Tự Nguyện

Tự Nguyện - Chương 31




Hôm nay, Phùng Mộ Huân đích thân đưa Vu Sính Đình đến đơn vị. Vu Sính Đình thấy thần sắc anh hôm nay là lạ, chẳng hiểu là vì nguyên do gì.



Đến đơn vị, Phùng Mộ Huân đưa cô vào trung tâm huấn luyện sĩ quan.



Trước khi lên tầng, Phùng Mộ Huân dặn: “Em ở đây chờ anh nhé, anh lên phòng làm việc một cái rồi xuống ngay.”



Phùng Mộ Huân lên tầng một lúc lâu vẫn chưa xuống. Vu Sính Đình phải đợi ở sân tập hơn mười phút, không nhịn được, cô liền đi lên trên tìm anh. Lên đến tầng bốn, cô đột nhiên dừng bước bám vào lan can, nhìn về phía xa, thấy có không ít binh sĩ đang tập luyện.



Một tiếng còi vang lên, hai trăm người lập tức tập hợp tạo thành một đội hình thẳng hàng, mỗi người đều cầm một bông hồng trong tay. Đứng đầu hàng, chỉ huy nén cười, lớn tiếng hô: “Tất cả nghe khẩu lệnh, nghỉ, nghiêm, đằng sau quay!”



Toàn thể binh sĩ quay về phía Vu Sính Đình, đồng thanh hô: “Chào chị dâu!”



Vu Sính Đình đứng ở trên, cảm thấy sống lưng cứng ngắc. Cô còn tưởng mình nghe nhầm, vậy mà viên sĩ quan chỉ huy lại đi về phía trước vài bước, giơ còi, huýt một tiếng, tất cả binh sĩ đồng thanh hô lên với cô: “Chị dâu, gả cho thủ trưởng chúng em được không ạ?”



Thấy cô không trả lời, mọi người lại đồng thanh hô thêm lần nữa: “Chị dâu, gả cho thủ trưởng chúng em được không ạ?”



Vu Sính Đình đỏ mặt, cúi đầu không dám đáp lời.



Không biết Phùng Mộ Huân đã xuất hiện giữa đám người thế nào, anh mặc một bộ quân phục nghiêm trang, anh tuấn phi phàm, ngửa đầu nhìn cô và cười: “Còn không xuống đi.”



Vu Sính Đình đứng yên tại chỗ, thở mạnh một hơi. Cô vỗ vỗ ngực ổn định tinh thần rồi vịn vào lan can đi xuống, mỗi bước đều vô cùng nặng, gần như là tập tễnh mà bước ra sân tập. Cô căng thẳng đến nỗi ngạt thở mất.



Nhóm lính ở trên đột nhiên tách rộng đội hình, Phùng Mộ Huân đi ra từ giữa. Cách đó không xa, cô nhìn thấy Phùng Mộ Huân ôm một bó hoa hồng, tiếp đất bằng đôi giày da khỏe khoắn, chậm rãi đi về phía cô. Anh quỳ một gối xuống, giơ chiếc nhẫn kim cương lên. Màn cầu hôn bất thình lình này khiến cô suýt nữa không chống đỡ nổi.



Một tràng vỗ tay vang lên ầm ầm.



Phùng Mộ Huân trịnh trọng nói: “Điểm Điểm, lấy anh đi, có được không?”



Phùng Mộ Huân không nói nhiều lời khiến cô phải rơi lệ, mà đi thẳng vào vấn đề là muốn cầu hôn cô. Phương thức này và tính cách của anh thật sự không khác nhau là mấy.



Cả doanh trại có gần hai trăm người đang chứng kiến màn cầu hôn của Phùng Mộ Huân. Có thể nói, Vu Sính Đình chưa từng gặp một cảnh tượng nào hoành tráng như vậy, đến giờ vẫn còn vô cùng căng thẳng. Ngay lúc này, thậm chí cô còn cảm thấy như mình đang đứng giữa một mớ hỗn loạn, trống ngực dồn liên hồi. Cô không thể làm gì hơn là nắm chặt ống tay áo, khuôn mặt đỏ hồng, gần như theo tiềm thức, cô gật đầu nói: “Được.”



Lúc này, mọi người vừa vỗ tay vừa reo hò chúc mừng.





Vu Sính Đình nắm chặt tay lại, nhìn Phùng Mộ Huân mà không nói gì nữa.



Phùng Mộ Huân cười với cô, nắm chặt bàn tay cô rồi thong thả mở lòng bàn tay cô ra. Anh đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.



Vu Sính Đình xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng. Ngay phút này, trong lòng Phùng Mộ Huân dâng lên cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Anh còn nhớ cảnh Hứa Diễn Thần cầu hôn Vu Sính Đình trên quảng trường, khác với ngày hôm nay ở chỗ, khi đó cô cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, còn bây giờ, ngoài miệng cô không chút do dự đồng ý, nhưng trong lòng lại căng thẳng đến mức không dám nhìn anh.



Đeo nhẫn xong, hai người ôm nhau thật chặt. Phùng Mộ Huân kiềm chế tâm tình của mình, ôm cô mãi không buông. Dưới sự ủng hộ của mọi người, Phùng Mộ Huân đã hoàn thành nghi thức cầu hôn khó quên.



Đời này Vu Sính Đình nhận lời cầu hôn của hai người, một là Hứa Diễn Thần, người kia là Phùng Mộ Huân. Đáng tiếc, người trước vì rất nhiều nguyên nhân nên không thể đi đến cuối cùng với cô. Hôm nay, cô nhìn Phùng Mộ Huân, nhìn anh cầu hôn với mình, trong lòng lại có một nỗi xúc động không thể nói thành lời.



Lời cầu hôn của Hứa Diễn Thần đem đến cảm xúc như đưa tay vén mây là thấy trăng, đó cũng là kết quả cho quan hệ bao nhiêu năm của họ; nhưng với Phùng Mộ Huân, trước vốn không rung động, nhưng rồi một nỗi xúc động lại chợt ùa đến mà không thể kìm hãm được, quả thật cô đã bị tấm chân tình của anh cảm phục.



Có lẽ tình cảm vốn là một nỗi xúc động ngoài kế hoạch. Dường như nó đến vào chính thời khắc trái tim được chạm đến, những chuyện tiếp theo cứ thế mà đến chứ chẳng có tiếng báo hiệu nào cả.



***



Sau đó, hai người cứ có thời gian lại quấn lấy nhau. Sau khi Vu Sính Đình kiểm tra sức khỏe, Phùng Mộ Huân lập tức nộp báo cáo kết hôn, chỉ một tuần đã được phê duyệt, đợi giấy kiểm tra chính trị được nộp là có giấy giới thiệu kết hôn. Mọi chuyện gần như đã giải quyết xong, hai nhà đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự. (Đoạn này tớ vô cùng mơ hồ =.=)



Sĩ quan cấp trên vừa nghe nói con trai tham mưu trưởng sắp kết hôn còn sốt ruột hơn cả Phùng Mộ Huân.



Người vui vẻ nhất có lẽ là Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh. Nhận được điện thoại của Phùng Tranh Hiến mời hai người đến bàn chuyện kết hôn của con gái, hai người vui đến nỗi cười toe toét.



Cô vừa về nhà, Liêu Hải Lâm đã nghiêm túc hỏi: “Điểm Điểm, giờ con đã nghĩ kĩ chưa? Con đừng có nói đùa với mẹ nhé, mẹ thông báo với tất cả họ hàng rồi đấy.”



Liêu Hải Lâm lo như vậy là bởi, trước kia có khuyên Vu Sính Đình thế nào cũng không được, mà giờ đột nhiên lại đồng ý kết hôn. Dường như bà sợ con gái đổi ý nên phải xác nhận lại lần nữa.



Vu Sính Đình không chút do dự liền gật đầu: “Vầng, con nghĩ kĩ rồi.” Hơn nữa, cô đã đồng ý với Phùng Mộ Huân rồi, sao mà đổi ý được chứ.



“Mẹ, bọn con chỉ định đăng ký trước thôi, còn...”



Vu Sính Đình còn chưa nói hết, Liêu Hải Lâm đã cười: “Chuyện khác con không phải lo, cuối cùng thì con bé này cũng thông suốt rồi, để lâu như vậy làm bác Phùng sốt ruột lắm rồi, người ta còn chờ bế cháu nữa đấy. Đám cưới thì để tháng sau đi, con cũng biết mà, với thân phận của Mộ Huân thì không thể làm to quá, cái gì giản lược thì giản lược, nếu không sẽ có người nói này nói nọ. Đương nhiên đây là chủ ý của mẹ với bác Phùng.”




Ý của Liêu Hải Lâm là những người không quan trọng thì không cần mời.



Vu Sính Đình không can thiệp vào chuyện này, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ. Đột nhiên cô cảm thấy từ lúc cô và Phùng Mộ Huân quen nhau đến khi yêu nhau, rồi tới lúc kết hôn, mọi chuyện gần như phát triển quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.



Thứ Ba, Vu Sính Đình đặc biệt xin tổ trưởng cho nghỉ một ngày, Phùng Mộ Huân lái xe đón cô đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Lúc hai người cầm giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ trên tay, Phùng Mộ Huân có cảm giác như đang mơ vậy.



Vu Sính Đình vốn không có ý định đăng ký sớm, nhưng thấy Phùng Mộ Huân kích động đến nỗi không chờ được, nài cô đến cục dân chính, cô không muốn làm anh mất hứng nên đồng ý làm mọi chuyện theo trình tự anh sắp xếp.



Anh đã đối với cô tốt như vậy, cô còn phải do dự gì nữa.



Dọc đường về, tâm trạng của Phùng Mộ Huân phải dùng hai từ “kích động” để hình dung. Ngay cả lúc lái xe, khóe miệng anh vẫn không mất đi ý cười. Dừng đèn đỏ, anh giẫm mạnh chân phanh, nắm chặt tay Vu Sính Đình, nghiêng đầu gọi cô: “Bà xã.” Lúc này, đáy mắt anh vẫn ngập tràn ý cười.



Cô cúi đầu cười, chủ động nắm tay anh và nói: “Anh tập trung lái xe đi.”



Cứ có thời gian, Vu Sính Đình lại đến đơn vị anh. Lúc hai người ở bên nhau, phần lớn thời gian là để đọc sách. Gần đây cô rất thích mấy cuốn lý luận quân sự trong phòng làm việc của anh, có chỗ nào không hiểu là lại quấn lấy đòi anh giải thích. Có lúc hai người dính lấy nhau thân mật một hồi, thỉnh thoảng Phùng Mộ Huân lại phải cố kiềm chế mình, ôm cô vào lòng chứ không dám manh động.



Rơi vào lưới tình, không ai là không mơ mơ màng màng, gần như mỗi một giây lẻ cũng muốn ở bên nhau, chỉ hận không thể “một đêm trắng đầu”. Hôm nay, Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân cũng vậy, hơn nữa hai người đã đăng ký kết hôn, trên danh nghĩa đã là vợ chồng hợp pháp, chỉ còn chờ lễ cưới là đã chính thức xác lập quan hệ hôn nhân.



Quá trình từ yêu đến kết hôn của họ, trong mắt người khác là vô cùng thuận lợi, như thể được ông trời tác hợp vậy.



Vu Sính Đình phát hiện ra, trên người Phùng Mộ Huân ít nhiều có vị thư hương được di truyền từ bố anh – Phùng Tranh Hiến. Trong phòng làm việc của anh có bút lông, nghiên mực, thư họa, trên bàn còn có bức thư pháp mô phỏng nét của Nhan Chân Khanh*. Không chỗ nào là không có hơi thở cổ điển.




* Nhà thư pháp hàng đầu của Trung Quốc.



Vu Sính Đình đang ở trong phòng chăm chú đọc sách lý luận quân sự, Phùng Mộ Huân bất chợt bước đến sau lưng.



“Về rồi hả?” Cô hé miệng cười, ngả vào lòng anh.



“Ừ.” Sau khi hết giờ huấn luyện, Phùng Mộ Huân tắm rửa qua rồi mới về. Trên người anh có mùi sữa tắm, rất nhạt, nhưng Vu Sính Đình có thể ngửi thấy.



Phùng Mộ Huân lại hỏi: “Có đói không? Có muốn xuống kia ăn không? Hay là để anh nấu cho em đi, trong tủ lạnh còn thức ăn.”




“Em cơm nước xong mới đến.” Vu Sính Đình lắc đầu, gập cuốn sách trên tay lại, sau đó lại nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: “Anh học ở Hồ Nam à? Thế thì chắc chắn là qua Phượng Hoàng* rồi?”



*Một cổ trấn ở Hồ Nam.



Phùng Mộ Huân gật đầu đáp: “Trước kia có đến đấy với bạn học. Em muốn đi à?”



“Thật sự rất muốn đến thăm quan một lần.”



“Lúc nào rảnh anh sẽ đưa em đi, chỗ đó rất đẹp, có núi có sông, đậm chất cổ xưa.”



Vu Sính Đình lại nói luôn: “Chắc là, còn có gái đẹp nữa. Thành thật khai mau, anh từng có mấy cô em xinh đẹp rồi?”



Phùng Mộ Huân nghe xong liền bật cười, không đáp mà hỏi ngược lại: “Em thích sách của Thẩm Tòng Văn*?”



*Nhà văn vĩ đại của TQ, có thể sánh cùng Lỗ Tấn.



Vu Sính Đình kinh ngạc, xoay người lại hỏi: “Sao anh biết?”



Anh nhìn cô, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Lần trước vào phòng em, trên giá sách của em, sách của Thẩm Tòng Văn chiếm đa số. Hơn nữa, em rất có hứng thú với Phượng Hoàng, chắc là chịu ảnh hưởng từ “Biên thành” đây mà.”



Mọi chuyện, bị anh đoán phát trúng luôn.



Vu Sính Đình ngượng ngùng cười, không hề phủ nhận.



Lúc này, khuôn mặt Phùng Mộ Huân phóng đại trước mắt cô. Anh duỗi cánh tay ôm thắt lưng cô, cúi đầu chạm vào trán cô, đọc ra nhưng lời Thẩm Tòng Văn từng nói với Trương Triệu Hòa*: “Anh đã đi qua những con đường ở rất nhiều nơi, bước qua những cây cầu ở rất nhiều chốn, từng ngắm những vầng mây đã được kể nhiều lần, từng uống rất nhiều loại rượu...”



*Vợ của Thẩm Tòng Văn



Anh cố ý dừng lại ở câu này, coi như gián tiếp trả lời vấn đề cô hỏi. Anh nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô nói nốt câu còn lại: “Nhưng lại chỉ yêu một người duy nhất.” Giọng nói của anh trầm thấp, anh thả chậm tốc độ, rành rọt rót từng từ vào tai cô, khiến cô suýt chút nữa chìm đắm trong đó.



Hôm nay, cô và anh đã đăng ký kết hôn, Phùng Mộ Huân nghĩ, đây chính là kết quả tốt nhất dành cho họ. Cho dù Hứa Diễn Thần có ra mặt phá rối, thì cũng chẳng làm nên chuyện gì.