Tự Nguyện

Tự Nguyện - Chương 42




Vu Sính Đình nghi hoặc nhìn viên tài xế trước mặt, ngỡ ngàng đến nỗi không nói được câu nào. Cô không ngờ Phùng Mộ Huân lại sai người theo dõi mình, còn chờ cô nói chuyện với Quan Hân Nhiên xong, đợi cô xuống lầu rồi đón về.



Im lặng một lúc, thấy Quan Hân Nhiên cũng có vẻ ngạc nhiên, cô không muốn làm mất mặt Phùng Mộ Huân nên giải thích với Quan Hân Nhiên, “Xin lỗi nhé, tôi vừa nhắn tin cho chồng tôi là tôi đang ở đây, không ngờ anh ấy lại cử tài xế đến thật. Vậy thì tôi về trước đây, tạm biệt.”



Nói với Quan Hân Nhiên xong, Vu Sính Đình lên xe, dựa vào ghế ngồi rồi lạnh lùng chất vấn người lái xe: “Rốt cuộc là Phùng Nghị hay Phùng Mộ Huân sai anh theo dõi tôi?”



Người tài xế bình tĩnh giải thích: “Phùng tiên sinh cũng chỉ là lo cho cô thôi.”



Vu Sính Đình cười lạnh một tiếng, bất đắc dĩ xua tay: “Thôi, dù sao cũng thế cả thôi.”



Hai hôm nay Phùng Mộ Huân chủ động làm hòa, quan hệ giữa cô và anh đã tốt hơn, cô cũng không phải người không biết tốt xấu, không muốn làm anh mất thể diện.



Đến giờ Vu Sính Đình lại phát hiện ra, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã khiến cô rất mệt mỏi. Thậm chí cô còn thuyết phục chính mình, chuyện của Hứa Diễn Thần không thể hoàn toàn đổ cho Phùng Mộ Huân được, bởi chuyện cũng xảy ra rồi, nhưng Phùng Mộ Huân làm nhiều việc khiến cô khó có thể chấp nhận được.



Về đến nhà, Phùng Mộ Huân ở luôn trong phòng làm việc sửa tài liệu. Vu Sính Đình gõ cửa một cái rồi đẩy cửa phòng ra.



Dường như Phùng Mộ Huân đang chờ cô, anh bình tĩnh đặt tập tài liệu xuống, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, vẻ mặt ôn hòa: “Về rồi à?”



Vu Sính Đình vừa mở miệng đã chất vấn: “Anh theo dõi tôi?”



Phùng Mộ Huân thong dong kéo ngăn bàn lại, “Anh thấy em có vẻ bối rối mà cũng không lái xe đi, nên bảo cậu ta tiện đường đón em.”



“Đón tôi? Phùng Mộ Huân, rõ ràng là anh bảo anh ta theo dõi tôi. Từ sân bay về đến Tứ Hoàn, thế có mệt không? Tôi chỉ đi tiễn một người bạn thôi, vậy mà anh phải sai người theo dõi tôi, có phải sau này tôi đi làm rồi anh sẽ cho người giám sát hai tư trên hai tư? Chúng ta đã kết hôn rồi, tôi có thể phản bội anh chạy theo người khác à?”



Phùng Mộ Huân cảm nhận được sự tức giận của cô, vẻ lạnh nhạt trên mặt vẫn chưa tan, anh mỉm cười, kiên nhẫn nói: “Điểm Điểm, đó đã là giới hạn của anh rồi, có biết nếu anh phát hiện ra em và Hứa Diễn Thần hoặc bạn bè cậu ta còn qua lại, anh sẽ làm gì không?”





Nói tới đây, anh khẽ cười với cô, có điều, nụ cười này lại khiến Vu Sính Đình rợn tóc gáy, “Đáng tiếc, cậu ta không còn cơ hội rồi. Cậu ta cũng khá đấy, trước khi đi còn không quên gọi em đến chỗ ở cũ, cho em hoài niệm kỉ niệm sáu năm trước. Căn hộ đó là tâm huyết của hai người trong sáu năm phải không? Anh không ngăn cản em đi, trái lại, còn cho em đủ thời gian, chờ em xuống lầu rồi mới để tài xế đưa em về. Chẳng lẽ thế cũng là sai?”



“Thì ra chuyện gì anh cũng biết, anh biết đó là nhà Hứa Diễn Thần mua.” Nói đến đây, cô gật đầu lẩm bẩm, “Đáng ra tôi nên biết, anh muốn đối phó với anh ấy nên đã tìm hiểu về anh ấy từ lâu rồi. Chuyện Hứa Diễn Thần và Ngụy Tử đi Thâm Quyến lần này, chắc cũng là do anh làm nhỉ?”



Phùng Mộ Huân không nói gì, không phủ nhận. Đột nhiên, anh đưa mắt nhìn cô, giải thích: “Đây coi như là anh bồi thường cho cậu ta, anh thừa nhận chuyện công ty cậu ta thua lỗ là do anh làm, nhưng không thể phủ nhận là cậu ta rất có tài, đến đó có thể phát triển hơn. Vẹn cả đôi đường.” Anh cảm thấy như vậy là thích hợp nhất, để Hứa Diễn Thần và bạn bè anh ta ra xa, như vậy cô sẽ không bị làm phiền nữa.



“Phùng Mộ Huân, chẳng lẽ anh không thấy là đến giờ tôi vẫn áy náy với anh ấy sao? Lúc trước là do tôi và anh ấy yêu nhau nên anh mới làm cho anh ấy thảm như bây giờ, nhất định phải khiến tôi dằn vặt anh mới cam tâm sao? Hồi đó, nếu tôi không đánh rơi bản thiết kế của anh ấy trên xe anh, anh làm thế nào mà để Phùng Nghị liên hệ với anh ấy được, đào cho anh ấy cái hố sâu hoắm, thậm chí còn ba lần bảy lượt gài bẫy anh ấy? Anh có biết là lúc Quan Hân Nhiên chỉ trích tôi, tôi không phản bác nổi một câu nào không? Lần này tôi đi tiễn anh ấy đơn giản là từ sự áy náy, không có ý khác.”




Phùng Mộ Huân nghe cô nói, sắc mặt liền trầm xuống, cuối cùng, anh dựa vào thành ghế, giọng điệu hờ hững: “Em không phải thấy áy náy với cậu ta, có chuyện gì đều là do anh làm.”



Lời Vu Sính Đình định nói vừa ra đến cửa miệng thì anh lại đột ngột đứng dậy, nhìn cô chằm chằm và hỏi vặn lại: “Hơn nữa, em có dám nói là ngoài đi tiễn cậu ta, em thật sự không có cảm tình khác không?”



Anh nhìn cô, đôi mắt sáng rực thu hết những thay đổi nhỏ nhất của cô.



Thấy cô không trả lời, lòng Phùng Mộ Huân như bị đâm một nhát hung hãn, anh tóm lấy hai vai cô, cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt, nụ hôn sâu, mang theo ham muốn chiếm hữu như thể định rút cạn hơi thở của cô vậy.



Rời khỏi môi cô, anh lạnh lùng đến gần cô, hơi thở nguy hiểm tràn ra. Vu Sính Đình né tránh nhưng lại bị anh ghìm chặt thắt lưng, ép cô phải nhìn mình. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của cô rồi nhỏ giọng nói: “Lần nào cũng cãi nhau với anh vì Hứa Diễn Thần, anh là chồng em, như vậy là quá bao dung với em rồi, em nên nghe anh, đừng cố chọc giận an, anh không muốn nghe thấy ba chữ Hứa Diễn Thần nữa.”



Nói xong, anh buông cô ra, lầm lì đi ra khỏi phòng.



***



Thời gian nghỉ phép hết, Phùng Mộ Huân về đơn vị sớm một ngày, Vu Sính Đình cũng bắt đầu chính thức đi làm lại. Ngoài sếp lớn ra thì không người đồng nghiệp nào của cô biết lý do cô xin nghỉ phép. Bởi Liêu Hải Lâm từng yêu cầu không rêu rao phô trương chuyện kết hôn với Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình không báo cho đồng nghiệp biết, nên lần này quay lại cũng không muốn nói rõ chuyện mình đã kết hôn.




Cứ vậy mà đã nửa tháng trôi qua, lâu ngày không gặp Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình dường như đã quen với cuộc sống như vậy.



Tranh thủ lúc cô tan làm, Liêu Hải Lâm đến khu biệt thự đưa canh cho cô, nhìn cô uống hết bát canh mới yên tâm.



Liêu Hải Lâm mang cặp lồng đựng canh vào bếp rửa, rồi lại bỏ những đồ ăn Vu Sính Đình thích vào tủ lạnh, sau đó dặn dò: “Giúp việc ở đây làm sao mà biết được sở thích của con. Con đấy, tám chín phần là tùy tiện, nhìn con gầy hẳn đi mà xem, mẹ lo đấy nhé, gần đây lại chẳng hay về nhà gì cả. Đúng là con gái gả đi như bát nước đổ, cứ để mẹ phải trách.”



Vu Sính Đình nghe mà dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ nói gì thế.”



“Điểm Điểm, con nói thật cho mẹ biết, lần trước Hứa Diễn Thần đến làm loạn, con có cãi nhau với Mộ Huân không?”



Vu Sính Đình gần như lắc đầu luôn mà không cần nghĩ, “Không ạ.”



Liêu Hải Lâm nhìn cô không chớp mắt: “Con đừng có giấu mẹ.”



Vì không muốn Liêu Hải Lâm lo lắng, Vu Sính Đình liền kéo tay bà, nửa thật nửa đùa nói: “Thật sự không mà, anh ấy rất tốt với con, chỉ là sau đấy có lạnh nhạt một chút, nhưng cũng không có gì, rồi bọn con về quân khu thăm bố chồng, cô anh ấy có kéo con vào phòng hỏi chuyện hôm đám cưới, anh ấy còn nói đỡ cho con ý chứ.”




Liêu Hải Lâm nghe thấy vậy mới yên tâm gật đầu: “Hai đứa yên ổn là tốt rồi. Chỉ cần con và Mộ Huân không có vấn đề gì lớn, mẹ với bố con yên tâm rồi.”



Lúc này, nhắc tới Vu Hàn Sinh, Vu Sính Đình lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ở sân bay hôm đó, liền hoài nghi hỏi: “Mẹ, dạo này bố có hay đi công tác hay đi đâu không?”



“Không, bố con vẫn về nhà đúng giờ mà. Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”



Cô thu hồi ánh mắt bất an lại, hậm hực nói: “Không có gì ạ, con chỉ thuận miệng hỏi thôi.”




***



Gần đây, thời gian Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình ở bên nhau không nhiều. Cùng sống dưới một mái nhà, nhưng một ngày không gặp nhau được mấy lần, sáng sớm thức dậy không gặp, tối vẫn ngủ riêng phòng. Phùng Mộ Huân vẫn dậy từ năm giờ theo thói quen, đôi khi anh ngủ lại đơn vị, lúc về nhà cũng đã là đêm khuya, Vu Sính Đình đã đi ngủ từ lâu rồi.



Tối nay Phùng Mộ Huân cố gắng về sớm, nhưng chưa kịp gặp Vu Sính Đình thì đã nhận được điện thoại của Từ Tố, nói Phùng Nghị xảy ra chuyện.



Anh vừa tới phòng bao riêng đã thấy Phùng Nghị nói linh tinh, chắc do say rượu: “Mẹ em không cho em với cô ấy yêu nhau, em cứ thích cô ấy đấy, em thích cái miệng độc địa của cô ấy, cái tính ngang bướng, không phải, chỗ nào cũng thích. Người mẫu thì làm sao, người ta có vóc dáng đẹp, tư cách đứng đắn, có gì không được? Sao cô ấy lại là người không đứng đắn được chứ, còn chưa kể công ty Kình Kỷ kia là của anh trai cô ấy nhé, bọn họ dám dựa vào cái gì mà quản em?”



Phùng Mộ Huân nghe anh ta lẩm bẩm hết câu rồi mới bình tĩnh giật chai rượu lại. Qua Từ Tố anh mới biết, Phùng Nghị và Tiền Bội Bội mới chia tay. Người nhà cực lực phản đối họ đã đành, Phùng Nghị mới cãi vài câu đã bị bố anh ta cho thôi chức.



“Phùng Nghị, đôi khi không ỷ vào tính tình mà làm loạn được, rồi người chịu khổ vẫn là cậu thôi, cô cũng chỉ vì lo cho cậu thôi mà.” Phùng Mộ Huân muốn cho anh ta biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, để anh ta nắm được quyền khống chế trong tay đã rồi chuyện khác tính sau.



Vậy mà Phùng Nghị nghe xong liền lảo đảo đứng dậy, chỉ vào anh, khẩu khí không kiêng dè: “Thôi đi, anh, vấn đề của anh còn chưa giải quyết nổi mà lại còn đi quản chuyện của em. Em nói cho anh nghe, anh, nói dễ nghe thì anh là kẻ si tình, còn nói khó nghe ý, anh là một thằng điên. Tự dưng lao đầu vào một ván cược, kể cả có kết hôn được rồi thì vẫn cứ lỗ, hao tổn tâm sức để cưới về một người không yêu mình, còn không biết nghe lời. Mà anh lại còn giữ người ta như bảo bối ý, người ta xoay anh vòng vòng cũng đành chịu thôi, nhìn anh bây giờ xem có bị ngược đến phát điên rồi không. Anh bị cô ta ngược đến phát điên rồi, thế mà còn lôi bọn em cùng điên theo anh! Em thật không hiểu, người đó có gì tốt cơ chứ, so với cô ta thì còn ối người đẹp hơn nhiều. Suy cho cùng, cô ta đang đùa giỡn anh, anh biết chưa!”



Phùng Nghị còn chưa dứt lời đã khiến Phùng Mộ Huân nổi giận. Từ lúc kết hôn đến giờ, anh và Vu Sính Đình vẫn còn đang chiến tranh lạnh, tâm trạng đã vốn tồi tệ rồi. Về đơn vị, tâm trạng không thoải mái nên anh hạ lệnh rất độc với mấy anh lính trong giờ huấn luyện, hằng ngày đi sớm về muộn, thời gian ở chung với cô cũng không có, giờ nghe Phùng Nghị nói vậy thì anh liền tung cước đạp Phùng Nghị một phát. “Phịch!”- một tiếng, Phùng Nghị quỳ rạp xuống đất, anh lại xông lên quặt hai tay anh ta ra sau lưng.



Phùng Nghị càng giãy giụa, Phùng Mộ Huân càng siết chặt tay, cho tới khi có tiếng khấc một cái, Phùng Nghị gào thét lên: “Ai ôi, anh, em nói sai rồi được chưa?”



Từ Tố đứng bên cạnh không hề lại gần khuyên can. Thân thủ của Phùng Mộ Huân vốn có tiếng lợi hại trong số mấy anh em họ, bình thường tính tình trầm ổn nên ít khi nổi giận, hôm nay nổ cơn thịnh nộ như vậy, anh ta đành trơ mắt nhìn chứ không dám khuyên gì.



Đợi Phùng Nghị í éo xin tha, Phùng Mộ Huân mới buông tay, tóm cổ áo anh ta và cảnh cáo: “Cô ấy là vợ tôi, cũng là chị dâu cậu, cậu mà còn nói cô ấy như vậy thì đừng gọi tôi là anh!”