Từ Một Miếng Cơm Nắm Dẫn Đến Thảm Án

Chương 1: Ta chết rồi




Ta chết rồi.

Lúc ta chết thì chuẩn bị tiếp nhận Cửu Trọng thiên lôi đắc đạo thần tiên, ta chết rồi.

Nguyên nhân tử vong vừa mất mặt vừa uất ức.

Ta bị nghẹn chết... Vì một miếng cơm nắm nhân đậu đỏ.

Ta nghĩ ta bị người ta hại chết.

Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng ta bị nghẹn nên mới chết đi.

Ta vô cùng tủi thân, ai mà biết cái nhân đậu đỏ mềm mềm vừa xuống cổ họng lại nở ra như cục kẹo bông hả!

Ta nghĩ chắc là do oán khí của ta quá nặng, thế nên trở thành ma.

Ta nghĩ ta nên vui vẻ.

Đối với một cường giả ở thời kỳ Đại Thừa như ta thì nguyên thần bất diệt, trùng sinh là lẽ dĩ nhiên.

Nhưng mà đm, ta không vui vẻ một chút nào.

Bởi vì sau khi ta chết, trong môn phái mấy ngày liền đều nghe được những tiếng cười khác nhau.

"Ha ha ha, không có nhầm chứ, bị nghẹn chết hả... Ha ha ha ha, ngu... Ngu quá chết rồi a ha ha ha ha ha!" Những tiếng cười tương tự như vậy cứ vang lên bên tai.

Những tiếng cười kia làm ta cảm thấy ta không chết vì nghẹn, mà là chết vì ngu.

Ta nghĩ thanh danh của ta đều bị hủy hoại rồi.

Hình tượng lạnh lùng cao lãnh mà ta cất công gầy dựng bao năm nay sau một đêm đã bị sụp đổ hoàn toàn.

Vậy nên ta không muốn sống lại chút nào nữa, bởi vì nếu vậy sẽ bị người ta cười chết. Cho nên, ta quyết định sẽ đi đầu thai chuyển thế.

Nhưng chả có con quỷ nào vui lòng đưa ta đi.

Những quỷ hồn khác đều chạy trốn khỏi quỷ soa, chỉ có ta đuổi theo Hắc Bạch Vô Thường xin vào địa ngục.

Nhưng nó vẫn không có ích gì.

Hắc Bạch Vô Thường bị ta truy đuổi mà thấy phiền, có một khoảng thời gian dài không chịu xuất hiện ở Vạn Pháp Môn nơi ta đứng đợi nữa. Nhất thời, Vạn Pháp Môn đã trở thành khu vui chơi của những du hồn dã quỷ.

Thế là ta cứ mơ hồ mà trở thành Quỷ vương.

Nhưng mà ta vẫn chưa toại nguyện. Bởi vì ta muốn đầu thai.

Ta nghĩ chắc là chấp niệm của ta quá nặng, hồn phách của ta bắt đầu được thực thể hóa. Chuyện này có nghĩa là ta sắp sửa biến thành một quỷ tu, vậy nên ta càng không vui.

Tiếng chê cười vì nguyên nhân cái chết của ta ở trong Vạn Pháp Môn vẫn được tiếp tục. Ta không muốn nghĩ đến lúc trở về sẽ bị sư tỷ sư huynh chỉ vào mũi mà mắng: Ngu thì chết.

Ta phải làm gì đó để thay đổi hiện trạng này.

Thế là ta nghĩ đến một người.

Kẻ thù của ta, đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, trăng hoa phong lưu nhất tông môn.

Tha thứ cho ta đã quên tên hắn là gì rồi. Thời gian cũng đã lâu, ta chỉ còn nhớ biệt danh hắn là Hoa Hồ Điệp.

Hắn đúng kiểu "Bước qua vạn bụi hoa, một chiếc lá cũng không dính người".

Ăn chơi trác tác phong lưu trăng hoa đệ nhất tu chân giới. Hết lần này đến lần khác hắn luôn được chào đón, đến cô gái xinh đẹp bị ta nhìn trúng cũng bị hắn câu đi.

Ta nghĩ không ai ghét ta hơn hắn.

Có ba lý do:

Một, hắn không cười với ta. Rõ ràng hắn có thể cười tươi như hoa với người lạ mà.

Hai, hắn cũng không chủ động trò chuyện với ta. Rõ ràng hắn có thể nói một tràng lời sến súa với tình nhân.

Ba, cục cơm mà ta bị nghẹn chết là do hắn đưa cho. Ta muốn phi thăng mà lại bị ngáng đường.

Thế là ta quyết định đi tìm hắn.

Hy vọng lần này có thể chết dứt khoát một chút.

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Một truyện ngắn chợt nghĩ ra, hoàn thành trong một tuần.