Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 48




Trần Vụ sửng sốt ngơ ngác: “Mua hoa à?”

Anh nhìn hoa hồng rực rỡ trước mắt, “Chẳng phải trước đây em nói mình không giống người sẽ mua hoa…”

Mặt anh bị hai ngón tay miết, Yến Vi Sí nghiến răng áp sát tai anh: “Đừng nhắc chuyện cũ với em.”

“Không nhắc không nhắc.” Trần Vụ một tay nhận khoai nướng, một tay ôm hoa hồng, “A Sí, cảm ơn em đã tặng hoa cho anh.”

Ánh đèn đường chiếu vào mắt anh, như một dải ngân hà có thể làm con người ta say đắm.

Yến Vi Sí bất mãn nghiêng đầu: “Là bạn trai chứ không phải đối tượng xem mắt, cần nói cảm ơn à?”

Trần Vụ ngẩn ngơ: “Thế anh nói gì?”

“Nói thích.” Yến Vi Sí liếc anh, bày dáng vẻ vốn không hề tức giận nhưng cứ muốn được dỗ dành đấy.

Trần Vụ nghiêm túc gật đầu: “Anh rất thích.”

Yến Vi Sí ho khan, thật sự không kìm nổi mà ôm anh vào lòng.

Những cây thông Noel trang trí vẫn đang được bày biện trước các cửa hàng, ngọn đèn nhỏ tỏa sáng lấp lánh, phụ huynh cho con cái đứng cạnh chụp ảnh, Thủ Thành tối nay có thêm vài phần khói lửa nhân gian. Hai tay Trần Vụ đều cầm đồ: “Anh thế này không ăn được khoai lang mật, bỏ hoa vào trong túi giấy trước đi.”

Anh vừa dứt lời thì thấy Yến Vi Sí ném túi giấy vào thùng rác gần đó.

“…”

Trần Vụ đành phải ôm hoa, cánh hoa tươi tắn lặng lẽ nở rộ trong gió.

“Nhưng anh muốn ăn khoai lang, thơm quá, chắc chắn ngon lắm.” Trần Vụ nâng nâng túi nilon móc trên ngón tay, khoai lang mật bên trong đang không ngừng tỏa ra mùi thơm, như thể yêu tinh đang dụ dỗ tăng nhân.

Yến Vi Sí đút hai tay trong túi áo gió, không nhanh không chậm nói: “Muốn em đút thì cứ việc nói thẳng.”

Trần Vụ: “Anh không…” Anh mím môi, nhanh chóng nhìn Yến Vi Sí một cái rồi rũ mi, “Thế em đút anh đi.”

“Làm nũng cái gì.” Yến Vi Sí dẫn anh đi tìm một nơi có thể ngồi.

Chỗ đèn đường không chiếu tới, Trần Vụ và Yến Vi Sí ngồi trên băng ghế dài, bọn họ có thể thấy rõ người qua đường đi tới đi lui, nhưng mọi hành động của họ lại ẩn trong bóng tối.

Yến Vi Sí bóc lớp vỏ trên cùng của củ khoai lang nướng, dùng thìa nhựa khoét một miếng lớn, sau đó hắn thoáng dừng rồi bỏ lại một phần.

Nếu đút quá nhiều thì chẳng phải chỉ chốc lát đã đút xong à?

Hắn sẽ ngu ngốc như vậy?

Yến Vi Sí đưa một thìa khoai nhỏ đến bên miệng Trần Vụ: “Ăn đi.”

“Sao không cho nhiều một chút?” Trần Vụ nói xong liền há miệng, thịt khoai lang mật vàng cam tan chảy giữa môi răng. Anh ăn vui vẻ, đôi mắt cong cong, “Còn ngọt hơn lần trước.”

Yến Vi Sí xúc cho anh thìa thứ hai: “Nguyên nhân?”

“Nguyên nhân à…” Trần Vụ tự hỏi, “Có thể là do chủng loại khác nhau, một số khoai lang bột bột khô khô, lại có loại ngọt ngào dẻo dính, hơn nữa cũng có liên quan tới thời gian nướng…”

Càng nói tiếp, oán khí bên cạnh càng trở nên mãnh liệt.

Trần Vụ: “… Vì có bạn trai đút.”

Yến Vi Sí nhíu mày: “Hở ra là nhắc tới bạn trai, nóng lòng muốn để cả thế giới biết, hài lòng đến vậy à?”

Trần Vụ dịch mông, cách xa hắn một chút.

“Muốn đi đâu?” Yến Vi Sí dùng một tay kéo anh về bên cạnh mình, “Không ăn khoai mật nữa hả?”

“Ăn.” Trần Vụ ôm hoa hồng áp sát tới, cắn chiếc thìa trên tay hắn.

Yến Vi Sí đột nhiên lĩnh hội được cái gì gọi là tình yêu thuần khiết, đây còn không phải là thuần khiết sao, đây còn không phải là tình yêu sao?

Không ai xâm nhập vào thế giới như xuân như hạ này. Sự huyên náo rực rỡ và cơn rét lạnh nơi đầu đường cuối phố đã bị ngăn cách bên ngoài.

Trần Vụ ăn xong khoai lang mật, toàn thân ấm áp. Anh liếm sạch vị ngọt trên miệng: “A Sí, đừng chỉ đút anh, em cũng ăn đi.”

Yến Vi Sí ăn miếng nhỏ còn sót lại trên thìa: “Cái này gọi là hôn gián tiếp.”

Trần Vụ hạ bàn tay đang đẩy kính xuống.

Yến Vi Sí thản nhiên bóc hết vỏ khoai mật: “Đã gián tiếp rất nhiều lần rồi, anh không muốn nếm thử trực tiếp à?”

Hồi lâu sau Trần Vụ mới đáp: “Em cũng không phải trái cây.”

Yến Vi Sí: “…”

Em là người đàn ông của anh, không dinh dưỡng bằng trái cây sao?

“A Sí, em muốn lắm à?” Trần Vụ sờ cánh hoa, thanh âm nhẹ nhàng.

Yến Vi Sí cho anh một ánh mắt: “Câu hỏi của anh có chiều sâu cùng cấp bậc với “em là bạn trai của anh có phải là thích anh không”.”

Trần Vụ ngượng ngùng: “Anh hỏi vô nghĩa rồi đúng không? Anh cũng cảm thấy, em đã như vậy, ngày nào cũng… Trở nên lớn như vậy… Nhưng anh vẫn chưa…”

Một miếng khoai lang được đưa tới miệng anh, lấp đầy những lời kế tiếp của anh.

“Anh có muốn nhớ lại ban nãy mình vừa nói gì không?” Yến Vi Sí tăng sức cầm củ khoai, khoai mật sắp bị bóp nát, cơ mặt hắn căng cứng.

Trần Vụ ngẩn người ngồi chốc lát, cuối cùng cũng nhận ra, anh luống cuống tay chân, gò má đỏ bừng: “Anh, anh đi cửa hàng đối diện xem xem.”

Anh bật phắt dậy rời đi, bước chân hơi loạng choạng như thể mới uống rượu.

Yến Vi Sí khom người, chống khuỷu tay lên chân đỡ trán, mẹ kiếp phục thật đấy.

Ỷ vào việc hắn thích anh, chẳng kiêng dè gì cả.

Thật sự không sợ hắn mất kiểm soát mà cứng rắn mạnh bạo sao?

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm vào cửa hàng đối diện, cảm giác đè nén đầy ngập như thể nơi ấy có mỹ vị gì đó, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lao vào, bộc lộ thú tính và nhai nuốt ngấu nghiến.

Thực tế hắn nghĩ ——

Khá lắm Yến Vi Sí, một người trưởng thành khỏe mạnh về thể chất lẫn tinh thần sẽ không bị dục vọng chi phối, mày đang làm rất tốt, hãy tiếp tục phát huy.

Mịa.

Yến Vi Sí lấy điện thoại ra, lướt lướt bản ghi nhớ, kéo đến cuối để ghi chú.

Chuyện tối nay, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đòi lại bằng được.

Ghi chép xong, dục niệm của Yến Vi Sí đã khôi phục giá trị bình thường, cũng đâu phải gia súc động dục trên đường. Hắn bóc vỏ khoai sắp nguội ngắt, cạo bỏ phần khoai dính trên vỏ rồi ăn luôn.

Tính tiết kiệm cũng có thể lây lan, nhìn phẩm đức cuộc sống hiện tại của hắn này.

Yến Vi Sí chờ chốc lát không thấy người quay về, nên hắn tìm vào trong tiệm.

Trần Vụ thật đúng là đang đi dạo.

Yến Vi Sí đi xuyên qua hai cái kệ để hàng: “Muốn mua gì?”

Trần Vụ không nhìn hắn: “Bát có khuyến mại.”

“Muốn mua thì mua.” Yến Vi Sí không đề cập tới chuyện ở băng ghế dài. Trông hắn như tiện tay, nhưng thật ra hắn cầm lên cái bát ở nơi tầm mắt của Trần Vụ nán lại vài giây, “Hoa văn được đấy.”

Trần Vụ lập tức lộ ra sự kích động khi thẩm mỹ được tán thành: “Anh cũng nghĩ thế, chúng ta mua cái này đi.”

“Nên mua mấy cái bát nhỉ?” Trần Vụ ôm hoa trong khuỷu tay, vươn tay sờ miệng bát, “Chúng ta dùng cái ở nhà, cái bây giờ mua để cho khách, chưa biết chừng sau này sẽ có người tới ăn cơm…”

Yến Vi Sí đẩy xe tới, đặt chiếc bát anh muốn mua vào trong xe: “Còn mua gì nữa không?”

Trần Vụ: “Không còn.”

Yến Vi Sí nhìn xung quanh, phát hiện ra cái gì đó nên dẫn Trần Vụ qua: “Chọn một cái đi.”

Một loạt túi vải bạt, đủ loại màu sắc, đủ loại mẫu mã.

Trần Vụ hoàn toàn không nhiệt tình như ban nãy mua bát: “Túi vải của anh vẫn tốt lắm.”

Yến Vi Sí liếc Trần Vụ: “Đeo hai năm còn không thay, muốn lưu giữ làm vật gia truyền cho thế hệ sau à?”

“Anh không có thế hệ sau.” Trần Vụ quay đầu nhìn hắn, “A Sí, em sẽ có sao?”

Yến Vi Sí cụp mắt, trong mắt hắn là một người dạt dào sức sống hơn cả hoa hồng: “Mang thai hộ là phạm pháp, cần em phổ cập kiến thức cho anh không?”

Trần Vụ vội vàng xua tay: “Anh không nói cái này.” Anh nói tiếp, “Có thể nhận nuôi.”

Yến Vi Sí chọn lựa lấy xuống một chiếc túi vải có họa tiết ngôi sao, thô bạo đánh giá trước sau: “Tại sao phải nhận nuôi trẻ con? Đám người trên em có một đống con trai con gái, có một đống cháu chắt, đủ nhiều rồi.”

Trần Vụ nỉ non: “Vậy từ nay về sau chỉ có hai chúng ta.”

“Hai người thì hai người, chẳng phải rất tốt sao?” Yến Vi Sí nắm lấy một cánh tay của anh nâng lên, đeo túi vải vào tay anh, “Cái này đi.”

Trần Vụ vân vê chiếc túi: “Loại vải không chắc chắn.”

“Cũng chỉ là một cái túi thôi.” Yến Vi Sí nói.

“Phải suy xét đến trọng lượng đựng được, cái đáy và quai xách rất quan trọng.” Trần Vụ tiến lại gần hàng túi vải, “Em ra sau đi, để tự anh chọn.”

Yến Vi Sí đen mặt, bị chê rồi. Hắn không di chuyển, ở ngay bên cạnh học tập.

Thỉnh thoảng có người ra vào cửa hàng. Ánh mắt Yến Vi Sí không hề rời khỏi Trần Vụ, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Nếu anh cảm thấy hai người quạnh quẽ, có thể nuôi hai con mèo chó.”

Trần Vụ kiểm tra đường may của túi: “Mèo chó à, anh chưa nghĩ đến.”

Yến Vi Sí nghịch nghịch chiếc khăn quàng cổ màu trắng gạo của anh: “Thế để sau này nghĩ tiếp, còn nhiều thời gian lắm.”

“Chó mèo quê được chứ, trong thôn có, từng đàn từng đàn một.” Trần Vụ nói, “Nếu có thể nuôi, chúng ta sẽ trở về một chuyến.”

“Phía em không thành vấn đề, lúc nào cũng được.” Yến Vi Sí tỉnh bơ lập tức tỏ thái độ, hoàn toàn không cho Trần Vụ cơ hội thay đổi ý kiến.

Trần Vụ không nghĩ ngợi tiếp nữa: “Vậy khi nào có thời gian sẽ dẫn em đi.”

Ở trong cửa hàng nhu yếu phẩm hàng ngày, bọn họ dùng đôi câu vài lời phác họa ra tương lai.

Vừa về đến nhà, Trần Vụ đã vào phòng tắm lấy nửa xô nước, cắt mở giấy gói hoa hồng, bỏ hoa hồng vào xô, điều chỉnh vị trí sao cho chúng không bị đổ.

Yến Vi Sí dựa cạnh cửa: “Bỏ vào xô làm gì?”

“Đánh thức mấy tiếng.” Trần Vụ rất tự nhiên cởi áo khoác bông đưa cho Yến Vi Sí.

“Hoa còn phải đánh thức(1)?” Yến Vi Sí thọc tay vào túi áo khoác bông của anh, móc điện thoại và giấy lau ra đặt lên bàn, cũng đặt cả áo khoác lên trên, “Đây là lần thứ mấy anh nhận hoa đấy, có kinh nghiệm thế à?”

(1) Đánh thức hoa là quá trình bổ sung nước và cắt tỉa hoa. Cắt chéo rễ hoa, để lại cành, lá, cánh hoa mà không cần xử lý, ngâm toàn bộ hoa trừ bông trong nước sạch dưỡng từ 4 đến 12 tiếng, thời gian cụ thể tùy theo trạng thái thiếu nước của hoa.

Trần Vụ trả lời: “Hoa hồng thì là lần đầu tiên.”

Yến Vi Sí muốn tát chính mình. Lẽ ra hắn không nên hỏi, đáp án này rất dễ dàng khiến hắn băn khoăn liệu những bông hoa mà trước đây Trần Vụ nhận được có phải là hoa dại nhỏ hay không.

Núi rừng, tình đầu, nhà tranh, thôn trang, ngồi trên ghế tre hóng gió núi ngắm hoàng hôn.

Đáy lòng Yến Vi Sí giống như bị đổ vào loại giấm cất giữ tám trăm năm, ngũ tạng lục phủ toàn vị chua chua chát chát, đúng là lãng phí chà đạp tuổi thanh xuân tốt đẹp của Trần Vụ.

Trần Vụ ngồi xổm bên xô, ngắm những bông hồng tản ra.

Yến Vi Sí nói: “Anh đừng đếm, ba mươi sáu bông. Lấy bừa, đừng mong đợi có ý nghĩa gì.”

“Anh không đếm.” Trần Vụ thì thầm, “Không có ý nghĩa à…”

Yến Vi Sí trưng gương mặt không biểu cảm đi mở điện thoại, nhập vài chữ để tìm kiếm trang web rồi ném điện thoại vào trong lòng Trần Vụ.

Trần Vụ cầm điện thoại, mấp máy môi: “Ba mươi sáu đóa hoa hồng tượng trưng cho…”

“Anh còn đọc?” Yến Vi Sí đè lưng anh ôm chặt anh.

Trần Vụ bị đè khuỵu xuống đất rồi bị một bàn tay nâng lên. Anh còn chưa kịp nói gì thì Yến Vi Sí đã ôm lấy anh, “Có những thứ viết ra là lãng mạn, nhưng đọc lên sẽ quê mùa.”

“Không đâu, anh sẽ không cảm thấy quê mùa.” Trần Vụ nói.

Yến Vi Sí không đáp lời, tiếng thở dốc bên tai Trần Vụ trở nên nặng nề hơn.

Trần Vụ giơ bàn tay đang rũ xuống lên, vỗ vỗ chiếc áo gió đã được nhiệt độ ổn định trong nhà xua tan khí lạnh. Anh dời tay xuống, chỉnh lại vạt áo hoodie bị nhét trong cạp quần cho hắn.

Yến Vi Sí thậm chí không biết có một phần áo hoodie bị mắc vào, Trần Vụ thì đã sớm chú ý tới, chẳng qua ở ngoài không tiện sửa giúp hắn, lúc trở về cũng chưa quên.

Bụi bặm trong không khí dường như bắt đầu nóng lên. Yến Vi Sí cọ chóp mũi lên tóc, vành tai và gò má Trần Vụ.

Trần Vụ nói: “A Sí, mỗi bông hồng đều trông rất cân đối, chắc em đã lựa chọn từng bông một nhỉ?”

Yến Vi Sí hơi thẳng lưng, nhìn chăm chú Trần Vụ với vẻ cầu khen ngợi: “Đây là lần đầu tiên em mua hoa.”

Trần Vụ trịnh trọng nói: “Anh sẽ chăm chúng thật tốt.”

Yến Vi Sí: “Lần đầu tiên làm bạn trai.”

Lại nữa.

Yến thiếu gia lại bắt đầu trả lời không liên quan, lảm nhảm kỳ quái.

Trần Vụ yên lặng ngẩng đầu đếm số pha lê trên đèn chùm trần nhà.

Gia Thược đang trong kỳ nghỉ, Yến Vi Sí đã tìm một công việc mới, làm việc bán thời gian ở cửa hàng thú cưng, sau này hắn và Trần Vụ phải nuôi chó mèo, hắn phải học tập trước.

Trần Vụ dọn hết sách đã đọc xong về đại viện, đóng gói vào một chiếc vali da lớn, kéo chúng một mạch xuống phòng chứa đồ dưới tầng.

Sau khi nghe tin, cụ Dư bỏ lại bạn lâu năm rồi xông tới trước mặt anh: “Lần này cậu qua không có nghĩa là lần sau có thể qua, tháng Tư phải thi hai môn chuyên ngành, bây giờ cậu không tranh thủ thời gian ôn tập mà trả sách làm gì, cánh cứng rồi tự cao rồi đúng không!”

“Đều nhớ cả rồi ạ.” Trần Vụ đỡ ông cụ.

Cụ Dư không tránh né: “Nói khoác lác.” Ông bảo bác Dư theo cùng tới đây mở vali da ra, “Lấy bừa một quyển cho tôi.”

Các cuốn sách được sắp xếp sát rạt, quyển này cạnh quyển kia không hề lộn xộn. Cụ Dư cầm lấy cuốn cách mình gần nhất.

Rất dày, nặng trĩu.

Cụ Dư lật ngẫu nhiên đến một trang: “Trang ba mươi lăm của cuốn sách này, đọc.”

Trần Vụ đọc ra được thật.

Một tờ lớn lít nhít chữ nhỏ, từ chữ thứ nhất đến chữ cuối cùng, kể cả những chú thích do cụ Dư viết khi còn trẻ, không hề có sai sót.

Cụ Dư như bị ấn nút tạm dừng. Bác Dư hạ giọng: “Xem ra đã vất vả chịu khó.”

“Tiền đồ của bản thân, mình không vất vả chịu khó thì ai vất vả chịu khó đây.” Cụ Dư lấy lại tinh thần, liếc người trẻ tuổi vô cùng cố gắng sau lưng, “Không ai xách vali cho cậu, cũng không có ai giúp cậu lấy sách ra xếp gọn.”

“Cháu đặt ở đây trước nhé, giờ nghỉ trưa cháu sẽ tới sắp xếp.” Trần Vụ chân thành cảm kích nói, “Ông à, rất nhiều sách ông đưa cho cháu đã ngưng xuất bản, may mắn có ông cho cháu mượn đọc, cháu mới có thể hiểu được bảy tám phần về lĩnh vực lâm nghiệp.”

Cụ Dư dùng ánh mắt dò hỏi bác Dư, “Cậu ta gọi tôi là ông?”

Bác Dư, “Dạ đúng.”

Cụ Dư, “Hừ, vậy chẳng phải vào dịp Tết tôi phải cho lì xì sao?”

Bác Dư thầm nhủ, ngài cứ lén vui vẻ đi.

Trần Vụ trả lại một phần sách, cụ Dư cho anh thêm một phần nữa, về triết học nhân sinh mở rộng tư tưởng.

Trong nhà chỗ nào cũng đầy sách, toàn bộ là của Trần Vụ. Yến Vi Sí chưa từng mang sách giáo khoa về, giờ hắn cũng chẳng đọc truyện tranh, chỉ cần không đi làm là hắn ở nhà bám lấy Trần Vụ.

Trong vầng sáng mờ ảo chiếu xuống của chiếc đèn tròn cảm biến lớn màu trắng, Trần Vụ xách mấy đôi giày vải bông sạch sẽ lên nhìn, đã đi vài mùa đông, đế giày đã mềm oặt. Anh tìm chiếc túi bỏ chúng vào: “A Sí, anh định làm giày vải mới, em cần không?”

Yến Vi Sí duỗi chân: “Biết cỡ giày của em không?”

Trần Vụ đáp: “Biết.”

Yến Vi Sí thu chân lại, nhắm mắt dưỡng thần tựa vào người anh: “Thế cứ tự do phát huy đi.”

Chốc lát sau Trần Vụ hỏi: “Cần khăn quàng cổ không?”

Yến Vi Sí: “Đừng hỏi em có muốn hay không.”

“… Vậy là cần.” Trần Vụ gật đầu, “Em thích màu gì?”

Yến Vi Sí nói: “Em muốn đồ đôi.”

“Lát nữa anh sẽ lên mạng mua kim chỉ, em đi tưới hành lá đi.” Trần Vụ đi vào thư phòng cắt báo giấy làm đế giày.

“Em mới lại gần chưa được vài phút.” Yến Vi Sí dục cầu bất mãn mà đứng dậy, với lấy dép lê xỏ vào rồi tới ngắm cảnh đài.

Một chậu hành lá và một chiếc kính viễn vọng đều là thành viên mới.

Hành là cuộc sống, kính viễn vọng là lãng mạn.

Yến Vi Sí tưới đẫm nước cho hành rồi quay đầu nhìn hoa hồng trong bình, ngày nào cũng ngắm, ngày nào cũng nở rộ. Không biết Trần Vụ đã làm thế nào, cho đến nay vẫn không có hiện tượng héo úa.

Trần Vụ đang bận rộn trong thư phòng, Yến Vi Sí tiến vào cho anh xem ảnh đại diện wechat của mình.

Một đầu đập chứa nước ở Xuân Quế.

“Mới thay à, đẹp đấy.” Trần Vụ đè miếng lót đế giày của Yến Vi Sí và vẽ một hình lên giấy báo, tầm mắt vội vàng chuyển sang một giây rồi rời đi, khen ngợi một câu vô cùng qua loa.

“Của anh là cái này.” Yến Vi Sí lấy ra một bức ảnh, “Cùng thay.”

Trong ảnh là đầu bên kia của hồ chứa, ghép cạnh nhau tạo thành con đường bọn họ thường đi ở Xuân Quế.

Trần Vụ chớp chớp mắt: “Anh cũng phải thay sao?”

Yến Vi Sí bày vẻ chính trực: “Yêu đương đều như vậy.”

“Thôi được rồi.” Trần Vụ cúi đầu cắt tờ báo, “Em đổi giúp anh đi.”

Khi Yến Vi Sí thay ảnh đại diện wechat cho Trần Vụ, điện thoại của anh có tin nhắn, về quả hồng gì đó.

Trong đầu nhanh chóng lóe lên một điều, Yến Vi Sí lấy chiếc kéo trên tay Trần Vụ, để anh nhìn mình: “Quả hồng ở quê anh đã chín hết rồi à?”

Trần Vụ: “Hả?”

“Tin nhắn từ quê.” Yến Vi Sí ném di động lên tờ báo trước mặt.

Trần Vụ bấm vào tin nhắn: “Anh có một rừng hồng, năm nay anh không trở về, hồng đều để cho trưởng thôn và những người khác hái, trưởng thôn hỏi anh có muốn không.”

Yến Vi Sí ngồi xuống một chiếc ghế khác: “Bảo ông ấy gửi đến đây đi.”

“Em muốn ăn à?” Trần Vụ kinh ngạc hỏi, “Thường ngày em ít ăn trái cây lắm mà.”

Yến Vi Sí nói một câu: “Hóa chất sao có thể so sánh được với thuần thiên nhiên?”

Trần Vụ buột miệng thốt ra: “Em có thể nhận ra sự khác biệt à?”

“…” Lồng ngực Yến Vi Sí nghẹn đầy cảm xúc nào đó, đáy mắt đen nặng nề nhìn chằm chằm: “Nếu không anh cho em quả hồng, em viết bài cảm nhận tám trăm chữ sau khi ăn nhé?”

“Sao nói chuyện một lúc là lại cáu rồi…” Trần Vụ nhỏ giọng.

Yến Vi Sí dùng giọng điệu cứng rắn bày tỏ sự tủi thân: “Em muốn ăn hồng anh trồng đấy.”

Trần Vụ bóp bàn tay hắn: “Không phải là không cho em ăn mà, để anh bảo trưởng thôn gửi nhiều một chút.”

Ngay khi Yến Vi Sí vừa định bóp lại thì cái tay kia rút ra, người cũng đi ra ngoài.

Dỗ dành một cách chiếu lệ như thế.

Thôi thì cũng là dỗ.

Trần Vụ ở ngoài cửa gọi điện cho trưởng thôn: “Cháu đọc tin nhắn rồi, lô đầu tiên không gửi được, bác chọn lựa một ít quả không chín lắm gửi cho cháu nhé.”

Lúc này trưởng thôn đang ở trong rừng hồng, mọi người trong thôn tất bật gánh thúng gánh sào hết lượt này đến lượt khác, bận rộn náo nhiệt.

“Ồ được, bác sẽ chọn rồi gửi đến chỗ cháu, địa chỉ không thay đổi nhỉ?” Trưởng thôn lớn tiếng hỏi.

“Không thay đổi ạ.” Trần Vụ lắng nghe giọng địa phương ở đầu bên kia, “Hồng năm nay thế nào ạ?”

“Giống năm ngoái, vẫn rất ngọt.” Trưởng thôn cười nói, “Toàn là con cái chính tay cháu nuôi lớn đấy, bán chạy lắm.”

Trần Vụ cũng cười: “Vậy là tốt rồi.”

Trưởng thôn nói: “Đúng rồi, Tiểu Vụ, đã bán được hai nhóm cây, bác sẽ chuyển tiền thẳng vào thẻ của cháu luôn, cũng cho cháu xem hóa đơn.”

“Không cần đâu, cháu tin bác.” Trần Vụ nói, “Mọi người đã vất vả rồi.”

Trưởng thôn già thật rồi, một câu như thế cũng muốn gạt lệ.

“Nếu có việc gì thì cứ gọi cho cháu, cháu không ở nhà nhưng vẫn có thể giúp đỡ cho lời khuyên.” Sau khi cúp máy, Trần Vụ gửi một bao lì xì đỏ cho trưởng thôn. Anh quay lại thư phòng, nói với thiếu niên đang vụng về bắt chước anh cắt giày, “A Sí, anh đã bảo trưởng thôn, ông ấy sẽ gửi hồng tới. Tuy năm nay anh không về chăm sóc cây hồng, nhưng trưởng thôn nói nó vẫn ngọt giống năm ngoái, chắc chắn em sẽ thích ăn.”

Anh có một đôi mắt mắt trong veo sạch sẽ, dường như không hiểu hàm nghĩa “Không thể không đề phòng người khác”, chưa từng trải qua sự phức tạp của xã hội và bản chất khó lường của lòng người, vẫn giữ được sự thuần phác thẳng thắn hiếm có.

Tuy nhiên, tối đó Yến Vi Sí đã muốn đánh người một trận.

Trần Vụ vào phòng vệ sinh không đi ra. Không biết qua bao lâu, cửa kính phòng vệ sinh bị gõ vang, “Anh ở bên trong đả tọa à?”

“Ah, sắp, sắp ra ngay đây!” Giọng Trần Vụ hoảng loạn hấp tấp, như thể chột dạ. Anh vừa dứt lời, cánh cửa không cài khóa trực tiếp bị Yến Vi Sí vặn ra.

Nhạc livestream trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng sôi động.

Yến Vi Sí quét mắt liếc Trần Vụ: “Em bảo anh ở phòng vệ sinh làm gì chứ, uốn éo trông đẹp không?”

Trần Vụ nhìn streamer đang tùy ý vặn vẹo cọ xát, vẻ mặt bối rối: “Không phải, ban nãy cậu ta đang hái hạt dẻ mà, chẳng biết tại sao tự dưng bắt đầu xoay xoay.”

Yến Vi Sí giễu cợt: “Mặc sườn xám xẻ tà kéo tới tận cổ để hái? Trang phục nữ play?”

“Thật mà, hái đầy một thúng lớn.” Trần Vụ không tìm được chứng cứ, chỉ thấy streamer bắt đầu sờ đùi, anh vội vàng ấn tắt điện thoại.

Yến Vi Sí không nhẹ không nặng miết vành tai anh: “Anh còn xem livestream nữa.”

Trần Vụ co rụt đầu: “Chú Lưu nói phải đi theo thời đại mới.”

Yến Vi Sí tức giận: “Lau mông chưa?”

“Anh không đi vệ sinh.” Trần Vụ nói.

“Tức là tiến vào vì livestream.” Yến Vi Sí cười tươi đến mức khiến người ta không thể rời mắt, “Anh mở cái anh vừa xem ra, chúng ta cùng xem, để em cũng cảm nhận hơi thở của thời đại mới.”

Trần Vụ lề mề bật điện thoại: “Thế em sẽ tặng quà chứ?”

“Chưa biết được.” Yến Vi Sí ung dung, “Nếu em vui vẻ, cũng không phải không thể tặng cái Carnival.”

Trần Vụ hoang mang: “Carnival là cái gì?”

Thần sắc Yến Vi Sí cứng đờ.

“A Sí, bình thường em cũng xem phát sóng trực tiếp à?” Trần Vụ cầm bàn tay trên tai mình ra.

Yến Vi Sí có cảm giác bực bội như khiêng cục đá đập chính chân mình, hắn bình tĩnh giải thích làm rõ: “Về mặt trò chơi, chứ em không xem kiểu uốn a uốn éo này.”

Trần Vụ không nói gì.

“Đệt.” Yến Vi Sí ôm lấy Trần Vụ bằng một tay, nhẹ nhàng ôm anh ra khỏi phòng vệ sinh, “Một xu em cũng sẽ không cho người khác, tất cả đều là của anh.”

Chuyện nhỏ về livestream không khiến gây ra sóng to gió lớn gì, Yến Vi Sí dẫn Trần Vụ đi xem phim đồng tính có nội dung nghệ thuật cao.

Không thể xem phim thuần thương mại, đó không phải là bầu không khí có thể tồn tại giữa một cặp đôi.

Yến Vi Sí nuôi dưỡng cảm giác cho Trần Vụ, để anh trải nghiệm sự tốt đẹp của việc tiếp xúc thân mật thông qua thị giác và xúc giác.

Sau khi hồng được gửi tới thì vừa ăn hồng vừa xem.

Cứ thế đến lễ Tình Nhân.

Hôm ấy Yến Vi Sí đăng bài lên vòng bạn bè, hình ảnh là hai đôi giày đi chơi, kèm hai chữ: Hẹn hò.

Hoàng Ngộ đang ở Pháp cho bồ câu ăn, gã hóng hớt gọi điện thoại hỏi: “Anh Sí, hôm nay bọn mày sắp xếp kế hoạch thế nào?”

Yến Vi Sí: “Ngồi vòng đu quay.”

Hoàng Ngộ đã nhuộm lại hai nhúm xanh lá và cắt tóc ngắn, trông giống một chàng trai tươi tắn tuấn tú. Gã ồn ào khoa trương: “Hết rồi? Không có bữa tối dưới ánh nến, buổi hòa nhạc, xem điện ảnh, tắm suối nước nóng, trượt tuyết, du lịch biển?”

Yến Vi Sí vừa điên cuồng ghi chép trong đầu, vừa bình tĩnh nói: “Tham nhiều nuốt không trôi.”

Hoàng Ngộ bị sặc coca, gã đưa nửa lon coca cho vị hôn thê: “Bọn mày đi bây giờ đấy à?”

Yến Vi Sí ngồi xổm ở cửa buộc dây giày: “Ra ngoài ngắm ngân hạnh, buổi tối mới đi.”

Hoàng Ngộ vẫn đang hỏi: “Ngồi vòng đu quay nào?”

“Chính mày không hẹn hò à, sao nói nhảm nhiều thế?” Yến Vi Sí không kiên nhẫn, “Lớn nhất.”

Hoàng Ngộ bị cúp điện thoại, gãi cằm như đang suy tư, vòng đu quay trong công viên giải trí đóng cửa lúc tám rưỡi.

“Em ở đây chờ tôi.” Hoàng Ngộ giật áo khoác vị hôn thê rồi rời khỏi quảng trường. Gã nhanh chóng lấy được thông tin liên lạc của người quản lý vòng đu quay ở công viên giải trí, bảo vòng đu quay ở đó hoãn thời gian đóng cửa tối nay.

“Tôi bao hết thời gian sau tám rưỡi.” Hoàng Ngộ lấy từ trong túi áo khoác ra thứ gì đó, thấy đó là son môi của phụ nữ, của vị hôn thê. Gã giật giật miệng nhét lại, “Không phải cho tôi, mà là đặt cho bạn.” Chờ gã làm xong mới báo cho anh Sí.

Nào ngờ người quản lý nói đã có người đặt rồi.

“Ai?” Hoàng Ngộ khó chịu khi bị người khác tranh trước một bước.

Người quản lý khép nép: “Xin lỗi, Hoàng thiếu gia, phía tôi không tiện tiết lộ thông tin khách hàng…”

“Ông cho rằng tôi ba tuổi hả? Có gì mà không tiện, đặt rồi không tới chơi chắc? Vừa chơi chẳng phải sẽ biết đó là người nào sao?” Hoàng Ngộ có tính tình nóng nảy, chưa gì đã tuôn một tràng.

Quản lý vừa rồi cũng chỉ là đưa đẩy cho xong chuyện, lúc này ông tiết lộ tên họ của khách hàng.

Hoàng Ngộ gọi điện cho người nọ, ngữ khí kỳ quái: “Chú Dư, chú đặt cho Trần Vụ ạ?”

Dư Trản: “Ừ.”

Hoàng Ngộ bội phục: “Hành động này của chú trâu bò đấy, có thể ghi vào sử sách.”

Dư Trản cười thoải mái: “Quân tử giúp hoàn thành ước nguyện của người khác.”

Quả thực Hoàng Ngộ muốn bắt máy bay trở về, chạy đến trước mặt hắn giơ ngón tay cái: “Có khí phách, tấm gương cho thế hệ chúng cháu noi theo.”

Dư Trản tự nhủ: “Bọn họ đều còn rất trẻ, không biết có thể đi bao xa.”

Tuy Hoàng Ngộ nhận định mưu kế thủ đoạn của Trần Vụ nhiều vô số kể, nhưng ở bên ngoài gã nhất định phải giơ biểu ngữ ủng hộ lựa chọn của anh Sí. Gã nói chắc như đinh đóng cột: “Dù sao một trăm tám mươi năm cũng không thành vấn đề.”

Dư Trản thâm ý nói: “Theo chú được biết, cháu không mấy hài lòng về Trần Vụ.”

Tim Hoàng Ngộ đập thình thịch, đậu má, làm sao ông chú biết được điều này?

Dư Trản đoán được suy nghĩ của gã: “Cháu có thể biết chú quan tâm tới Trần Vụ, tất nhiên chú cũng có thể biết thái độ của cháu đối với cậu ấy.”

Hoàng Ngộ chậc lưỡi, chơi chữ với ông đây cơ đấy, ông đây không chơi đâu.

“Anh ta câu anh Sí của cháu.” Hoàng Ngộ nói thẳng.

Như thể nghe được câu chuyện vô cùng hài hước, Dư Trản cất tiếng cười to: “Thế sao cậu ấy không câu chú?”

Hoàng Ngộ: “…” Chú có thể so với anh Sí của cháu sao?

Dư Trản nhận được đáp án từ sự im lặng của Hoàng Ngộ. Hắn kết thúc cuộc trò chuyện, đặt điện thoại trên bàn làm việc, xoa ấn đường rồi thở hắt, có phần cô độc tịch mịch giống ông già tuổi xế chiều: “Mình già rồi.”

Trợ lý đưa giấy tờ cần ký tới: “Tâm lý ngài còn trẻ trung lắm.”

Dư Trản cũng không thấy được an ủi. Hắn lật lật giấy tờ: “Tại sao lại nhiều thế?”

“Bởi vì cả ngày hôm nay ngài đều mất tập trung.” Trợ lý nói.

Dư Trản mệt mỏi cầm bút lên.

Năm sáu giờ chiều, Yến Vi Sí nhận được tin nhắn của Dư Trản.

Xe bị kẹt trên đường, Trần Vụ hơi sốt ruột: “A Sí, chúng ta phải nhanh lên, không xếp hàng kịp mất.”

“Không sao đâu.” Yến Vi Sí tắt điện thoại, tối nay chỉ muốn chuyên tâm hẹn hò, “Qua tám rưỡi chúng ta mới ngồi.”

Trần Vụ không hiểu lắm: “Chẳng phải không còn quay nữa à?”

“Muốn quay bao lâu thì sẽ quay bấy lâu.” Yến Vi Sí hờ hững, “Đây là quà lễ Tình Nhân Dư Trản tặng cho chúng ta.”

Trần Vụ hơi bất ngờ: “Thế thì phải cảm ơn anh ấy mới được.”

“Đã nói rồi.” Yến Vi Sí khẽ giật môi, “Khi chú ấy kết hôn, chúng ta sẽ đáp lễ.”

Trần Vụ còn định nói thêm, lại bị Yến Vi Sí nhắc nhở lái xe.

Ngày lễ Tình Nhân tràn ngập bong bóng màu hồng, độc thân hay yêu được đều được bao bọc trong sự lãng mạn thương mại hóa.

Hơn tám giờ, các hạng mục trong khu vui chơi giải trí lớn nhất Thủ Thành lục tục đóng cửa, nhưng vẫn còn màn trình diễn ánh sáng lộng lẫy tráng lệ để xem.

Đông đảo du khách đang chờ xem buổi biểu diễn.

Không bao lâu sao, các du khách phát hiện ra một hiện tượng, vòng đu quay dừng một lúc rồi lại bắt đầu xoay.

Chỉ có một cabin có người, không biết là người giàu có nào đang ngắm cảnh đêm.

Trong cabin, Trần Vụ và Yến Vi Sí ngồi cạnh nhau, trước mặt vẫn là thức ăn, nhưng tinh tế hơn năm ngoái rất nhiều.

Năm ngoái là ban ngày, năm nay là buổi tối.

Cảnh vật khác nhau, cảm xúc khác nhau, nhưng người vẫn vậy.

Hôm nay Yến Vi Sí không chạm vào một giọt trà sữa nào, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. Hắn vuốt ve ngón tay ấm áp của Trần Vụ, lần ấy khi vòng quay đạt tới điểm cao nhất, bọn họ có tấm ảnh chụp chung đầu tiên.

Lần này dù thế nào cũng phải…

Dòng suy nghĩ bị một thanh âm cắt ngang, Trần Vụ thình lình nói: “A Sí, anh muốn hút thuốc.”

Yến Vi Sí: “…”

Một lát sau, Yến Vi Sí ngậm điếu thuốc lá châm lửa, sau đó kẹp nó giữa ngón trỏ và ngón giữa rồi đưa đến bên miệng Trần Vụ: “Cắn đi.”

Trần Vụ nhẹ nhàng cắn điếu thuốc dính mùi hương của Yến Vi Sí.

“Hít một hơi rồi phun ra.” Yến Vi Sí dạy anh.

Trần Vụ làm theo, nhắm mắt lại, một tay nâng má, một tay kẹp điếu thuốc. Anh ho khan, lông mi rung rung, khóe mắt ươn ướt ửng đỏ.

Ngay khoảnh khắc ấy, Yến Vi Sí hôn lên.

Trần Vụ sờ mắt mình: “A Sí, em hôn anh.”

“Làm sao?” Yến Vi Sí hùng hồn tự tin, “Bạn trai không thể hôn à?”

Trần Vụ chậm rãi chuyển mắt.

Yến Vi Sí không cho anh cơ hội nói chuyện, xuôi theo góc độ đã từng mô phỏng nhiều lần, tặng anh nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Trần Vụ: “Hình như anh…” Anh liếm liếm bờ môi vừa được hôn, nuốt xuống chút ướt át này, “Có thể tiếp nhận.”

Điếu thuốc giữa ngón tay đang cháy, từng làn khói mù bay lên tròng kính của Trần Vụ, rồi đến khuôn mặt, trái tim và linh hồn. Anh nhấm nháp vị nicotine trong miệng, mơ hồ nói: “Anh biết gần đây em vẫn luôn để anh cảm nhận, anh cũng cảm nhận được, nhưng bây giờ nếu nhiều hơn thì có lẽ anh…”

Yến Vi Sí ôm mặt Trần Vụ, chạm chóp mũi lên chóp mũi anh, trong cổ họng phát ra tiếng cười: “Nghĩ gì thế, giờ đang ở trên vòng đu quay, không phải trên giường trong nhà, chỉ hôn thôi, sẽ không có nhiều hơn đâu.”

Rồi lại hôn anh.

Hôn liên tục vài cái mới lùi lại, quan sát sự thay đổi của anh, sau đó hôn tiếp.

Cứ thế lặp đi lặp lại hôn mười mấy phút, không ai quan tâm vòng đu quay đã đạt tới điểm cao nhất chưa.

Đôi môi đỏ mọng đang khép của Trần Vụ hơi hé ra.

Sắc mặt Yến Vi Sí trông bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay ôm lấy mặt anh nóng bỏng cực kỳ, đầu ngón tay run rẩy không kiềm chế được: “Muốn em vào không?”

Trần Vụ không lắc đầu.

“Vậy em vào đây.” Yến Vi Sí kiềm chế mà dịu dàng mở kẽ hở giữa môi anh ra, ngậm lấy sự hồi hộp và ngượng ngùng của anh, hôn anh thật sâu.