Tử Nguỵ

Chương 9: Trà & Bánh




Mặc dù rất tức giận nhưng chỉ là phận người làm nên dì Trần cũng có phần nào nhượng bộ,

"Cô ấy là cô chủ của chúng tôi, là vợ hợp pháp của thiếu gia, cô ấy cũng đã sống ở đây lâu nên mỗi ngày chúng tôi đã quen chuẩn bị sẵn một phần bữa sáng cho cô chủ. Do cô mới tới, cũng không dặn nên đầu bếp nhà chúng tôi không biết lúc nào cô cần dùng bữa mà chuẩn bị.''

Nói xong dì Trần quay người đi vào bếp, trong lòng Tử Hàn Tuyết đang cực kỳ vui nhộn, gương mặt thản nhiên ngồi ăn một cách ngon miệng, không quan tâm Minh Nhược Y đứng đó với gương mặt đang rất tức giận.

Đột nhiên Minh Nhược Y nở nụ cười thâm hiểm, vờ đưa tay chạm vào ly nước cam đang đặt cạnh Tử Hàn Tuyết khiến nó đổ tràn ra bàn, chảy dọc xuống người Tử Hàn Tuyết.

"Thôi chết tôi xin lỗi, đói quá mà cơ thể tôi choáng váng không giữ thăng bằng được, có sao không? Để tôi lau cho cô nha.''

Những mảnh vỡ thuỷ tinh còn nằm rải rác trên bàn, Tử Hàn Tuyết cầm lấy tay Minh Nhược Y đặt lên bàn chỗ những mảnh vỡ ấy, dùng lực nhấn thật mạnh, khiến cô ta đau thấu tim gan hét lên một tiếng, sau đó rụt nhanh tay lại.

Máu từ trong lòng bàn tay cô ta bắt đầu rỉ ra, Tử Hàn Tuyết nhếch mép nhàn nhạt nói,

"Thôi chết, chảy máu rồi, ây da.... tôi định đùa với cô một chút, không ngờ trên bàn lại có mảnh thuỷ tinh. Làm cô đau rồi. Nhưng do tôi không biết có mảnh thuỷ tinh, mắt tôi dạo này kém quá, mà người không biết chắc cũng không có lỗi gì, nên chắc không cần xin lỗi đâu ha.''

Câu nói của Tử Hàn Tuyết chứa hẳn một tấn móc câu, phóng thẳng vào ả tiểu tam kia. dì Trần dù là giúp việc cũng là người lớn, ăn nói hỗn láo thì phải có người dạy lại cho ả biết.

Tử Hàn Tuyết hả hê quay người bỏ đi, Minh Nhược Y nắm tóc cô lôi ngược ra phía sau, dì Trần từ trong bếp tiến tới chụp lấy bàn tay ả đang nắm tóc Tử Hàn Tuyết, xô mạnh khiến Minh Nhược Y ngã nhào xuống đất.

Mặc dù Minh Nhược Y tay đang chảy máu, lại còn bị té sõng soài trên sàn, nhưng với giọng điệu hỗn hào lúc nãy, không một ai muốn đến giúp đỡ cô ta, mà chỉ lo lắng cho Tử Hàn Tuyết.

Dì Trần dìu Tử Hàn Tuyết lên phòng, Minh Nhược Y xù lông la hét như điên, tay chân giãy dụa hệt như con lươn bị trụng nước sôi.

Sau khi thay đồ xong, dì Trần vẫn đứng bên ngoài chờ Tử Hàn Tuyết, gương mặt lo lắng: "Cô có sao không cô chủ? Tôi biết lúc nãy là cô muốn thay tôi dạy cho cô Minh một bài học, nhưng như vậy..."

"Dì Trần đừng lo, một ả mặt dày không biết phép tắc như vậy thì không cần phải dè chừng. Còn đối với Hoàn Cẩn Nam anh ta thì làm được gì chứ. Đúng là ngưu tầm ngưu..”

Dì Trần có ấn tượng ngay từ lần đầu gặp, vì Tử Hàn Tuyết là người rất ngoan, chịu khó và lễ phép, đặc biệt là cô gái rất thông minh, nhiều năng lượng tích cực.

Cũng hai tháng bước vào Hoàn Gia, đây là lần thứ hai cô gây gỗ trong căn nhà này, nếu ả tiểu tam Minh Nhược Y sắp tới vào đây ở thì coi bộ cô phải giũa nanh vuốt của mình trở nên sắc nhọn, để chuẩn bị cào nát đối thủ bất cứ khi nào bị tấn công.

****************

Tối đến Hoàn Cẩn Nam trở về nhà đúng giờ như thường ngày, mọi khi trở về lao thẳng lên phòng tắm rửa sạch sẽ xuống ăn cơm xong lại leo lên phòng làm việc, hôm nay vừa vào tới cửa đã có ngay ả nhân tình nũng nịu ra đón.

Đứng trên lầu nhìn xuống Tử Hàn Tuyết đoán ra được phần nào là cô ta đang nhõng nhẽo kể lể chuyện xảy ra hôm nay, tiếp sau đó thể nào dì Trần với cô cũng bị trách mắng một trận, ả tiện tì kia lại được một phen hả hê.

Khoan! Tiểu tam thì không có chuyện được dễ dàng hả hê thế đâu.

Lúc này gương mặt Hoàn Cẩn Nam có chút thay đổi, mày cau lại, ánh mắt đầy sắc khí, không chờ người lên gọi, Tử Hàn Tuyết thản nhiên sải từng bước chân kiêu ngạo đi xuống, đứng trước mặt đôi gian phu dâm phụ đang quấn chặt lấy nhau như hai con lươn kia, không thay đổi sắc mặt mà ánh mắt cô còn trở nên hồn nhiên hơn.

Hoàn Cẩn Nam liếc nhìn Tử Hàn Tuyết với ánh mắt lạnh như băng: "Tôi nghĩ cô nên cho tôi một lời giải thích về những chuyện xảy ra ngày hôm nay.''

Minh Nhược Y bắt đầu có chút hả hê, ngồi đó xem kịch hay sắp diễn ra. Hoàn Cẩn Nam đứng bật dậy, thấy Tử Hàn Tuyết không trả lời, đứng trước hắn ta mặt còn dám vênh váo, cơn tức giận của Hoàn Cẩn Nam ngày một dâng trào,

"Đừng dùng gương mặt giả tạo đó chống đối tôi, tôi vẫn luôn thắc mắc là tại sao tôi phải sống chung với loại phụ nữ giả tạo như cô.”

Tử Hàn Tuyết lạnh lùng nhìn thẳng mặt Hoàn Cẩn Nam đáp: "Anh nghĩ tôi cần phải giải thích với loại người đáng khinh như anh à? Anh nghĩ tôi cần sống với anh à? Nếu không vì ông nội thì anh.. chẳng là cái thá gì trong mắt tôi đâu. Đại thiếu gia Hoàn Thị cơ à, cũng chỉ là con lợn giống ham mê sắc dục, có gì tài giỏi đâu mà đòi lên mặt với tôi. Để mà nói về sự giả tạo thì câu đó phải để tôi nói. Lúc trước còn ra vẻ quan tâm giúp tôi băng bó vết thương, còn biết nhận lỗi về mình. Bây giờ lại quay trở về cái thói chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành lại xù lông lên. Ngưu tầm ngưu.''

Hoàn Cẩn Nam mắt trợn trừng định dơ bàn tay to lớn của mình lên tát vào mặt Tử Hàn Tuyết thì đột nhiên dừng lại. Không những không sợ hãi, né tránh, mà Tử Hàn Tuyết còn trừng mắt vênh mặt thách thức hắn ta đụng đến mình.

"Định làm ông chồng vũ phu vì nhân tình đánh vợ đó à, có giỏi thì đụng thử vào tôi xem nào. Xem anh làm được gì nào, hay chỉ giỏi nhân giống và vũ phu.''

"Cô câm ngay cái mồm lại cho tôi.!''

"Ây da... bốc mùi quá nhỉ? Xe rác vừa đi ngang qua hả ta?”

Liếc ánh mắt khinh thường nhìn sang Minh Nhược Y, cô cười phá lên một tiếng, rồi dùng giọng điệu lạnh lùng nói,

"Hãy cẩn thận với những việc cô làm.. đời này còn nhiều bất ngờ lắm! Muốn gây chuyện thì phải xem bản lĩnh mình tới đâu, và còn phải xem lại đối phương là ai. Nhớ cho kỹ đó.!''

Lúc này trước mắt dì Trần với những người giúp việc trong nhà, Hoàn Cẩn Nam lần đầu tiên xấu hổ như vậy, vội vã kéo tay Minh Nhược Y lên phòng.

Tuy ngoài mặt ai cũng đang tỏ ra khiếp sợ, nhưng thực chất họ đang cảm thấy rất mãn nguyện. Tử Hàn Tuyết biết chắc Hoàn Cẩn Nam không dám quá đáng với mình là vì bản hợp đồng. Nếu hắn dám đánh cô sẽ phải đền 15 triệu USD tiền tổn thương cho cô hoặc cô đưa đến trước mặt ông nội nói hắn ép buộc cô thì chắc hẳn hắn không lường trước được hậu quả.

Cũng may Tử Hàn Tuyết là người khá cẩn thận đọc kỹ lại nhiều lần rồi thêm thắt những quyền hạn có lợi cho mình, nên bây giờ trong căn biệt thự này Tử Hàn Tuyết không còn phải e dè với ai cả.

Không khí trong nhà ngột ngạt quá Tử Hàn Tuyết nhắn tin rủ Cẩn Duệ Dung ra quán trà cũ, nơi mà cô, Duệ Dung cùng với Nam Phong Kỳ đã trở thành khách quen ba năm nay.

Ba người bạn thân đều là tín đồ của trà&bánh nên trở thành khách Vip của quán cũng là điều đương nhiên.

Ông chủ quán này rất sộp mỗi năm lại đóng cửa vài ngày để sửa sang lại quán cho mới. Thiết kế không gian phía trong sang chảnh với tông màu trầm lạnh, cách bài trí bắt mắt, tạo ra những back-ground chất lừ.

Trà&bánh loại nào cũng ngon, nhân viên ai cũng đẹp lại còn thân thiện, tuy chỉ có Cẩn Duệ Dung từng gặp chủ quán, nhưng với những gì cậu ấy miêu tả thì anh ấy có vẻ là một người khá thời thượng và đẳng cấp. Truyện Hệ Thống

...

Taxi dừng trước cửa quán, Tử Hàn Tuyết xuống xe, cùng lúc Cẩn Duệ Dung cũng tới nơi, nhìn thấy Tử Hàn Tuyết cũng vừa tới cô nhanh chóng kéo cô ấy vào bên trong. Vì là khách VIP lúc nào cũng có bàn, đã đặt trước qua ông chủ quán, nên dù cho quán có đông thế nào thì hai cô gái vẫn không lo phải chờ đợi.

Nhìn thấy hai khách quen tới, nhân viên không cần chờ gọi món mà biết ngay các cô sẽ dùng gì. Trong lúc chờ trà&banh lên Cẩn Duệ Dung lôi điện thoại ra hí hửng selfie với Tử Hàn Tuyết.

"Nhan sắc tiên nữ của cậu đúng là có làm thế nào mình cũng không thể dìm được mà. Dù cho mặt mộc mà nét nào vẫn ra nét ấy, lạnh lùng hay tươi rói cũng đều có khí chất riêng. Thật ghen tị với cậu quá đi Hàn Tuyết.!"

Vừa tấm tắc khen vừa tiện thể đăng những tấm hình xinh đẹp cả hai vừa chụp lên mạng xã hội, không quên tag tên cô bạn xinh đẹp Tử Hàn Tuyết của mình vào.

"Cậu lại đăng ảnh sống ảo nữa à"

"Cậu yên tâm, tấm ảnh mà có cậu chụp chung là chắc chắn lượt tương tác sẽ gấp mấy lần so với ảnh mình chụp riêng.''

Từ quầy bar một người đàn ông khoác trên mình bộ vest trông khá lịch lãm, dáng người cao ráo, gương mặt lai, chân mày rậm đều đặn, mũi cao thẳng tắp, mắt hai mí sâu cặp lông mi dài cong vút, đôi môi ửng đỏ đang nở một nụ cười, trên tay bê mâm trà&bánh tiến về phía bàn của hai cô gái đang hí hửng cười đùa.

Mải mê xem lượt tương tác trên mạng xã hội Cẩn Duệ Dung cứ chăm chú mãi vào cái điện thoại không thèm để ý nói chuyện với Tử Hàn Tuyết, cô ngồi bên cạnh mắt liên tục đảo quanh quán.

Đột nhiên dừng lại, ngước nhìn người đàn ông có nhan sắc khiến phụ nữ không khỏi ghen tị, anh ấy đang đứng trước mặt, khom người đặt từng ly trà, dĩa bánh lên bàn. Tử Hàn Tuyết buột miệng quay sang hỏi Cẩn Duệ Dung,

"Ở đây tuyển nhân viên có cần phải nghiêng nước nghiêng thành như vậy không hả Duệ Duệ.?''

Giật mình trước câu hỏi của bạn thân, Cẩn Duệ Dung bất giác cũng ngước lên nhìn rồi cười phá lên,

"Haha cậu điên à, đây là chủ quán, nhân viên cái gì mà nhân viên.”