Tự Nguyện Nuông Chiều

Tự Nguyện Nuông Chiều - Chương 15: Thế giời riêng của hai người




- " cái gì mẹ không đồng ý, nhà chúng ta rộng thế này sao phải ra ở riêng, Ngạo con muốn đi thì đi còn Đường Đường nhất định phải ở lại vời mẹ,con xem này có một năm thôi mà đã gầy thế này mẹ còn mặt mũi gì vời nhà thông gia nữa giờ còn để con bé ra ngoài chịu khổ vời con mẹ không chịu đâu " Lam Nguyệt Trúc ôm lấy cô vào lòng ngang bướm nói



- " Mẹ không phải là gầy mà cô ấy muốn giảm cân vời lại chúng con ở chung cư cao cấp gần công ty lại gần trung tâm cái gì mà chịu khổ cơ chứ " Tống Dương Ngạo bất lực nhìn vợ bị mẹ mình ôm ghì trong lòng



- " Có khác nhau sao, mẹ đã nói không là không "



Tống Dương Ngạo nhìn đồng hồ đeo tay thở dài cằm cặp



- " Mẹ giờ con phải đi làm tối về chúng ta nói chuyệng tiếp"



- " Mẹ thấy không có gì phải nói nữa cả,con đi thì cừ đi sao phải lôi kéo thêm con bé cơ cứ" Tống Dương Ngạo nhìn bà mà thực sự nể phục bố mình sao có thể chịu đựng được tính ngang ngược của bà



Tống Dương Ngạo đi đến kéo cô ra khỏi lòng bà ấn vào tay cô cặp kéo ra bên ngoài, ra khỏi cửa nhìn khuôn mặt ủ rũ của cô mà đau lòng ôm lấy



- " Đường Đường ngoan không sao đâu mẹ chỉ thương em quá thôi, anh sẽ nghĩ cách được không?"



- " Hay là thôi đi em không muốn mẹ và anh cãi nhau vì chuyện này nữa đấu "



- "Đường Đường mẹ rất thương em bà không để ý đến chuyện đó đâu nhưng em cảm thấy không thoải mái ở đây chúng sẽ ra ngoài ở riêng bao giờ em cảm thấy thoải mái hơn chúng ta sẽ lại quay về được không?"



- " Ngạo à"





- " Được rồi anh phải đi làm, ngoan nha đừng nghĩ gì cả " Tống Dương Ngạo ôm lấy cô vào lòng hôn nhẹ lên môi cô dịu dàng



- " Vợ à em gầy thật rồi, hôm nay ăn nhiều lên tối chúng ta hoạt động mạnh một chút nha" nghe lời dụ dỗ ngọt ngào của anh cô liền cắn môi dưới đỏ mặt



- " Này chú còn tính đi làm không vậy " giọng Tống Dương Phàm từ trong xe cách đón không xa vọng tời cô liền đẩy anh ra



- " Mau đi làm đi anh hai gọi anh "



- ---------------



Màng đêm buông xuống cả căn biệt thự chìm trong ánh đèn lung linh thơ mộng , gió mang hương thơm hoa ải hương thoang thoảng bay khắp căn biệt thự rộng lớn xa hoa,trong căn phòng ngủ trên giường lớn hai cơ thể quẫn lấy nhau tiếng rên ngọt ngào người phụ nữ khiến người khác đỏ mặt tía tai



- " Vợ ơi,em nhỏ tiếng một chút cách âm của nhà mình không được tốt đâu " anh cúi xuống dịu dàng dụ dỗ cơ thể mềm mại bên dưới nhưng hành động lại ngược lại hoàn toàn vời lời nói, cơ thể cường trán liền hồi gia tăng sức lực ấn mạnh vào vào cơ thể cô



- " Ngạo.........a.......a........a........a..đừng mạnh quá............a...a........ư........ư.......ư.....đừng nhanh như thế.........ư......ư....ư...a........a.....a"



Tại thư phòng cách đó hai ran phòng khuôn mặt mệt mỏi của Tống Dương Phàm trở lên méo mó không tả nổi dùng tay bóp trán mình



- ------------




Ngày hôm sau, Lạc Bạch Đường lê cơ thể đau nhức của mình xuống nhà ăn nhìn khuôn mặt gấu trúc của Tống Dương Phàm mà đỏ mặt tía cấu người đàn ông bên cạnh mình vẫn tỏ ra chuyện gì



- " Ngày mai chú tìm chung cư chuyển đi đi " Giọng nói của Tống Dương Phàm pha chút mệt mỏi bất lực nhìn khuôn mặt tươi cười em trai mình trên bàn ăn



- " không được " Lam Nguyệt Trúc tức giận quát lên



- " Mẹ bọn chúng lớn rồi, với lại mời lấy nhau cho chúng không gian riêng một chút đi " Thật ra là anh muốn nói nếu không con sẽ mất ngủ dài đó



- " Tiểu Trúc, em đừng như vậy nữa dù sao chúng cũng là vợ chồng ra ngoài ở có sao đâu, lại gần công ty em muốn có thể qua thăm chúng bất cứ lúc nào mà chả được " Tống Khắc Đình nhìn vợ mình yêu chiều nói



- " Bố con các người bây giờ ùa vào bắt nạt tôi đúng không? Vậy được rồi thích cứ làm theo ý các người đi " Lam Nguyệt Trúc tức giận đùng đùng bỏ lên phòng



Nhận được sự đồng ý của bà theo cách đúng là đau lòng thật, Tống Khắc Đình cùng Tống Dương Phàm đều nhìn nhau trong khi có kẻ ung dung trên bàn ăn vui vẻ đến nỗi không ngậm được miệng vào.




Sau khi tiễn ba người đi làm Lạc Bạch Đường lên phòng bà gõ cửa



- " cốc cốc"



- " bố con các người cút hết đi cho tôi " giọng của bà từ trong phòng vọng ra




- " mẹ ơi là con Đường Đường " giọng nói mềm mại của cô vang lập tức cánh cửa mở ra Lam Nguyệt Trúc đôi mắt đỏ oe lao vào ôm lấy cô



- " hu....hu.....hu bảo bối của mẹ....hư.......hu"



- " mẹ ơi mẹ đừng như thế mà chúng con chỉ ra ở riêng thui có phải đi đâu xa đâu con sẽ về thăm mẹ thường xuyên mà " tại sao người phụ nữ này lại quá tốt đến như vậy khiến cô không muốn rời xa lại càng không muốn làm tổn thương bà nếu bà biết được chuyện cô lừa gia đình bà nhất định bà sẽ rất đau lòng rất tổn thương vậy thì tránh càng xa càng tốt tình cảm cũng sẽ không sâu đậm vết thương



Thì ra cảm giác khó chịu lại là thế này, nếu bà cứ mắng chửi cô, đánh đập cô hay dùng mọi cách đuổi cô ra khỏi nhà rời khỏi anh có lẽ cô sẽ không có cảm giác sợ hãi như thế này cảm giác sợ chính bản thân mình, sợ bản thân mình sẽ gây lên vết thương cho những người đang yêu thương mình



- " Đường Đường có phải mẹ không tốt không con nói cho mẹ nghe đi nhất mẹ sẽ sửa, nếu con không thích mẹ ôm con mẹ sẽ không ôm nữa" bà đưa đôi mắt long lanh nhìn cô khiến cô rùng mình cứ nghĩ đến việc không được bà ôm không được vòng tay này che chờ lại khiến sợ hại vòng tay ôm lầy bà



- " Không có con rất thích được mẹ ôm " vời một đừa trẻ thiếu tình cảm của mẹ từ bé như đây rõ ràng là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời 21 năm cô từng sống



- " Hu hu hu.....Đường Đường của mẹ con đi rồi lỡ bị Ngạo bắt nạt thì sao, mẹ không muốnc ho con đi đâu.....hu hu"



- " Mẹ à không có đâu Ngạo rất tốt vời con, chúng con chỉ không muốn làm phiền mọi người thôi, vời lại con muốn tự lập một chút, mẹ xem con mời 21 tuổi ở nhà suốt thế này không được đâu con cũng có ước mơ, cũng muốn có sự nghiệp "



Lam Nguyệt Trúc nhìn cô trong lòng mình đúng vậy ai nói phụ nữ có chồng thì không theo đuổi ước mơ theo đuổi sự nghiệp của bản thân phải ở nhà làm bạn với bốn bức tường cơ chứ, bà đã từng tuổi này như chưa thử một lần theo đuổi công việc của mình yêu thích đó là hối tiếc cả cuộc đời , năm đó trợ giút Tống Khắc Đình mà bà đã bỏ lỡ không chỉ thanh xuân mà còn có ước mơ của bản thân đến khi có đầy đủ mọi thứ thì đã lỡ thì, bà đưa tay sờ đầu cô



- "Đường Đường nếu con gặp bất kì khó khăn gì cũng phải nhớ rằng con có mẹ và gia đình mình ở bên cạnh nhớ chưa, phải quan tâm bản thân mình thật tốt không mẹ sẽ rất đau lòng, có chuyện gì cũng không được dấu mẹ ". Giọng bà nhẹ nhàng mà ấm áp như tía nắng chiếu vào tâm hồn nhỏ bé bị thốn thiếu tình thương bị mót méo từ lâu của về cái thứ gọi là gia đình trong cô