Tù Nhân Tồi Tệ Của Thiếu Tướng

Chương 49




Căn phòng bệnh bây giờ chỉ còn mỗi mình Nazi.Cảm xúc của cô hiện tại....hoàn toàn trống rỗng và chẳng còn sức sống....

USSR đi vào,phá tan bầu ko khí tĩnh lặng ngột thở đến u buồn bên trong căn phòng bệnh....

USSR:.....

Nazi:Vừa lòng ngươi rồi....đúng ko?

USSR:Ko phải riêng ta....mà là bất cứ ai hận em....

Nazi:Ta biết,ngươi ko muốn ta mang thai,đặc biệt là mang thai máu mủ của ngươi.Nhưng sao....ngươi muốn đứa bé mất?....

Nazi:Kể cả khi ta có sinh ra,ngươi có thể giết ta,rồi cướp mất đứa bé từ ta cũng được mà?Nó là con ta,đồng thời cũng là con ngươi đó.

USSR:Sẽ ra sao nếu nó lớn lên và biết mẹ nó đã gây ra tội ác tày trời cỡ nào?Liệu nó sẽ sống ra sao khi luôn bị người khác khinh miệt,chê bai.Rồi gắn cho nó cái mác "Ác nhân" giống mẹ nó?

Nazi:Đứa bé vô tội!Nó ko liên quan gì đến thế chiến mà ta gây ra.Ko liên quan gì đến những tội ác của ta.....

USSR*ngắt lời*:Thế em nghĩ có bao nhiêu người phụ nữ vì em mà mất đi đứa con của mình?

USSR:Nỗi đau của họ còn lớn hơn em.Họ ko chỉ mất con,mà có khi còn mất mạng...dưới cái ách thống trị tàn bạo cùa em,hiểu chứ?



Nazi:.....

Nazi:Đứa bé thật sự vô tội...giống như những người dân thường mà ta đã giết....Đứa bé ngọt ngào,có thể là một chàng hoàng tử tinh nghịch,năng động....cũng có thể là một nàng công chúa duyên dáng,ngoan ngoãn....

Nazi:Người mẹ dù có là con quỷ máu lạnh nhường nào....thì mỗi đứa trẻ khi mới chào đời đều là những thiên thần được Thượng đế ban xuống...ngây thơ,đáng yêu và hoàn toàn trong sạch....

Nazi:Nếu ngươi muốn ta chết sau khi sinh con,ta chấp nhận.Nhưng ngươi đừng để đứa bé mất chứ?

USSR:....

USSR:Con ta cần một người mẹ có trái tim phúc hậu và tràn đầy tình yêu thương,chứ ko phải trái tim đầy dã tâm tanh bẩn như em.

USSR:3 ngày sau xuất viện,quay lại công việc như bình thường.Chớ chậm chạp như chiều nay.*rời đi*

Xi:T...tôi mang cháo đến.....*vào trong phòng*

USSR:Cho cô ta ăn.Giám sát cô ta,ko được để cô ta tự tử.*đóng cửa*

Nazi:......

Xi:Nazi....tôi có nhờ đầu bếp dinh thự nấu cho bà ít cháo trắng để ăn nè....*mở hộp cháo ra*

Xi*kê bàn cho cô*:Cuộc nói chuyện vừa nãy...tôi ko có nghe gì đâu....



Xi*đặt hộp cháo lên bàn,lấy thìa cho cô*

Nazi:Cháo trắng....

Xi:Ừ.Ăn đi,cố ăn nhiều nhiều chút còn lấy lại sức.

Xi:Bà gầy đi quá nhiều rồi....cố gắng ăn để còn lại sức chứ...

Xi:Ko sao đâu...

Nazi cầm thìa cháo trên tay,xúc nhẹ một ít và cho lên miệng.Đôi mắt đỏ ngọc ko còn chút ánh sáng,nước mắt cứ thế rơi lã chã,xuống cả hộp cháo nhạt đang dần nguội kia...

Nazi*đặt thìa cháo xuống*

Xi:Thôi....ko sao mà....

Nazi*tựa đầu vào Xi,nước mắt ko ngừng rơi*

Xi*nghẹn ngào*:Nín đi...rồi sẽ qua thôi mà....

Đêm hôm đó,Xi ở lại bệnh viện túc trực Nazi.Cậu nằm nghỉ tạm trên chiếc sofa cách giường bệnh của cô ko xa.Bên trong căn phòng lạnh lẽo,cô chỉ biết nằm thất thờ trên giường bệnh.Bàn tay vẫn còn được cắm kim chuyền nước.Đôi mắt nặng trĩu kia tuy mệt mỏi nhưng lại chẳng thể nhắm lại được.Ngước lên bầu trời sâu thẳm kia,một ngôi sao băng chiếu vụt qua tầm mắt Nazi.Cô hiểu rằng,đó hẳn là sinh mạng đứa con duy nhất của cô,nay đã về với Thượng đế chí nhân.Trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ,nhưng chúng đều có điểm chung...là đều tuyệt vọng và trống rỗng....