Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 43




Trần Vụ ngồi trong vòng tay Yến Vi Sí, đỏ bừng mặt lắp bắp: “A, A Sí… Sao cậu gọi lung tung… Cậu gọi tôi…”

“Bạn trai ơi, người bên cạnh anh đang quan sát chúng ta đấy.” Yến Vi Sí đè nén hơi thở hôn lên vành tai anh.

Trần Vụ lập tức im lặng.

Sói đuôi to Yến Vi Sí ôm eo anh.

Lời tường thuật nhằm xoa dịu khán giả kết thúc, vở kịch thứ hai bắt đầu.

Ánh đèn trên sân khấu hướng về khán phòng phía trước, còn phía sau vẫn mờ mịt.

Trần Vụ khẽ ngọ nguậy.

Yết hầu Yến Vi Sí trượt đi vài cái khá chật vật, hắn hạ giọng cực thấp: “Lộn xộn cái gì, tập trung chút.”

Trần Vụ đẩy đẩy cánh tay trên eo ra ngoài, nhưng cánh tay không nhúc nhích. Anh nói: “Tôi hơi nóng.”

Toàn thân Yến Vi Sí căng cứng, ai không nóng chứ, ông đây đã lôi hết ra mọi chuyện buồn từ trước tới nay, nghĩ đi nghĩ lại tám trăm lần mới không cương cứng đấy.

“A Sí, nhịp tim của cậu lớn thật, đến tôi cũng nghe thấy.” Trần Vụ khẽ thở dốc nói.

Yến Vi Sí yên lặng dùng khẩu hình nói, đừng bị hù dọa, đó là âm thanh yêu thích anh đấy.

Lưng Trần Vụ tựa vào ngực Yến Vi Sí, ướt đẫm mồ hôi, anh thẳng người lên nhưng họ vẫn dán sát nhau.

Mỗi phút mỗi giây Yến Vi Sí đều đang quan sát khoảng cách, vừa có khe hở nhỏ là sẽ tự mình thu hẹp nó lại.

Diễn viên kịch nói đang diễn nhập tâm, Trần Vụ dưới khán đài muốn quay đầu, Yến Vi Sí bóp mặt anh từ đằng sau: “Người kia vẫn đang nhìn chằm chằm chúng ta.”

Dư Trản nghe rất rành mạch, đã đang xem kịch nói: “…”

Xem xong kịch nói, ba người tạm biệt ở cửa rạp hát.

Chủ yếu là Dư Trản rời khỏi.

Dư Trản tỏ thái độ của một bậc cha chú hiền lành hòa nhã: “Các cậu trên đường chú ý an toàn.”

Dứt lời, hắn chăm chú nhìn Trần Vụ, cười lộ má lúm đồng tiền, “Ngày mai gặp.”

Trần Vụ cầm kính trên tay, Yến Vi Sí xoa tóc anh, “Ngơ ngác gì thế, chào chú Dư đi kìa.”

“Bye bye.” Trần Vụ vẫy vẫy bàn tay trống.

Nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Trần Vụ, ánh mắt Dư Trản càng dịu dàng hơn.

Yến Vi Sí lấy đi chiếc kính của Trần Vụ: “Sao không đeo lên, gọng kính có vấn đề à?”

Trần Vụ lắc đầu: “Tròng kính hơi mờ.”

“Sao không bảo em?” Yến Vi Sí chậc lưỡi, “Bạn trai để làm gì?”

Hắn dùng luôn chiếc sơ mi may riêng cao cấp của mình để chà lau tròng kính cho anh.

Vô cùng tự nhiên, còn bình dị.

Hoàn toàn hòa tan vào với người như sương mù gió núi bên cạnh, không hề có vẻ trịch thượng xa cách của con em thế gia nhà cao cửa rộng.

Dư Trản lái xe đi.

Yến Vi Sí đeo kính lên cho Trần Vụ, kéo sợi tóc bên tai bị gọng kính đè lên ra ngoài: “Tối nay tôi biểu hiện thế nào? Chấm điểm đi.”

Trần Vụ trả lời rất chân thành: “Điểm tuyệt đối.”

Yến Vi Sí nhìn đi nơi khác, quả nhiên thích mình.

Khán giả lục tục bước ra khỏi rạp hát, ăn mặc chỉnh tề, trò chuyện hào phóng, đều là tới để ủng hộ nhân vật nổi tiếng Yến nhị gia. Trần Vụ kéo Yến Vi Sí đến một góc: “A Sí, chúng ta cũng về thôi.”

Yến Vi Sí đắm chìm trong suy nghĩ bao giờ kết thúc kỳ khảo sát: “Chẳng phải muốn dạo quanh sao?”

Trần Vụ nói: “Chân cậu đã ngã bị thương rồi, không đi dạo nữa.”

“Cũng không phải gãy xương.” Yến Vi Sí ôm eo anh, “Đi thôi.”

Trần Vụ yên lặng cầm bàn tay trên eo xuống: “Cậu đừng ôm tôi nữa, tôi tự đi.”

Yến Vi Sí: “…”

Đệt.

Phiếu trải nghiệm bạn trai đã hết hạn rồi.

Nếu biết sớm thì đã để tên họ Dư ở lại lâu hơn.

Đã hơn mười giờ, đường phố vẫn sáng đèn rực rỡ và tấp nập người qua lại. Đây là một thành phố phát triển, rất bao dung, bất luận là phong cách quần áo hay xu hướng tính dục.

Có hai nam sinh đan mười ngón tay vào nhau đi xuyên qua đám đông, ánh mắt của họ khéo léo phân chia cho Trần Vụ và Yến Vi Sí.

Phát hiện ra tâm tư của nhau, họ hất tay ra, chửi bới lẫn nhau rồi rời đi. Đi được một quãng, hai bàn tay lại nắm chặt.

Trần Vụ vào một tiệm hoa nhỏ được trang trí ấm cúng.

Yến Vi Sí đứng ở cửa tiệm hoa như đang suy tư điều gì, lễ Tình Nhân mua hoa hồng có dung tục quá không nhỉ?

Đã ngồi vòng đu quay rồi, không thiếu cái này.

“A Sí.” Trong tiệm vọng ra tiếng kêu của Trần Vụ.

Yến Vi Sí cầm điện thoại vào tiệm quét mã: “Bao nhiêu?”

“Không phải bảo cậu trả tiền.” Trần Vụ nói, “Tôi muốn mua củ hoa giống.”

Yến Vi Sí: “Vậy anh gọi tôi làm gì?”

Đôi mắt Trần Vụ sáng lấp lánh: “Nhiều loại quá, tôi không biết nên mua loại nào.”

Yến Vi Sí nhướng mày: “Muốn tôi chọn à? Chờ tôi.”

Hắn quay lưng, lên mạng tìm kiếm ngôn ngữ các loài hoa.

Hắn là một nam sinh to cao ngây thơ thật thà và tự nhiên như vậy đấy.

Sau khi tìm kiếm lung tung một hồi, Yến Vi Sí đã có đáp án: “Tulip.”

Trần Vụ nói với cô chủ cửa hàng hoa: “Chúng tôi muốn năm củ tulip.”

Cô chủ cầm túi tới: “Toàn là giống chuẩn, sau khi ra hoa nếu phát hiện có vấn đề gì thì có thể đến gặp tôi để trả lại. Cậu tự chọn à?”

“Tôi không chọn đâu, cô lấy loại nào cũng được.” Trần Vụ nói.

Chủ tiệm là người thành thật, cô tìm trong giỏ năm củ hoa lớn bỏ vào trong túi: “Có cần dung dịch dinh dưỡng không?”

“Không cần đâu.” Trần Vụ nói, “Tôi trồng bằng đất.”

“Trồng đất à?” Chủ tiệm mỉm cười, “Chỗ tôi có đất dinh dưỡng, cậu có thể xem qua.”

Trần Vụ quay đầu hỏi Yến Vi Sí: “Cần đất không?”

Yến Vi Sí sửng sốt phút chốc. Người trước mắt có vẻ như tính tình không sắc bén, rất dễ điều khiển, song thực tế thường tự mình quyết định việc lớn, chuyện nhỏ cũng rất hiếm khi tham khảo ý kiến của hắn.

Bây giờ đây là…

Rốt cuộc đã có bao nhiêu hài lòng với biểu hiện của hắn tối nay, nên mới thay đổi nhanh như vậy?

Hắn nghiêm mặt, giả vờ tự hỏi: “Cho một túi đi.”

“Chúng tôi muốn một túi đất dinh dưỡng.” Trần Vụ cười nói với chủ tiệm.

Yến Vi Sí xách một túi lớn màu xanh lam đựng củ giống và đất dinh dưỡng rời khỏi trong tiệm hoa: “Mua gì uống không?”

“Tôi không khát.” Trần Vụ chỉnh cổ áo sơ mi trắng gạo, tràng hạt trên cổ tay trượt xuống dưới một chút, làm nổi bật làn da trắng nõn mềm mại của anh. Anh nhìn phía trước, “Ở đây có trà sữa nhỉ, nếu cậu muốn uống thì chúng ta…”

Mất tiếng.

Đang đi ngang qua tiệm hoa, Hoàng Ngộ khựng lại, gã lập tức nhìn vị hôn thê bên cạnh.

Đàm tiểu thư trí thức điềm đạm, đáp lại gã bằng ánh mắt trấn an.

“Trùng hợp thế.” Hoàng Ngộ dẫn cô đến trước mặt hai người ở cửa tiệm, cà lơ phất phơ cười méo miệng, “Hai người ra đây mua hoa à?”

Mắt liếc quanh, hoa đâu?

À không có hoa, chỉ có đất, một túi lớn.

Anh Sí mặc đồ đặt may riêng từ đầu đến chân, cấp bậc còn trâu bò hơn bộ chiến phục mà gã và Chiêu Nhi chuẩn bị mấy tháng trước, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới một bữa tiệc hoành tráng, cuốn hút đám đông, nhưng hắn lại đang xách túi đất.

Còn cả Trần Vụ, anh cũng mặc đồ đặt riêng, cuối cùng đã chịu thay đổi bộ đồ dân dã của mình.

Hoàng Ngộ giật giật mũi ngửi mùi chua của tình yêu, hai người này ăn mặc đắt tiền bày vẻ long trọng như thế, đang hẹn hò à?

Gã âm thầm tìm kiếm manh mối, không nắm tay, không ôm eo, không đầu gối tay ấp, ánh mắt không dây dưa, cũng không đứng sát, song cứ cảm thấy có gì đó không giống trước đây.

Chẳng mấy chốc, sự chú ý của Hoàng Ngộ nhanh chóng chuyển sang những điểm khác, đồ đặt riêng không phải là sản phẩm mới theo mùa hay hàng xa xỉ thông thường, không phải muốn mặc là có thể nhờ người giao tới.

Giới thời trang cực kỳ lắm quy tắc, trình độ của đại sư càng cao thì càng khó chờ đơn đặt hàng riêng.

Anh Sí đã chuẩn bị từ bao giờ?

Hoàng Ngộ chợt nảy sinh cảm giác tự hào, khóe miệng cong hơn. Không hổ là anh Sí của gã, từ khi trở về chưa từng vào cửa lớn nhà họ Yến mà vẫn có đường để đi.

“Mày đảo mắt lung tung gì thế?” Yến Vi Sí chê bai nói.

“Tao đây gọi là sáng ngời có thần.” Hoàng Ngộ giới thiệu vị hôn thê cho bọn họ.

Đàm tiểu thư có khí chất và ngoại hình vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các. Cô gật đầu với Trần Vụ và Yến Vi Sí, rụt rè nhưng không mất hàm dưỡng.

“Được rồi, cũng chào hỏi xong rồi, ai đi đường nấy.” Yến Vi Sí kéo Trần Vụ toan rời đi.

“Đừng mà, anh Sí, chúng ta đã gặp nhau cả rồi.” Hoàng Ngộ trực tiếp bỏ qua anh Sí không đưa ra quyết định, hỏi thẳng Trần Vụ có muốn đi uống gì không.

Trần Vụ mím môi: “Vậy đi thôi.”

Bốn người họ đến một câu lạc bộ giải trí gần đó để uống trà.

Một ấm Long Tỉnh hảo hạng, vài đĩa điểm tâm tinh tế, ánh đèn mông lung bí ẩn, bốn cuộc sống bất đồng, kết hợp thành hai đường kẻ.

Họ ngồi thành từng cặp.

Hoàng Ngộ ngồi không ra ngồi, nửa người ngả vào trong sô pha, còn Đàm tiểu thư ngồi đoan chính.

Trai tài gái sắc một tĩnh một động.

“Hoàng phu nhân tương lai, muốn ăn gì thì tự lấy.” Hoàng Ngộ lướt điện thoại, với ưu thế ngoại hình, dẫu có ngả ngớn ngạo mạn thì cũng sẽ không làm người khác thấy phản cảm.

Đàm tiểu thư không yêu cầu gã đừng chơi điện thoại hay hỏi gã đang chơi cái gì, mà chỉ bắt đầu cắt điểm tâm.

Lượng rất nhỏ, một miếng là hết.

Nhưng đây không phải là việc lấp đầy dạ dày bằng thức ăn, mà là thưởng thức bầu không khí và thân phận.

“Ôi, anh Sí, sao mày không kể cho bọn tao về vết thương trên mặt thế? Tay còn trầy xước, chân còn khập khiễng.” Hoàng Ngộ đột nhiên ngồi dậy, “Thằng nào chán sống dám làm mày bị thương, xử lý nó đi!”

Yến Vi Sí đang hướng dẫn cho Trần Vụ cách thưởng trà đúng cách, thậm chí chẳng buồn liếc gã.

Hoàng Ngộ trợn trắng mắt rồi lại ngã xuống sô pha, gã chuyển sự chú ý về phía Trần Vụ: “Hai người từ đâu tới?”

“Vừa xem xong kịch nói.” Trần Vụ trả lời.

Hoàng Ngộ trừng Trần Vụ, cho nên thật sự là hẹn hò sao?!

Yến Vi Sí ném chiếc nĩa sạch sẽ lên bàn trước mặt mình: “Mày đang trừng ai?”

“…” Hoàng Ngộ tủi thân, “Tao nào có trừng ai chứ.” Gã bắt lấy bàn tay mịn màng của vị hôn thê, “Không phải là mắt tôi có vấn đề gì đấy chứ? Ngày mai em theo tôi đến gặp bác sĩ nhãn khoa khám nhé?”

Đàm tiểu thư phối hợp với màn biểu diễn của gã: “Ừ.”

Không bao lâu sau, hai thiếu niên đứng dậy ra khu hút thuốc của câu lạc bộ.

Yến Vi Sí miết gáy Trần Vụ: “Tôi sẽ quay lại sớm.”

Hoàng Ngộ vừa định nói mát thì thoáng thấy vị hôn thê đang nhìn gã, không biết tại sao lại ném một câu: “Tôi cũng sẽ quay lại sớm thôi.”

Bốn người đi mất hai, người ở lại đều thuộc dạng khó thân.

Đàm tiểu thư là là nghệ sĩ violin, trưởng dàn nhạc, thiên tài âm nhạc, nổi tiếng từ khi còn trẻ, vừa qua tuổi hai mươi đã giành được nhiều giải thưởng danh giá. Cô sẽ không lấy thành tựu của mình ra để dò hỏi về trình độ học vấn và công việc của Trần Vụ.

“Sắp tới tháng Mười mà nhiệt độ vẫn cao thật.” Đàm tiểu thư lựa chọn một chủ đề hết sức đời thường.

Trần Vụ gật đầu.

Đàm tiểu thư nhìn thấy lời đáp của anh, trong mắt đượm cười: “Thời tiết thất thường, mùa đông năm nay có lẽ sẽ lạnh hơn những năm trước.”

Trần Vụ lôi cái túi lớn sắp đổ tới cố định giữa hai chân, hỏi: “Mùa đông ở Thủ Thành có tuyết không?”

Bờ môi không mấy hồng hào của Đàm tiểu thư khẽ mấp máy: “Rất ít.”

Cô nghiêng người về phía trước để lấy chiếc khăn giấy trên bàn, mặt dây chuyền trong cổ váy liền lắc lư lộ ra một phần nhỏ.

Trần Vụ nhìn sang.

Đàm tiểu thư cũng không hề có cảm giác bị xúc phạm, cô lấy mặt dây chuyền ra trước mặt Trần Vụ.

Một cái chai rất nhỏ, bên trong nhét thứ gì đó, nhìn kỹ mới có thể nhận ra là một cây cỏ.

“Trước đây tôi luyện đàn chịu áp lực quá lớn nên mắc chứng mất ngủ trầm trọng, đeo nó thì có thể ngủ một giấc.” Đàm tiểu thư dùng ngữ khí bình đạm để khái quát nỗi đau mà mình phải chịu đựng.

Trần Vụ đẩy kính: “Loại cỏ này đắt lắm nhỉ?”

Đàm tiểu thư mỉm cười, không nói cho anh rằng dù có tiền cũng rất khó mua được.

Ở khu hút thuốc, Hoàng Ngộ xoay xoay chiếc bật lửa do vị hôn thê tặng: “Anh Sí, mày có hai đứa cháu trai đang chuẩn bị quà sinh nhật cho ông nội.”

Chung ký túc xá với gã, mục tiêu sống là làm hài lòng ông nội, ý đồ hòng có thể được chia thêm chút da lông trên di chúc.

Da lông của nhà họ Yến toàn được tính bằng hàng trăm triệu.

Hai tên ngốc kia suốt ngày treo bên miệng mấy chữ “ông nội của tao”, ngu xuẩn là nguyên nhân duy nhất giúp họ sống sót sau nội đấu.

“Đại thọ vào ngày hai mươi bảy Tết, giờ mới là tháng mấy chứ.” Hoàng Ngộ khinh thường, hỏi, “Anh Sí, năm nay đến lúc đó mày có chuẩn bị gì không?”

Yến Vi Sí hút thuốc: “Không chuẩn bị.”

Hoàng Ngộ ngậm miệng.

Yến lão gia tử đã sống rất lâu, nói không dễ nghe, hiện tại ông nhắm mắt xuôi tay cũng là hỉ tang, nhưng ông cụ cứ kiên trì cố gắng như vậy đấy, người đầu bạc lần lượt đưa tiễn một đám người tóc đen.

Ông tổ chức mừng thọ giống hoàng đế thời cổ đại, nhóm thế hệ dưới thay phiên tiến lên chúc thọ theo vai vế. Đông đúc trực hệ bàng hệ, hoàn thành nhanh quá trình này thì cũng phải mất nửa ngày.

“Anh Sí, mày đã trở về được một thời gian rồi.” Hoàng Ngộ ngập ngừng, “Mày chưa từng về nhà, thế mày cũng không đi thăm mẹ mày à?”

Không khí xung quanh Yến Vi Sí lạnh xuống.

Hoàng Ngộ sờ mũi, không tiếp tục tìm chết hỏi thăm thêm gì khác.

Bầu không khí cứng ngắc đến nỗi Hoàng Ngộ không hút thuốc nổi nữa. Gã sầu muộn nghĩ cách làm thế nào để chuộc tội, thình lình nghe thấy anh Sí bị gã chọc giận ném ra một câu: “Mày có thể nhìn ra Trần Vụ thích tao không?”

???

Hoàng Ngộ trái lương tâm: “Nhìn không ra.”

Yến Vi Sí đá một cước.

Hoàng Ngộ khoa trương ôm chân gào khóc: “Đau đau đau! Trong mắt anh ta, mày đặc biệt, đặc biệt, mày đặc biệt nhất. Mọi thủ đoạn của anh ta đều dùng trên người mày.”

Yến Vi Sí tán đồng: “Đúng thật là đối xử với tao tốt hơn những người khác.”

Hoàng Ngộ: “…”

Anh Sí nghe có chọn lọc hả?

Yến Vi Sí cầm gạt tàn thuốc, điếu thuốc giữa ngón tay rung rung: “Nên tỏ tình lúc nào nhỉ?”

Hoàng Ngộ vuốt vuốt tóc một cách tự luyến: “Anh Sí mày hỏi tao à, chuyện này tao không có kinh nghiệm, tao vẫn luôn là người được tỏ tình…”

“Về rồi suy nghĩ vậy.” Yến Vi Sí ấn nửa điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đi ra ngoài trước.

Khóe miệng Hoàng Ngộ giật giật, hóa ra không phải anh Sí đang hỏi gã, là gã tự mình đa tình. Gã nhắn tin cho thằng bạn nối khố khác: “Chiêu Nhi, anh Sí chuẩn bị tỏ tình với Trần Vụ đấy.”

Khương Lương Chiêu không bất ngờ: “Đã cho tràng hạt rồi, chuyện sớm hay muộn thôi.”

“Chắc chắn Trần Vụ sẽ đồng ý, anh ta chỉ chờ điều này.” Hoàng Ngộ phun ra một đoàn khói trắng, “Thành đôi rồi, chúng ta gọi anh ta là chị dâu à?”

Khương Lương Chiêu trầm ngâm: “Tách ra gọi.”

“Thế tao giống mày.” Hoàng Ngộ không thể tưởng tượng nổi hình ảnh gọi Trần Vụ là chị dâu.

Hai người trò chuyện chốc lát, Hoàng Ngộ nói: “Chiêu Nhi này, khi nào mấy người chúng ta tụ họp đi.”

Khương Lương Chiêu đang theo học khép kín, học tập nặng nề. Hắn ta hiện đang sắp xếp lại các kiến thức, mỏi mệt nói: “Chỉ có thể qua Tết thôi.”

“Trường mày là trường chó má gì thế.” Hoàng Ngộ mắng xong mới nhớ nó là của nhà họ Yến, gã ngượng ngùng nuốt ngụm nước bọt, bày ra văn chương đau đớn, “Mày bận học hành, còn anh Sí bận yêu đương, quả nhiên trưởng thành chính là đưa bạn bè đi lên con đường lý tưởng của họ.”

Khương Lương Chiêu cúp máy luôn.

Hoàng Ngộ làm bạn nối khố buồn nôn xong thì tiếp tục ngẫm nghĩ về mối tình đầu của anh Sí.

Một người trưởng thành sống sờ sờ như Trần Vụ từ Xuân Quế đến Thủ Thành, nhà họ Yến thật sự hoàn toàn không can thiệp à, hay vẫn cho rằng anh Sí còn nhỏ, đợi hắn chán rồi sẽ tự giải quyết chuyện tình cảm?

Tình yêu có thời hạn bảo quản, khi hết hạn, nó cần những chất dinh dưỡng khác để duy trì.

Nếu không có, nhất định sẽ nát bét.

Hoàng Ngộ không đoán được khi nào anh Sí chán, hắn đã kiên trì giữ tâm tư này với Trần Vụ gần một năm rồi.

Nghĩ đến đây, Hoàng Ngộ thình lình cả kinh, còn chưa đến một năm à?

Sao lại có cảm giác anh Sí đã yêu vài thập niên vậy nhỉ?

Hoàng Ngộ ném đầu thuốc lá vào gạt tàn, hai tay chắp sau đầu, cà lơ phất phơ bước ra ngoài.

Bất kể ở độ tuổi nào, lần đầu tiên thích một ai đó, chắc chắn sẽ mãnh liệt, cũng chắc chắn sẽ có đau đớn.

Mong rằng Trần Vụ có thể bớt mưu mô bớt kỹ xảo, thẳng thắn thành thật với anh Sí của gã hơn.

Nếu không phải tình cảm thuần khiết thì hãy buông tha hắn.

Anh Sí chơi không lại, ai cũng chơi không lại.

Tối nay đầu óc Yến Vi Sí hoạt động quá mức, mười mấy năm chạy lung tung trong đầu hắn như đèn kéo quân. Hắn chọn chọn nhặt nhặt, phát hiện trong những hồi ức đáng giá làm hắn hoài niệm khi về già đều có Trần Vụ tham dự.

Ánh trăng lách qua khe hở của bức rèm, giường cách khá xa, không tận hưởng được ánh sáng dịu nhẹ ấy. Trong bóng đêm, Yến Vi Sí để Trần Vụ ngủ trên cánh tay mình.

Bị tổn thương từ mối quan hệ gần nhất, vẫn chưa chui ra khỏi vỏ, chỉ duỗi cái râu ra cho hắn nắm lấy.

Thế anh ấy có biết tâm tư của mình không nhỉ?

Biết.

Dư Trản chỉ tặng tiêu bản đã bị anh phát hiện, nhạy bén biết bao.

Yến Vi Sí vẫn nở nụ cười.

Người trong lòng phát ra thanh âm mơ hồ, “A Sí…”

Yến Vi Sí cứng đờ, suy nghĩ của hắn xoay chuyển rất nhanh, cố gắng tìm lý do giải thích tại sao mình không ngủ ở đầu giường bên kia.

Trần Vụ lại không có động tĩnh gì nữa.

Ban nãy chỉ là nói mớ, không phải thật sự tỉnh dậy.

Yến Vi Sí bóp bóp lòng bàn tay của Trần Vụ: “Nằm mơ gì vậy, trong giấc mơ của anh, em như thế nào?”

Trần Vụ tiếp tục giấc ngủ yên bình.

Yến Vi Sí nghiêng đầu nhìn ngắm, không cẩn thận chạm vào vết thương, hắn “sssht” một tiếng, có tật giật mình mà lau lau tóc và mặt Trần Vụ, sợ dính phải mùi nước thuốc.

Sáng sớm hôm sau, Trần Vụ đến nhà bếp làm bữa sáng như thường lệ. Lúc đi ngang qua phòng ăn, anh nuốt xuống tiếng ngáp, kinh ngạc mở to mắt.

Trên bàn ăn bày sẵn bánh mì nướng, sữa đậu nành, bắp ngô, trứng luộc, bánh nướng mặn, việt quất xanh, cháo, tất cả đều có hai phần, hơi hỗn tạp nhưng trông rất ngon miệng.

Trong bếp vang lên tiếng động, Trần Vụ chạy vào: “A Sí, bữa sáng là do cậu nấu à?”

Yến Vi Sí đeo tạp dề lau chùi mặt bàn: “Không phải.”

Trần Vụ hoang mang: “Trong nhà chỉ có tôi và cậu, tôi mới dậy, không phải cậu thì còn có người khác à?”

Yến Vi Sí cất máy sữa đậu nành vào trong ngăn tủ: “Thế anh còn hỏi làm gì?”

Trần Vụ: “…”

Anh xoa mặt gãi đầu: “Chỉ là tôi chưa tỉnh ngủ thôi.”

“Cậu đã làm xong rồi, tôi ăn luôn nhé, để tôi đánh răng đã.” Trần Vụ bước ra khỏi bếp rồi ngoái đầu, “A Sí, vất vả cho cậu rồi.”

Yến Vi Sí cười như không cười: “Bình thường anh nấu ăn nhiều hơn tôi, có phải là lần nào tôi cũng cần nói anh đã vất vả không?”

Trần Vụ rụt đầu xoay người, lẩm bẩm: “Hình như mình lại nói lời không nên nói rồi. Mình đúng là ngủ mụ đầu, mình đi rửa mặt xong sẽ ổn thôi.”

Yến Vi Sí dọn dẹp nhà bếp với khuôn mặt sa sầm.

Chỉ chốc lát sau, Trần Vụ rửa mặt sạch sẽ ngồi trong phòng ăn. Anh uống mấy hớp sữa đậu nành, sau đó cầm bắp ngô bắt đầu gặm.

Ngô được gửi từ quê, tuy lấy ra từ tủ đông lạnh nên hương vị kém hơn một chút, nhưng vẫn ngon hơn ngô mua ở chợ.

Trần Vụ vừa gặm vừa nói: “A Sí, ngô dẻo dẻo nè.”

“Ừm.” Yến Vi Sí đáp lời.

Căn nhà lớn như vậy không thuê người song vẫn sạch sẽ ngăn nắp. Nắng sớm sáng sủa tụ tập trên người họ, họ ăn bữa sáng của mình.

Giống như mọi khi, Yến Vi Sí ăn xong trước, Trần Vụ quét sạch tất cả những thứ sót lại. Anh nhặt mấy quả việt quất cuối cùng trong đĩa lên: “Để tôi rửa bát là được.”

“Anh cứ ăn của anh đi.” Yến Vi Sí bắt đầu dọn bàn.

“Tôi đã ăn xong rồi.” Trần Vụ nhanh chóng ăn hết việt quất, đứng dậy dọn dẹp cùng hắn, “A Sí, cậu ngủ không được nên dậy nấu nướng, hay là sau này ngày nào cũng nấu cho tôi?”

Yến Vi Sí nhẹ nhàng như mây gió: “Nếu anh muốn tôi nấu cho anh mỗi ngày, thì tôi sẽ nấu cho anh mỗi ngày.”

Người bình thường nghe xong ít nhiều gì đều sẽ cảm động, nhưng Trần Vụ không làm theo lẽ thường. Anh suy nghĩ phút chốc rồi nói: “Hay là không cần đâu, thỉnh thoảng buổi sáng tôi muốn ăn màn thầu bánh bao, nhưng cậu không biết hấp.”

Yến Vi Sí: “…”

Được rồi, bước tiếp theo chính là học nhào bột.

Ngày quốc khánh trôi qua êm ả theo bánh răng thời gian, Trần Vụ chăm sóc dược liệu Nam Viên rất khỏe mạnh, không một cây nào bị héo.

Cụ Dư tới tìm Trần Vụ, dẫn anh đến chuồng chim trong khu đại viện.

Trần Vụ không nhìn ngó xung quanh: “Ngài Dư, ngài tìm cháu có chuyện gì ạ?”

Cụ Dư đưa cho anh một túi tài liệu.

Mấy con chim không biết tên đang hót líu lo, Trần Vụ mở túi tài liệu, thò tay vào sờ sờ một xấp giấy tờ: “Những thứ này là gì ạ?”

“Thông tin tuyển sinh của các trường học trong nước phù hợp với cậu.” Cụ Dư đang nhổ lông của một con chim trong tay, nhổ hết những chiếc lông hỏng.

Trần Vụ vô cùng ngạc nhiên.

“Trở về tra cứu đi.” Cụ Dư nói, “Bằng cấp và học vấn quả thật không so được với năng lực, nhưng nó là quần áo, là khóa cửa.”

Trần Vụ chậm rãi chớp mắt: “Thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn à…”

“Tôi thấy cậu rất có lòng với những dược liệu mà con trai tôi dùng nên tôi mới nhờ người chuẩn bị những cái này cho cậu, tự cậu suy xét đi.” Cụ Dư cầm cái giũa và giũa đầu mỏ hơi dài của con chim.

“Dạ, cảm ơn ngài.” Trần Vụ cầm túi tài liệu rời đi.

Cụ Dư hừ lạnh với con chim: “Cậu ta phản ứng kiểu gì thế kia, không phải là không coi trọng đấy chứ?”

“Thi thố nào có dễ dàng, không thử mà đã từ bỏ, cái bộ dáng gì đây chứ.”

“Đã rất nhiều năm không đi học, lần nữa cầm bút quả thật khó khăn… Có lẽ là sợ thi không tốt, ảnh hưởng đến lòng tự tin.”

“Thôi, ai có chí nấy.” Cụ Dư thất vọng thở dài.

Cụ Dư đã tự thuyết phục mình tôn trọng vận mệnh của người khác, song con trai ông cụ lại nói mình tra tìm trên mạng và phát hiện đứa trẻ kia đã đăng ký kỳ thi tự học vào tháng Mười Một.

Trong tài liệu có hai con đường là thi tuyển sinh cho người lớn và thi tự học, thời gian thi ở các nơi khác nhau, năm nay bên phía Thủ Thành thi vào tháng Mười Một nên vẫn có thể đăng ký, năm sau thì thi vào tháng Một.

(1) Kỳ thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn (成考) phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học thống nhất dành cho người lớn trên toàn quốc, đạt được điểm số mới có thể vào trường học tập. Hình thức thi tương tự như kỳ thi tuyển sinh đại học thông thường, trước khi thi phải điền nguyện vọng. Thi tự học 自考 hay còn gọi là thi tự học giáo dục đại học là hình thức giáo dục đại học kết hợp tự học cá nhân với thi quốc gia, có thể đăng ký tham gia ở bất cứ đâu, thường là ở địa phương và không có giới hạn về độ tuổi, khu vực, v.v. Không cần thi đầu vào, sau khi đăng ký là có thể thi luôn, thoải mái sắp xếp việc học trong thời gian chuẩn bị thi, có thể tự học hoặc đăng ký các khóa học liên quan. Mỗi lần đậu một môn có thể lấy được một chứng chỉ môn học duy nhất, đậu tất cả các môn học trong chuyên ngành thì hoàn thành việc bảo vệ luận văn và sau đó nộp đơn xin tốt nghiệp. Không có thời gian tốt nghiệp cố định tùy theo tiến độ thi của mỗi người.

Chẳng qua thời gian quá ngắn, đăng ký cũng vô ích, tốt nhất vẫn là sang năm chuẩn bị sẵn sàng rồi nộp đơn.

Tháng Mười Một thì thể nào cũng thi ra một đống trứng ngỗng thôi.

Thôi, đăng ký thì cứ đăng ký đi, tìm lại cảm giác đọc sách làm bài.

Cụ Dư đi vài vòng trong phòng chứa đồ rồi sai người gọi người làm vườn siêng năng cần cù của Nam Viên tới. Ông cụ chỉ vào sách trên tường cao: “Tự chuyển đến Nam Viên, tan tầm mang đi.”

Trần Vụ trợn mắt há mồm: “Nhiều thật nha.”

Cụ Dư quan sát sắc mặt của anh, cho rằng anh chưa từng đọc sách mấy, được, kỳ thi tháng Mười Một nhất định toàn là trứng ngỗng.

“Mỗi cuốn sách đều là báu vật của tôi, nếu thiếu trang hoặc bẩn ở đâu thì sẽ bắt cậu bồi thường đến không có quần mà mặc.” Cụ Dư uy hiếp không thương tiếc.

Trần Vụ rời mắt, trịnh trọng nói: “Cháu sẽ cất cẩn thận ạ.”

“Thế giờ cháu bắt đầu dọn nhé.” Anh leo lên chiếc thang nhỏ cạnh núi sách.

Thấy cây thang lắc lư, cụ Dư kìm nén không tới đỡ, ngã xuống mới có thể nhớ lâu, cao như vậy mà leo lên luôn không suy xét gì đến hậu quả cả.

Nào ngờ bất kể cây thang có lắc mạnh đến đâu, Trần Vụ cũng không té ngã, vẫn vững vàng cầm mấy quyển sách xuống dưới.

Cụ Dư ho khan hai tiếng: “Cuối tháng cậu theo tôi đi một chuyến xa nhà.”

Trần Vụ dừng động tác lật sách: “Đi làm gì ạ?”

Cụ Dư: “Đi chơi.”

Trần Vụ ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, cháu hỏi thừa rồi.”

Cụ Dư moi bùn trong kẽ móng tay: “Dẫn cậu đi dự thính, trở về viết một bài luận văn cho tôi xem.”

Trần Vụ: “…”

Anh lúng ta lúng túng: “Thưa ngài, cháu thậm chí còn chưa học xong cấp hai.”

Cụ Dư làm như không nghe thấy.

Hội nghị giao lưu ngành lâm nghiệp năm nay được tổ chức tại Tân Thanh. Cụ Dư đã nghỉ hưu ở Viện Khoa học Lâm nghiệp Thủ Thành nay rời núi, còn dẫn theo một chàng trai trẻ xa lạ.

Các học sinh của cụ Dư cũng rất chu đáo với anh, mọi người đều suy đoán về lai lịch của anh.

Trần Vụ xách túi nâng trà cho cụ Dư, đội ngũ đi đến đâu anh sẽ đi đến đó, không có chỗ cho anh nói chuyện thì anh cũng sẽ không gây sự chú ý.

Buổi trưa, đoàn người kết thúc bữa ăn rồi đến khách sạn do ban tổ chức chuẩn bị.

“Đừng lo lắng về chuyện luận văn, đến lúc ấy tôi sẽ cho cậu một ít tư liệu tham khảo.” Lưu Du nghiêm túc nhắc nhở, “Không thể sao chép.”

Trần Vụ cảm kích đáp: “Cảm ơn.”

Lưu Du quét thẻ mở phòng bên cạnh: “Có chuyện gì thì gọi tôi.”

“Ừm.” Trần Vụ đứng trong hành lang dài phủ thảm mềm một lúc, sau đó lấy điện thoại trong túi ra.

Phía Yến Vi Sí hơi ồn ào: “Đến khách sạn rồi à?”

“Đến rồi.” Trần Vụ tìm thẻ phòng, “Khách sạn nằm sát bên một cái hồ, rất lớn. Hôm nay tôi đã gặp rất nhiều chuyên gia lâm nghiệp, nghe kể bọn họ đã đi nghiên cứu ở nơi nào, khảo sát sản nghiệp nào, bọn họ đều rất lợi hại…”

Yến Vi Sí nghe Trần Vụ lải nhải. Hắn đang ở trên núi, những ngày này có một cuộc đua mô tô việt dã, đường đua dọc theo vách núi.

Bùn đất cuộn lên trong không khí.

Yến Vi Sí kéo khẩu trang xuống, uống một hớp trà sữa mà Trần Vụ pha cho hắn trước khi đi: “Đừng nghĩ quá nhiều, cứ xem như là đi chơi ấy.”

“Đừng sợ.” Hắn nói.

Trần Vụ không lo âu, anh ăn quả táo mang tới từ Thủ Thành, ngồi khoanh chân trên giường đọc sách.

Trời nhoáng cái đã tối.

Trần Vụ đi xuống ăn một bát mì rồi trở về khách sạn, tiếp tục đọc sách.

Cụ Dư cầm chén trà tới tìm anh, hỏi anh đã đọc được bao nhiêu trong số sách mang về nhà.

“Không nhớ rõ ạ.” Trần Vụ rót thêm ít trà vào chén của cụ Dư, “Cháu đọc khá nhanh.”

Cụ Dư nhíu mày: “Không phải chỉ đọc nhanh là được, mà phải hiểu kỹ.”

Trần Vụ sắp xếp lại sách trên giường: “Cháu biết ạ.” Anh ngồi xuống chiếc ghế trống trong phòng, “Ngài muốn nói với cháu những mục cần chú ý trong buổi dự thính ngày mai sao?”

Cụ Dư thổi thổi nước trà nhạt nhẽo, không biết là do vấn đề phong thuỷ hay là vận mệnh định sẵn người nhà họ Dư có nhân số ít ỏi. Khi còn sống, vợ ông cụ sinh cho ông hai con trai hai con gái. Đứa con trai lớn và nhóm con gái đều không sống qua thời thơ ấu, chỉ mỗi đứa con trai nhỏ còn sống.

Người con út bệnh tật ốm yếu, được một vườn dược liệu nuôi nấng lớn lên. Lúc trung học hắn lặng lẽ công khai tính hướng, ông cụ cũng không hề nổi cáu, chỉ cần có thể nhảy nhót là được.

Rất nhiều chuyện đều phải vấp ngã mới nghĩ thoáng.

Cụ Dư nhìn người trẻ tuổi khơi dậy niềm kích động nhận đồ đệ của mình: “Cậu thấy tôi cổ hủ không?”

Trần Vụ vội lắc đầu.

“Nhà họ Dư chủ yếu phát triển lâm nghiệp và trồng trọt.” Cụ Dư đột ngột nói, “Trong lĩnh vực này, nhà họ Dư đứng thứ hai, không có nhà ai dám đứng thứ nhất.”

Ông cụ phát biểu khí phách: “Mặc dù như vậy, người nhà họ Dư chúng tôi không hề tự cao tự đại, tùy tiện ức hiếp thôn tính các doanh nghiệp khác để trở thành đế vương độc quyền. Hơn nữa, ở nhà họ Dư có tự do yêu đương, tự do sự nghiệp, tự do hôn nhân, và tự do nhân cách.”

Trần Vụ nghe thế sửng sốt hồi lâu.

Cụ Dư khinh bỉ nói: “Nhất thiết không được vào loại gia đình khống chế hôn nhân của con cái, có lắm quy tắc hơn cả chấy rận trên thân con trâu!”

Thấy Trần Vụ vẫn mang dáng vẻ ngơ ngác ấy, cụ Dư đặt chén trà sang một bên và giận dữ bỏ đi.

Căn phòng chìm trong im lặng.

Trần Vụ ngồi trở lại trên giường đọc sách chốc lát, sau đó gọi cuộc điện thoại: “A Sí, nhà các cậu lớn như thế, về sau cậu sẽ kết hôn thương mại à?”

“Không đâu.” Yến Vi Sí đang ngắm sao trên đài quan sát, đưa ra đáp án không chút do dự.

Trần Vụ sững sờ chậm chạp: “Tôi không hỏi bây giờ, tôi hỏi…”

“Sẽ không đâu.” Yến Vi Sí cười biếng nhác, “Mãi mãi không bao giờ.”