Tử Nguỵ

Chương 31: Quái vật hung ác




Cú ngã đã khiến cô phải hét lên đau đớn: "Aaaaaa.. bụng tôi.. " từ phía xa vang vẳng tiếng dì Trần đang gọi tên Tử Hàn Tuyết.

Lúc dì Trần xuống tới nơi thở hồng hộc báo ngay cho Vũ Vũ, anh vội vã lấy điện thoại vừa cùng dì Trần chạy lên, vừa gọi cho Nguỵ Triết Minh.

Nguỵ Triết Minh cùng vài bảo vệ kịp thời xuất hiện, nhìn thấy cô gái mình yêu nằm bệt dưới đất kêu la đau đớn, phần thân dưới đang chảy rất nhiều máu Nguỵ Triết Minh như biến thành một con quái vật hung tàn.

Không cần tới bảo vệ anh lao tới tung hai cước hạ gục một tên nằm bẹp dí xuống đất, tiếp tới đạp vào lưng hắn lấy đà bay lên không chung một lần nửa thẳng chân sút mạnh vào mặt tên thứ hai khiến cho khẩu trang văng ra, máu mũi máu mồm của hắn cũng không ngừng tuôn. Một mình anh nhanh chóng xử lý xong hai tên.

Trong khi hai tên kia đang đau đớn lồm cồm đứng dậy thì Nguỵ Triết Minh chậm rãi đi tới cúi người nhặt thanh gỗ lên lao tới liên tiếp đáp trả những gì nãy giờ hắn làm với cô gái của anh. Lúc này đột nhiên một chiếc xe bảy chỗ lao tới, bọn chúng như những tia chớp, lao nhanh lên xe một cách chuyên nghiệp.

Nguỵ Triết Minh ghi nhớ lấy bảng số xe rồi vội vàng ném thanh gỗ đi, chạy tới bế sốc Tử Hàn Tuyết lên đưa đến bệnh viện.



Bệnh viện A.!

Tử Hàn Tuyết đang ở bên trong cấp cứu, Nguỵ Triết Minh cùng dì Trần bên ngoài đi qua đi lại sốt ruột liên tục thở dài. Lúc này Vũ Vũ cũng vừa đi tới.

“Biển số xe lúc nãy là biển số giả.!”

Nguỵ Triết Minh cau mày hậm hực: “Ban ngày ban mặt dám đến Nguỵ An quấy nhiễu, đã tìm ra bọn chúng từ đâu tới chưa.?!”

Vũ Vũ lắc đầu cau mày thở dài: “Trước giờ Nguỵ An chúng ta chưa từng xảy ra chuyện thế này, rốt cuộc bọn này mục đích là gì đây.?!”

Nguỵ Triết Minh nghiêm nghị: “Mau chóng cho người đi điều tra về ba tên đó, bắt được lập tức lôi về đây cho tôi, tôi phải ném từng tên vào chuồng cho sư tử gặm nhấm mới nguôi giận.!”

Hay tin Tử Hàn Tuyết nhập viện nhóm Tứ Quái đang ở bệnh viện cũng ba chân bốn cẳng hốt hoảng chạy qua.

Tử Mạn Thiên thở hồng hộc: “Chị... chị em vào trong đó bao lâu rồi.?”

Vũ Vũ nhanh miệng: “Hai tiếng rồi.!”

Nam Phong Kỳ cau mày: “Sao giờ này vẫn chưa ra vậy chứ, không biết ca phẫu thuật thế nào rồi.!”

Mười phút sau, cánh cửa phòng phẫu thuật mở, Tử Hàn Tuyết nằm trên băng ca vẫn đang hôn mê được các y tá đang cẩn thận đẩy ra đưa đến phòng bệnh. Nguỵ Triết Minh cùng với dì Trần sốt sắng cùng những người còn lại chạy đến gặp bác sĩ.

Vẫn là Vũ Vũ vì lo lắng cho cô bạn mới thân mà nhanh miệng: “Bác sĩ à, cái thai trong bụng cô ấy..”

Ba người họ trố mắt ngạc nhiên không hiểu tại sao Vũ Vũ lại biết chuyện, nhưng rồi cũng cho qua, trố mặt đợi chờ bác sĩ trả lời,

“Đứa bé.. chúng tôi đã cố gắng nhưng không thể giữ lại được. Cô ấy mất máu quá nhiều nên cần được nghỉ ngơi nhiều hơn..”

Nói xong rồi bác sĩ đưa tay vỗ vai Tử Mạn Thiên rồi rời đi trước. Sau khi nghe xong Tử Mạn Thiên ngồi phịch xuống ghế gục đầu xuống đầu gối. Cẩn Duệ Dung cũng không nén nổi bi thương mà ôm lấy Nam Phong Kỳ khóc nức nở. Nam Phong Kỳ - Vũ Vũ nhìn nhau cũng chỉ biết thở dài buồn thay cho cô bạn đáng thương của mình.



Phòng bệnh VVip.!

Công ty có việc đột xuất Nguỵ Triết Minh cùng với Vũ Vũ phải về giải quyết. Phòng bệnh chỉ còn lại dì Trần và nhóm Ngũ Quái, lúc này Tử Hàn Tuyết cũng đã tỉnh.

Vừa tỉnh dậy chưa bao lâu: “Đứa bé.. đứa bé có sao không..” câu đầu tiên cô hỏi khiến mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Tử Mạn Thiên run run cầm lấy tay cô, nói: “Chị à, chị bình tĩnh lo cho sức khoẻ của mình trước đã..”

Mặc dù chưa nhận được câu trả lời đúng ý, nhưng nghe tới đó là đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra với đứa bé trong bụng Tử Hàn Tuyết rồi, không khí trong phòng trở nên im lặng, lạnh lẽo đến lạ thường.

Ánh mắt cô hiện rõ sự đau khổ khi mất đứa con đầu lòng. Cô không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ lặng thinh đưa mắt nhìn xa xăm. Ẩn sâu trong đôi mắt đó là nỗi đau hằn sâu vào tận tâm can, dày vò trái tim.

Dù không thể hiện ra ngoài, nhưng mọi người hiểu cô đã mãi mãi mất đi đứa con đầu lòng của mình, một nỗi mất mát có thể khiến cô ám ảnh theo ngày tháng.

…****************…

Ngày hôm sau…

Dì Trần hôm qua được Nguỵ Triết Minh đưa về biệt phủ, anh sắp xếp cho dì ấy ở phòng trên lầu. Dì ấy cũng không muốn ở không nên việc lặt vặt anh cũng để dì ấy làm.

Phòng bệnh vvip bệnh viện A…

Tử Hàn Tuyết vẫn giữ nét mặt rầu rĩ không nói chuyện với bất kỳ ai. Nguỵ Triết Minh nâng chén cháo yến cẩn thận thổi nguội đưa tới đút cho cô nhưng cô đều xoay mặt đi chỗ khác. Không ăn không uống cũng chẳng ngủ, chỉ khi mệt quá mới thiếp đi.

Nguỵ Triết Minh ra sức trấn an cô, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất để cô phần nào quên đi nỗi buồn mà vui lên nhưng cũng thất bại. Không biết cô bị thương nghiêm trọng thế nào mà ảnh hưởng tới tâm trạng như vậy, Nguỵ Triết Minh gặp riêng nhóm Tứ Quái ở khuôn viên để hỏi thăm.

Nhưng khi anh nhìn vào mắt Vũ Vũ dường như đã nhớ ra được điều gì đó, Vũ Vũ cau mày: “Thật sự lúc trước nghe Hàn Tuyết kể tôi cảm thấy câu chuyện này giống như tôi nghe ở đâu đó rồi, hôm nay nghe lại lần nữa tôi mới phát hiện câu chuyện của Hàn Tuyết rất giống với câu chuyện của Triết Minh..”

Trong sự ngỡ ngàng của ba người kia, Nguỵ Triết Minh nghiêm nghị gật đầu: “Hôm trước Hàn Tuyết có đưa cho tôi một cái usb nhờ tôi điều tra người trong đoạn clip nào đó, nhưng cô ấy lại đổi ý ngay lập tức nên tôi cũng chưa kịp kiểm tra đoạn clip đó nữa~ Nhưng tôi có linh cảm rất có thể người đó là tôi~ Sau đêm đó tôi đã cho người xuất camera, nhưng nhân viên ở đó nói đoạn clip lúc đó đã bị xoá, có thể là Hàn Tuyết đã làm việc đó~ Vì lần gặp đầu tiên tôi thấy cô ấy rất quen thuộc, như kiểu đã gặp ở đâu đó..”

Tối hôm sau, tại phòng vvip bệnh viện A…

Lúc này Nguỵ Triết Minh mặc lại chiếc áo somi trắng có thêu hoa văn hình con rồng trên ngực trái bước vào trong, tiến lại gần Tử Hàn Tuyết. Cô ấy đang ngủ, anh nhìn cô ánh mắt rưng rưng trầm tư.

Ngày hôm qua khi từ bệnh viện trở về nhà Nguỵ Triết Minh đã vào phòng Tử Hàn Tuyết lục lọi tìm chiếc usb lúc trước cô đưa cho anh, xem qua clip đó anh vừa thấy có lỗi vừa cảm thấy yêu cô nhiều hơn.

Thời gian qua anh đã luôn đi tìm cô gái đêm hôm ấy để chịu trách nhiệm mà không biết rằng cô ấy đã luôn ở bên anh, cô ấy đã mang thai con của anh mà anh lại vô tâm không biết gì.

Nguỵ Triết Minh không may làm rơi bình hoa thuỷ tinh xuống đất vỡ toang. Mảnh vỡ thuỷ tinh văng tung toé dưới sàn, Nguỵ Triết Minh cúi xuống nhặt từng mảnh gọn lại nhưng không may bị đâm trúng tay chảy máu.

Tử Hàn Tuyết hốt hoảng cất giọng yếu ớt: “Không sao chứ.?”

Nguỵ Triết Minh nhăn nhó quay mặt lại thấy Tử Hàn Tuyết đã tỉnh giấc, còn ngồi dậy nhìn anh, có lẽ tiếng vỡ lớn quá kinh động đến giấc ngủ của cô ấy.

“Ở yên đó chờ anh một chút.” dứt lời Nguỵ Triết Minh chạy nhanh ra ngoài, mười phút sau quay trở lại cùng với lao công. Anh chỉ tay về chỗ mảnh thuỷ tinh vỡ nhắc nhở cô ấy cẩn thận.

Nguỵ Triết Minh tiến lại giường bệnh nhìn Tử Hàn Tuyết cười cười: “Hôm nay cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi.”

Không cho Tử Hàn Tuyết kịp nói Nguỵ Triết Minh cúi người đưa tay đặt lên vai cô tiếp lời: “Tử Hàn Tuyết còn thấy đau ở đâu không.?”

Nguỵ Triết Minh đứng lại gần, cô nhìn thấy hình thêu trên áo rõ hơn, đột nhiên hình ảnh đêm hôm đó ở trên du thuyền, trong mơ hồ thanh niên vạm vỡ mặc áo somi trắng trên ngực trái có hình gì đó mà cô không thấy rõ, hiện lên. Trong thoáng chốc lại vụt tắt,

“Nguỵ Triết Minh tay cậu không sao chứ.?” Tử Hàn Tuyết lo lắng.

“Lúc nãy ra ngoài y tá đã băng bó cho tôi rồi, vết thương nhỏ, không sao đâu đừng lo quá, giãn cơ mặt ra đi, mắt với lông mày sắp dính lại thành một rồi kìa.”

Tử Hàn Tuyết dịu dàng: “Cám ơn hôm đó đã cứu tôi.!”

“Tôi yêu cái mạng của tôi lắm, không thể cám ơn xuông được nên báo đáp cho hậu hĩnh đó”

Tử Hàn Tuyết nhướn mày: “Định bắt tôi báo đáp thế nào đây?”

Nguỵ Triết Minh nhướn một bên chân mày “Tạm thời chưa nghĩ ra”

“Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ tìm ra ba tên đó đưa về cho chị trút giận” Nguỵ Triết Minh tiếp lời nhắc nhở.

Tử Hàn Tuyết mắt sáng rực: “Nếu thật sự tìm ra được bọn chúng nhất định tôi sẽ lột da từng tên, mỗi ngày mỗi ngày, không cho chúng chết ngay đâu. Sau đó nhất định trả công cho cậu bằng một điều ước”

Nguỵ Triết Minh cười khẩy: “Nói là phải giữ lời đó nha”

Tử Hàn Tuyết đưa mắt nhìn Nguỵ Triết Minh một cách bất thường hồi lâu, anh dường như đọc được suy nghĩ của cô qua ánh mắt. Tử Hàn Tuyết mắt chợt loé sáng

“Có phải anh là...”

Tử Hàn Tuyết chưa kịp nói dứt câu Nguỵ Triết Minh lao nhanh tới, tay anh áp vào má cô dịu dàng, hơi ấm tỏa ra khiến cô ngây ngất, phải chăng đây là nụ hôn đầu? Không đây là lần thứ hai họ hôn nhau, nhưng đây là điểm nhấn mở đầu cho một mối quan hệ mới.

Khoảnh khắc lần đầu tiên hai người nhìn sâu mắt nhau, hai bờ môi căng mọng ấy mỗi lúc mỗi cuồng nhiệt khiến cả hai cảm nhận dư vị nhẹ nhàng, ngọt ngào.

Máu trong người cả hai dường như chảy mạnh hơn, họ có thể nghe thấy rõ nhịp tim đập của mình và đối phương, cảm giác như bị giật điện.

Sau một hồi khăng khít trong sự êm ái hai bờ môi đã tách khỏi nhau, lúc này lại đến hai chóp mũi chạm vào nhau.