Tự Nguyện Nuông Chiều

Tự Nguyện Nuông Chiều - Chương 20: Không thể nào (p1)




Tống Dương Ngạo đè lên cơ thể mềm mại của cô đặt những hôn mạnh mẽ lên nước da trắng non là của người con gái bên dười mình



- " Ngạo, đừng mà ư em đang sốt mà lỡ lây ư sang anh thì sao "



- " không sao, em cứ thoải mái đi " bỏ mặc ngoài tai anh tò tay vào chiếc váy vuốt ve đùi cô đi đến điểm nguyệt ở giữa hai chân qua lớn vải mỏng ấn nhẹ vào giữa điểm nhạy cảm của cô



- " Ngạo không được em ư....ư ". Cô tay tay che miệng mình để không phát ra tiếng kêu ai muội vừa rồi



Khuôn mặt đỏ lên e thẹ nhìn anh tháo chiếc quần lót của cô chọc nhón tay thon dài vào điểm G của cô phát ra tiếng nhảy cảm kiêu gợi. " cốc....cốc....cốc " tiếng gõ cửa vang lên động tác của anh có chút dừng lại nhìn về phía cửa rồi quay lại nhìn khuôn mặt đỏ ửng e ngại mê người của cô mà cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô



- " kệ nó đi " anh ấn mạnh vào đôi môi ngọt ngào của cô một nụ hôn sâu bên dười bàn tay không ngừng gia tăng lực ấn và tốc độ



Cô đưa hai nắm lấy cổ tay anh nhưng chả ảnh hưởng gì đến sự ra vào bên trong cô, có thể cảm nhận thấy từng đốt ngón tay của anh từng cái chạm mạnh mẽ vào điểm G của cô. " Cốc..Cốc..Cốc...Cốc " tiếng gõ cửa liên hồi vang lên tốc độ bàn tay anh cũng theo đó mà gia tăng cực điểm đưa bản thân cô lên sự khoái lạc không làm chủ được bản thân phóng mật ngọt vào lòng bàn tay, nụ hôn cũng theo đó mà kết thúc "cốc....cốc...cốc...cốc" tiếng gõ cửa dưng như không có điểm dừng lại cứ liên tục phá rối khiến người khác phát bực, nhìn cơ thể cô thở dốc bên dười rốc cuộc vẫn tiếc nuối buông ra mở cửa.



Lam Nguyệt Trúc mặc chiếc váy ngủ thoải mái đừng ngoài cửa gõ đến nỗi cánh cửa muốn hỏng luôn mời thấy thằng con trai của mình ra mở cửa, bà đưa mắt nhìn vào căn phòng dười ánh đền mờ ảo lung linh cô vôi vàng kéo chiếc vày ngủ của mình xuống lấy chăn đắp lên người. Lam Nguyệt Trúc bước vào phong không chút thương tình nào đá thằng con trai quý tử mình ra khỏi phòng đóng " rầm " cửa một cái. Tống Dương Ngạo ngẩn ngở còn chưa định hình được cái gì cách cửa mở ra chiếc gối không cánh bay thẳng vào mặt anh không thương sót.



Thôi xong đừng nói là bắt nạt cô giờ muốn ngủ cạnh cũng không được,Tống Dương Ngạo lê cơ thể mình đi đến trước một cánh cửa phòng gõ cửa, cánh cửa mở ra đôi mắt lonh lanh nhìn người vừa mở



- " Bố, hôm nay con ngủ.........." " Rầm " chưa kịp nói hết câu cánh cửa đã đóng rầm lại trước mặt anh



Tống Dượng Ngạo tức giận vất chiếc gối xuống đất gào lên




- "" là vợ bố đuổi con ra khỏi phòng chiến vợ con trước chứ, đợi đó mà thèm ngủ vời bố" sau khi phát tiết hả hê cánh cửa trước mặt anh vẫn đóng im không có động tính nào



Khuôn mặt tức giận sắp phát khóc,chẳng lẽ cả căn biệt thự này không chỗ cho anh sao phải ra ghế sofa thư phòng hay là phòng dành cho khách đầy mạng nhện đây. Được rồi ruốc cuộc cũng có kẻ thương anh, đập vào vai anh một cái Tống Dương Phàm đưa ngón cái chỉ qua vai chỉ về hường phòng mình không nói câu nào xoay người đi về phòng, Tống Dương Ngạo đôi mắt long lanh như gặp được cứu tinh nhặt lại gối lon ton chạy theo anh trai mình vào phòng ngủ.



Tống Dương Ngạo từ phòng tắm bước ra trên người mặc bộ ngủ của Tống Dương Phàm mặc dù là không phải sinh đôi nhưng dàng người của hai anh em khá giống nhau tình cảm lại tốt, nếu nhìn từ xa nhiều người còn nghĩ họ là một cặp sinh đôi cũng lên.Tống Dương Ngạo trèo lên giường bên cạnh Tống Dương Phàm đang ngồi dựa vào đầu giường đọc tài liệu công ty. Tống Dương Ngạo đưa tay thò tay vào lớp áo của Tống Dương Phàm sờ ngực cường trán của của anh mình hả hê cười đùa



- " Anh trai hôm nay em đây nhất định hầu hạ cho vừa lòng anh trai đây "



- " Chú muốn xuống đất ngủ " Tống Dương Phàm lạnh lùng nói




- " hix anh chả có tý hài gì cả "



- " Tắt điện đi ngủ "



Tống Dương Ngạo đưa tay tắt công tắt đầu giường,dười ánh đèn màu vàng nhạt hoà



- " Cũng lâu lắm rồi anh em mình chưa ngủ chung vời nhau "



- " ukm, đều đã có gia đình hết rồi "




- " Anh,Thuần Thuần đang ở thành phố này "



- " Ukm" Tống Dương Phàm bình thản trả lời giống mọi chuyện trả liên quan gì đến mình



- " Anh không lẽ anh biết Thuần Thuần ở thành phố này mời chuyển đến đây sống "Tống Dương Ngạo giật mình nhận ra nhìn anh, Tống Dương Phàm nhắm mắt thở đều đều dương như đã chìm vào giấc ngủ dù không nói ra nhưng thật ra công ty gia đình phát triển đến ngày hôm nay đều một tay anh gây dựng hẳng anh đã rất mệt mỏi, người khác không nhận ra chứ Tống Dương Ngạo đều hiểu ngày Thuần Thuần đi anh đã chết một nửa chỉ biết lao đầu vào công việc vào việc tìm cô nhưng tại sao khi tìm được lại không mang cô về bên mình



- "ukm"từ cổ họng Tống Dương Phàm truyền lại một dư âm rất nhỏ



- " Cô ấy hình như đã có con, có khi nào Thuần Thuần đã có một gia đình mời rồi không " Tống Dương Ngạo nhìn trần nhà hối tiếc cho một mối tình, năm đó tình yêu hai thực sự quá đẹp đẽ khiến cho Tống Dương Ngạo ngưỡng ngỗ đến nỗi quyết định cả đời này chỉ yêu một người và người đó chính là Đường Đường, giờ anh và Đường Đường đã mãn nguyện như còn Tống Dương Phàm thì



- " Nó là con anh " giọng nói trầm của Tống Dương Phàm mang chút âm vị hối tiếc tan thương vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng trong phòng



- " Cái gì " Tống Dương Ngạo bật giật gào lên may mà Tống Dương Phàm kịp thời bịt miệng anh lại " Anh vậy sao anh không mang cô ấy về không giải thích cho cô ấy chuyện 8 năm trước anh bị người khác hại, Thuần Thuần nhất định sẽ vì đừa bé mà tha thừ cho anh "



Tống Dương Phàm nhìn vào mắt em trai mình cười khổ, đau đớn tột cùng phá vỡ lớp mặt nạ băng giá của anh



- " Ngạo, phụ nữ không quan tâm chú đúng hay sai, tự nguyện hay bắt ép, họ chỉ quan tâm vòng tay chú đã ôm người khác, hôn người khác có nghĩa chú đáng tử hình "