Tự Nhiên! Nàng Chạy Không Thoát Đâu

Tự Nhiên! Nàng Chạy Không Thoát Đâu - Chương 27: Nhân từ với kẻ địch là ngược đãi với chính bản thân mình !(2)




- " Lão đại, hay là chúng ta tạm chánh đi trước. Dù gì nơi này cũng không nhiêu nam tử, tinh khí cung cấp không đủ. Việc gì phải cùng người nọ đánh lên. " Ngữ khí thập phần kiêng dè nói



Một chỉ hồ ly khác không vui,:



- " Nhị, mười muội đi giết. Bát đang bị thương, ngươi không đi báo thù cho họ, ở đây khuyên lão đại rút lui. Ngươi có ý gì? "



- " Thất, ngươi không biết bọn người kia mạnh như thế nào. Đối đầu với bọn họ là đối đầu với..." Kia hồ ly phía trước giải thích, lời chưa nói hết liền bị rống.



- " Nhị, nếu người sợ. Ngươi đi trước, không cần ở đây khen địch hạ thấp mình. Ta quản họ là ai, dám đả thương giết hại ta tỷ muội. Ta quyết lấy đầu hắn để tế bọn họ.."



- " Thất, ngươi lớn tiếng cái gì. Nhị không có ý đó, Nhị chỉ đang nói sự thật. Bọn người đó không phải là người chúng ta có thể chọc nổi."



- " Tứ, ngươi cũng sợ sao. " Thất vẫn không hề hay biết gì về thân phận của đám người Lam chi. Nếu nó biết đến, phỏng chừng muốn tự đập đầu vào đá tự vẫn.



Thấy mọi người không nói gì, nó giận càng giân hơn. Kì thật không phải mọi tỷ muội không nộ khí mà chỉ là bọn họ biết cái gì là động não a. Sẽ không như loại này vô tri vô não hành sự theo cảm tính người hùa theo. Nhị là người như thế nào, tỷ muội đều rõ. Để hắn thực sự sợ hãi hiển nhiên là rất có lợi hại người.Nên đương lúc Thất hỏi mọi người lựa chọn im lặng. Tình nghĩa có thể có, trọng tình báo thù cũng có thể. Nhưng nếu mù quáng chọc người không nên chọc,kia không phải không não là gì?



- " Hảo, các ngươi một đám lòng dạ sắt đá. Các ngươi k dám ta dám ".Nói xong, Thất định ohi thân về phía đen tối cửa hang.



Lặng im một hồi lâu, tự xưng Lão đại kia ánh mắt nhàn nhạt trở nên lóe lên. Không biết nó đã dùng biện pháp gì, mà Thất vừa chạy chưa được 2m đã bị định trụ tại chỗ.





- " Tính khí nóng nảy, sớm sẽ gây họa. Xem ra ngày thường ta quá dung túng muội rồi!". Lão đại lạnh lùng nói.



Mà tất cả hồ ly trong hang nghe thâyd này ngữ điệu, tựa hồ một trận ác hàn ập đến. Đương nhiên các nàng biết, đây là Lão đại dấu hiệu muốn bão nổi a. Ngay cả bị định trụ hồ ly cũng lòng đầy sợ hãi. Lão đại chưa bao giờ đối với nó như vậy, cơ hồ bình thường nó dù nóng nảy gây ra họa gì cũng không lôi đến Lão đại giận dữ. Lần này, rốt cuộc là vì cái gì. Vì cái gì nàng chỉ muốn báo thù liền bị quở mắng, vì cái gì, nó làm không có sai.Hoàn toàn không!



- " Nhị, ngươi biết thân phận của họ sao ". Lão đại quay mặt nhìn thẳng vào Nhị. Viết thương của của bát nó cũng chưa xem. Bất quá, nó biết Nhị không phải là người sợ mà không có nguyên do. Cho dù địch nhân có cường đại đến đâu hắn cũng không hề lùi bước càng huống hồ là vì báo thù cho tỷ muội. Có thể làm hắn run sợ e dè như vậy, người người của tông môn đó căn bản không còn ai. Nhưng nó lại không muốn tin, nếu thực như nó ý tưởng kia muốn làm sao bây h?. Bất quá, không phải điều gì muốn không tin đều sẽ không phát sinh. Có những chuyện, không muốn tin nhưng rồi cuỗi cùng vẫn phải chấp nhận. Bởi vì, Nhị lập tức nói ra trong lòng nó lo sợ:




- " Lão đại,phân thân dù cho có bị chết thì cũng không ảnh hưởng gì đến thân thể của thân chủ. Xét cho cùng, trong số tất cả hệ linh sư thì chỉ có khống hệ mị giả. Thiên sinh khắc chế thuật ohaan thân mới có thể đả thương được đến thân chủ. Hơn nữa, ta và Tứ đều đi xem Bát muội. Phát hiện, vết thương của muội ấy ẩn ẩn sâu bên trong có thánh khiết nhất bạch quang. Mà nó chính là khí tức của Thần khí Thượng Cổ -Tử Ngọc Cầm."



Ở một bên không hiểu bộ dáng mọi người đều chấn kinh rồi. Thánh khiết nhất bạch quang,người bị đánh chết ngay tức khắc. Hồ Ly bị đánh, nhẹ thì da thịt lần lượt thối rữa chết trong đau đớn tận cùng, nặng thì tra tấn linh hồn mãi mãi đều là nô dịch bị Tử Ngọc Cầm hấp thu biến thành. Ngày ngày bị tra tấn, vạn kiếp bất phục. Nghĩ đến đây, những con hồ ly khác đều không tự chủ đươvj rùng mình. Ngay cả lúc trươcx hùng hồ khí ngạo Thất đều sợ hãi. Mọi sự ủy khuất cùng phãn nộ đều hóa thành mây khói. Nó hiện tại chỉ cảm thấy may mắn, may mắn nó bị định trụ lại may mắn chính mình vẫn số hảo có được tỷ tỷ tốt. Nếu không phỏng chừng hiện tại, nó đã..... Nó không dám nghĩ đến.



Lão đại cũng mặt nghiêm nghị hẳn, ngồi dậy không dám tin tưởng:



- " Thật sự!".



- " Ân thật sự. Ta đã xem qua mấy lần khẳng định không sai " Nhị nói.



Lão đại trầm tư, Thất cũng được thả ra. Nó hoàn toàn khẳng định nghe được những lời này, Thất không dám tìm người đòi mạng. Suy cho cùng, nỗi sợ hãi lớn nhất của hồ tộc đều chỉ có một.




Không lâu sau, nó lên tiếng:



- " Đi, Đi bái phỏng bọn họ xem xem có thể thương lượng được không?".



Một lúc sau từng đạo bóng dáng trắng như tuyết phi ra khỏi hang.



Đương lúc này, Lam Chi đang hậm hực đi chầm chậm về hướng hang động. Lăng Thiên đi bên cạnh, tâm tình không tồi. Mà Nam tử vừa đi một vòng quỷ môn quan kia ngần ngơ ngồi trên lưng A Đại. Hắn không thể ngờ, đời này hắn lại có thể ngồi trên lưng của thần thú. Còn là một trong những thụy thú mạnh nhất Kì Lân a.



A Đại mặt vô biểu tình bộ dáng, sau trong lòng. Một tiếng cười to sang sản thốt lên, khiến hắn phải cố kìm nén nhịn lại không có chủ nhân phát hiện.



Chủ nhân của hắn, cũng có ngày bị ngươi khác Khinh miệt thực lực nha. Thật là một cảnh sắc trước nay chưa từng thấy. Từ lúc đi theo chủ nhân, nàng đã là cao cao tại thượng cường giả luôn luôn có ánh mắt ngưỡng mộ ghen ghét đố kị nàng. Nó không thể có cơ hội nhìn thấy điểm đầu của Lam Chi, nên không biết lúc trước nàng có hay không chịu qua loại này ánh mắt.




Ở một bên buồn bực Lam Chi cảm nhận được suy nghĩ của nó cảm nhận được cảm giác của nó. Lòng lại ôm một đống hỏa lớn. Hảo đi hắn là vì tốt cho nàng, nàng biết. Nhưng, thật là làm người muốn hoa khí công tâm mà chết mà! Nàng nghĩ lại, mười mấy phút trước. Lăng thiên đưa cho nàng thuốc có thể bình ổn kinh mạch, giúp nàng không bị phản phệ hơn nữa còn chưa trị thương thế bên trong của nàng.Lúc đó nàng còn nghi ngờ hắn cũng học chính mình cách làm đâu. Sau đó hắn khinh miệt ánh mắt không chút nào che dấu nhìn nàng mà nói:



- " Ngươi yếu như vậy, tý bị thương ta tìm ai giải độc "



Ngạch, hắn là đang trả thù nàng hạ độc hắn. Nàng đánh thầm trong lòng hai tiếng " Thù giai ". Mà Kì lân ở cạnh vô ngữ. Nàng có phải hay không, không có gương a. Nó có cần tìm cho nàng soi gương nhìn nhìn lại mình không. Nó rất muốn hỏi nàng " Chủ nhân, ngươi có tư cách nhắn đến hai từ đó sao ".




Lăng thiên cũng đoán được nàng trong lòng chửi thầm chính mình. " Thiệt là, bộ dáng này thiệt khả ái ".



- " Thương Khiêm, còn xa không? " Lam Chi hỏi.



Nàng thời gian đi đường, rảnh rảnh hỏi chuyện hắn. Cũng biết được hắn hiện giờ chỉ còn 1 đệ đệ, còn lại thành viên khác đều bị hồ ly một là giết hai là bị hút cạn tinh khí.Nàng có hỏi qua hắn vì sao đám hồ ly đó lại thình lình xuất hiện. Nguyên bản vốn không ôm nhiều hi vọng, nhưng kinh hỉ lại đến.



Thương Kiêm nói, hắn vì vô tình nghe thấy quá một tin tức mà bị chỉ hồ ly kia vườn như vườn chuột. " Thanh khâu nhất tộc hồ sắp tổ chức đại hội hồ ly. Để tuyển ra Hồ ly ngoại tộc có tư cách vào nội viện. vừa hay kia nhóm hồ ly, cầm đầu đang trong giai đoạn tiến sát thăng cấp. Vì không muốn lỡ cơ hội nên đã ra hạ sách hút tinh khí để bổ linh lực ".



Lam Chi nghe xong lòng một bẩm, tính toán hỏi thời gian cụ thể. Nếu nàng giỉa quyết vấn đề kinh mạch nhanh nàng có thể đi xem chút nga. Lúc trước cũng không có này chi tiết đâu.



- " Chủ nhân, ngươi hay là ngồi lên ta đi." A Đại t nói.



Lam chi cười:



- " Đi nhanh cũng chẳng có gì hảo tốt. Nói không chừng chúng ta chưa kịp tới, bọn chúng đã tự tìm đến chúng ta đâu "



Lăng Thiên một bên, cười dịu dàng. Hắn là cố tình đả thương thân chủ còn lưu lại một vệt khí tức của Tử Ngọc Cầm. Chính là vì ý này, nàng thật đúng là nhìn ra được.