà tài, rất biết tinh túy “đánh rắn tùy gậy”. Có điều… nhìn con dê con đáng thương không ngừng dùng thân thể cọ cọ người dê mẹ, trong lòng nàng khẽ động, rốt cuộc vẫn sinh lòng trắc ẩn, ngẫm nghĩ sau đó nói: “Tám mươi đồng.”

Gã bán rong kia nghe liền biết có cửa rồi, ra chiều tiếc nuối nói: “Tiểu nương tử này, chín mươi lăm đồng, thật không thể ít hơn nữa, không nói gạt cô chứ con dê này là tôi mới đổi từ thôn bên cạnh, tốn chín mươi đồng ấy, cô ít nhiều cũng cho tôi kiếm ít đồng chạy việc chứ!”

Tô Tuệ Nương tin gã mới là lạ, chỉ nhàn nhạt nói: “Chỉ tám mươi đồng, bán thì bán, không bán thì thôi!”

Gã bán hàng rong kia cắn cắn răng, mở miệng nói: “Bán!”

Tô Tuệ Nương giao tiền xong, nói người bán hàng rong ôm dê vào nhà mình, Lâm thị thấy con gái đi mua xì dầu mà đem về những hai con dê, hơn nữa còn là hai con dê trị giá “tám mươi đồng”, tất nhiên là xót của. Bà có chút oán trách: “Mua chi cho phí tiền, thịt dê mùi hôi cũng đâu có ăn được.”

“Mẹ, sữa dê rất bổ đấy!” Tô Tuệ Nương cười nói: “Con dê mẹ này vừa vặn đang nuôi con có thể vắt ra rất nhiều sữa.”

Lúc còn ở kiếp trước, Tô Tuệ Nương vậy mà uống không ít sữa dê, giờ nhớ lại cũng tương đối hoài niệm. Lâm thị bên cạnh lao thao nói gì đó, nàng lại không để ý tới. Chỉ vào nhà bếp lấy cái đĩa cũ, đổ vào ít nước suối lạnh trong không gian, sau đó lại cắt ít rau tươi trong vườn, lùa hai con dê vào trong cái lều dựng cho Tiểu Hắc lúc trước, nhìn dê mẹ gục trên đống rơm hữu khí vô lực thở hổn hển, Tô Tuệ Nương duỗi tay sờ sờ đầu của nó, thở dài nói: “Phải cố gắng a, con mày còn đang chờ mày đó!”

“Be be…” con dê con vừa thấy sinh ra không bao lâu kia tựa hồ cũng nghe hiểu lời của Tô Tuệ Nương, vươn đầu lưỡi đỏ hồng, hướng về mũi mẹ nó, nhẹ nhàng liếm láp.

Ngày hôm sau, Tô Tuệ Nương đặc biệt đi mời chồng thím Ba đến một chuyến, ở phương diện chăn nuôi ông ấy rất có kinh nghiệm, được xưng là nửa bác sỹ thú y. Tô Tuệ Nương chỉ thấy ông lật người con dê mẹ lên, đầu tiên là sờ vuốt xung quanh, rồi sau đó rẽ mớ lông dài bẩn thỉu ra, quả nhiên ở phía trên đó nhìn thấy một khối bọc mủ lớn nhô lên, đè lại bốn vó dê, dùng dao đã được rửa qua rượu cắt sạch bọc mủ, chờ cho sau khi rửa sạch nước mủ đi, dán thảo dược đã được nhai nát lên. Làm xong những thứ này, con dê mẹ nhìn qua khá hơn nhiều, nghiêng người nằm nơi đó, mặc cho con dê con dựa vào bên cạnh.

Trong nhà họ, không chào đón hai con dê nhất sợ là Tiểu Hắc rồi, bởi vì bị chiếm mất hang ổ, nó tỏ vẻ rất là luống cuống, bu quanh mãi chỗ con dê mà sủa liên hồi, dọa cho con dê con đáng thương sợ đến run lập cập. Cuối cùng, vẫn là Tô Tuệ Nương nhìn không nổi nữa, khẩn cấp làm thêm một cái chuồng mới, mới khiến cho con chó nhỏ ngày càng bá đạo kia ngừng lại.

Thương thế của dê mẹ quả nhiên khá hơn rất nhiều, chưa tới hai ngày đã bắt đầu khôi phục lại ăn cơm, ăn được là có thể sinh sữa. Con dê con đã bụng đói kêu vang nhiều ngày, rốt cục đã được lót dạ đôi chút. Tô Tuệ Nương chăm sóc chúng cũng đặc biệt tận tâm, mỗi ngày đều cho ăn bằng cỏ tươi, thỉnh thoảng còn uống nước suối lạnh trong không gian, cứ như vậy lại qua bảy tám ngày, con dê mẹ đã khôi phục như thường trở nên hoạt bát hẳn lên.

Tô Tuệ Nương cũng nhận được thùng sữa nặn ra đầu tiên.

Sữa dê vị hơi gay, bình thường căn bản uống không quen. Nhưng Tô Tuệ Nương lại biết cách khử mùi gay này, nói tới cũng đơn giản, chỉ cần nấu sôi sữa dê lên, thả vào thêm ít hạnh nhân là được. Thân thể này của nàng mặc dù có nước suối trong không gian tẩm bổ, nhưng trước kia nền tảng thật sự là không được tốt, có thể bồi bổ thêm chút đồ dinh dưỡng dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Như thế, mỗi tối trước khi đi ngủ Tô Tuệ Nương đều uống một ly, suốt một đoạn thời gian, không nói cái khác, riêng chất lượng giấc ngủ đã tốt hơn trước khá nhiều. Không chỉ một mình mình uống, nàng còn buộc Vương Thất Lang cùng uống, thằng bé không thích mùi này, lần nào uống mặt mày cũng nhăn thành một cục, trông thú vị vô cùng.

Đoán chừng là thân thể được điều dưỡng tốt hơn nhiều, một buổi tối nọ, Tô Tuệ Nương đang ngủ đột nhiên cảm thấy cả người rét run, bụng nhỏ co rút đau, giữa hai chân mơ hồ có cảm giác dính dấp truyền đến, trong lòng nàng lập tức có dự cảm, cúi đầu nhìn quả nhiên là như thế, là quỳ thủy của nàng đến.

Từ lúc xuyên đến thân thể này, quỳ thủy vẫn là lần đầu tiên, nhưng Tô Tuệ Nương dù sao cũng không phải là nhóc con cái gì cũng không hiểu, từ trong ngăn kéo lấy vải sạch ra, gấp lại kê giữa hai chân, vừa thay xong quần, bụng càng co rút lợi hại hơn nàng cũng chẳng có sức suy nghĩ miên man nữa, chỉ mong sau khi ngủ một giấc dậy sẽ không còn đau như vậy nữa.

Ngày kế, lúc nên thức dậy mà thấy Tô Tuệ Nương vẫn chưa dậy, Lâm thị đến nhìn, thấy nữ nhi khom lưng rúc trong chăn, trên mặt túa mồ hôi, không khỏi sợ nhảy dựng, sau khi biết là Tô Tuệ Nương đã tới quỳ thủy, mới thoáng yên tâm. Vương Thất Lang lại vẫn cực kỳ lo lắng, cậu cho là Tuệ tỷ tỷ bị bệnh, cả người cuống quýt lo lắng, nếu không có Lâm thị ngăn là muốn chạy đi tìm đại phu rồi.

“Tỷ tỷ không sao, khỏe ngay thôi ấy mà, đệ mau đi học đi!” Vương Thất Lang là nam, Tô Tuệ Nương cũng không tiện nói thẳng ra, chỉ liên tiếp thúc giục nó đi ra ngoài. Kết quả, lòng mang đầy bất an, Vương Thất Lang cẩn thận dò từng bước rời đi, sau khi cậu đi rồi, Tô Tuệ Nương liền nằm xuống giường, uống một chén lớn sữa dê nóng hôi hổi, lúc này mới cảm thấy tốt hơn nhiều, nằm nửa ngày, mới đứng dậy, bắt đầu rửa mặt.

Thân thể này của nàng, năm nay đã mười lăm rồi, cũng là lần đầu tiên đến kinh nguyệt, ở phương diện khác mà nói thật sự phát triển muộn rồi. Ăn qua loa một ít, Tô Tuệ Nương liền ngồi trên giường gạch chuẩn bị làm vài món  “trang bị đặc biệt”. Đem vải xô sạch sẽ cắt thành mảnh dài, rộng bốn ngón tay, bên trong nhét vải bông sạch, sau đó vá lại, đây là một loại “vật phẩm chuyên dụng của phụ nữ” mà nhiều năm sau vô cùng lưu hành trong kinh thành. Đương nhiên, nàng làm chẳng qua là loại đơn giản, làm liền tù tì mười cái, Tô Tuệ Nương thấy hẳn là đủ đối phó cho lần này rồi, mới ngơi tay.

Lâm thị thương con, biết nàng khó chịu trong người, bèn bảo nàng nghỉ ngơi, mình ôm đồn hết việc nhà. May mà thân thể của Tô Tuệ Nương cũng dần dần thích ứng với cảm giác “không thoải mái” này, chưa tới một ngày bụng đã bắt đầu không có loại đau đớn trĩu nặng nữa.

Vương Thất Lang thấy vậy thở phào một hơi, gương mặt nhỏ nhắn rốt cục không còn cái vẻ sa sầm căng thẳng kia nữa.

Cậu mặc dù không rõ Tuệ tỷ tỷ tại sao không nói với mình đến cùng là bệnh gì, nhưng thấy nàng có vẻ như đã chuyển biến tốt, không còn khó chịu như trước nữa, nó cũng vui theo.

Cậu thà rằng đâm dao lên người mình, cũng không muốn Tuệ tỷ tỷ bị đau tẹo nào.

Nhưng như đã nói, rốt cuộc là bệnh gì chứ?

Vương Thất Lang phiền não nhấc chân đạp Tiểu Hắc bên cạnh, nghĩ mãi không ra mà!

“Ẳng…” chú chó ngốc vô cớ bị đá một cước, oan ức mà quay mòng mòng.