Tù Nhân Tồi Tệ Của Thiếu Tướng

Chương 79




Một tháng trôi qua....

Nazi đã ko cười trong một tháng....

Khuôn mặt vô cảm ấy đã hiện diện trong một tháng trên khuôn mặt của cô....

Còn đối với USSR thì khác...Một tháng của áp lực,đến mức ngài cũng ko có thời gian để mệt mỏi.

Russia đã đi cùng UN.Ko biết cậu bé và Germany đã ra sao sau 1 tháng rời xa cha mẹ.Cuối tháng 12,là dịp để đoàn tụ.Có lẽ đây sẽ là dịp đoàn tụ buồn nhất...

......................

Dinh thự nay thật khác,ko một món quà,ko cây thông.Mọi thứ trong thật ảm đạm.Chẳng có một chút ko khí Giáng Sinh nào ở đây cả.

Buổi sáng lạnh rét,nhiệt độ dưới 0.Quân lính đi ngang qua trạm giam với một thùng lớn vật phẩm.Đúng lúc thứ đó chạm vào mắt Nazi.

Nazi:?.....

:Nazi!!!

Nazi:?!....

:Ra đây!

Nazi*chạy ra chỗ đám lính*

:Cô mang chúng đến kho vũ khí.Đây là thuốc.

Nazi:Thuốc?

:Là thuốc độc.

Nazi:À....được....*bê hộp thuốc*

Trên đường tới kho vũ khí...

Nazi:(Thuốc độc sao?)

Nazi:(Thuốc để tử hình....dạo này nhiều tên bị kết án tử quá mà....)

Nazi:(....)*khựng lại một lúc*

....

Đến kho vũ khí.Nazi mở hộp thuốc ra xem.Là một loại thuốc dạng bột,pha với nước là có thể tiêm vào người tử tù.Đứng một lúc lâu,Nazi mới chịu đóng hộp thuốc lại.

....

Chiều ngày hôm đó,Nazi đến dinh thự.

Do có lệnh từ cấp trên yêu cầu cô đến dọn dẹp...để chuẩn bị cho một sự kiện "trọng đại" có một ko hai của USSR....



Lá cờ đỏ búa kiềm vàng hạ xuống,thay vào đó là lá cờ ba màu trắng,xanh,đỏ trên nóc dinh thự.Nazi đứng trước cửa vào,có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nazi:(Chà....)

Nazi:(Ngài rồi cũng nghỉ hưu như ta...)

Chiếc xe của USSR về đến dinh thự.Ngài bơ phơ nhìn lá cờ được thay thế ở trên nóc kia mà có chút nhẹ lòng.Và ngạc nhiên khi thấy Nazi ở dinh thự...

USSR*xuống xe*

Nazi:Chúc mừng....ngài USSR....

Nazi:Sau gần 1 thế kỉ,cuối cùng ta cũng có thể thấy ngài sụp đổ...

USSR:Ta biết ngươi muốn vậy lắm mà...

Nazi:....Để chào đón bước ngoặt quan trọng này....Nazi ta có một món quà cho ngài...

USSR:Quà?

Nazi:......

Quản gia:(Quà?Cô ta chuẩn bị gì à?)

USSR:Ko lâu nữa,UN sẽ cùng Russia tới đây.

USSR:Germany,con bé hiện đang ở Đức với America rồi.

Nazi:Kể cả có đến đây,liệu con bé sẽ nhận ra mẹ nó?....

Nazi*cầm theo tay USSR*

USSR:???....

Cô dẫn ngài lên phòng ngủ.Trên đường đi,USSR cảm nhận được sự kì lạ của Nazi.Dường như,nay cô đã thay đổi...rất nhiều.Nazi khi đến cầu thang bỗng quay đầu lại....

Nazi:Quà riêng của ta với ngài USSR.Các người đừng làm phiền đến ta và ngài ấy.

USSR:?!.....

Nazi:.......

....

Trên phòng của USSR....

USSR:Đâu nào?Quà mà ngươi nói đến?

Nazi*uống nước*



USSR:?....

Cô bỗng quay người lại,hai tay choàng qua cổ USSR,rồi chủ động hôn ngài,một cách mãnh liệt.Sự tấn công này ko hề mang ý nghĩa ngọt ngào của nó....thay vì là cô yêu ngài,nên muốn dành cho ngài nụ hôn,thì một chất lỏng nào đó,từ miệng Nazi truyền qua cho USSR,đắng ngắt...

USSR:?!-

Nazi*rời môi*

USSR:N...ngươi....

Nazi:Ngài USSR....

Nazi:Xin hãy cho ta được độc ác thêm một lần nữa....

Tất cả đã nằm gọn trong kế hoạch đoạt mạng USSR của Nazi.Cô biết đến việc USSR sẽ nhường lại cơ đồ cho con trai,nên đã lập ra kế hoạch này.Loại chất lỏng kia là nước,cùng với thuốc độc cho tử tù,thứ thuốc mà cô đã lẻn trộm lấy khi sáng.

USSR choáng váng,ho ra máu.Những cơn đau thắt người hiện lên tra tấn cơ thể ngài.Nhưng điều mà ngài chẳng ngờ tới,Nazi sau đó cầm theo cốc nước chứa thuốc độc kia,uống hết sạch...

Nazi cùng USSR ngồi tựa người vào thành giường.USSR nằm trong lòng cô,càng lúc càng khó thở.Ngài chỉ biết nhìn lấy người con gái đã đoạt mạng mình kia một vài giây ngắn ngủi,sau đó cũng nhắm mắt,rồi chết lặng.

Nazi*bật khóc*:Em xin lỗi.....Em xin lỗi....

Hai bên mắt trào ra những giọt lệ của sự ân hận.Cô thật sự đau thắt lòng sau hành động vừa rồi của mình.Từ lâu,cô đã muốn giết USSR.Nhưng nay,cô mới thật sự có đủ bản lĩnh để làm chuyện kinh khủng đấy.Đau khổ đôi khi có thể làm con người ta trở nên độc ác,nhưng cô thì khác.Đau khổ từ xưa tới nay cô đã chịu nhiều.Hận tích hận theo từng năm tháng.Vậy mà cô ko hề trở nên độc ác như trước.Thay vào đó là sự yếu đuối cả về thể xác và tinh thần.

Cô coi hành động vừa rồi,chính là tội ác cuối cùng cô gây ra cho USSR,cũng như nhân loại.Dù cô ko muốn nhân loại biết đến việc này.Cô biết điều này thật trái với lòng mình,nhưng đồng thời,cô cũng coi như đây là một sự giải thoát cho chính bản thân.

Từng cơn đau ập đến với cô,song vẫn chẳng thể đau bằng những lần hành hạ đến sống chết của ngài.Loạt những kí ức đẹp nhất,cũng như buồn nhất hiện về trong cô qua từng giây ngắn ngủi,từ một nàng công chúa...trở thành một thân xác héo khô.Khi hơi thở dần cạn kiệt,đôi mắt nặng trĩu dần khép lại,thì hình ảnh UN,trên tay bế Germany,dắt theo Russia,tiến đến gần chỗ của cả hai.Nazi rơi giọt lệ cuối cùng của đời mình,sau cái nhắm mắt.

UN:!.....

Russia:Papa....*sốc*

Cậu bé nhìn thấy bãi máu trên sàn,cùng khuôn mặt đã lạnh ngắt của người cha,chạy đến bên cạnh mà gào khóc.Rus ôm lấy cái xác của USSR,ko còn một hơi ấm,gào khóc thật to.UN trên tay bế Germany,quay sang nhìn cô bé,cũng thấy đâu đó sự nghẹn ngào.Đôi mắt Ger long lanh như sắp trào ra nước mắt,sống mũi cô bé cay lại,cố gắng nuốt đắng trong họng.Em ko dám khóc,vì trước mặt là USSR.UN đặt em xuống...

UN:Ko ai đánh con đâu,đừng nhịn như vậy...

Germany:......

Germany*chạy đến cạnh Nazi*:Mama....

Cả hai đứa trẻ bật khóc,cùng ôm lấy xác của cha mẹ chúng.UN thấy cảnh này cũng nghẹn ngào ko kém,cho đến khi cậu cầm lên bức thư nhỏ của Nazi nằm trong tay cô,lật ra và đọc,thì lúc này,cậu mới khóc thật sự.Hai đứa trẻ ko bị UN tẩy não.Chính cậu đã phải nói với hai đứa trẻ,rằng phải giả vờ trước mặt phụ huynh của mình.Bây giờ,phụ huynh mất,hai đứa sẽ chẳng phải giấu gì nữa.

Cậu chỉ biết im lặng mà cầu nguyện cho cả hai,rằng nếu có kiếp sau,hai người sẽ có một cuộc sống và một tình yêu đẹp hơn.Cầu nguyện cho họ được an nghỉ và bình yên...

...______________________________________...

..."Hãy cầu nguyện cho tình ta...dù một ngày đời đã vỡ tan....

...Cầu nguyện,cho sự yên vui hằng cửu của mỗi người...Cầu nguyện,cho sự tình cờ,sầu hận...đã đưa chúng ta lại gần nhau..."...

^^^_(Nhạc tình hoa niên - Nguyễn Đình Toàn)_^^^