Tự Nhiên! Nàng Chạy Không Thoát Đâu

Tự Nhiên! Nàng Chạy Không Thoát Đâu - Chương 11: Xuyên không (1)




Trong căn phỏng nhỏ hẹp. Lớp màng giấy học khung cửa bị rách tả tơi chỗ to chỗ nhỏ , bên ngoài từng đợt ánh nắng



gió mùa xuân lần lượt lác qua những chỗ thủng len lói vào gian phòng . Đôi mi cong dai khẽ chuyển động như một tấm



cửa kiên cố gặp chìa khóa khẽ mở ra báu vật chân quý được cất giấu , tròng mắt đen trong suốt cơ hồ có thể nhìn



được hết thảy tất cả mọi sự việc trong cõi tục phàm nhân .



Lam Chi khẽ mở mắt , nàng từ từ ngồi dậy rời tấm thân gầy gò của nàng xa rời mặt giường khô cứng không đệm



nằm . Nàng khẽ giọng nói :



-" Ta ... đang ở đâu ". Bấy giờ trong đầu nàng vang vỏng âm thanh :



Số phận nghịch thiên



Phụng lâm giánh thế



Nhân sinh đảo loạn



Nắm giữ thiên hạ



Bất giác nàng cảm tưởng có một đạo đau nhói xuất hiênn trong não nàng , cảm giác khó chịu vô cùng . Nàng đưa



ngón tay thon dài xoa xoa huyệt thái dương hồi lâu cơn đau đó mới biến mất .



"Bịch ..Bịch " Tiếng bước chân ngày càng to , chứng tỏ người đi đến càng gần . Lam Chi không lập tức đề phòng ngay



như thói quen nàng . Không phải vì nàng thiếu đi sự cảnh giác mà là ngay từ đâu khi mới nghe thấy tiếng bước chân



nàng đã không cảm thấy một mối nguy hiểm nào đe dọa nàng nên nàng lựa chọn các tin tưởng vào cảm giác nàng . Lam



Chi vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên giường ngón tay vẫn xoa xoa huyệt thái dương .



" khéc ....khéc " tiếng cửa kẽo kẹt âm thanh chói tai vang kên , cánh cửa gỗ tồi tàn được mở ra .Một người thiếu



nữ bồ dạng gầy gòm nhìn thì ước chừng chưa qua tổi trăng tròn(16t được gọi là trăng tròn nha _^_)Lam Chi cười thầm



từ khi nào game lại xuất hiện thêm tiểu linh sủng là người vậy a .Bộ y phục mang trên người đã có vài chỗ bị rách



nên vá lại bằng một mảnh vài khác màu rất thô sơ đường may vội vã không chau chuốt tỉ mỉ . Khuôn mặt cũng coi như



ưa nhìn cũng có vài phần hiền lành và trung thành , Lam Chi cẩn thận nhìn mà đánh giá , điều làm cho Lam Chi thấy



kì lạ là tại sao nàng lại có cảm giác rất không đúng này cái y phục kia ... nó gợi cho nàng thứ cảm giác gì đó khó



tả cứ răn rứt trong lòng nàng ...



Người thiếu nữ vừa đẩy cửa bước vào , nhìn thấy Lam chi đã tỉnh hiện tại còn có thể ngồi dậy nàng không để ý đến



ánh mắt chăm chú của Lam Chi . Nàng vội đặt cái khay cơm đang cầm xuống cái bàn gỗ ngay cạnh đó chạy ùa về chỗ Lam



Chi quỳ rạp xuống mặt đất lạnh . Ánh mắt ngước lên nhìn vị tiểu chủ tử rưng rưng giọt lệ , mở miệng nói:



-"Tiểu thư ... tiểu thư người cuối cùng cũng tỉnh . Người biết không , ba ngay nay người một khắc cũng không tỉnh



lại không ăn chút nào, người cứ nằm im như vậy mặc cho Li Nguyệt lay như thế nào, gọi như thế nào cũng không chịu



mở mắt nhìn Li Nguyệt. Thật sự... Thật sự là dọa chết Li Nguyệt rồi " trong lời nói không khó phát hiện niền vui



sướng như nhìn thấy vàng của tiểu nô tỳ kia , khóe mắt còn đỏ ửng long lanh những giọt nước đang muốn bay qua khóe



mắt ùa ra ngoài mà lăn .




Lam Chi cứng đờ , nàng thiệt sự có chút hoang mang không phải vì cái nội dung mà tiểu nô tỳ này nói đó giờ nàng



quan sát tiểu nô tỳ từ khi bước vào suy đoán hồi lâu vẫn không thế phát hiện cái cảm giác khó giải thích kia là gì



ánh mắt nàng đảo qua một vòng lớn xunh quanh phòng . Nàng mới biết , Khung cảnh quá giống thực đây thực chất khpong



phải đồ hoa mà nó thật sự chân chân là sự thật nga . Nàng đơ người , Li nguyệt đang rưng rưng khóc thấy tiểu thue



nàng ta cứ nhìn nàng một chút cũng không chớp nàng e dè khuơ khuơ tay trước mặt Lam Chi vẻ mặt lo lắng nói với Lam



Chi :



-" Tiểu thư người không sao chứ" Nàng rất lo lắng sau vụ ngã xuống sóng này tiểu thư nhà nàng đã hôn mê rất lâu hơn



nữa còn bị sốt cao ba ngày ba đêm. Lúc nàng thấy tiểu thư tỉnh lại muốn đến gần ôm lấy nahgf nhưng không biết tại



sao tiểu thư nhà nàng vẫn ngồi đấy mà lại tạo cho nàng lại càm xúc khác lạ đến vậy tựa như là loại khí áp uy hiếp



cực kì mạnh cảnh báo bất cứ kẻ nào giám đụng đén nàng nên nàng đành phải quỳ xuống đất mà rưmg rưng khóc với tiểu




thư nàng .



Lam Chi nghe thấy tiếng nói của Li Nguyệt mới hồi thần hồn . Nàng phục hồi cảm giác bình thản đè ép xúc cảm rối



loạn trong tâm lại , nàng vẫy tay hướng Li Nguyệt thấp giọng yếu ớt nói :



-" Li Nguyệt đỡ ta đến ghế , ta đói "



Li Nguyệt tuy không nhận được câu trả lời nhưng trong câu nói của Lam chi nàng đxa ngầm nhận được rồi , tiểu thư



nhà nàng không sao là nàng nghĩ nhiều rồi. Li Nguyệt vội vã đưa lòng bàn bàn tay đỡ lấy tay Lam Chi đứng lên dìa



Lam chi chậm rãi đi xuống bàn ăn .



Một chiếc bàn gỗ thô sơ lướt qua cũng biết là loại hạ của hạ đẳng. Lam chi ngồi vào một cái ghế gỗ, Li Nguyệt



ngồi kế bên ngoan ngoãn đưa bát đũa cho nàng rồi gắp thức ăn cho nàng . Lam Chi cũng bình thản nhận lấy thức ân



trong đũa Li Nguyệt vừa đút vào miệng , một cảm giác bất an . Lam Chi liền nhổ ra , nàng phát ra hai từ :



-" Khinh khủng " bày tỏ rõ thái độ không hài lòng với đồ ăn , Lam Chi vốn đang cầm cái chén cơm cũng đật xuống.



Li Nguyệt thấy vậy cũng đặt bát cơm xuống , ân cần nhận lỗi vỡi Lam Chi :



-" Tiểu thư xin lỗi , là Li Nguyệt không tốt đã không bảo vệ được cho tiểu thư còn không thể bảo đảm tiểu thư cis



cơm nóng ăn ... huhu Li Nguyệt đáng chết mà " Vừa nói xong nước mắt Li Nguyệt một lần nữa chảy dài. Lam Chi nhìn



thấy Li nguyệt khóc nàng chỉ dỗ giành ôn nhu nói với Li Nguyệt :



-" Nguyệt Nhi ngoan , đừng khóc nín không ta sẽ mắng chính mình đánh chính mình đó " Li Nguyệt nghe vật vội giơ



nay lau lau nước mắt, ngoan ngoãn nín khóc ánh mắt thuần phục nghe theo lam Chi .Thường thì một khi có người khóc



trước mắt nàng thì lập tức sẽ phải đón nhận ánh mắt khinh miệt coi thường kèm theo chán ghét của nàng bởi nàng



rất chi là ghét mấy người hay khóc thường khóc Lam chi cho rằng những người như thế rất hèn nhát không có việc gì



nên hồn