Tự Nguyện

Tự Nguyện - Chương 44




Phùng Mộ Huân nhướng người hôn lên cổ Vu Sính Đình rồi lại rụi vào gáy cô hít một hơi thật sâu, và nói: “Rất nhớ em.”



Quả thật anh rất nhớ cô. Gần đây bận rộn với việc giám sát tập luyện, quan hệ vợ chồng họ lại khiến anh phải phân đôi tâm trí. Chuyện trong đơn vị đã đủ khiến anh bận bù đầu, hơn nữa còn phải tiến hành diễn tập liên hợp, lần nào anh cũng đặt mục tiêu chiến thắng, về đến nhà lại không được Vu Sính Đình để ý. Vừa nghĩ đến vẻ xa cách của Vu Sính Đình, Phùng Mộ Huân lại bất giác cảm thấy bực dọc, nhưng anh chưa bao giờ biểu hiện ra mặt, anh mà không mát tính thì chỉ có cấp dưới chịu trận mà thôi.



Tối nay anh không biết có phải mình trúng tà hay không, nhìn cô xuống phòng khách, ngồi trước bàn ăn nhìn cô ăn hết bát mì anh nấu một cách ngon lành, anh cảm thấy ấm áp lạ thường. Đến bây giờ anh mới cảm thấy hai người chính thức là người một nhà.



Vu Sính Đình không nói gì, để mặc cho Phùng Mộ Huân ôm. Cô nhắm mắt suy nghĩ sâu xa, trong lòng thầm nghĩ tối nay cứ để mặc anh đi, coi như phóng túng bản thân một lần.



Trải qua khoảng thời gian này, cô hoài nghi không biết họ đã kết hôn hay chưa. Từ sáng đến khuya không thấy anh, tin nhắn hay điện thoại đều không nhận được, nhiều khi, cô biết được tin tức của Phùng Mộ Huân là thông qua Liêu Hải Lâm.



Kết hôn mấy tháng tới nay, nguyên nhân dẫn đến cãi cọ giữa họ đều là Hứa Diễn Thần, cô cố lý giải vài lần, phát hiện ra giữa hai người đôi khi không có cách nào giao tiếp được. Cô không chịu được cái tính chuyên quyền của anh, rõ ràng là anh sai trước, nhưng lần nào anh cũng già mồm cãi lý, hoàn toàn đứng ở vị trí cao cao tại thượng để chỉ trích cô, thậm chí uy hiếp cô. Ngay cả cuộc hôn nhân này cũng là do anh lừa cô, ép cô đến mức không chấp nhận không được.



Sau lúc ấy, Phùng Mộ Huân không có thêm hành động gì. Vu Sính Đình hơi cựa người thì phát hiện ra người ở phía sau chẳng có phản ứng gì. Hơi thở của Phùng Mộ Huân đều đều, anh úp mặt vào gáy cô, để lưng cô kề sát ngực anh, cô thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.



Dường như giữa hai người hình thành một sự ăn ý. Phùng Mộ Huân không làm gì cả, chỉ ôm cô ngủ cả đêm.



Bốn giờ sáng Phùng Mộ Huân đã dậy. Vì sáu giờ quân đoàn tiến hành tập luyện thực chiến ở vùng núi, anh là huấn luyện viên kiêm chỉ huy giám sát, vì vậy không thể không dậy sớm.



Anh nhè nhẹ bật đèn ngủ ở cạnh giường, đắp lại chăn cho Vu Sính Đình, mặc quần áo rồi cúi người hôn lên môi cô xong mới rời đi.



Sáng sớm, Vu Sính Đình rửa mặt xong, lúc xuống dưới nhà thì cô giúp việc đã làm xong bữa sáng.



Cô ăn xong bữa sáng, thẫn thờ ngồi cạnh bàn. Dường như cô giúp việc có thể nhìn ra nỗi hậm hực trong mắt cô, liền cười giải thích: “Sính Đình, Mộ Huân vừa gọi điện về, cậu ấy nói là phải đến đơn vị có việc, cũng không nói chính xác là khi nào về.”



Sắc mặt Vu Sính Đình trầm xuống, cô gật đầu và đáp: “Cháu cũng đoán là thế.”



Thứ Bảy, Vu Sính Đình đồng ý với Liêu Hải Lâm đến nhà hát quốc gia xem biểu diễn. Buổi biểu diễn lần này không giống với mấy lần trước. Trước đây đều là do đoàn ca múa tự biểu diễn, hoặc có thêm một vài đoàn khách đến biểu diễn, khán giả đa phần là các vị lãnh đạo quân khu. Hôm nay, không chỉ có lãnh đạo quân khu, mà còn có mấy vị phó cục trưởng của cục cảnh vệ, tham mưu trưởng, bộ trưởng và phó trưởng của cục đối ngoại, ngay cả bí thư Mạt và trung ủy Khúc Văn Thanh cũng tới xem.



Thư ký Mạt và Vu Hàn Sinh có quan hệ mật thiết, điều này thì Vu Sính Đình và Liêu Hải Lâm đã biết từ lâu. Mỗi lần Vu Hàn Sinh đấu thầu hoặc mở rộng địa sản đều được bí thư Mạt hỗ trợ.



Trước buổi biểu diễn, Liêu Hải Lâm đã sắp xếp xong liền dẫn Vu Sính Đình đi chào hỏi họ. Vừa tới, Khúc Văn Thanh đã nhìn Vu Sính Đình bằng ánh mắt sâu xa và cười nói: “Đây là con dâu lão Phùng nhỉ?” Vị thư ký đứng bên cạnh gật đầu, vậy mà Khúc Văn Thanh vẫn nhìn Vu Sính Đình không rời mắt, lại nói: “Đã lớn thế này rồi. Cháu lấy Mộ Huân, không biết bao nhiêu cô bé trong đoàn văn công này phải khóc thảm rồi.”





Vu Sính Đình cúi đầu cười và chào: “Bác Khúc.” Người tên Khúc Văn Thanh này, từ bé Vu Sính Đình đã từng gặp, sau này ông ta thăng chức cũng hiếm khi tới nhà họ Vu.



Ngồi xuống, thấy người ở phía trước, cô lại lễ phép chào: “Chú Mạt.” Bí thư Mạt gật đầu mỉm cười với cô, “Sính Đình, hôm nay Mộ Huân không đi với cháu à?”



Vu Sính Đình cười cười rồi mới nói: “Không ạ, công việc trong đơn vị anh ấy hình như đang rất nhiều.”



Bí thư Mạt lại nói: “Có thời gian gọi cả bố cháu đến, dù sao cũng là người một nhà mà, tụ tập đông mới vui chứ.”



Vu Sính Đình không hiểu tại sao bí thư Mạt lại đột nhiên nói như vậy, chỉ gật đầu tiếp ý của ông.




Điều mà Vu Sính Đình không ngờ là, bố chồng Phùng Tranh Hiến của cô cũng không đến xem, sau đó nghe Liêu Hải Lâm nói, Phùng Tranh Hiến phải đến phân khu khác tiến hành thị sát công việc. Vì buổi diễn tập liên hợp ba quân khu, Phùng Mộ Huân cũng không đến được. Mấy hôm nay, Phùng Mộ Huân có gọi điện cho Vu Sính Đình mấy lần, đa phần là nhân lúc rảnh rỗi. Anh phải giám sát cấp dưới ở vùng núi, ngày nào cũng làm việc hai mươi mấy tiếng đồng hồ, cách hai ba ngày mới được gọi điện thoại.



Việc thứ nhất Phùng Mộ Huân làm khi được dùng thiết bị liên lạc nội bộ là gọi điện cho Vu Sính Đình, nhưng chỉ nói qua loa vài câu, hơn nữa nhiều khi cô còn đang bận việc nên cũng không nói nhiều. Phùng Mộ Huân chỉ dặn vài câu liền vội vàng cúp điện thoại.



***



Mấy ngày gần đây, Vu Sính Đình có liên hệ với một công ty thám tử tư. Công ty đó đáp ứng yêu cầu của cô, cử ra một vị thám tử, chụp những bức ảnh của Vu Hàn Sinh. Một tuần sau, đối phương gọi điện cho cô.



Hôm nay, Vu Sính Đình sắp xếp một thời gian cụ thể, tan ca, cô lái xe đến phòng trà gặp vị thám tử tư kia.



Tới nơi, phát hiện ra người đàn ông mặc áo khoác xám, đầu đội mũ, cô liền tiến tới và ngồi xuống, “Tôi là người anh đã liên lạc.”



Đối phương im lặng, đưa mắt nhìn cô một cái rồi rút từ trong túi ra một phong bao màu vàng.



Không nghi ngờ gì nữa, bên trong là ảnh chụp. Cô xé miệng túi, rút ảnh bên trong ra xem, người trong ảnh đều là Vu Hàn Sinh và thằng bé xuất hiện vào buổi trưa hôm ấy. Còn có cả ảnh hai người đi ăn ở một nhà hàng cao cấp. Điều kỳ lạ là, lần nào ông cũng mang ánh mắt căng thẳng lên chiếc Mercedes Benz màu đen, sau đó xe về tới một ngôi nhà trong tiểu khu Triều Dương. Đến công ty, Vu Hàn Sinh lại đổi sang chiếc xe của mình rồi về nhà.



Cô cảm thấy cách này của bố quá cẩn thận, bởi buổi sáng theo thường lệ thì đi làm, chiều về lại bằng chiếc xe quen thuộc. Lúc đi không để tái xe mọi khi của mình lái, về nhà lại gọi cậu tài xế cũ đưa về. Việc này hẳn là do chột dạ, nên không muốn để người khác biết.



Xem đến đó, Vu Sính Đình nhíu chặt mày, lật từng tấm ảnh một. Đáng kinh hãi nhất là bức ảnh cuối cùng, trong ảnh là một người phụ nữ xa lạ, cô ta dắt tay thằng bé lên chiếc Mercedes Benz đen, Vu Hàn Sinh đứng cạnh mở cửa xe.




Lúc này, người đàn ông ngồi đối diện chỉ vào bức ảnh và giải thích: “Lần cuối cùng là ông ta và người phụ nữ này cùng nhau đi đón thằng bé tan học. Phải rồi, địa chỉ, tôi cũng đã tra ra.” Nói xong, người đàn ông lấy ra một mẩu giấy và đưa cho cô.



Vu Sính Đình tiếp tục hỏi: “Anh có nghe thấy họ nói chuyện với nhau không, hoặc là thằng bé gọi ông ấy là gì?”



“Chuyện này thì tôi không rõ, khoảng cách xa quá.”



Bỗng nhiên, sắc mặt Vu Sính Đình xám lại, cô nhận lấy mẩu giấy, siết chặt tấm ảnh trong tay, trong lòng chợt có cảm giác uất ức vô cùng.



Đối phương đưa mắt nhìn cô và hỏi thử: “Có muốn tìm tục theo dõi không?”



Vu Sính Đình khôi phục thần sắc, cười cười: “Tạm thời không cần, cảm ơn. Thế này là đủ rồi, tiền thì tôi đã chuyển đến tài khoản của anh rồi, anh kiểm tra nhé.”



Dọc đường đi, Vu Sính Đình lái xe trong trạng thái hoảng hốt, suýt chút nữa vượt đèn đỏ. Về đến nhà, cô chào giúp việc rồi nằm thườn xuống ghế sô pha, nhắm mắt chốc lát. Nhưng ngay lập tức, cô rơi vào nỗi khủng hoảng. Thân thế của thằng bé đó không thể không khiến cô hoài nghi, nếu là họ hàng nhà mình, hẳn là cô đã phải gặp qua. Hơn nữa, Vu Hàn Sinh lại không phải là người ân cần như vậy, không thể tan làm sớm rồi đi đón một thằng bé không có quan hệ thân thiết, mà lại chẳng phải trốn tránh cẩn thận như vậy.



Trừ con riêng ra, cô thật sự không thể nghĩ ra loại thân phận nào khác. Qua điện thoại, cô đã từng ám chỉ chuyện này với Liêu Hải Lâm, nhưng hình như mẹ cô chẳng biết gì, bình thường có chuyện gì, Vu Hàn Sinh đều nói với bà cơ mà. Trong mắt cô, Vu Hàn Sinh là một người bố hiền từ, đối với Liêu Hải Lâm lại càng là một người chồng có trách nhiệm. Ông và mẹ cô đã cùng nhau trải qua bao nhiêu năm khó khăn, cô không tin thằng bé đó và bố cô có quan hệ huyết thông, nhưng những dấu hiệu kỳ lạ thật sự khiến cô buộc phải hoài nghi.



Vu Sính Đình cầm tập ảnh chụp trầm ngâm một lát, càng nghĩ càng mông lung. Cô chưa từng nghe Liêu Hải Lâm kể một chuyện không hay nào về Vu Hàn Sinh, bà đã nỗ lực vì gia đình rất nhiều, dựa vào tính cách của bà, nếu biết Vu Hàn Sinh làm việc này sau lưng mình, cho dù thằng bé kia không có quan hệ gì với ông thì Liêu Hải Lâm cũng sẽ không dễ dàng cho qua.



Cô nhắm mắt trầm tư nằm trên sô pha, vừa lúc Phùng Mộ Huân trở về.




Vu Sính Đình giật mình ngồi dậy, kéo khóa túi xách lại, ánh mắt hoảng hốt nhìn anh: “Về rồi à?”



“Ừ.” Phùng Mộ Huân đáp, cảm giác cô có gì đó là lạ nhưng vẫn không hỏi.



Đến tối, sắc mặt cô vẫn rất tệ, chỉ ăn vài miếng cơm rồi lại dựa vào ghế trầm ngâm. Cô cầm điện thoại, nhìn đi nhìn lại một dãy số nhưng mãi vẫn không gọi.



Phùng Mộ Huân rót cho cô một cốc nước, giọng nói ân cần: “Sao thế? Sao sắc mặt khó coi thế này?”



Vu Sính Đình nhận lấy cốc nước trong tay anh, uống vài ngụm. Cô không dám nói cho Phùng Mộ Huân về phỏng đoán của mình đối với chuyện của Vu Hàn Sinh. Chưa nói đến việc đàn ông có cái nhìn rất thoáng với chuyện lạc lối của đàn ông, trước khi cô chưa nghe Vu Hàn Sinh chính miệng thừa nhận, cô sẽ giấu thật kỹ. Chỉ sợ, nếu kết quả đúng như mình đoán, cô sẽ thật sự sợ hãi.




Một lúc lâu sau, cô rũ mắt, đột nhiên thốt ra một câu kỳ lạ: “Phùng Mộ Huân, nếu một ngày nào đó anh có người khác ở bên ngoài, hoặc là thích một ai đó, nhất định phải nói sớm cho em biết, đừng giấu em.”



Phùng Mộ Huân bị lời nói lạ thường này làm cho kinh ngạc. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nhìn cái kiểu muốn nói lại thôi, rõ ràng lời đó là lời cảnh cáo dành cho anh.



Anh nhíu mày đáp: “Em đừng nghĩ lung tung.”



“Phùng Mộ Huân, em nói thật đấy.” Sắc mặt Vu Sính Đình tái đi, năm ngón tay nắm chặt như đang cố chịu đựng nỗi đau nào đó. Phùng Mộ Huân thấy thế thì không hỏi cô nguyên do nữa.



Nghe cô nghiêm túc nói, anh mỉm cười. Anh có thể nghĩ đây là tín hiệu cho thấy cô bắt đầu quan tâm đến mình không?



Yên lặng vài giây, anh nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa rồi lại lảng sang chuyện khác: “Có muốn nghe chuyện của bố mẹ anh không?” Một lát sau, anh nói tiếp: “Bố mẹ anh bắt đầu chuyện tình từ những năm sáu bảy mươi.”



Mới nghĩ đến đó, dòng suy tư của anh đã như nhẹ nhàng trôi đi rất xa.



“Mẹ anh lấy bố anh từ lúc mới có mười mấy tuổi, từ lúc Văn Cách đến lúc sửa sai, khi đó có rất nhiều cặp vợ chồng tố giác nhau, đem những lời nói bên gối của đối phương ra để tố cáo, cầm cự để bảo vệ mình. Nhưng chuyện này không hề xảy ra với bố mẹ anh, hai người họ vẫn luôn chia sẻ hoạn nạn với nhau. Lúc mẹ anh nằm trên giường bệnh, bố anh còn đang làm nhiệm vụ, sau này biết bà không sống được bao nhiêu ngày nữa thì cấp trên mới chính thức phê duyệt cho bố anh về nghỉ phép. Ở bệnh viện, bố anh không rời mẹ bước nào, lúc đó anh mới bảy tuổi, còn có anh trai, cả nhà anh gần như ở luôn trong bệnh viện. Anh nhớ mãi chuyện này này, có một lần, anh tỉnh lại giữa đêm, thấy bố đang ngồi cạnh giường bệnh ôm mặt khóc.”



Nói tới đây, Phùng Mộ Huân hơi nhíu mày. Ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, dường như đang thuật lại một chuyện quá đỗi bình thường.



Vu Sính Đình nhìn anh, trong mắt có vẻ phức tạp khó hiểu. Cô từng nghe Vu Hàn Sinh nói, mẹ Phùng Mộ Huân qua đời sớm, nhưng không nghĩ là từ khi anh còn nhỏ như vậy.



Anh tiếp tục nói: “Sau khi mẹ anh mất, bố anh quyết không tái giá. Bất kể mọi người khuyên thế nào, thậm chí có vị lãnh đạo quân khu ép ông ấy đi bước nữa, ông ấy cũng không nghe. Ông ấy nói, đời này có mẹ anh là đã đủ rồi.”



Dừng chốc lát, ánh mắt anh trầm xuống, anh cũng không kể nữa.



“Điểm Điểm.” Phùng Mộ Huân khẽ gọi, bỏ tay trong túi quần ra, đặt lên đầu gối.



Chốc lát, anh thu lại vẻ trầm lặng trong ánh mắt, dịu dàng nhìn cô, “Anh kể chuyện này với em, không phải muốn em đồng cảm hay xúc động. Con người anh không biết nói lời hoa mỹ, anh chỉ muốn nói là, anh giống bố anh, phàm là chuyện anh chấp nhất, sẽ không dễ dàng thay đổi.”