Tử Mệ

Chương 2




“Thái tử điện hạ.” Người vừa tới vẫn hành lễ như ngày trước.

“Nghiêm đại nhân cần gì phải lễ nghĩa như vậy?” Ta cười đáp, tùy ý quay đầu, nhìn ra phong cảnh ngoài đình. Vì tránh người bên ngoài, ta cốý sửa địa điểm gặp mặt thành ngoài hiên đình, chính là, so với người kia, tựa hồ ta có cảm hứng với thời tiết hơn một chút.

“Điện hạ,” Vẫn là ngữ khí không thay đổi,“Ở nơi này cóổn không?”

Ta không quay đầu nhìn hắn, chỉ thuận miệng đáp:“Mới hai ngày, cũng không có cái gì là tốt hay không tốt.”

Hắn cười cười cho có lệ, thật sự làm người ta mất hứng thú. Nghiêm đại nhân là thân tín của phụ hoàng, cũng không có gìđặc biệt khiến cho người ta ghi sâu dung mạo, trông y hệt những người cùng tuổi khác, thích làm vẻ mặt nghiêm trọng mà giảng chút đạo lý. Có nhiều lúc ta thấy mình thật may mắn vì lúc trước không bái hắn làm Thái Phó, dù vậy, thanh âm của hắn vẫn làm cho ta cảm thấy buồn ngủ.

“Nhạn Bắc đã bình an, Nghiêm đại nhân cũng nên an tâm trở vềđi.” Ta nói.

“Cũng không phải,” Hắn nghiêm mặt trả lời,“Nay Tử Viên quốc sắp thống nhất toàn bộ Trung Nguyên, mà Nhạn Bắc lại là một tiểu quốc gia vướng víu, ký hiệp ước chỉ là tạm thời, sẽ có một ngày không thoát khỏi kết cục bị thâu tóm.”

Ta quay sang, cười khẽđáp:“Để hắn thâu tóm cúng hay, nghe đâu Tử Viên luôn hậu đãi các nước chư hầu, Nhạn Bắc nếu ngoan ngoãn thuận theo, chẳng những có thể miễn đi chiến loạn, có khi còn được hưởng sái chút hoàng ân, chẳng phải sẽ khiến lòng dân vui mừng?”

“Điện hạ lại nói chơi rồi” Nghiêm đại nhân vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên,“Nếu Nhạn Bắc thật sự vong, như vậy điện hạ cũng chỉ còn lại thân phận lấy sắc sự nhân thôi (dùng nhan sắc đổi sủng ái).”

“Ha ha,” Ta cười nói,“Nghiêm đại nhân cảm thấy Tử Phượng còn có thân phận khác nữa sao?”

“Tất nhiên,” Hắn bình tĩnh đáp,“Nếu Nhạn Bắc còn tồn tại, như vậy điện hạ vẫn là thái tử một quốc gia, ngài không nghĩ quốc chủđưa ngài tới đây chỉ làđể cầu hòa chứ?”

“Hết thảy lấy sắc sự nhân, sắc suy thì tình nhạt, tình nhạt thìân tuyệt,” Ta đứng lên, chậm rãi thong thả bước tới lan can,“Đạo lý này, Tử Phượng vẫn hiểu được. Hôm nay sở dĩ chịu sỉ nhục, ngày sau sẽ trả cho kẻ kia gấp bội. Sao, đại nhân? Nói như vậy, ngài liền yên tâm đi?”

“Lão thần luôn luôn cho rằng thái tử lòng mang thiên hạ, mưu sâu kế hiểm, sẽ không dễ dàng thuần phục.” Hắn nói xong, hình như có chút tựđắc,“Quá mấy ngày, Ngự Sửđại phu sẽ tới gặp ngài, người này ở Tử Viên được coi là trọng thần, chính là ngại Thừa tướng quyền cao chức trọng, vẫn cũng không thể phát huy. Nay hắn cùng với Nhạn Bắc giao hảo, lại từng là khách quý của lão thần, làm người biết trước biết sau, làm việc khéo đưa đẩy, là người dùng được.”

“Trương Sĩ Ngạn?” Ta nghĩ lại,“Đã lên đến chức Ngự Sửđại phu của Tử Viên quốc, chắc chắn không đơn giản đâu, xem ra Nghiêm đại đã sớm an bài thỏa đáng tất cả, Tử Phượng không nên lo lắng.”

“Trương Sĩ Ngạn không hề thiếu thân tín cùng môn sinh, lại giỏi mượn sức quan viên, có hắn là cóđược 1 thế lực không hề nhỏ, chính là,” Nghiêm đại nhân mặt lộ vẻ lo lắng,“Lúc này ngoại lực không đủ, cho nên bày mưu nghĩ kế, thi kế phô mưu đều nhờ cả vào điện hạ.”

“Chỉ sợ là quá sức” Ta đáp,“Tử Phượng lúc này thếđơn lực bạc, lại không tiện đi lại chung quanh, chức trách trọng đại như vậy, sợ là khó có thểđảm nhiệm được.”

“Điện hạ……”

“Tốt lắm tốt lắm,” Thấy hắn có vẻ muốn bắt đầu một phen thao thao bất tuyệt, ta liền cười nói,“Tử Phượng chỉ nói giỡn thôi, việc này, từ trước kia đã lo chu toàn. Kỳ thật đại nhân hôm nay cũng không cần tới đây,” Ta xoay người nhìn phía xa xa,“Bởi vì mặc kệ tới hay không, chuyện đã quyết thì sẽ phải làm.”

“Phải,” Hắn đứng dậy nói,“Để nguwoif khác khỏi hoài nghi, lão thần cũng không tiện ở lâu.”

Ta gật đầu đáp ứng.

“Điện hạ có chuyện gì cần nói với quốc chủ không?”

Quơ quơ chén trà trong tay, nhìn mấy lá trà xanh chìm dần xuống đáy chén, ta ngắn ngủn đáp:“Không có.”

“Lão thần hiểu rồi.”

“Đại nhân đi hảo.”

Tiễn bước khách nhân, ngược lại càng phát ra nhàm chán, dựa vào lan can trông về phía xa, vẫn là cảnh sắc không thay đổi, nói đúng hơn, hoàng cung cũng bất quá là một cái lao tù nạm vàng khảm ngọc, chỉ có một bộ da kim bích huy hoàng, còn bên trong héo khô xơ xác.

Đang nghĩ ngợi mông lung, lại nghe phía sau có tiếng người lạ.

“Vị tiểu ca này.”

Ta quay lại, đã thấy một vị nam tử tố y khoan bào đứng đó, mặt như quan ngọc, đáy mắt như sao, lúc nào cũng mỉm cười như chìm vào 1 thế giới riêng. Bốn phía gió nổi lên thổi tay áo dài phiêu phất, hất tung mấy lọn tóc dài, càng thấy vẻ tuấn dật xuất trần, khí chất thoát tục.

“Vị tiểu ca này,” Hắn tiến lên từng bước, trong mắt mang ý cười, ra vẻ thân thiết,“Ngươi có biết tân điện kia ở nơi nào?”

Ta nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, nhưng lại không hiểu sao có chút muốn cười:“Tân điện trong cung rất nhiều, không biết ngươi muốn hỏi chỗ nào?”

“A,” Nam tử nhăn mi, tay vịn lan can, suy nghĩ hồi lâu mới đáp,“Gọi là cái gì trai, nghe đâu là vì nghênh đón hoàng tử Nhạn Bắc quốc mà xây nên.”

Ta nghiêng mặt, âm thầm cười, Tử mệ trai cách nơi này có vài bước chân, hắn lại chạy tới nơi này hướng ta hỏi đường, cũng tính là hắn tìm rất chuẩn, tìm được ngay chủ nhân nơi này.

“Ngươi nói như vậy thật không minh bạch, ta nào biết chỗđó ra sao?” Ta ra vẻ không biết trả lời.

“Ngươi cũng không biết?” Người nọ như là tìm được tri âm, vẻ mặt thản nhiên ngồi vào ghếđá, tùy tay cầm lấy cái cái chén tự rót trà,“Còn tưởng rằng trong cung này có mỗi mình ta không biết.”

“Đúng rồi,” Ta cũng ngồi xuống đối diện,“Ngươi muốn tới điện kia làm cái gì?”

“Ngô,” Nhấp 1 ngụm trà, hắn liền buông chén nói,“Đương nhiên làđi gặp vị hoàng tử kia.” Thấy ta làm như khó hiểu, lại bổ sung:“Ngươi không nghe nói sao? Hoàng tử kia là 1 đại mỹ nhân.”

Ta híp mắt mà cười, lại chợt thu liễm tiếu ý, hỏi ngược lại:“Vậy thì sao?”

“Cái gì sao?” Hắn tiêu sái thu tay áo, một tay tựa vào trên bàn, nhẹ nâng sườn mặt,“Nhân sinh trên đời căn bản không có nhiều ham muốn, chỉ có một lòng thưởng thức cái đẹpmà thôi. Việt Tử Thiên ta cái gì cũng không đểý, chỉ có thể luyến tiếc giai nhân, huống hồ, đây là kẻđã khiến Hoàng Thượng động tâm.”

Ta cười mà không nói, trong lòng thấy người này thật thú vị. Việt Tử Thiên, xem ra là người Việt tộc, cùng Thần quan đại nhân có dây dưa không ít. Có thểở trong cung tự do hành tẩu, lại mang bộ dáng tự do tự tại, ăn nói vô tư, chắc hẳn là nhân vật không nhỏ.

“Ngươi là người mới tới?” Hắn nâng cằm, cẩn thận nhìn ta,“Nhìn y phục chắc chắn không phải hạ nhân, chẳng lẽ là thầy tế mới tới?”

Ta im lặng không đáp, chỉ nghe hắn tự lẩm bẩm.

“Thấy sao?” Hắn hỏi,“Có phải trong cung chẳng có gì thú vị?”

Ta suy nghĩ, gật đầu đáp:“Đúng vậy.”

“Vậy theo ta ra ngoài cung chơi.” Hắn hưng trí bừng bừng đề nghị.

“Như thế nào?” Ta hỏi,“Không đi gặp vị hoàng tử kia?”

“Không đi,” hắn đáp, nhưng dường như lại cảm thấy có chút không ổn, liền bổ sung:“Nguyên bản ta rất muốn đi, nhưng thấy ngươi rồi ta lại đổi ý.”

“Nga? Vì sao?”

“Bởi vì……” Hắn tuwoi cười nhìn ta, cốý dài giọng,“Bởi vì, y chắc chắn không xinh đẹp bằng ngươi.”

Ta nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến.

“Là thật!” Hắn vẻ mặt chắc nịch,“Ta bình sinh nhìn thấy vô số mỹ nhân, nếu bàn về mỹ mạo, sánh được với ngươi chỉ sợ cũng chỉ có một người.”

“Phải không?” Ta nâng chén trà,“Ai?”

“Đương triều Thần quan Việt Tử Mạch,” Cái tên phát ra từ miệng hắn, điềm nhiên đạm mạc, không mang theo sắc thái gì“Chỉ tiếc, tính tình kém một chút……” Hắn nói, trên mặt tựa hồ lộ ra chút tiếc nuối,“Không nói chuyện này nữa, hôm nay gặp gỡ ngươi coi như là duyên phận, lại vừa lúc thành Trường An có hội chùa hàng năm, không bằng cùng ta ra ngoài đi dạo?”

Ta do dự, kì thực là hoài nghi, hắn thật có thể dễ dàng mang ta ra khỏi hoàng cung sao?

“Đến đến đến,” Hắn một phen dắt tay ta,“Nhìn ngươi cũng không giống người ởđây, nhất định chưa tham dự lễ hội nào ở Tử Viên quốc, hôm nay nên thử xem.”

Lưu lại nơi này hồi lâu, chúng ta mới lại tiếp tục đi. Khi tới con phố tiếp theo sắc trời đã qua chạng vạng, ngẩng đầu nhìn tên phố mới, chợt nghĩ cái tên này cùng ta có quan hệ.

“Phượng Lai Nghi?” Ta thì thầm.

“Tên rất hay” Tử Thiên hắc hắc cười,“Như là sinh ra đểđón tiếp ngươi vậy.”

Nơi này bốn phía phồn hoa thanh bình, tụ tập không ít tửu lâu giáo phường.

“Theo ta đến chỗ này.” Tử Thiên vừa nói vừa kéo ta tiến vào một chỗ tên là“Túy Nguyệt Phường”.

“Này…… Này không phải Tử Thiên thiếu gia sao?” Vừa vào cửa đã thấy một nữ tử hoa lệ chạy ra nghênh đón, một mặt quay lại hướng các cô nương trong quán:“Mau tới mau tới! Các ngươi xem là ai đến đây!”

Một tràng âm thanh liên tiếp vang lên “Tử Thiên thiếu gia”, nữ tử trong quán chen chúc nhau chạy tới. Ta nhân cơ hội nhìn xung quanh xem xét, nơi này tuy là phô trương hoa lệ, nhưng không tục tĩu, chắc là một giáo phường nổi danh.

Đang nghĩ ngợi đến mức xuất thần, đã thấy nàng kia từ trên cao nhìn xuống nơi ta đứng, mắt mang ý cười hướng Tử Thiên nói:“Ngươi lâu như vậy không ghé qua, nguyên lai là có công tử mĩ mạo này làm bạn!”

“Phải đấy,” Một cô nương nói,“Hôm nay không ngờ có mỹ nhân bực này ghé quán, chẳng phải là muốn chúng ta phải tức giận vì thua kém sao?”

“Á? Nói cái gì vậy?” Cô nương lớn tuổi lúc nãy nói,“Được hai vị khách quý này đến thăm, cho dù khách nhân trong quán đi hết vẫn là xứng đáng.”

“Nhìn xem, vẫn là Nguyệt Nương miệng lưỡi lợi hại,” Tử Thiên đắc ý cười,“Các ngươi a, còn phải học hỏi nhiều, bằng không sao có thểđoạt cần câu cơm của bản nương này?”

Nguyệt Nương lắc đầu nói:“Ngươi nha, vài năm không thấy vẫn là bộ dáng cũ, không nói nổi 1 câu đứng đắn.”

Bên kia kẻ tung người hứng, ta bên này lại bị vây thành đàn oanh oanh yến yến, bị ngắm nghía từđầu đến chân như xem động vật quý hiếm, ta cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Xem đã đủ chưa?” Tử Thiên một tay choàng qua vai ta, đối với những nữ tử này nói,“Mau hoàn hồn đi, đừng dọa người ta chứ.” Lập tức lại nhìn về phía ta nói:“Đi, cho ngươi biết thế nào là giáo phường bậc nhất thành Trường An.”

Dứt lời ta liền bị hắn kéo đi xem ca múa, ngồi ở hàng ghế trên cùng. Thừa dịp ngừng giữa đoạn diễn, ta hỏi nhỏ vào tai hắn:“Hình như tất cả người trong thành Trường An đều biết ngươi?”

“Thật sao,” Hắn ngước mắt nghĩ ngợi rồi trả lời,“Người nhận ra ta…… thật sự là không ít.”

“Tử Thiên,” Ta nói, nhưng không có nhìn hắn,“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Không chút do dự, hắn quay sang đáp:“Là một người rảnh rỗi.”

“Vị công tử này,” Vừa dứt lời, chỉ thấy một cô nương tú lệ xuất trần chầm chậm đi về phía ta,“Khúc tiếp theo, ngài nhất định phải lắng nghe, đây là có người vì công tử mà ca.”

“Cho ta?” Ta khó hiểu hỏi, xoay mặt nhìn về phía Tử Thiên, cũng không thấy hắn tỏ thái độ gì, nhưng thật ra người chung quanh cũng đều như ta, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Tiếng đàn uyển chuyển đột nhiên phiêu tới, vũ giả (diễn viên múa???) nhẹ nhàng phất cao tay áo, đạp tiếng đàn mà cất bước, phong tư mạn diệu, ý thái thong dong, dung nhan xinh đẹp khiến tiếng vỗ tay vang lên như thác đổ. Trước khi ca khúc hết, cánh môi đỏ tựa chu sa hé mở, giai điệu du dương, giống như chim hót, nhưng lại thật êm tai, là khúc [ Mỹ nhân từ ]:

“Kim hữu mỹ nhân hề, ý thái thiên nhiên cố phán thần phi dương, kiến chi nan vong, tư chi dục thành cuồng.

Nhất nhật bất kiến hề, loạn ngã sầu tràng

Triêu triêu mộ mộ tương tư trường, mi gian tâm thượng, vô kế khả tiêu tàng

Bá tửu đối tàn dương, nhất khúc cao ca dẫn phượng hoàng, sở vị hà cầu? Y nhân tương cố thưởng.

Nùng túy khởi thị nhân túy thương, mỹ nhân nhất tiếu nhĩ

Nhược vi thử tiếu, khởi độc nhất túc túy, nguyên tẫn bình sinh, trường túy tam vạn tràng.”

< Tạm dịch (chém): “Nay có mỹ nhân, hồn phách như bay mất, thật khóđể gặp lại, thâm tâm thành cuồng. Một ngày không thấy, ta thật khổ tâm. Sớm tối tương tư dài đằng đẵng, quẩn quanh trong lòng, vô kế tiêu tan. Nâng cốc dưới ánh tà dương, một khúc hát vang dẫn phượng hoàng, tâm tư nguyện ước gì? Người người nhìn nhau tán thưởng. Nâng cốc uống say, để mỹ nhân cười. Nếu vì thế mà người cười, vậy cứ thế mà uống tiếp, nguyện suốt đời này, đến ba vạn kiếp sau.”>

Một khúc này kết thúc, dưâm chưa tan, nhưng người nghe đều bất giác trầm mê trong đó. Thật sự là kinh diễm tài hoa, ta không khỏi tò mò:“Ai viết ra khúc này vậy?”

“Đừng nhìn ta,” Tử Thiên nói,“Ta cũng không biết, dù sao, chắc chắn không phải ta.”

Ta chưa bao giờđến Trường An, lúc này lại không có người quen, chưa kết giao với ai khác, nhưng cô nương kia lại nói khúc này là vì ta mà hát, thật sự vô cùng khó hiểu.

Đang bận nghi ngờ, lại nghe có thanh âm náo động.

“Đi mau đi mau,” Tử Thiên vội vàng đứng lên, kéo ta chạy theo,“Dạ hành bắt đầu rồi!”

Hắn túm ta chạy vội đến chợđêm, trước mặt người như lưu thủy, vô cùng náo nhiệt.

“Đeo vào.” Tử Thiên đưa cho ta một chiếc mặt nạ, bắt ta đeo vào, sau đó chính mình cũng cầm lấy 1 cái,“Lát nữa, ngươi cứ nhìn theo ánh sáng đèn màđi.”

Ta nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, một bên đường lung linh huyền ảo, dây thừng bện bằng tơ, nhưng cũng không có nhiều.

Ánh sáng rực rỡ kia làm ta lóa mắt, đến khi khôi phục lại tinh thần thì Tử Thiên đã sớm biến mất trong đám đông.

Mờ mịt nhìn về phía trước, nhưng tầm mắt chỉ nhìn thấy những chiếc mặt nạ sáng mờ, sắc thái như có như không, yêu yêu mị mị, mê loạn nhân tâm, trói buộc con người, thật thật giả giả.

Hờ hững bước về phía trước, hòa vào đám người đông nghịt, mới giật mình nhận ra sự xa lạ của trần thếồn ào.

Ta đi ngược lại với đám người, men theo sườn phố, đứng dưới ngọn đèn đầu tiên. Dưới ánh sáng ấm áp nhu hòa, ta nhìn thấy một câu thơ. Bảy chữ ngắn ngủi, ba chữđầu là“Độc Mạc Uyển”- tên con phố ta vừa thấy hôm nay. Ta quả thực không ngăn nổi tò mò, lại nhìn xuống 4 chữ sau.

Dọc theo sợi dây thừng bện bằng tơ thật dài, chỉ mất bốn chén tràđã tới cuối đường, đem tất cả những câu thơđọc được xâu thành một chuỗi, nhẩm lại trong đầu, chợt kinh hãi nhận ra tất cảám chỉ hành tung của ta cả ngày hôm nay.

Càng kinh ngạc hơn là lúc một tàáo tím xẹt qua nơi khóe mắt, người kia ung dung đi tới, dừng lại cước bộ. Hệt như lần đầu tiên gặp mặt, hắn chỉ làđứng ở nơi đó, trên mặt lơđãng ý cười, mỏng đến nỗi người ta khó có thể nhận ra. Giữa hàng ngàn khuôn mặt giả, chỉ có dung nhan kia là thật, vẫn như thường ngày, loá mắt như thế, khiến đối phương không thể dời mắt. Bàn tay chậm rãi nâng lên, hắn nhẹ nhàng tháo mặt nạ của ta xuống. Trong chớp mắt pháo hoa ngập tràn, ánh sáng huyễn ảo chiếu rọi dung nhan diễm mị.

“Hoàng Thượng……” Ta không nhớ rõ ngữđiệu của bản thân khi thốt ra hai tiếng này như thế nào, có lẽ bởi ánh mắt người kia khiến tâm thần ta hoảng hốt, thế nhưng lại không thể thoát ra.

Tay hắn đưa nhẹ theo đường nét khuôn mặt ta, không nói nhiều lời, chỉ ghé tai ta thì thầm nhàn nhạt:“Trường An có thú vị không?”

Hết thảy đã sáng tỏ, việc này là do ngươi an bài. Khúc ca vì ta mà viết, người cũng vì ta màđến, đi về phía nào, vui vẻ hay nhăn mày, nguyên lai là 1 tay ngươi sắp đặt.

Nhớ lại những câu thơ treo dưới ánh đèn rực rỡ, đem xâu thành một chuỗi, hiện tại ta cũng hiểu ra:

Độc Mạc Uyển lý sái hoa khang,

Ái thính phong vũ khuyết đoản trường.

Ngô phi ngô nhan an khả biện,

Phượng lai nghi trung giai nhân thưởng.

Ghép các đầu dòng lại được câu:“Độc ái ngô phượng”. (Chỉ yêu 1 mình Phượng của ta… Clgt =.=)