Từ Mạt Thế Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 4: Không gian dị năng




Thẩm Thiệu Thanh vừa bò vừa lết đến bên con suối đem từng ngụm lớn vốc lên tay uống đến no nê. Nước suối theo vào trong bụng hắn đi đến đâu liền ấm áp đến đó.

Thẩm Thiệu Thanh nằm bệt xuống đất tứ chi dang rộng ra thành hình chữ đại. Đến khi cơ thể hoàn toàn khôi phục mới vươn người ngồi dậy. Thẩm Thiệu Thanh nhìn khu vườn nho nhỏ trong không gian của hắn mà trợn mắt.

Không gian dị năng là một phần thiết yếu của người sống tại mạt thế. Mỗi người dù tốt hay kém đều sẽ có cho riêng mình một cái. Tùy vào năng lực mỗi người mà không gian sẽ khác nhau.

Người yếu kém không gian sẽ chỉ có đất đá đem đi bán cũng chẳng được mấy đồng. Người có năng lực cao sẽ có không gian siêu cấp cường đại. Không những có không gian rộng lớn mà còn sở hữu những thứ vô cùng quý giá. Những món đồ, hàng hóa được lấy từ những không gian tốt sẽ có cái giá trên trời mà chỉ những kẻ có tiền mới dám mua.

Của Thẩm Thiệu Thanh chỉ là một cái không gian thực vật nhỏ. Bên trong phát triển thực vật khá tốt. Không những thế đến năm Thẩm Thiệu Thanh 18 tuổi liền thức tỉnh được một thứ khác. Không biết lý do vì sao nhưng bên trong không gian của cậu ngoài thực vật thì đã nâng cấp được một con suối nhỏ.

Con suối này Thẩm Thiệu Thanh biết. Phải nói đó là thứ mà người người hằng mong ước. Đây được coi là vật phẩm chỉ có người có năng lực siêu cường đại mới thức tỉnh được. Bên trong chứa một loại dưỡng chất vô cùng kỳ diệu. Người nào uống nó cấp tốc liền khỏe lên giống y như một loại nước thánh vậy. Rất cường đại.

Chính vì thứ cường đại như vậy nên mấy người có được nước thánh này luôn được mọi người săn đón. Thậm chí có những kẻ gian luôn rình mò chờ đợi người có nước thánh thả lỏng liền ra tay cưỡng chế mở không gian để ăn cắp nước thánh đi.

Khi Thẩm Thiệu Thanh xác nhận mình đã kích hoạt được nước thánh này liền im lặng giấu nhẹm đi. Hắn một cô nhi không tiền không nhà rất dễ dàng biết được nếu nước thánh này mà lộ ra sẽ mang đến tai họa gì cho hắn. Từ đó Thẩm Thiệu Thanh cũng không dám mang ai vào không gian của mình.

Bây giờ khi xuyên qua đây rồi, khi vào được không gian rồi Thẩm Thiệu Thanh mới phát hiện cái không gian nho nhỏ của hắn cư nhiên đã lớn đến mắt thường cũng không nhìn thấy điểm cuối. Đây là loại năng lực gì a. Ban nãy vì mệt nên mới không để ý giờ để ý mới hết hồn. Con suối chứa nước thánh bây giờ không chỉ là một cái vũng nước nữa mà đã trở thành một con sông luôn rồi.

Thẩm Thiệu Thanh mồm há to đến mức nhét đủ hai trái trứng. Hận không thể mọc cánh bay thử một vòng xem rốt cuộc cái không gian này to bao nhiêu.

''Tức phụ'' Tiếng Trương Nhị Bảo vang lên khiến Thẩm Thiệu Thanh giật mình. Cái con heo này sao dậy sớm vậy? Hắn còn chưa có nhìn đã a.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn nhanh chân chạy ra ngoài. Bên ngoài trời vẫn tối đen. Trương Nhị Bảo đã ngồi dậy từ lúc nào đang giơ tay mò mẫm quanh giường. Có lẽ lúc ngủ y không ôm được Thẩm Thiệu Thanh nên mới tỉnh dậy.

Thẩm Thiệu Thanh nhảy xuống giường rồi lại vòng về phía trước giả vờ rằng mình mới đi vệ sinh về: ''Ta ở đây. Vừa mới đi mao xí''

Trương Nhị Bảo quay phắt người lại. Từ trong bóng đêm nhìn chằm chằm Thẩm Thiệu Thanh khiến Thẩm Thiệu Thanh tức khắc rùng mình.

''Tức phụ. Đừng đi, ta sẽ nghe lời ngươi mà'' Trương Nhị Bảo giơ tay muốn đụng vào tay Thẩm Thiệu Thanh nhưng lại không dám. Y nhớ trước kia khi mình đụng vào người Thẩm Thiệu Thanh hắn sẽ giật mình né tránh y.

Thẩm Thiệu Thanh không thấy được đông tác của y nên không biết gì. Nghe thấy y đột nhiên nói vậy mới ý thức được việc mình đột nhiên biến mất khiến y tưởng rằng mình lại nghĩ quẩn đi nhảy sông.

Thẩm Thiệu Thanh thở dài thườn thượt. Không biết nên làm thế nào cho phải với Trương Nhị Bảo. Trương Nhị Bảo cũng mới chỉ có 21 tuổi. Đối với hắn mà nói chẳng khác gì mấy đệ đệ của hắn. Nghĩ như thế nên tâm trạng cũng thả lỏng hơn Thẩm Thiệu Thanh đem tay lên xoa đầu Trương Nhị Bảo sau đó đem y ấn xuống giường rồi ngủ.

Sáng sớm tinh mơ, tiếng gà gáy inh ỏi vang lên khiến Thẩm Thiệu Thanh nhăn mày lầu bầu vài tiếng. Trương Nhị Bảo sớm đã thức dậy đem người đang làm ổ trong ngực mình nhẹ nhàng kéo ra.

Tiết trời bây giờ đã sang giữa thu cách mùa đông không xa nữa vậy nên không khí có chút se lạnh. Một nhà Trương gia sớm đã thức dậy mỗi người một công việc mà làm. Vì ngày mùa đã qua nên cũng chẳng còn việc gì cho họ làm nữa chỉ có thể quanh quẩn làm mấy việc lặt vặt.

Thời điểm này trong năm hầu như các hộ gia đình khác đều như vậy. Có mấy hán tử trẻ khỏe liền rủ nhau lên trấn kiếm việc làm. Nếu đến đông không có tiền sẽ rất khổ cực.

Trương gia cũng không khác mấy nhưng lại không được suôn sẻ như mấy nhà khác. Trương Đại Bảo và Trương Tam Bảo mấy năm trước cũng đi làm như mấy người kia nhưng vì bản tính thật thà nên bị tranh mất không kiếm được việc tốt. Chỉ còn lại mấy việc tay chân ngày chỉ kiếm được mấy văn. Nhưng gia đình nghèo khổ mấy văn đối với bọn họ dù mệt nhưng vẫn phải làm.

''Lão nhị, ngươi đem cháo vào bồi tức phụ đi'' Tô Cẩm Hương đem chén cháo so với mấy chén khác đầy hơn rất nhiều đưa cho Trương Nhị Bảo. Trương Nhị Bảo gãi gãi đầu nhưng không tiếp nhận. Thấy y chần chừ mẹ Trương liền khó hiểu: ''Lão nhị sao vậy? Đem vào bồi tiểu tức phụ một chút nếu không hắn sẽ rất mệt''

Trương Nhị Bảo xoắn xuýt nửa ngày mới hé miệng nói chuyện: ''Hắn...hắn đang ngủ...không nên'' Càng nói càng nhỏ. Nói xong lại lén nhìn biểu hiện của mọi người.

Tô Cẩm Hương nghe Trương Nhị Bảo nói mới ngẩn người sau đó ha ha chọc y: ''Lão nhị vậy mà rất thương tức phụ a. Vậy ta để cháo ở đây một lát hắn dậy ngươi liền đem cho hắn''

Mọi người thấy một màn này liền cười vui vẻ. Phảng phất như không còn nhớ chuyện của ngày hôm qua. Lại quây quần trên chiếc bàn gỗ vừa ăn vừa tán gẫu.

......................