Tự Nguyện

Tự Nguyện - Chương 25




Dường như không hề báo trước, Phùng Mộ Huân đã lẳng lặng tham gia vào cuộc sống của Vu Sính Đình. Chỉ cần có thời gian, Phùng Mộ Huân sẽ đến công ty đón cô, nếu không rảnh cũng sẽ gọi điện đến báo cho cô rõ “hành tung”. Có đôi khi bận thế nào đi nữa, vì một cuộc điện thoại, Phùng Mộ Huân cũng sẽ chạy đến chỗ cô.



Quan hệ giữa hai người gần như đã đến mức có thể hiểu nhau. Thỉnh thoảng Phùng Mộ Huân đến nhà họ Vu chơi, Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh thấy sự tiến triển của hai người đều vô cùng vui vẻ.



Đôi lúc, Liêu Hải Lâm hỏi về chuyện của Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình cũng không tỏ ra khó chịu như trước đây.



Hôm nay, Phùng Mộ Huân đến đón cô tới quân khu ăn cơm.



Sau khi lên xe, Phùng Mộ Huân nhìn bộ đồ đi làm của cô thì không khỏi buồn cười: “Hôm nay ăn mặc nghiêm trang thế này?”



Cô thở dài giải thích: “Tại em cứ gặp chú Tuần cả chú Trần lại hơi thấy sợ.”



“Sợ gì chứ, đừng lo, có anh đây rồi.”



Hai người ngồi trên xe nói nói cười cười, đúng lúc đó, điện thoại của Vu Sính Đình chợt đổ chuông. Lúc nhìn đến màn hình điện thoại, Vu Sính Đình cảm giác tay mình run run, “A lô.”



Người gọi đến là Hứa Diễn Thần.



Hứa Diễn Thần hỏi: “Hôm đó nhắn tin cho em, em nhận được chưa?”



Vu Sính Đình cúi đầu nắm chặt điện thoại, miệng lầm bầm: “Nhận được rồi, cảm ơn anh.” Sau đó, không biết nên nói gì, hai người im lặng trong chốc lát rồi Hứa Diễn Thần mới hỏi: “Bây giờ có rảnh không? Anh muốn gặp em nói chuyện.”



“Bây giờ ư? Tạm thời em không có thời gian.” Nói đến đây, cô lén nhìn Phùng Mộ Huân, thấy ánh mắt anh không mấy khác thường.



“Có chuyện...”



“Nếu không có thời gian thì thôi vậy!” Vu Sính Đình còn chưa nói xong, Hứa Diễn Thần đã cúp điện thoại.



Cô đang định hỏi Hứa Diễn Thần rằng có chuyện gì để hẹn anh ta khi khác, ai ngờ Hứa Diễn Thần lại dập máy luôn. Cô nhìn điện thoại sững sờ giây lát, sau đó lại hé miệng cười khổ, nắm chặt di động trong tay rồi ngửa đầu dựa vào ghế ngồi.



Tâm trạng của cô, chỉ vì một cuộc điện thoại của Hứa Diễn Thần mà tan tành trong nháy mắt.



Lúc này, Phùng Mộ Huân mới nghiêng đầu, đưa mắt liếc nhìn cô một cái, giọng nói không nhanh không chậm: “Hứa Diễn Thần gọi à?”



Dù Vu Sính Đình ngạc nhiên trước câu hỏi của anh nhưng đành phải gật đầu thừa nhận: “Ừm, anh ấy có chuyện muốn nói với em.”



Vậy mà Phùng Mộ Huân lại rất điềm tĩnh, vẻ mặt không chút thay đổi, “Không sao, nếu muốn đi thì cứ đi đi.” Nói xong, anh quay sang cười với cô cùng với ánh mắt ôn hòa, như thể đang cố cất giấu vẻ giận dữ.



Vu Sính Đình liền nói: “Cảm ơn anh.” Cô không ngờ Phùng Mộ Huân lại có thể suy nghĩ dựa trên lập trường của cô như vậy.



Phùng Mộ Huân cười: “Cả chuyện này mà cũng phải khách sáo với anh, với lại, đấy là quyền tự do của em mà.”



Lúc này, Phùng Mộ Huân không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tỏ ra độ lượng trước mặt Vu Sính Đình.




Vì tâm tư cô không đặt hết trên anh, cho nên chỉ một cuộc điện thoại của Hứa Diễn Thần đã khiến cô bối rối. Lúc trái tim đối phương không ở đây, cho dù bạn ngăn cản thế nào cũng chẳng có tác dụng. Phản ứng quá khích sẽ chỉ khiến cô chán ghét mà thôi.



Tới cổng quân khu, Phùng Mộ Huân dẫn cô đến một phòng cạnh đại lễ đường, lúc này thành viên đội cảnh vệ đã mở cửa giúp họ. Thấy trong phòng đã tề tựu đông người, Vu Sính Đình chào hỏi những người quen trước: “Bác Phùng, chú Tuần, chú Trần.” Cô chỉ đại khái gọi tên mấy vị sĩ quan.



Trần Hồng Phong đang ngồi, vui vẻ nói: “Thủ trưởng, cuối cùng anh cũng gọi được con dâu đến ăn cơm rồi.”



“Có lẽ vài người trong các cậu không biết, chuyện của Mộ Huân với Sính Đình, để tôi nói cho. Là thế này, năm đấy đại thủ trưởng thường hay nhắc đến chuyện gả cháu gái vào làm dâu lão Phùng, ai cũng tưởng hai người này chỉ nói đùa, không ngờ lại thành thật. Cái này gọi là gì nhỉ...cái gì nhỉ? Duyên đến không ngăn được.” Lời kia vừa thốt ra, mọi người đều bật cười sang sảng.



Phùng Mộ Huân tiến đến kéo ghế ra, ý bảo Vu Sính Đình ngồi xuống. lát sau, lại có người hỏi: “Mộ Huân, hai đứa định lúc nào cưới?”



Vu Sính Đình đang muốn trả lời thì Phùng Mộ Huân đã nắm chặt tay cô, lên tiếng trước: “Nhanh thôi ạ.”



Tuần Duyên Thụy ngồi bên cạnh liền nói: “Phải rồi, hai đứa cũng không nhỏ nữa, nên cưới đi thôi. Lão Phùng đang chờ bế cháu kia kìa.”



“Nhìn mà xem, cháu gái lão Tuần sắp bốn tuổi rồi đấy, lão Phùng không sốt ruột sao được, phải mau mau đuổi theo đi.”



Phùng Tranh Hiến nghe vậy, hai mắt đầy ý cười. Ông đưa mắt nhìn Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân bằng ánh mắt sâu xa.



Cảm thấy đề tài này bị các trưởng bối đẩy đi ngày càng xa, sắc mặt Vu Sính Đình có chút khó coi.




Rượu quá tam tuần, mọi người đều có chút uể oải. Thư ký đỡ Phùng Tranh Hiến sang văn phòng, Phùng Mộ Huân lại khăng khăng đòi đưa Vu Sính Đình về nhưng hôm nay anh cũng đã uống không ít.



Ra đến cửa, Phùng Mộ Huân thấy sắc mặt cô là lạ liền giải thích: “Hôm nay, hội chú Tuần nói thế, em đừng để ý.”



“Em biết, không sao đâu.” Vu Sính Đình hé miệng cười.



Phùng Mộ Huân bình tĩnh nói: “Có điều, họ nói không sai, anh thật sự muốn cưới em, ngay từ đầu đã có suy nghĩ muốn kết hôn với em.”



Thấy Vu Sính Đình có vẻ kinh ngạc, Phùng Mộ Huân nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc: “Anh không nói đùa với em đâu.”



Vu Sính Đình nghe lời nói thẳng thắn của anh, sửng sốt không đáp được lời nào.



Trong bữa cơm, Phùng Mộ Huân uống không ít rượu, thế nên giờ không thể lái xe được. Cảnh vệ lái xe đến, Phùng Mộ Huân ân cần mở cửa xe cho Vu Sính Đình.



Sau khi lên xe, hai người không nói chuyện nhiều. Trên xe sực mùi rượu, không gian ngột ngạt khiến người ta khó thở. Hình như Phùng Mộ Huân không thoải mái cho lắm, anh đưa tay hạ cửa sổ xuống.



Không gian trong xe thoáng hẳn. Phùng Mộ Huân nắm lấy tay trái của Vu Sính Đình, cô bất giác muốn rút ra, nhưng Phùng Mộ Huân lại nắm chặt hơn, đan năm ngón tay vào tay cô.



Xe chạy một tiếng mới đến nhà họ Vu, đó cũng là do tắc đường. Xuống xe, Vu Sính Đình quay lại chào Phùng Mộ Huân: “Em vào trước đây.”



Lúc này, mặt Phùng Mộ Huân hơi đỏ, anh mơ hồ đáp: “Ừ.”




Vu Sính Đình phát hiện ra Phùng Mộ Huân có chút khác thường, liền đến gần anh ân cần hỏi: “Phùng Mộ Huân, anh sao thế? Hay là vào nhà em uống chút thuốc giải rượu đi, bố em có đấy.”



Cô vừa nói xong, Phùng Mộ Huân đột nhiên xoay người hôn cô. Nụ hôn này không giống lần trước, mà như một sự trừng phạt khiến đầu lưỡi cô hơi đau. Vu Sính Đình cảm thấy trong miệng nồng mùi rượu, Phùng Mộ Huân vẫn trằn trọc hôn ghì xuống môi cô, khi dùng sức, lúc lại nhẹ nhàng chậm rãi.



Vu Sính Đình cảm thấy Phùng Mộ Huân lúc say có chút bất thường, cô ấp úng nói trên môi anh: “Phùng Mộ Huân, sao thế? Phát điên chuyện gì đây?” Nói đến đây, cô dùng sức đẩy anh ra. Lúc này, Phùng Mộ Huân mới khôi phục lý trí buông cô ra.



Hai cánh môi bị Phùng Mộ Huân miết đến sưng đỏ, Vu Sính Đình hổn hển đẩy anh ra khiến Phùng Mộ Huân không kịp đề phòng mà lảo đảo vài bước. Cô lạnh mặt cao giọng với anh: “Phùng Mộ Huân, đây là cửa nhà em, cảnh vệ còn ở trên xe nhìn mình kìa, anh có thể chú ý một chút không?”



Phùng Mộ Huân cúi đầu, mím chặt môi để yên cho cô giáo huấn. Một lát sau, thấy anh im lặng không nói gì, Vu Sính Đình suy nghĩ một lúc rồi hỏi một câu với vẻ gần như không thể tin được: “Không phải là anh ghen đấy chứ?” Trong bữa cơm vừa rồi, cô căn bản không thể nói được gì, lại càng không muốn làm hai bố con anh mất vui, bất luận người khác nói đùa hay kể lại chuyện của cô và Phùng Mộ Huân hồi nhỏ, cô vẫn chỉ mỉm cười. Dù sao thì cô và Phùng Mộ Huân đã qua lại, cô cũng không cần so đo làm gì. Trừ cuộc gọi của Hứa Diễn Thần lúc trên xe, cô thật sự không nghĩ ra lý do nào cả.



Nhưng điều khiến Vu Sính Đình khó hiểu là, lúc đó Phùng Mộ Huân còn tỏ vẻ rất độ lượng, tại sao lúc say lại như biến thành một người khác thế này.



Vậy mà Phùng Mộ Huân lại trầm mặt, không hề phủ nhận: “Bạn gái mình có một người cũ vẫn bám theo mãi, đương nhiên anh để ý.”



“Em với Hứa Diễn Thần đã...” Vu Sính Đình còn chưa nói hết, Phùng Mộ Huân đã hỏi ngược lại: “Em có thể nói trong lòng em hoàn toàn không còn cậu ta?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, như thể không cho cô trốn tránh mình. Vu Sính Đình cảm thấy mình bị anh nhìn thấu tất cả, chỉ có thể im lặng.



Thấy Vu Sính Đình cắn môi không đáp, Phùng Mộ Huân chợt khôi phục thần sắc, nắm chặt tay cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Tại anh nóng lòng, không quên được không sao, anh biết em cần thời gian.” Chỉ cần trong tim em có một chỗ cho anh, anh có thể coi như không biết.



Vu Sính Đình đứng tại chỗ, ánh mắt sâu kín nhìn anh. Cô không trả lời, cũng không biết nên nói gì để làm dịu bầu không khí căng thẳng lúc nào. Dù vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận đang ẩn giấu của Phùng Mộ Huân.



Phùng Mộ Huân bình tĩnh đi vài bước, một lát sau, anh quay đầu lại nhìn cô rồi dặn dò: “Tối ngủ sớm một chút, anh phải về đơn vị xử lý vài chuyện.”



***



Trong quân khu, Phùng Mộ Huân ở lại phòng làm việc xem chút tài liệu.



Lúc này, chính ủy gõ cửa vào phòng: “Mộ Huân, có chỗ tư liệu của mấy tân binh, cậu đã xem chưa? Bên bộ hậu cần gọi cậu sang nói chuyện hả?”



“Xem rồi, trong số này tuyển được vài người. Chuyện bên bộ hậu cần thì em không đi, em không cần lo nghĩ đến tâm trạng của phó bộ trưởng, hình như người phía Hâm Lỗi cũng quyết định rồi.”



Chính ủy gật đầu với anh, “Vậy là tốt rồi.”



Chính ủy rời đi, trong lòng Phùng Mộ Huân chợt có cảm giác vô cùng buồn bực. Anh rút một điếu thuốc ra, châm lửa, rít mạnh vài hơi rồi rụi điếu thuốc vào gạt tàn.



Phùng Mộ Huân cảm thấy như có một mũi nhọn châm vào ngực mình. Xem hết tài liệu, anh trầm tư một lát, cuối cùng mới quyết định gọi cho Phùng Nghị.



Lúc này, Phùng Nghị còn đang đi dạo phố với Tiền Bội Bội ở Vương Phủ Tỉnh. Nhận được điện thoại của Phùng Mộ Huân, anh ta vội vàng lên tinh thần: “Anh, đêm hôm rồi còn có chuyện gì thế?”



Phùng Mộ Huân căn dặn qua điện thoại: “Phùng Nghị, từ bây giờ, cậu cử người theo dõi Hứa Diễn Thần cho anh, có động tĩnh gì báo ngay cho anh biết.”