Từ Mạt Thế Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 12: Mua nguyên liệu




Không chờ thêm giây phút nào Thẩm Thiệu Thanh thật sự rất nôn nóng muốn kiếm tiền. Trước đó sẽ phải mua nguyên liệu và có quầy hàng để bán. Thẩm Thiệu Thanh nói sơ qua về món hắn sẽ làm cho mọi người trong nhà biết.

''Quẩy? Đó là món gì chúng ta lần đầu tiên được nghe thấy đó'' Mẹ Trương có chút tò mò về món lạ. Nghe Thẩm Thiệu Thanh miêu tả thì món đó được làm từ bột mì rồi ăn kèm với cháo.

''Trước mắt chúng ta chỉ bán thử nghiệm một chút đợi có chút vốn liền mở một tiệm của riêng chúng ta'' Thẩm Thiệu Thanh càng nói càng hưng phấn. Hắn còn muốn làm nhiều món khác nữa nhưng phải kìm lại vì rất nhiều lý do. Tay chân hắn sớm đã ngứa ngáy lắm rồi.

''Ngươi nói một chút chúng ta sẽ chuẩn bị những thứ ngươi cần'' Trương Đại Bảo tuy không biết món đó sẽ đi về đâu nhưng thấy đệ phu phấn khích như vậy cũng không lỡ dập tắt hy vọng của hắn. Nếu bán không được thì đem về nhà ăn cũng không sao.

''Nếu được đại ca có thể làm cho ta một cái kệ bán hàng nhỏ'' Trước mắt nên vậy đã. Quãng đường lên trấn Ngọc Kỳ rất xa sức người cũng không thể mang được quá nặng. Đợi ổn định lấy được thị hiếu của khách nhân liền mở rộng dần ra.

Trương Đại Bảo đáp ứng một tiếng. Nhanh chân chạy ra chân núi chặt tre về làm kệ. Thẩm Thiệu Thanh không có nguyên liệu nên cũng không thể làm cho mọi người thưởng thức trước đành phải dời lại sáng ngày mai lên trấn mua.

Sáng hôm sau Thẩm Thiệu Thanh nhờ mẹ Trương cùng lên trấn mua nguyên liệu với mình. Vốn chỉ muốn càng ít người càng tốt lại không ngờ Trương Nhị Bảo bướng bỉnh tới vậy. Sống chết phải đi cùng dù ai nói gì cũng không chịu nghe thậm chí ngay cả Thẩm Thiệu Thanh đã xuống nước trấn an y nhưng vẫn vô dụng.

Cuối cùng sau một trận gà bay chó sủa một đường đi bây giờ đã có 6 người lớn và 2 hài tử. Lần trước đã hứa với Trương Đại Hưng và Trương Tiểu Nhu sẽ dẫn hai bé lên trấn chơi bây giờ tiện đưa đi luôn. Nhiều người cũng không lo hai bé xảy ra chuyện gì.

Đi được gần nửa đường phía sau truyền đến tiếng lộc cộc của xe lừa. Thẩm Thiệu Thanh vừa thấy mắt đã sáng như hai đèn pha. Hướng Hà lão bá đánh xe lừa vẫy tay. Mẹ Trương thấy hắn vậy vốn tính ngăn cản nhưng Thẩm Thiệu Thanh nhanh tay hơn bà chớp mắt đã đem 8 văn tiền bỏ vào tay Hà lão bá sau đó bế hai hài tử lên xe cùng Trương Nhị Bảo hớn hở leo lên trước.

Mọi người thấy tiền cũng đã trả liền nhịn xuống tiếc 8 văn tiền kia. Một quãng đường xa còn thêm hai hài tử nếu đi bộ như thế đúng là làm khó hai hài tử rồi. Bốn người lục đục lên xe. Trên xe đã có hai phụ nhân trung niên ngồi trước đó vừa thấy bốn người lên liền chào hỏi: ''Là Trương lão bà và Trương lão ông đó sao, hôm nay gia quyến có tiệc gì lại tập hợp đông đủ như vậy a?''

Mẹ Trương ngồi vững mới đáp lại: ''Là Vương lão bà cùng Trần lão bà a, cũng không có gì chỉ dẫn mấy đứa nhỏ lên trấn mua chút đồ thôi''

''Ra là vậy, Thanh ca nhi đúng là có phúc nào có ai được lão nhân gia chiếc cố nhiều đến vậy a'' Vương lão bà nhìn Thẩm Thiệu Thanh nói lâu lâu khẽ nhìn qua Trương Nhị Bảo đầy hàm ý. Trần lão bà thấy bà ta vậy liền lặng thinh. Ai trong thôn không biết cái miệng rộng của lão bà họ Vương này. Trên xe thoáng chốc im lặng mẹ Trương cũng chỉ cười cho qua không muốn cùng Vương lão bà nói thêm về chuyện này nữa.

Vương lão bà thấy không ai đáp lời mình liền đắc ý. Nhà bà ta trong thôn cũng được xem là nhà có dư dả nhất. Thứ nữ trong nhà được gả cho một hộ gia đình trên trấn tuy không giàu có gì nhưng trong thôn này làm gì đã có nữ tử nhà ai được như thế. Mấy nữ nhân trong thôn cũng phải đối với bà ta lấy lòng mấy phần. Còn không phải vì muốn bà ta nhờ nữ nhi của bà làm mai cho nữ nhi bọn họ vào mấy nhà khác trên trấn hay sao.

Một đường đi cũng chỉ có mình Vương lão bà ngồi nói mấy người còn lại câu được câu không đáp lời bà ta. Trên đường lâu lâu cũng có vài người muốn lên trấn đều trả hai văn tiền rồi lên xe ngồi.

Thẩm Thiệu Thanh dậy sớm vừa chán vừa buồn ngủ căn bản không thèm để ý mấy lời chọc ngoáy của Vương lão bà. Xe lừa đi chậm lắc lư trên đường đất làm cơn buồn ngủ của Thẩm Thiệu Thanh ngày càng tăng. Cũng không thèm để ý trên xe có người nào liền ngả lưng vào lòng Trương Nhị Bảo ngủ ngon lành.

Thân thể Trương Nhị Bảo như một cái lò sưởi vậy. Rất ấm khiến cho Thẩm Thiệu Thanh vứt hết liêm sỉ mà cuộn tròn vào nằm. Trương Nhị Bảo thấy tức phụ ngủ trong lòng mình liền thập phần vui vẻ tay chân cũng không dám động đậy để yên cho Thẩm Thiệu Thanh ngủ. Trương Tiểu Nhu thấy vậy cũng nhoài vào lòng a ba ôm hắn ngủ.

Mấy người trên xe thấy một màn này liền trợn tròn mắt. Cũng chỉ có một nhà Trương gia ngoài hơi sốc vì độ bạo dạn của Thẩm Thiệu Thanh thì cũng không biểu hiện gì mấy. Cha Trương thấy ba người như thế liền đem Trương Đại Hưng đang ngốc trên xe ôm vào lòng để hài tử khỏi lạnh.

Xe lừa lộc cộc chạy vào trấn Thẩm Thiệu Thanh được đánh thức dậy sau đó cùng ba người kia tách nhau ra hai hướng. Bốn người tiến thẳng về phía khu chợ nhộn nhịp. Hai hài tử lần đầu được lên trấn thấy cái gì cũng nhìn Thẩm Thiệu Thanh cũng không gấp cùng mẹ Trương và Trương Nhị Bảo vừa đi vừa ngắm nhìn.

''Tiểu Nhu thích cái này không?'' Thẩm Thiệu Thanh bế Trương Tiểu Nhu trên tay chỉ mấy đồ trang sức bằng gỗ và vải cho bé xem. Trương Tiểu Nhu nhìn đến hai mắt lấp lánh ôm cổ Thẩm Thiệu Thanh mềm mại nói thích. Thẩm Thiệu Thanh thấy bé con đáng yêu liền hôn mấy cái lên cái má không có mấy miếng thịt của bé sau đó chọn mấy cái búi tóc có màu sặc sỡ cho bé cầm.

Thẩm Thiệu Thanh cũng dẫn Trương Đại Hưng đến mấy gian hàng bán đồ chơi. Có mấy món đơn giản đều làm bằng gỗ Trương Đại Hưng nghĩ rằng ông nội cũng làm được nên không mua. Mãi đến lúc đến một gian hàng bán lồng đèn bằng giấy hai mắt Trương Đại Hưng liền dán chặt vào. Thẩm Thiệu Thanh buồn cười xoa đầu bé nói: ''Chọn lấy một thứ mà con thích đi''

Trương Đại Hưng có chút chần chừ. Mấy cái lồng đèn này mắc hơn mấy món đồ chơi bằng gỗ rất nhiều. Hoàn cảnh nghèo khổ khiến bé không dám đòi hỏi quá nhiều. Rất lâu sau đó nhờ sự cổ vũ của Thẩm Thiệu Thanh bé mới vừa ôm chân Trương Nhị Bảo vừa ngại ngùng chỉ vào chiếc lồng đèn con hổ trên sạp hàng.

Mẹ Trương thấy Thẩm Thiệu Thanh móc 12 văn tiền cho cái lồng đèn liền tiếc đến đứt ruột. Tức phụ lão nhị thương con bà thấy rất vui nhưng tiêu nhiều tiền như vậy khiến bà rất xót. Trước giờ bà bán cả chục bó rau cũng chưa bằng một cai lồng đèn này nữa đâu a.

''Lão bản ta mua cho ông cái lồng đèn đắt nhất rồi vậy nên giảm giá hai cái lồng đèn nhỏ này chút đi'' Thẩm Thiệu Thanh cầm hai cái lồng đèn nhỏ hình cá chép và hình con gà lên trả giá.

''Hai cái này mỗi con cá giá 5 văn tiền tính rẻ cho ngươi 9 văn tiền hai con''

Thẩm Thiệu Thanh thấy vậy cũng ổn rồi. Dù sao thời này giấy bút đều là vật phẩm quý giá. Tuy giấy này không phải chất liệu tốt nhưng ít nhiều cũng không phải giấy hạ phẩm lắm. Thẩm Thiệu Thanh hào phóng móc 9 văn tiền trả cho ông ta rồi cầm hai cái lồng đèn đưa cho Trương Đại Hưng nói: ''Đây là mua cho hai biểu ca một lát con về nhớ đưa cho họ'' Trương Đại Hưng ôm lồng đèn gật đầu lia lịa, trong mắt đều là tia vui sướng không giấu được.

''Tức phụ ta đói'' Trương Nhị Bảo thấy bản thân bị bỏ rơi liền đến soát tồn tại. Cực kỳ không kiêng nể mà chỉ vào gian bánh bao nhân thịt. Mẹ Trương vừa thấy y chỉ vào quán nào mặt mày liền trắng vội vàng đem tay y ấn xuống vừa đánh nhẹ vừa trách y không biết tiếc tiền.

......................