Tự Nguyện

Tự Nguyện - Chương 48




Vu Sính Đình cũng đã từng nghe đến chuyện giao dịch như thế này trên chốn quan trường, thậm chí là chẳng còn lạ gì, chỉ có điều chưa bao giờ suy diễn trên mình nên đương nhiên là cảm thấy vô cùng sợ hãi và tức giận. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải trải qua nỗi nhục nhã lớn như vậy, hôm nay, vì Vu Hàn Sinh bị bắt nên cô mới chạy đến nhờ vả bậc trưởng bối, không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ như vậy.



Lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực như vậy. Gần đây, áp lực công việc không nói, cô còn phải chịu sự chỉ trỏ của đám người trong công ty. Trong cuộc họp cổ đông ngày hôm qua, có mấy vị cổ đông bác bỏ quan điểm của cô, gần như khiến cô bị hạ đo ván ngay trước mắt mọi người. Bên cạnh đó, cô còn phải cùng Liêu Hải Lâm lo chuyện của Vu Hàn Sinh, phải liên lạc với luật sư. Tất cả mọi chuyện đều đè nặng trên vai cô.



Dọc đường đi, Vu Sính Đình vừa lái xe vừa lẩm nhẩm trong đầu hàng trăm câu chửi Khúc Văn Thanh. Càng nghĩ càng tức, cô nắm chặt vô lăng, ngón tay siết chặt lại. Tốc độ xe nhanh hơn, nhìn khung cảnh thụt lùi ngoài cửa sổ, cô cảm thấy như mình đang phát tiết vậy. Lúc Vu Sính Đình chuẩn bị xuyên qua ngã tư đường, từ phía bắc, một chiếc xe màu xám lao đến đuôi xe của cô. Để tránh các xe phía trước, Vu Sính Đình vội vàng đánh tay lái.



Chiếc xe lao đi đột ngột liền lộn một vòng, lúc chạm đất còn nghe thấy tiếng “két két” rất vang, phía dưới tóe một vệt lửa dài. Xe trượt đi theo quán tính vài thước rồi mới dừng lại.



Từ trên trán chảy xuống một dòng chất lỏng âm ấm, rồi thấm vào áo của cô. Đúng lúc ấy, Vu Sính Đình phát hiện ra điện thoại của mình đang rung, cô thử nhúc nhích, đưa tay lấy di động nhưng ý thức lại dần trở nên mơ hồ.



Ngày hôm sau.



Vu Sính Đình bị mùi thuốc khử trùng của bệnh viện đánh thức. Cô mở mắt nhìn, Phùng Tranh Hiến, Liêu Hải Lâm, cả Phùng Nghị đều đứng trước giường, lo lắng nhìn cô.



“Điểm Điểm.” Liêu Hải Lâm nức nở gọi một tiếng. Chuyện của Vu Hàn Sinh vốn đã khiến bà tiều tụy, nghe được tin Vu Sính Đình bị tai nạn, bà suýt nữa ngất xỉu. Lúc chạy đến bệnh viện, bác sĩ nói não bị chấn động nhẹ, ngoài vết thương bên ngoài ra thì không có gì đáng ngại, nằm viện một thời gian là không sao.



Vu Sính Đình cựa người, từ cổ họng khô khốc phát ra tiếng gọi: “Mẹ, mẹ đừng khóc, chẳng phải con vẫn ổn hay sao.” Lúc nói lời đó, Vu Sính Đình cảm thấy đầu óc mộng mị, một lát sau mới phát hiện ra còn có người khác, liền nói: “Bố, Phùng Nghị, hai người cũng tới ạ?”



Phùng Tranh Hiến gật đầu với cô, sắc mặt dịu lại.



Phùng Nghị nghiêng đầu cười cười: “Chị dâu, là anh em gọi điện bảo em tới, anh ấy lo cho chị nên sai em đến xem chị thế nào. Giờ chị tỉnh lại thì anh em có thể yên tâm rồi.” Dừng lại một lát, anh ta nói tiếp: “À phải rồi, chắc tầm chiều tối thì anh em mới đến đây được.”



“Cảm ơn cậu.”



Phùng Nghị nghe cô nói cảm ơn mà lại thấy ngài ngại, “Cảm ơn gì chứ, em cũng là người nhà mà.”



Lúc này, Phùng Tranh Hiến điềm tĩnh liếc nhìn hai người một cái rồi gọi Liêu Hải Lâm ra ngoài cửa: “Tôi với ông Tuần đã gọi điện thoại cho phía sở chỉ huy bên kia rồi, chắc giờ Mộ Huân đang trên máy bay về đây. Đợi Mộ Huân về, tôi và nó sẽ bàn chuyện của Hàn Sinh, đều là người nhà cả, đừng có nói cái gì mà liên lụy với không liên lụy. Nếu năm đấy không có thủ trưởng, chưa chắc tôi đã có ngày hôm nay.”



Phùng Tranh Hiến làm việc gì cũng có nguyên tắc của riêng mình, luôn phân rõ ràng giữa quân giới và chính giới, từ lúc nhận chức đến nay dù không nói là hoàn toàn thanh liêm nhưng cũng luôn nghiêm khắc với bản thân mình, cho dù là chuyện của họ hàng thân thích cũng không để tâm. Có điều, nhà họ Vu từng có ơn với ông, giờ ông thông gia gặp phải chuyện rắc rối này, ông không thể khoanh tay đứng nhìn.



Dặn dò Liêu Hải Lâm xong, Phùng Tranh Hiến còn vào nói với Vu Sính Đình vài câu, bảo cô yên tâm nghỉ ngơi, chuyện khác thì không phải lo.



***



Hơn bảy giờ tối Phùng Mộ Huân mới về. Xuống sân máy quân dụng, anh được người của Phùng Nghị cử đến đưa về. Đúng tầm mọi người tan làm nên xe của anh bị kẹt lại trên đường đúng nửa tiếng.



Trong phòng bệnh lúc này có không ít người, có mấy người đồng nghiệp ở công ty Vu Sính Đình, Phùng Nghị và Liêu Hải Lâm cũng vẫn ở bệnh viện.




Anh đẩy cửa ra, cả căn phòng lập tức im lặng, mọi người đều dồn ánh mắt về phía anh.



“Mộ Huân tới rồi.”



Phùng Nghị tiến lên, vỗ vai anh và cười: “Anh, em không nói dối anh nhé, em đã bảo là anh không phải vội mà. Anh xem, chị dâu không sao cả, chẳng chỗ nào là không ổn cả.” Nói xong, anh ta lại chỉ vào Vu Sính Đình.



Phùng Mộ Huân vẫn còn mặc bộ quân phục huấn luyện cộc tay màu xanh đen, sau lưng đeo ba lô, da tay đã đen đi nhiều. Ánh mắt anh nhìn cô nóng như hai ngọn đuốc, đôi mắt sáng mà đẩy vẻ thâm trầm.



Hiện giờ, trên đầu Vu Sính Đình quấn đầy băng gạc, cổ tay cũng có, nhìn thoáng qua có vẻ rất tiều tụy. Hai người nhìn nhau, cảm giác như đã xa nhau rất lâu. Người mà mình ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện, Vu Sính Đình cảm thấy hai mắt cay cay, cô cúi đầu xụt xịt vài cái rồi mới miễn cưỡng cười với Phùng Mộ Huân, “Anh về rồi!”



Chỉ một câu nói như vậy đã đủ khiến mọi nỗi lo lắng trong anh tan biến. Lúc nhận được điện thoại, anh còn nghĩ cô bị nghiêm trọng lắm nên lập tức gọi điện thoại bảo Phùng Nghị đến bệnh viện. Chỉ vừa mới đây, anh nhận được lệnh của cấp trên dừng toàn bộ hoạt động lại, sau đó lúc nhận được điện thoại của Phùng Tranh Hiến thì anh mới biết nhà họ Vu xảy ra chuyện lớn như vậy.



Đợi mọi người giải tán, Phùng Mộ Huân liền nói với Liêu Hải Lâm: “Mẹ, mẹ về nghỉ đi, chuyện của bố mẹ cũng đừng lo lắng, đêm nay con ở đây với Sính Đình.”



Sau khi Liêu Hải Lâm ra về, Phùng Mộ Huân mới tháo ba lô đặt trên chiếc sô pha đơn ở bên cạnh, rồi ngồi xuống cạnh giường bệnh. Sắc mặt anh thấp thoáng lúc sáng lúc tối, anh nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, một câu cũng không nói. Lát sau, anh liền vào phòng vệ sinh.



Từ phòng vệ sinh ra, anh thấy cô cúi đầu lau nước mắt, động tác rất nhanh, vừa nghe thấy tiếng động lại vội vàng nghiêng đầu như không có gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Có điều, hành động trong nháy mắt đó đã bị anh nhìn thấy.




Lúc này, Phùng Mộ Huân mới mở miệng nói chuyện với cô: “Sao lại khóc?”, rồi cúi đầu nhìn vết thương trên người cô.



“Đau lắm à?”



“Vẫn ổn.” Vu Sính Đình cúi đầu khịt mũi một cái, dẫu sao cũng không thể nói là vì gặp được anh nên vui mừng phát khóc. Đáng tiếc, nước mắt lại cứ chảy không ngừng, cô vội vàng lau đi, che giấu vẻ quẫn bách của mình rồi lại tươi cười chuyển chủ đề: “Sao anh lại đen thế này!”



Phùng Mộ Huân không để tâm đến lời nói của cô, mà nghiêm mặt nói: “Anh mới ra ngoài có một chuyến mà em đã thành ra thế này rồi.”



Vu Sính Đình mấp máy môi giải thích: “Tại em lái xe không tập trung, cũng may không nghiêm trọng lắm, chỉ bị thương nhẹ thôi, thật sự không sao mà.”



Phùng Mộ Huân không nói nữa mà đưa mắt nhìn cô, thấy cô như vậy lại không đành nói nặng lời. Anh cau mày, sắc mặt tối lại, một lát sau mới thở dài một hơi.



Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Phùng Mộ Huân đứng dậy mở cửa thì thấy người đến là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, thư ký của Vu Hàn Sinh.



Thư ký chào Phùng Mộ Huân, “Chào anh.”, sau đó mới đến trước mặt Vu Sính Đình: “Giám đốc Vu, đây là hợp đồng cô muốn xem.”



Xem qua hợp đồng, Vu Sính Đình cảm kích nói: “Vất vả cho anh rồi, đường xa thế mà vẫn phải làm phiền anh đến đây.”




“Có gì đâu.”



Cô lên tinh thần, dùng hơn nửa tiếng đồng hồ để xem xong hết chỗ hợp đồng, kí xong mới đưa lại cho thư ký. Trong cô lúc này thật sự ra dáng người phụ nữ thành đạt.



Đợi thư ký đi, Phùng Mộ Huân nhìn cô bằng vẻ phức tạp, lời nói mang theo chút bực bội, “Công việc còn quan trọng hơn tính mạng à?”



“Cũng không thể nói thế được, đây là tâm huyết của bố, giờ bố không ra ngoài ngay được, hơn nửa em chẳng hiểu gì về ngành này cả nên phải học rất nhiều. Nói cho cùng thì em không được phép sợ hãi, như vậy thì những nhân viên kì cựu mới không bỏ công ty đi chứ.”



Khóe miệng anh hơi hạ xuống, anh cũng không phản bác lại lời cô nói.



Vu Sính Đình chủ động nắm lấy tay anh, cô có thể cảm nhận được lớp chai sần trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve rồi lại đan năm ngón vào những ngón tay anh, khẽ khàng nói: “Mộ Huân, anh về đột ngột thế này, liệu có bị phạt không?”



Thấy cô chủ động thân mật, sắc mặt anh mới dịu lại, hai mắt khép hờ, đôi mày cau lại. Anh đưa tay xoa mặt cô, độ ấm trong lòng bàn tay lan từ đôi mắt đến sống mũi, nhưng vẫn cẩn thận tránh vết thương trên trán cô, anh dịu dàng nói: “Không sao đâu, giờ anh tạm dừng lại hết hoạt động huấn luyện rồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh không về thì em làm sao bây giờ? Đợi một thời gian nữa, đến khi viện kiểm sát khởi tố rồi thì chuyện của bố hoàn toàn hết cách.”



Hôm đó, trong điện thoại, nghe cô gọi tên mình, anh còn tưởng chỉ là cô đột nhiên nhiệt huyết dâng trào.



Vu Sính Đình vẫn hơi lo lắng, “Liệu như thế có kéo cả anh và bố vào rắc rối không? Em chỉ sợ hai người sẽ gặp chuyện không hay, anh nhất định phải cẩn thận.”



Phùng Mộ Huân cười cười, tự tay chỉnh lại cúc áo của cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, nhà anh chẳng có vết đen gì để ủy ban kỷ luật kiểm tra cả. Lần này anh và bố cùng về là vì chuyện khác nữa, căn bản là nhiều người dính dáng lắm.”



Một lát sau, anh lại nói to hơn, “Nhưng mà em không phải lo, có anh ở đây rồi.” Giọng nói của anh dường như có một sức mạnh khiến người ta cảm thấy yên lòng, giọng nói đó như tiếng thì thầm bên tai cô vậy.



Ngay lúc này, trong lòng cô nảy sinh nỗi cảm động không nói thành lời, lại giống như có cảm giác sắp chết mà được cứu sống vậy.



Nói chuyện với Phùng Mộ Huân một lúc, đầu Vu Sính Đình lại hơi váng vất.



“Sao thế?” Thấy thần sắc cô có vẻ mệt mỏi, anh ân cần hỏi.



“Không sao đâu.” Sắc mặt Vu Sính Đình dịu xuống, đột nhiên cô nhướng người lại gần, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi anh như thể tự cho mình một nụ hôn chúc ngủ ngon, sau đó nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.



Phùng Mộ Huân thoáng run sợ vài giây, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng sinh ra nỗi xúc động không thể kiềm chế nổi. Anh không có ý định buông tha cho cô, cúi đầu vuốt tóc cô, chống hai tay xuống gối, đôi môi đi từ vầng trán qua sống mũi rồi xuống môi cô. Miết nhẹ ngón cái trên môi cô một lát, anh đột nhiên ngậm lấy môi cô, cảm nhận được sự hồi đáp của cô, anh lại càng chuyên chú hơn, thậm chí mút đầu lưỡi cô đến phát đau. Hai người chìm đắm trong nụ hôn này, như để nói lên hết nỗi nhớ nhung trong suốt những ngày qua.



Anh không dám chạm vào cô, chỉ cẩn thận hôn cô, lại sợ động phải vết thương của cô.



Chờ lâu như vậy, rốt cục cũng đến ngày hai người phá bỏ rào cản, ý hợp tâm đầu.