Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa

Chương 27: Phù Thủy Và Thánh Điện




Ba người hướng ra ngoài thành đi đến, cứ đi một lúc lại phát hiện vài thi thể đả đông cứng.

Maxwell nói " Người chết nhiều quá!"

Lão Finn lúc này cũng khó hiểu

" Người chết trong lãnh địa của mình mà Bá Tước không biết sao?"

Bevis " Sao có thể không biết chứ, chỉ là đơn giản hắn không muốn để ý tới thôi,

có thể trong mắt hắn qua mùa đông này dân chúng lại tiếp tục sinh, thế là lại có người mới cần gì phải lo ".

Đột nhiên Bevis nghĩ tới thứ càng kinh khủng hơn hắn quay sang nhìn hai người giọng âm trầm nói.

" Hoặc là chính hắn cũng muốn như vậy, đói mới tốt, đói thì dân chúng mới sẽ không có sức phản kháng, đám quý tộc này cũng có duy trì được sự thống trị của mình ".
Maxwell và Lão Finn nghe như vậy sống lưng lạnh siêu siêu, đằng sau chắc chắn có một Âm Mưu to lớn âm thầm khống chế cục diện.

" Những tên này ác thật "

Lão Finn lại nghĩ tới điều gì, tại sao Bevis lại nói những lời này cho hắn nghe.

" Bevis chẳng lẽ ngươi…"

Bevis trằm mặt một lát sao trả lời

" Đúng, ta muốn thay đổi tất cả".

Lão Finn chần chờ một lát hỏi" Ngươi có kế hoạch rồi sao?"

Bevis quay đầu tiếp tục đi tiếp, chỉ chừa lại cho hai người 1 bóng lưng, âm thanh hắn phát ra.

" Không có, đi rồi sẽ có đường thôi, hahaha "

Hai người nhìn bóng lưng Bevis sửng sờ một hồi lâu, Lão Finn mới thốt lên câu.

" Ngươi vẫn như vậy, hahaha "

Hai người nhanh chóng chạy theo bước chân Bevis, cả đám lại đi một lúc thì tới cổng.
Hai bên cổng có hai tên thủ vệ đang đứng gác nhìn, thấy thân ảnh 3 người bọn họ cũng không ngăn lại mà vẫn cho đi.

Lý do cũng rất đơn giản mặc đồ tốt như vậy chắc chắn là người có địa vị, mà nhiệm vụ của bọn hắn cũng chỉ là ngăn chặn không cho đám Lưu dân tràn vào thành thôi nên không cần phải lo chuyện bao đồng, không khéo lại đắt tội người ta thì thảm.

Vừa ra bên ngoài đập vào mắt ba người là khung cảnh khá hỗn loạn, hơn chục tên binh sĩ thì không ngừng hò hét.

" Xếp hàng, xếp hàng cho ta nếu không các người đừng hòng có gì ăn"

Một tên binh sĩ phát hiện có người chen hàng, lập tức hùng hổ cầm cây roi đến.

"Á á đại nhân tha mạng, ta không dám nửa, ta không dám nửa" một tên khô gầy đại hán nằm dưới đất ôm đầu sinh tha, trên người hắn đầy rẫy vết roi.
Những nơi khác tình cảnh cũng như thế đám binh sĩ rất thô bạo, ai chen hàng thì quất roi, đám Lưu dân thấy thế sợ hải ngoan ngoãn xếp hàng.

Lưu dân xếp thành một hàng rất dài không thấy cuối, binh sĩ thì lần lượt phát cho đám người một ổ bánh mì đen.

" Hình như người của Bá tước phát đồ ăn thì phải, đi chúng ta tới đó xem ".

Bevis vừa đi tới dựa vào thính lực tốt của mình, hắn nghe được vài tên binh sĩ xì xào nhỏ giọng nói với nhau.

Một tên binh sĩ trẻ có chút thắp thỏm nói.

"Này, bên trên không phải nói một người ba ổ bánh mì đen sao, chúng ta làm vậy có phải ăn hơi nhiều không "

" Tên nhát gan, nhiều năm trôi qua chúng ta đều làm như vậy cũng chẳng có việc, chỉ cần không để bọn chúng chết quá nhiều bên trên cũng không thèm để ý "

" A a, ta đả hiểu " nghe được lời an ủi sao, tên binh sĩ trẻ này cũng bớt lo lắng hơn.

"Mấy tên chó chết này" Maxwell nắm chặt nắm tay.

Bevis và Lão Finn bất ngờ quay sang nhìn Maxwell, khoảng cách tuy không tính là xa nhưng người bình thường chắc chắn rất khó nghe được, bọn hắn đều là kỵ sĩ nên nghe được cũng là điều hiển nhiên nhưng Maxwell hắn.

" Maxwell ngươi là ai, buổi tối hôm đó tại sao ngươi lại nằn nặt muốn theo ta?" Bevis cũng lười nói nhiều trực tiếp rặn hỏi.

Maxwell lúc này đổ mồ hôi, nhưng vẫn cứng họng không chịu trả lời.

Lão Finn lên tiếng

" Nếu ngươi quyết định đi cùng chúng ta có một số chuyện ngươi phải cho chúng ta biết, nếu không, ngươi phải rời đi ".

Bevis bên cạnh cũng nghiêm túc gật đầu.

Maxwell nghe vậy như sét đánh ngang tai, nghĩ tới những chuyện vui vẻ cùng mọi người hắn không nỡ rời đi, ở bên mọi người hắn cảm thấy rất vui, nhưng hắn sợ nói ra mọi người sẽ xa lánh hắn.

Maxwell thở dài một hơi nói

" Các ngươi có từng nghe qua Phù Thủy không?"

" Phù thủy, chẳng lẽ ngươi là bọn họ " Lão Finn nghe vậy lui ra sau vài bước còn sẵn tiện kéo theo Bevis.

" Finn thúc Phù Thủy là chuyện gì?"

" Ta cũng không quá rõ, chỉ biết phù thủy được thánh điện gọi là những tên Pháp Sư Điên, bọn chúng nghiên cứu đủ loại mọi thứ trên đời, dùng đủ loại phương pháp khác nhau kể cả gϊếŧ người làm thí nghiệm, phát minh ra rất nhiều Tà Pháp.

Lần gần nhất bọn họ làm náo động cả Alanta Đế quốc là 20 năm trước, những tên này đã đồ gϊếŧ 1 cái Nam Tước Lĩnh, 7 vạn người trong lãnh địa chết sạch chỉ còn một số cao tầng mạnh mẽ sóng sót.

Từ những người sống sót kể lại lúc đó xuất hiện một đám đen trên bầu trời, những hạt mưa màu đỏ bắt đầu rơi xuống, những người xung quanh thì không ngừng bốc hơi rồi từ từ chết.

những người bình thường đều không có sức chống cự, trừ những người có thể tu luyện thì mới có thể chống đỡ ".

Maxwell vội vàng phản bác

" Không phải, tất cả đều là nói dối, bọn Thánh Điện đã bịa ra mọi thứ, chính bản thân chúng mới là người làm ra những chuyện này rồi sau đó gắn tội cho chúng ta, chúng ta không làm gì hết, chúng ta chỉ là những người đi theo đuổi sự thật thôi.

Còn về buổi tối hôm đó, có hai tên Y sư đang trò chuyện với nhau.

" Này ngươi thấy cách chữa trị của hắn rất kỳ quặc không chả giống ai cả, ta còn nhìn thấy hắn chế ra một đống thuốc kỳ lạ, ta thấy hắn rất giống Phù Thủy ".

"Làm sao có thể, phù thủy làm sao có thể ở đây "

" Thế mới đang phải nói, chúng ta có cần báo cáo với Thánh Điện không?"

" Ta nghĩ nên cần quan sát một đoạn thời gian cái đã "

Nhưng may mắn cuộc trò chuyện của hai người bị ta nghe được, ta lúc đó sợ hãi nhanh chóng chạy trốn, sau đó mới vô tình gặp ngươi, Bevis".

Bevis lúc này định nói cái gì, nhưng đột nhiên từ thành đi ra mười mấy người, bọn họ trên người mặc áo trắng, không ai khác chính là người của Thánh Điện.

Trong miệng thì không ngừng phát ra những từ ngữ đầy dụ hoặc

" Thần đến, thần đi, thần mang cho sự sống, thần lấy đi cái chết, hỡi những người khốn khổ thần sẽ ban cho các ngươi sự sống, nào tới đây uống nước thánh thần, các ngươi sẽ không còn cảm nhận được con đói và rét".

Một tên tu sĩ mặc áo trắng đi đến một tên thoi thóp đang nằm dưới đất, hắn từ bình đỏ ra một chén nước, màu sắc như nước ôn tuyền, không ngừng bóc ra những làn khói ấm áp mang theo ánh hào quang của sự tinh khiết.

Tên Lưu dân sắp chết uống nước sau từ từ mà mở mắt ra, hắn cảm nhận trong cơ thể của mình lúc này tràn ngập lực lượng, trong bụng cũng không còn cảm giác đói nữa, hắn lập tức ngồi dậy dập đầu xuống đất.

" Đa tạ Thần Ân, Đa tạ Thần Ân"

Những người khác thấy thần kỳ như cũng không quan tâm đến ổ bánh mì, bọn họ nhanh chóng đi đến quỳ xuống dập đầu.

" Cầu thần ban cho ta nước thánh "

" Cầu thần ban cho ta nước thánh "

Một đêm tu sĩ khác lại rót một cốc nước cho một tên Lưu dân trên này Không chần chờ mà nóc "ừng ực".

" Thật thần kỳ, ta không còn cảm giác đói nữa Đa tạ Thần Ân "

Quả nhiên mỗi người uống vào tốt hơn trước rất nhiều, cảm giác đói cũng mất đi, đám Lưu dân quỳ xuống dập đầu.

Maxwell lúc này lên tiếng nói với hai người Bevis và Lão Finn.

" Đừng tin bọn chúng, nó chẳng phải là Nước Thánh gì cả, bọn chúng sử dụng một số dược liệu gây ức chế thần kinh khiến người ta không cảm nhận được cảm giác từ thân thể truyền đến, sau đó thi triển Ma Pháp làm cho dược hiệu này được tăng cường giúp chúng có thể gây ra hiệu quả tức thì.

Nó có rất nhiều tác dụng phụ, sẽ làm cho cơ thể suy kiệt không thể phục hồi dù có sống tiếp được cũng chẳng được bao lâu ".

Bevis nghe vậy cũng tin tưởng Maxwell, ở hiện đại lúc hắn cũng xem và lịch sử thế giới, tuy không Ma Pháp thần kỳ như thế giới này, nhưng những người đó cũng dùng đủ loại biện pháp để mê hoặc nhân tâm.

Bevsi lại nghĩ đến lúc hai người họ ở chung với nhau, Maxwell cũng không lộ ra bất kỳ cái gì khác thường hoặc là tà ác, điều này đưa hắn đi đến quyết định.

" Maxwell ta tin ngươi ".

Lão Finn lúc này cũng thở dài một hơi, hắn cũng nghĩ kỹ lựa chọn tin vào Maxwell.

" Nếu Bevis tin ngươi, ta cũng tin ngươi "

" Cảm…cảm ơn hai người " Maxwell xúc động nói.

Bevis vỗ lấy bả vai Maxwell "Cảm ơn cái gì chứ, chúng ta là bạn mà, đúng không?"

" Ừm "

"Ở đây không còn chuyện gì xem nữa, chúng ta về thôi ".

" Về thôi, Về thôi "

Hết Chương.