Lời nói của Phùng Mộ Huân một lần nữa khích lệ tinh thần Vu Sính Đình. Cô nghĩ thầm, nếu đã kiên trì bên Hứa Diễn Thần lâu như vậy rồi thì đâu cần để ý đến mấy khúc mắc nhỏ. Sau lúc Quan Hân Nhiên nghe điện thoại hộ Hứa Diễn Thần, anh ta cũng chưa gọi lại cho Vu Sính Đình.
Trước đây, khi hai người cãi nhau, dù đúng hay sai thì cũng đều là Hứa Diễn Thần cúi đầu nhận lỗi. Hôm nay, Vu Sính Đình cảm thấy mình nên chủ động một lần.
Cô gọi vào số của anh ta, một lúc lâu sau, Hứa Diễn Thần mới nghe máy.
“Sao chỗ anh yên tĩnh thế?”
Hứa Diễn Thần hạ giọng nói: “Anh đang ở bệnh viện, Hân Nhiên đổ bệnh.”
“Có nghiêm trọng không?”
“Vừa mổ xong, bị viêm ruột thừa.” Nói câu này, giọng Hứa Diễn Thần lại thấp hơn.
Hứa Diễn Thần thờ ơ đáp lời cô, đúng lúc bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, gọi anh ta một tiếng. Hứa Diễn Thần lạnh nhạt nói với Vu Sính Đình: “Nếu em không có chuyện gì thì anh cúp máy trước đây.”
Không đợi Vu Sính Đình nói thêm, Hứa Diễn Thần đã tắt điện thoại. Vu Sính Đình nắm chặt điện thoại trong tay, bật cười khe khẽ một cách khó hiểu. Vừa rồi, trong điện thoại, cô có thể nghe ra giọng điệu thờ ơ của Hứa Diễn Thần, gần như chỉ là trả lời cho có lệ. Cô nghĩ, mối tình cảm này bắt đầu thay đổi từ khi nào, để khi cô muốn tiến thêm một bước, thì đối phương lại lùi về một bước.
Quả nhiên, chuyện cô dự cảm đã xảy ra. Từ lúc Quan Hân Nhiên nhập viện đến nay, Hứa Diễn Thần vẫn ở bên cạnh chăm sóc cô ấy. Cuối tuần, Vu Sính Đình nhận được điện thoại của Hứa Diễn Thần, anh ta hẹn gặp cô ở một nhà hàng. Cơm nước xong, cả hai cùng đi ra.
Vu Sính Đình thấy Hứa Diễn Thần hờ hững không nói, đành phải mở miệng hỏi: “Hân Nhiên đã khỏe lại chưa?”
“Ừ, ổn rồi, vừa mới ra viện hôm qua.”
“Mấy hôm nay đều là anh chăm sóc con bé à?”
“Ừ.”
Vu Sính Đình ngăn cho mình không suy nghĩ lan man, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Lúc hai người ra đến khoảng sân rộng, Hứa Diễn Thần nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, dường như là sắp đưa ra một quyết định rất lớn: “Những lời em nói hôm đó, anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Thật sự là anh không chịu được áp lực bố mẹ em gây cho anh, anh cũng không thể nào đối mặt một cách bình thường với người nhà em. Hơn nữa, anh cũng mệt mỏi rồi. Đình Đình, chúng ta...chia tay đi, đối với ai cũng là có lợi.”
Vu Sính Đình gần như không thể tin được: “Một thời gian anh không muốn gặp em, là vì suy nghĩ vấn đề này? Sau đó mới đưa ra quyết định như vậy?”
“Ừ.” Hứa Diễn Thần bình tĩnh gật đầu.
Lúc này, Vu Sính Đình lại hỏi lại: “Hứa Diễn Thần, lần này anh chắc chắn chứ?” Còn không chờ Hứa Diễn Thần gật đầu, cô liền cười một cách châm chọc: “Em cũng thật là, sao lại có thể hỏi anh một câu dư thừa thế chứ, anh cũng đã suy nghĩ cả một thời gian dài, nhất định là rất chắc chắn rồi.”
Vu Sính Đình nhìn Hứa Diễn Thần một lúc. Gần đây, dường như anh ta gầy đi nhiều, đáy mắt đùng đục, cằm lún phún râu. Một lát sau, cô lấy lại tinh thần và nói: “Được rồi, căn hộ là của anh.” Nói xong, cô vội lục tìm trong túi xách, lấy chùm chìa khóa ra và đưa cho anh ta: “Chùm chìa khóa này, trả lại cho anh.” Lúc này, cô đang cố gắng bình tĩnh.
Hứa Diễn Thần tóm chặt cổ tay cô, giọng nói như bị đè nén: “Không cần trả lại làm gì, căn hộ đó là anh tặng cho em. Còn nữa...” Anh ta dừng lại một chút, nhếch miệng nói: “Mười mấy vạn em cho anh để hoàn thiện nội thất, anh gửi vào tài khoản của em rồi, không dùng đến một đồng nào cả, khi nào rảnh em đi kiểm tra lại xem.” Giọng điệu hời hợt của Hứa Diễn Thần khiến trái tim Vu Sính Đình càng lạnh giá.
Vu Sính Đình cố kìm nước mắt, nhìn anh ta và nói: “Thì ra ngay từ đầu anh đã phân chia rạch ròi với em.”
Hứa Diễn Thần không trả lời, như thể đang ngầm thừa nhận những điều cô nói. Từ trước đến nay, anh ta vẫn luôn bài xích sự trợ giúp của cô.
Đúng vậy, cho đến giờ, anh ta chưa từng muốn dựa vào bạn gái của mình.
“Em không cần nhà, hơn nữa tất cả đều là do anh cực khổ mà có được, không có một chút liên quan nào đến em. Có điều, Hứa Diễn Thần, lần này anh nói chia tay, vậy thì sau này đừng đến tìm em nữa.”
Hứa Diễn Thần trầm mặc một lúc, trong mắt có đôi vẻ chua xót, nhưng chỉ là trong chốc lát, sau đó anh ta cong khóe miệng, gật đầu với cô: “Được.”
Lúc này, Vu Sính Đình đặt chùm chìa khóa vào lòng bàn tay anh ta, rồi xoay người rời đi.
Sau khi nói lời chia tay, Hứa Diễn Thần không đuổi theo cô, mà chỉ đứng yên một chỗ đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô. Anh ta từng có ý định bên cô cả một đời, nhưng cũng chuẩn bị sẵn tinh thần phải ra đi bất cứ lúc nào. Có lẽ chẳng thứ tình cảm nào có thể vượt qua được sự bào mòn của thời gian, sự trớ trêu của thế tục. Từ lúc mãnh liệt say đắm, đến khi cam chịu nhún nhường, dường như đều đã là làm hao phí sức lực của nhau. Anh ta không có dũng khí để hỏi cô có muốn cùng mình đi tiếp không.
Vu Sính Đình đi dọc theo trạm xe công cộng, bước nhanh về phía cầu vượt. Xung quanh toàn tiếng rao bán inh ỏi của đám tiểu thương, đột nhiên định thần lại, cô thấy mình đang lẻ loi trên cầu vượt, cố lê được vài bước, bỗng cảm thấy như không còn chút sức lực nào. Cảm giác quặn thắt, đau đớn lan khắp chân tay, xương cốt, khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô tự khuyên nhủ mình, dù sao cũng không phải là lần đầu chia tay, mà chẳng phải mấy hôm trước mày đã đoán được kết quả như vậy rồi sao, đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi thì không cần phải khó chịu như vậy.
Trời ngày một tối, cô cũng không biết nên đi đâu để giải tỏa tâm trạng. Cô sợ nhìn thấy Liêu Hải Lâm, sợ bà lại hỏi tình hình của cô. Cô không thể làm gì khác là một mình lững thững đi dọc đoạn đường Kiến Quốc.
Bỗng nhiên, phía sau vang lên mấy tiếng còi vang, Vu Sính Đình quay đầu lại, thấy Phùng Mộ Huân hạ cửa sổ xuống rồi nói với mình: “Lên xe đi.”
Vu Sính Đình ngơ ngác nhìn anh, sau đó mới mở cửa rồi ngồi vào xe. Lên xe, cô không chào hỏi Phùng Mộ Huân, cả hai cùng không nói lời nào. Dựa vào ghế, cô cúi đầu vỗ vỗ ngực, như thể cảm thấy khó chịu do không gian nhỏ hẹp trong xe, lại mịt mờ nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Trong mắt Phùng Mộ Huân, hành động của cô là khá lạ thường, nhưng anh không chủ động hỏi nguyên do.
Phùng Mộ Huân bật đài trên xe, người dẫn chương trình phát thanh nói chuyện bằng chất giọng rất dịu dàng, rồi phát khúc dương cầm “Kiss the rain”.
Vu Sính Đình nghe thấy khúc nhạc là lại như được trở lại quảng trường Vạn Đạt hôm ấy, Hứa Diễn Thần cầu hôn cô, cảm giác lại ùa về. Cuối cùng, cô sụt sịt mũi, rồi đột nhiên cất cao giọng với Phùng Mộ Huân đang ngồi ở phía trước: “Phùng Mộ Huân, anh có thể tắt nhạc đi được không hả?”
Phùng Mộ Huân vô cùng bình tĩnh, thần sắc nghiêm nghị, liếc nhìn cô một cái. Dưới ánh đèn nhờ nhờ, anh không nhìn rõ sắc mặt cô, nhưng giọng nói của cô hình như hơi run run. Một lát sau, Phùng Mộ Huân mới đưa tay ấn cái nút ở trước xe, quả nhiên là tắt đài đi.
Trong lòng Vu Sính Đình đang rất khó chịu, nhưng cô lại cố kiềm chế tâm tình. Cô không nói rõ được đây là cảm giác gì, hình như có thứ gì đó đang nèn chặt trong ngực, khiến cô không thở nổi.
Phùng Mộ Huân vẫn đang chú tâm lái xe. Sắc mặt anh hơi trầm xuống, dường như anh mơ hồ cảm giác được không khí khác lạ ở phía sau. Đèn xanh chuyển đỏ, anh dừng xe lại, mím môi, lấy hộp khăn giấy ở đầu xe, cẩn thận ném lên đùi cô sau đó lại cầm tay lái tiếp tục đi.
Anh biết cô đang khóc, nhưng không hề an ủi cô. Ánh mắt u trầm liếc nhìn phía sau qua gương chiếu hậu. Trong gương, cô ôm khư khư hộp khăn giấy, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, tay nắm chặt tờ khăn giấy không ngừng lau nước mắt.
Đến cổng nhà họ Vu, Phùng Mộ Huân xuống xe mở cửa cho cô. Vu Sính Đình vẫn cúi đầu, không dám đối mặt với anh. Ra khỏi cửa, cô đưa lưng về phía Phùng Mộ Huân nói một câu: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo, tôi về trước đây.” Phùng Mộ Huân nói với cô, lại lo lắng nhìn cô một cái rồi mới lên xe ra về.
***
Trong phòng khách, Vu Hàn Sinh và Liêu Hải Lâm đang chờ cô về ăn cơm. Cô nói bừa một cái cớ rồi về phòng, lấy hết đồ trong ngăn kéo ra. Cô run rẩy mở một album ảnh ra, bên trong là ảnh cô chụp cùng bạn đại học, còn có cả ảnh của cô và Hứa Diễn Thần. Trong album còn kẹp hai tấm vé xem ca nhạc. Khi đó đúng vào lúc Hứa Diễn Thần khởi nghiệp, anh ta tiết kiệm ăn tiêu, ở cùng bạn dưới tầng hầm của Thông Trung Uyển, tiền lương còn lại đều giao cho cô giữ hộ. Đến ngày cô trả lại cho anh ta, anh ta liền đi mua hai vé xem buổi biểu diễn của Trương Học Hữu. Lúc ấy, cô cảm động nhào vào lòng anh ta khóc như mưa. Hôm nay nhìn lại, mọi việc cứ nối đuôi nhau kéo về. Vu Sính Đình đờ đẫn nhìn một lúc, nước mặt nhỏ từng giọt xuống mu bàn tay.
“Điểm Điểm.” Liêu Hải Lâm đứng ngoài cửa gọi. Thấy trong phòng có gì đó không bình thường, bà liền đẩy cửa vào, thì thấy Vu Sính Đình đang cuộn người lại bên cạnh tủ.
Vu Sính Đình ngẩng đầu lên nhìn Liêu Hải Lâm, ánh mắt mang theo vài phần hoảng hốt, cô miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả vẻ khóc mếu: “Mẹ, con với Hứa Diễn Thần, lần này chia tay thật rồi.” Nói xong, cô lại úp mặt vào đầu gối, cả người run rẩy.
Liêu Hải Lâm vội tới cạnh giường, vỗ vỗ bả vai Vu Sính Đình, ôm cô và lo lắng nói: “Điểm Điểm, con đừng dọa mẹ, đừng nghĩ quẩn, mai mẹ sẽ đi tìm Hứa Diễn Thần, mẹ với bố con không làm khó nó nữa, mẹ đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, à không, nó nói gì mẹ cũng đồng ý. Chỉ cần nó có thể ở bên con, mẹ sẽ bảo bố con trợ giúp nó. Con đừng trách mẹ, là mẹ không tốt.”
“Mẹ, con không trách mẹ, mẹ cũng đừng đi tìm anh ấy. Hai bọn con ly ly hợp hợp, ầm ĩ nhiều cũng đủ rồi. Con không muốn tiếp tục nữa. Không phải chỉ là chia tay thôi sao, con sẽ không sống dở chết dở đâu.” Nói đến đây, cô đột nhiên bật cười khanh khách: “À...thật ra, chia tay cũng tốt, đỡ phải cãi nhau nữa. Con cảm thấy mình sắp tê liệt rồi.”
Liêu Hải Lâm nhẹ nhàng ôm vai an ủi cô, bỗng Vu Sính Đình hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem rốt cuộc tình yêu là cái gì? Con với Hứa Diễn Thần ở bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng con cảm thấy từ trước đến nay anh ấy chưa từng chịu thỏa hiệp vì con.”
“Trước đây mẹ cũng từng như con, từng thích một người không giàu có gì, hoàn cảnh gần như giống hệt Hứa Diễn Thần. Hồi đấy, ở bên nhau một thời gian, cả hai bên đều không chịu nhượng bộ vì đối phương, sau đó nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn. Sau khi chia tay, mẹ chờ ông ấy ba năm nữa, còn viết thư cho ông ấy, sau này mới biết ông ấy không chịu được sức ép từ người nhà nên quay về quê lấy vợ từ lâu rồi. Lúc mẹ biết tin, cũng y như con bây giờ, ngồi trong phòng khóc nguyên một đêm.” Nói đến đây, Liêu Hải Lâm chợt thở dài, hốc mắt phiếm đỏ.
“Lấy bố con, lúc đầu mẹ cũng không thích ông ấy, sau dần dần bị ông ấy làm cho cảm động. Lúc mẹ sinh con, mẹ cũng hỏi bà ngoại con vấn đề như thế này.”
“Bà ngoại con bảo, tình yêu chỉ là tình cảm mãnh liệt nhất thời, vô cùng chênh vênh, nó đến, con không cản được, nó đi, con không bắt nổi; tóm lại nói không có thì là không có. Ngay cả hôn nhân cũng không chắc đã bền chặt, bởi vì trong hôn nhân sẽ có thời kỳ mệt mỏi, không chỉ có bảy năm mà còn có nhiều cái bảy năm, nhất định sẽ mệt mỏi. Cho nên, nếu nói chuyện tình cảm của con người mà không có thời kỳ mệt mỏi thì là rất rất ít. Nhưng tình yêu sẽ có ở tuổi về già, khi người ta không rời xa nhau, không có công việc, mà lại mấp mé ở ranh giới sinh tử rồi, khi đó hai người nắm tay nương tựa bên nhau, giống như ông bà con vậy.”
Vu Sính Đình nghe xong liền khẽ cười một tiếng, lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, không thể phủ nhận được.
Liêu Hải Lâm vừa lau nước mắt cho cô vừa khuyên nhủ: “Đàn ông không giống phụ nữ, họ không lấy tình yêu làm trọng, họ có mục tiêu theo đuổi của họ, còn có trách nhiệm, bất cứ việc gì cản trở đường đi của họ, họ đều sẽ có cân nhắc lợi hại. Hôn nhân không phải kết cục của tình yêu, cho dù con có lấy Hứa Diễn Thần, vấn đề giữa hai đứa vẫn sẽ còn. Chỉ có thể nói con và nó có duyên mà không có phận, nhưng trong tương lai con còn có thể gặp người khác. Mặc dù hai đứa chia tay, nhưng con vẫn phải tiếp tục cuộc sống của con, đừng làm khổ mình, cũng đừng để bố mẹ lo lắng, coi như là mẹ cầu xin con đi.”