Hoàng Ngộ nhìn thấy Khương Lương Chiêu đẩy cửa phòng ra mới sực nhớ chuyện mình đã quên, là tên này sắp tới cùng với đứa em gái càng cản càng hăng, vì yêu đâm đầu vào tường của hắn ta.
“Chiêu Nhi, anh Sí đã đi từ sớm rồi.” Hoàng Ngộ ném bài trên tay, “Không theo nổi đúng không? Đưa tiền đưa tiền đây.”
Ba người khác cười méo xẹo móc túi: “Hoàng thiếu, ngài còn thiếu chút tiền nhỏ nhặt của bọn tôi à?”
“Bớt nói nhảm. Đừng chuyển khoản wechat cho tao, không thú vị, nhất định phải trả tiền mặt, không có thì ra ngân hàng lấy.” Hoàng Ngộ hung ác thu một đống tiền rồi dịch mông đến bên cạnh Khương Lương Chiêu, cợt nhả nói, “Chiêu Nhi, sao không ngồi?”
Khương Lương Chiêu nhíu mày: “Mày không nói với anh Sí là tao sắp tới hả?”
Hoàng Ngộ chột dạ né tránh tầm mắt của hắn ta, vài giây sau nói một cách hùng hồn: “Nói có tác dụng à? Chúng ta ai có thể quản được ổng chứ.”
Khương Lương Chiêu đỡ trán, tiêu rồi, em gái của hắn ta sắp náo loạn.
Đang phiền muộn thì cô bé gọi tới, cô mừng rỡ reo lên: “Anh ơi, các anh đang làm gì đấy, em tới ngay đây, còn hai ngã tư thôi.”
“Đừng tới, người đi rồi.” Khương Lương Chiêu có chút không đành lòng.
Khương Hi ban đầu mất mát, sau đó tức giận oán trách: “Anh không nói cho anh Sí của em là em tới tìm anh ấy à?!”
Lời nói gần giống hệt nhau, không hổ là thai long phượng.
Khương Lương Chiêu đi phòng vệ sinh dỗ dành hồi lâu mới làm em gái hắn ta ngừng khóc nháo.
Khương Hi ỉu xìu, không còn tinh thần phấn chấn thanh xuân của một giây trước: “Không có anh Sí thì em đi làm gì?”
“Anh ruột em ở đâu, đến thăm đi.” Khương Lương Chiêu dịu dàng nói.
“Anh thì có gì đẹp.” Khương Hi thất hồn lạc phách, “Có phải là anh Sí đi làm không?”
Để có thể làm em gái mình yên tĩnh, Khương Lương Chiêu đã không phủ nhận.
Khương Hi lẩm bẩm: “Mức tiêu dùng của Xuân Quế kém xa Thủ Thành, cũng không có gì thú vị. Chúng ta xài không hết tiền sinh hoạt thì có thể cho anh ấy dùng không, tại sao anh ấy phải đi làm nhiều công việc, vất vả như vậy?”
Khương Lương Chiêu phun ra năm chữ ý tứ hàm súc: “Em biết cái đếch gì.”
Khương Hi kỳ quái kêu lên: “Anh, anh nói bậy, em muốn mách mẹ, để mẹ giáo dục tư tưởng cho anh!”
Khương Lương Chiêu nhẹ nhàng ném một câu: “Học anh Sí của em đấy.”
“Vô sỉ.” Khương Hi tức giận, “Cái tên Hoàng Ngộ kia há mồm ngậm miệng hỏi mẹ đâu, cấp ba Tây Đức chắc chắn cũng có rất nhiều người chửi bậy, liên quan gì đến anh Sí của em chứ.”
Khương Lương Chiêu: “…”
“Đừng xuống xe, quay đầu luôn đi, về Trung học Số 1.” Hắn ta cúp điện thoại, sửa sang khuy măng sét áo khoác.
Hoàng Ngộ ở nhà vệ sinh bàng thính toàn bộ quá trình, cảm thấy một cuộc điện thoại có thể tiêu tốn nửa mạng sống của anh em mình. Gã buột miệng thốt lên: “Nếu không tao thu nhận em gái mày nhé?”
Khương Lương Chiêu liếc sang.
Hoàng Ngộ “đệt” một tiếng: “Mày có cái ánh mắt gì đây? Chướng mắt tao à?”
Nói xong liền tách ngón tay đếm gia sản.
“Mày nghiêm túc đấy hả?” Khương Lương Chiêu câm nín.
Hoàng Ngộ trợn trắng mắt.
Khương Lương Chiêu rửa tay bên cạnh bồn rửa: “Em gái tao trúng độc quá sâu, không cứu được.”
“Không đến mức đấy. “Hoàng Ngộ cảm thấy Khương Lương Chiêu quá nghiêm trọng hóa vấn đề, “Ở tuổi của chúng ta, chúng ta chỉ là chơi đùa, có rất nhiều cơ hội cứ từ từ thử, đi không thông có thể quay đầu, cũng có thể đổi đường, không có gì là quá muộn, cái gì cũng kịp.”
Khương Lương Chiêu thở ra, bày tỏ sự lo lắng tích tụ trong lòng suốt thời gian qua: “Tao sợ em gái tao gặp được người có điều kiện tương tự anh Sí, mắc mưu bị lừa, thiệt thòi chịu khổ.”
“Vậy là mày cả nghĩ rồi.” Hoàng Ngộ cười chia sẻ hai điếu thuốc cuối cùng trong bao cho hắn ta, “Mày lo lắng cái này, còn không bằng lo lắng ngày anh Sí có người yêu, liệu em gái mày có khóc ra một trăm tám mươi kiểu khác nhau không.”
Khương Lương Chiêu: “…”
“Anh Sí đăng vòng bạn bè.” Hoàng Ngộ cầm điện thoại cho Khương Lương Chiêu xem.
Đăng một ly trà sữa.
Không có gì mới, bên dưới là một loạt lời tâng bốc.
Hoàng Ngộ cũng bấm like: “Chiêu Nhi, đã lâu rồi tao chưa tới chỗ ổng chơi.”
“Tao hỏi rồi, không cho đi.” Khương Lương Chiêu nói, “Mày hỏi đi.”
“Hỏi cái rắm.” Hoàng Ngộ ngoài miệng oán giận, trên tay tích cực gõ bình luận, “Tao đã hỏi mấy lần rồi.”
Anh Sí là bạn đồng lứa với họ, chỉ lớn hơn vài tháng.
Nhưng hắn vẫn luôn là kẻ dẫn đầu của nhóm bọn họ, mọi người đều nghe hắn. Ý thức lãnh địa của hắn cực kỳ mạnh mẽ, bất cứ ai muốn đến chỗ của hắn đều phải hỏi hắn trước.
Khói bay khắp phòng vệ sinh, Hoàng Ngộ và Khương Lương Chiêu dựa vào vách tường hút thuốc.
Một trong sáng, một văn nhã.
“Thôi, vẫn nên chờ ổng gọi chúng ta sang đi.” Hoàng Ngộ quyết định.
Tuần thi cử, Yến Vi Sí ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy. Trong từng chồng giấy trắng cuối mỗi học kỳ hàng năm ở Trung học Tây Đức tất nhiên là có một phần của hắn.
Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng động nhỏ ồn ào, Yến Vi Sí thò tay ra khỏi chăn, sờ soạng ném quyển truyện tranh trên giường ra: “Trần Vụ, con mẹ nó anh có thể yên lặng chút không hả? Có phải là ngứa đòn không?”
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi.” Trần Vụ áy náy giải thích, “Ống nước không có nước chảy.”
Yến Vi Sí tức giận: “Anh ngốc à, không biết làm tan băng sao?”
“Không biết.” Trần Vụ nhẹ giọng đáp.
“Rốt cuộc là lớn lên ở nông thôn thế nào đấy, thường thức cuộc sống mà cái này không hiểu cái kia không biết.” Yến Vi Sí nhắm mắt và lấy cánh tay che mặt, “Một đống phương pháp… Máy sấy… Nước nóng… Tắm rửa… Đừng dùng cục xà phòng của anh, mùi hoa dành dành nát…”
Âm lượng dần nhỏ đi, thần trí hỗn loạn.
Trần Vụ nhẹ tay nhẹ chân bận rộn chốc lát, đã có nước. Anh tháo chiếc khăn nóng quấn quanh ống nước xuống, quay đầu lại phát hiện không biết thiếu niên đã ngồi dậy trên võng từ bao giờ, tóc xõa tung tùy ý, tóc bù xù dày dặn, giống ổ gà màu vàng kim, cả người toát ra vẻ gắt ngủ đáng sợ, làm con người ta nảy lòng sợ hãi.
“Bạn học Yến, cậu định đến trường à?” Trần Vụ nuốt nước miếng hỏi.
“Dọn gạch.” Yến Vi Sí gay gắt nói.
Mắt và lông mày hắn nhìn gần khá u sầu, nặng tâm tư. Nửa dưới khuôn mặt lại nam tính và sắc bén, đường nét ngũ quan đẹp trai chính thống.
Là kiểu tướng mạo rất tươm tất và thoải mái, không liên quan gì đến tinh xảo đẹp đẽ.
Lúc này, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt đều bị bao phủ bởi một làn sương mù ngột ngạt.
Chỉ vì ngủ không đủ giấc.
Trần Vụ còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ đáp án của Yến Vi Sí, trong lòng đã bị ném vào mấy quyển sách.
“Đi trả giúp tôi, tầng hai thư viện bên cầu vượt Trường Lâm.”
Ngay sau câu nói này là tiếng đóng cửa phòng tắm.
Sau đó là tiếng nước.
Người bên trong phải tắm vào mỗi buổi sáng, ngày nào cũng thế.
Thư viện vắng vẻ hơn bình thường, Trần Vụ trả sách rồi chuẩn bị rời đi. Khi anh sắp đi đến cầu thang tầng dưới cùng, đột nhiên từ hành lang bên phải bắn tới một ánh mắt, nhìn anh chằm chằm.
Anh không ngẩng đầu đón nhận mà tiếp tục bước đi.
Trần Vụ bị túm chặt cánh tay, sức mạnh siết chặt xương cổ tay của anh. Kẻ túm lấy anh thở hổn hển bên tai anh, mở miệng: “Em tưởng mình nhìn lầm rồi, thật sự là anh.”
“Buông tay.” Trần Vụ nói.
Sức mạnh kia không nới lỏng. Anh gằn từng chữ một, “Quý Minh Xuyên, đừng túm lấy tôi.”
Chỉ những người đủ thân quen anh mới biết giọng điệu của anh như vậy tức là thật sự tức giận.
Quý Minh Xuyên vừa nghe liền vô thức thả lỏng tay, y theo sau Trần Vụ xuống tầng, bình tĩnh nói: “Em gọi điện nhắn tin cho anh, anh đều không trả lời, anh còn chặn em.”
Giữa những hàng chữ là biểu hiện sự bất mãn và chỉ trích rất tự nhiên.
Trần Vụ nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu.
Quý Minh Xuyên đọc được điều gì đó từ biểu cảm của Trần Vụ, sắc mặt cứng đờ. Y nghiêng đầu nhìn sang nơi khác: “Chúng ta không giống những cặp tình nhân khác, chúng ta chia tay vẫn có thể…”
“Đúng là không giống…” Trần Vụ gật đầu, “Chỉ có mỗi tôi.” Anh rũ mắt vuốt ve túi vải bố, dùng đầu ngón tay xoa xoa nơi có lông tơ, “Chỉ mỗi tôi là đồng tính luyến ái, một mình tôi đi trên con đường này, trước nay chỉ có tôi.”
Nghe không ra trong lời nói trộn lẫn những cảm xúc nào, âm lượng cũng không lớn, dường như chỉ đang trần thuật một sự thật.
Chỉ thế mà thôi.
Quý Minh Xuyên cởi cúc áo sơ mi bên trong chiếc áo gió màu đen, yết hầu dồn dập lăn lăn, có chút thở dốc.
Không gian nhỏ bé trong góc dường như bị che chắn bởi thời gian và không gian, hoàn toàn đóng băng.
Trần Vụ và Quý Minh Xuyên đứng đối diện nhau.
Gần trong gang tấc, hai thế giới.
“Bất kể thế nào, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, em đã sớm coi anh thành người thân, anh biết mà, không ai hiểu rõ hơn anh.” Quý Minh Xuyên nghẹn ngào, “Ngoài thứ tình cảm anh muốn, những cái khác em đều có thể cho anh, cũng sẽ như trước đây. Về phần nợ anh, tương lai em sẽ bồi thường gấp bội.”
Trần Vụ không nói gì, chỉ lắc đầu. Một động tác trả lời cho tất cả.
“Đừng như thế.” Quý Minh Xuyên cào tay vào trong tóc, tóc mái đã được sửa sang nay rũ xuống hơi lộn xộn, để lộ hơi thở nhiễm mùi khói lửa. Ở Trung học Số 1, ngoại trừ các giáo viên, không ai biết y đã bước ra khỏi vùng núi hẻo lánh, trên người y chẳng hề có vẻ mộc mạc co quắp.
Y sinh ra trong một gia đình nghèo khổ có hoàn cảnh khó khăn, mồ côi mẹ, người cha nằm liệt giường quanh năm, nhưng y lại có thể toàn tâm toàn ý nuôi mộng trong thế giới sách vở.
Vì đã có người gánh vác giùm y.
“Anh không có bạn bè ở Xuân Quế, vậy anh đã sống ở đâu trong khoảng thời gian này? Khách sạn?” Quý Minh Xuyên nhìn Trần Vụ chằm chằm.
Trần Vụ vẫn không lên tiếng.
Quý Minh Xuyên coi sự im lặng của Trần Vụ thành ngầm thừa nhận, y giật mình: “Anh tiết kiệm từ nhỏ đến lớn, sao có thể cam lòng ở khách sạn lâu như vậy, nơi này khác với trong thôn, buôn bán nội tạng, bán hàng đa cấp, tổ chức giao dịch tình dục… Có rất nhiều góc tối ngoài sức tưởng tượng của anh.”
Trần Vụ: “Ồ.”
Chữ này đại biểu anh đang chiếu lệ.
Cũng chỉ có người thân thiết mới có thể lĩnh hội.
Chẳng hạn như Quý Minh Xuyên.
Quý Minh Xuyên biến sắc, y yên lặng một lúc rồi lại ép hỏi lần nữa, cố chấp đòi biết động cơ Trần Vụ ở lại Xuân Quế.
“Anh từng nói mình không thích thành phố lớn, thấy ồn ào, anh không thích cả xe cộ lẫn nhà cao tầng, anh chỉ thích thôn núi nhỏ, vậy tại sao muốn ở lại nơi này?”
Ánh mắt y xẹt qua giày bông dưới chân và chiếc áo khoác bông trên người anh.
Đừng nói những thành phố lớn loại một hai, thậm chí anh còn không thể hòa nhập vào thành phổ nhỏ loại mười mấy như Xuân Quế.
Quý Minh Xuyên chán ghét cảm giác mất kiểm soát, hiểu không thông nhìn không thấu này. Y lấy di động ra và nói, “Bây giờ em sẽ đặt vé xe cho anh, hôm nay anh đi đi, Xuân Quế không thích hợp anh.”
Trần Vụ thình lình lên tiếng: “Mộ của cha cậu ở đâu?”
Quý Minh Xuyên ngừng tay bấm điện thoại: “Em còn chưa trở về.”
Trần Vụ đột nhiên ngẩng đầu, lần đầu tiên cảm xúc của anh sụp đổ trong lần gặp mặt không chờ mong này, lông mi rung rung, thanh âm run rẩy: “Quý Minh Xuyên, cha cậu đã chết gần một tháng rồi!”
Quý Minh Xuyên lẩm bẩm: “Khi bắt gặp em hôn người khác, anh cũng không kích động như vậy.”
Lúc này, trọng tâm của y lại nằm ở đây.
Thấy viền mắt Trần Vụ nhanh chóng đỏ hoe, bàn tay nắm chặt túi bố có dấu hiệu chuột rút do dùng lực quá nhiều, Quý Minh Xuyên mới mở miệng giải thích, “Học kỳ này bận quá, em sắp được nghỉ rồi, đến lúc đó em sẽ quỳ gối trước mộ cha em và giải thích cho ông ấy. Ông ấy cũng sẽ thông cảm cho em, ở trong lòng ông ấy, không có gì quan trọng hơn sự xuất sắc nổi bật của em.”
Bình tĩnh lý trí, bạc tình đến mức lòng người ớn lạnh.
Trần Vụ xoay người rời đi.
Quý Minh Xuyên nhìn Trần Vụ cách mình ngày càng xa, sắp chìm trong đám đông, hơi thở của y dần trở nên rối loạn, vô thức muốn đuổi kịp.
Trên cầu thang thư viện truyền đến tiếng la, là sự yếu ớt nhõng nhẽo không khiến người khác phản cảm: “Quý Minh Xuyên, tôi đau chân!”
Quý Minh Xuyên khựng một giây rồi nhanh chân đến gần Trần Vụ, nói với gáy của anh: “Anh muốn ở lại Xuân Quế thì ở lại Xuân Quế đi, có thể là anh muốn thay đổi hoàn cảnh, cũng có thể là dự định kết bạn mới, thế nào cũng được, đừng là vì em… Đừng dùng loại kính kém chất lượng, không tốt cho mắt đâu. Anh không muốn nhìn thấy chiếc em mua cho anh lúc trước thì có thể không dùng, nhưng ít nhất phải đổi lấy một đôi có chất lượng tương đương… Thêm lại số của em đi, có việc gì khó khăn có thể tìm em, đừng đến những nơi rối loạn… Em đã lừa anh, em sẽ dùng nửa đời sau trả anh… Em thật sự… Đã thích người khác rồi…”
“Quý Minh Xuyên!” Tiếng bước chân chạy xuống tầng tràn đầy giận dữ.
Quý Minh Xuyên đổi hướng.