Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa
Chương 6:Nhân Thú Tấn Công ( Hạ)
Tiếng vũ khí va chạm vang lên “leng keng” âm thanh gầm gừ, la hét phát ra từ mọi ngóc ngách của chiến trường vang không dứt.
Ở đằng xa, pháp sư thú nhân tay cầm quải trượng, không ngừng điều khiển yêu thú tông vào cổng thành thành, ở phía sau một nhóm người đang cố gắng chống giữ lấy, không cho yêu phá vỡ cổng thành, mỗi một lần yêu thú va chạm điều sẽ có vài người thổ huyết ngã xuống.
Hai bên chỉ việc xông lên, không có tổ chức gì, liều mạng hao quân số đối phương, coi ai có thể trụ vững đến cuối cùng, thì bên đó mới là kẻ chiến thắng.
2 tiếng trôi qua, bên thú nhân bắt đầu chiếm thế thượng phong, số lượng thú nhân trên tường thành đã càng ngày càng nhiều, Husdon thống lĩnh cùng với những cao tầng lúc này cũng bắt đầu ra chiến trường, thế cục mới dần ổn định lại.
Bên mình tấn công mãi mà bên kia vẫn không có dấu hiệu bị công phá, lại nhìn nhìn bên mình cũng đã mệt thở không ra hơi, tên đầu lĩnh pháp sư ra lệnh tất cả rút lui, chuẩn bị tổ chức tấn công vào lần tiếp theo.
“ ù ù ù ù ù ù ù....”nghe thấy âm thanh rút lui, thú nhân đu dây từ trên tường xuống, đám binh sĩ thở dài một hơi, thân thể uể oải vô cùng cũng, không muốn di chuyển, nằm liệt trên đống xác chết, hô hô thở, cả đám phát ra âm thanh vui mừng không ngước hò leo “hoan hô,hoan hô” trên mặt ai cũng lộ vẽ vui mừng chiến thắng.
Husdon thống lĩnh lúc này sắc mặt cũng không lộ vẻ vui mừng gì, phải biết bên mình cao tần đã ra hết, còn bên địch nhân thì chỉ là một đám tiểu binh thôi, lượt tấn công lần này chắc chắc là thăm dò, lần sau sẽ càng mãnh liệt hơn.
Hắn lắc đầu ngao ngán “ Thú nhân thật quá khó chơi."
Áo giáp của hắn bây giờ cũng đã dính đầy máu, tuy đám này điều là tiểu binh nhưng chiến đấu lâu như vậy cũng tiêu hao hắn không ít nguyên lực.
Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát sau, hắn nói với một tên tham quân bên cạnh.
“Ngươi đi thống kê thiệt hại một chút”
“Vâng” hắn nghe lệnh rời đi.
15 phút, lúc này binh sĩ đang vét tước chiến trường, một đám cao tần đang ngồi tụ lại dưới doanh trại, báo cáo chi tiết tổn thất.
Tên tham quân cầm trong tay danh sách bắt đầu nói "Trong trận chiến lần này, chúng ta tổn thất hay hơn 200 người, bị thương 226 người trên tổng số 1.002 người, bây giờ chỉ còn lại 676 người, trong đó có 4 tiểu đội trưởng và 1 đội trưởng chết trận.
Tường thành thì không có vấn đề gì nhưng cổng thành đã bị hư hại nặng, thuộc hạ e rằng không thể chống chọi được cuộc tấn công tiếp theo, cần phải được gắp rút tu sửa".
" Ta đả biết, việc này ta giao cho ngươi".
"Bên phía thú nhân thế nào, vũ khí của chúng ta vẫn còn có thể sử dụng sao?".
" Theo số lượng xát nhân thú và yêu thú chúng ta thu thập được, thì có hơn 150 con bị gϊếŧ trong quá trình chiến đấu, vũ khí cũng bị tổn thất không ít nhưng trong kho vẫn có thể đáp ứng đủ."
Phải biết bọn họ là phe phòng thủ mà đã thiệt hại nặng nề như thế, giao chiến trực diện thì chắc chắn sẽ thảm bại hơn.
Thật ra đám người không biết, đây là lực lượng tinh nhuệ của thú nhân, nếu mỗi thú nhân đều mạnh như vậy, thì không có việc bọn chúng bị nhân tộc đánh đuổi tới mức phải trốn vào Hắc Ám Đại Xâm Lâm.
"Đại nhân có tin từ Nam tước" một tên thân vệ chạy tới, nói nhỏ bên tai hắn một lát sau, sắc mặt hắn lúc nảy còn âm trầm, bây giờ đã hiện lên nụ cười nhạt nhạt tỏ vẻ áp lực được giải tỏa.
Mọi người thấy thế có chút tò mò, không biết Nam tước đã nói gì, hắn cũng không giấu giếm nói " Đại nhân nói, chỉ cần chúng ta có thể trụ vững được một ngày tiếp viện của Bá tước sẽ đến tiếp viện chúng ta".
Đám người vẫn không hiểu tại sao Husdon thống vui "Nhưng đây chỉ là lần tấn công đầu tiên thì chúng ta đã thất bại nặng nề như thế, một ngày thật quá khó" một vị kỵ sĩ lên tiếng.
Mọi người cũng hướng ánh mắt nhìn về hắn, chờ đợi hắn giải thích "Yên tâm đi, Nam tước còn nói sẽ có người của thánh điện và công hội trợ giúp chúng ta".
Mọi người nghe thế, ai nấy cũng đều trở nên vui mừng, ai ai cũng biết những tên đó đều thường xuyên đánh nhau với yêu thú, nên sức chiến đấu là không thể bàn cãi, với lại còn có cả mục sư tỷ lệ thương vong của bọn họ sẽ thấp hơn rất nhiều.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào thanh âm, mọi người cũng đoán được ai tới, quả nhiên không sai, 4 người bước vào doanh trướng, không ai khác là ba vị hội trưởng và cha xứ, chào hỏi một phen sao bốn người ngồi xuống.
"Không biết các vị nhưng nhân số bao nhiêu" Tuy họ mạnh hơn binh sĩ bình thường là thật sự nhưng nếu quá ít cũng không tạo được tác dụng quá lớn.
"Chúng ta có hơn 100 người, trong đó có 5 vị pháp sư cấp 1 và một vị cấp pháp sư cấp 2 còn lại đều là lính tinh nhuệ được trang bị áo giáp đầy đủ, thực tập kỵ sĩ sơ, trung, cao giai đều có " vẫn là lính đánh thuê hội trưởng lên tiếng, 2 người ẩn ẩn lấy hắn làm đầu.
"Quá tốt rồi, trăm sự nhờ các vị".
"Thống lĩnh quá khiêm tốn, chúng ta đều nghe theo ngài" bọn họ lại thảo luận bố trí nhân sự một phen, sau đó giải tán, riêng phần mình đi nghỉ ngơi.
Hắn cũng cho người đi sắm xếp chổ ở cho hơn 100 người.
Không biết bao lâu trôi qua "Đùng, đùng, đùng,..." binh sĩ đang ngủ nhanh chóng bật dậy, mặt lên áo giáp vào người, nhanh chóng lên từng thành.
Thú nhân lại bắt đầu tấn công, lần này khác biệt với lần trước nhân thú dốc toàn lực, có cả Thú nhân cấp 3.
Cũng giống như nhân loại, Thú Nhân cũng có thể tu luyện, cấp 1 đến cấp 4 tương đương với Thanh Đồng kỵ sĩ, lần lượt là sơ, trung, cao, đỉnh phong, cấp 5 đến cấp 9 là nhân loại Bạch Ngân kỵ sĩ, riêng cấp 10 Nhân thú được gọi là Vương Cấp cũng chính là nhân loại Hoàng Kim kỵ sĩ.
Pháp sư trong nhân thú rất ít, nó ít đến nỗi trong một bộ lạc chỉ có vài tên Pháp Sư, vì đơn giản là khả năng học tập của bọn chúng quá kém mà Pháp Sư Thì rất phức tạp.
Bình thường thì pháp sư rất ít ra chiến trường, trong quân đội thì càng không vì pháp sư rất quý giá, ngay cả Nam tước cũng chỉ có hơn 2 người để bảo vệ cho hắn, cũng không dám cho bọn họ ra chiến trường. Vì thế nên bên Nhân tộc bây giờ có lợi thế rất lớn.
5 tên Pháp Sư phân bố đều trên tường thành, tên pháp sư cấp 2 thì đứng ở giữa đám người, Đợi yêu thú đến trong phạm vi bắn lúc, trong miệng bắt đầu niệm chú ngữ, một đoàn chú ngữ khó hiểu quay quanh họ, chỉ thẳng đủa phép về phía đám yêu thú, trên đầu đủa phép xuất hiện nhóm lửa to bằng hai nắm tay.
Cả đám đồng thanh hô "hỏa cầu thuật" đoàn đoàn liệt diễm bắn thẳng vào nhóm thú nhân bên dưới, vừa chạm vào đám lửa lúc bọn chúng lặp tức bị ngọn lửa thiu cháy, mùi khét cộng với tiếng gầm gừ đau đớn không ngừng phát ra.
Sau vài lần thi triển " hoả cầu thuật" thú nhân lao lên trên đầu tường thành, lúc này pháp sư lui lại phía sau tiến hành hỗ trợ, bọn chúng vẫn sử dụng cách như lúc đầu, phóng giáo, ném dây, như vậy là thành công lêu lên được tường thành, bọn binh sĩ cũng hết cách, chỉ có thể nhân lúc bọn chúng leo lên lúc gϊếŧ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, mũi tên, ném đá, lăn cộc gỗ, liên tục thi triển.
Bên dưới nhóm yêu thú vẫn theo như kịch bản lúc đầu, không ngừng dùng thân thể to lớn va vào tường thành, cũng may tường thành đả được tu sửa nên khá chắn chắn.
Hai bên lúc này dốc toàn lực chiến đấu, các thương binh thì không ngừng được vận chuyển xuống bên dưới mục sư và y sư trị thương.
Một tên mục sư ngồi xổm xuống, hai tay xòe ra để gần nhau, đặt trước vế thương, một tên binh sĩ cánh tay bị đứt lìa không ngừng chảy máu, chú ngưỡng quay quanh mục sư, ánh sáng xanh phát ra bao trùm lên vết thương, vết thương từ từ ngừng chảy máu và ổn định lại, hắn đi đến người kế tiếp, y sư thì đi lên băng bó cho người này, xung quanh điều là cảnh tượng như vậy.
Bệnh binh còn chưa trị thương xong thì bên trên là tới một đợt, mục sư sau một đoạn thời gian thì phải ngừng lại khôi phục tinh thần lực, người chết vì không kịp trị thương là không ít nhưng cũng tốt hơn lúc đầu.
Y học ở thế giới này không phát triển lắm, trình độ rất kém, chỉ biết trị thương ngoài da và bóc thuốc thôi, còn vết thương sâu nguy hiểm hơn thì điều tìm đến mục sư.
Cũng phải thôi thế giới này có bệnh gì nguy cấp thì tìm mục sư là được, y sư lại trị không được là sẽ chết người, ai cho bọn họ thời gian thử nghiệm đâu, không phát triển cũng là điều hiển nhiên.
Hết chương.