Editor: Aubrey.
“Cẩu tặc, dám đánh lén ta!” Nộ Sơn Đạo Nhân giận dữ.
Nhàn Chân cầm kiếm trong tay, trào phúng đáp: “Chỉ là một Nguyên Anh, vậy mà dám mặt dày cướp pháp bảo của tiểu bối, xem ra là một tên nghèo kiết xác.”
Nộ Sơn Đạo Nhân giận tím mặt, kẻ cản đường đáng chết này: “Ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh!”
Lê Chân ngưỡng mộ nhìn sư thúc của Trạch Vân, vị này thật biết cách chọc tức người khác, cứ thế kéo cừu hận về phía mình. Tuy Nộ Sơn Đạo Nhân cực kỳ tức giận, nhưng vẫn bỏ kim châm của Hồ Mao Mao vào túi Càn Khôn của ông.
Nhàn Chân thấy thế lại châm chọc: “Quả nhiên là nghèo thật, ngay cả kim châm cũng không tha. Sao da mặt dày dữ vậy? Ta lại được biết thêm một kiến thức mới, không biết sau này lão tặc ngươi chết đi, có bao nhiêu người tranh đoạt da mặt của ngươi.”
“Vì sao phải tranh đoạt một cái mặt già?” Hồ Mao Mao thuận miệng hỏi.
Nhàn Chân cười tủm tỉm nói: “Mặt dày như vậy, nước lửa đều không sợ, đao thương không gây tổn hại được. Mang đi luyện thành pháp bảo hộ thân, rất tiện lợi.”
Hồ Mao Mao bật cười, Nộ Sơn Đạo Nhân hét lớn một tiếng, muốn liều mạng với Nhàn Chân.
Pháp bảo của Nộ Sơn Đạo Nhân là một ngọn núi nhỏ, lúc đầu ở trong tay ông chỉ lớn bằng bàn tay. Sau khi quăng ra, nó đột ngột to lên vô số lần.
Chỉ thấy trên không trung xuất hiện một ngọn núi cực lớn, hướng tới nơi của đám người Nhàn Chân, định áp xuống. Nhàn Chân đời nào ngồi chờ chết, hắn lật tay một cái, một cái đĩa khổng lồ xuất hiện trên không trung, vô số chim chóc xuất hiện, linh hoạt kéo đĩa bay đi thật xa, Nhàn Chân ngồi trên đĩa, dù ngọn núi kia có làm cách nào cũng không thể áp được hắn.
Nộ Sơn Đạo Nhân dứt khoát tự mình bay lên, muốn bức Nhàn Chân rơi vào pháp bảo của mình. Ngọn núi di chuyển trên không trung, phá hủy vô số kiến trúc của hoàng cung, đè chết không ít thái giám trong cung, Lê Chân lớn tiếng nói với bọn họ: “Các ngươi mau chạy đi!”
Ban đầu Lê Chân bọn họ đấu pháp, các hạ nhân trong cung đều ở lại nhìn lén, lúc ấy Hoàng Đế cũng phát hiện động tĩnh, nhưng vì xa quá nên không thấy rõ, sau đó thì bị vô số ác quỷ dữ tợn doạ chạy. Trong lúc Nộ Sơn Đạo Nhân dùng pháp bảo, gần một nửa hoàng cung đã trở thành phế tích, ông cũng không quan tâm đến sống chết của người bình thường, những người bị đè thành thịt nát nhiều vô số kể.
Lê Chân phát hiện hình như ông ta cố tình đè chết những người này, chẳng lẽ lão bất tử này muốn… Quả nhiên, sau khi ông đè chết vô số thái giám, lập tức cười nói với Nhàn Chân: “Những người này vô tội nhường nào, đều vì ngươi mà chết. Ngươi trốn đến đâu, người ở đó sẽ vì ngươi mà chết, không biết qua hôm nay, nhân quả trên lưng ngươi nặng thêm bao nhiêu.”
Nhàn Chân đã sớm nhìn ra ý đồ của ông, cười lạnh đáp: “Ngươi giết người, vậy mà tính lên đầu ta, quả nhiên da mặt quá dày.”
Chỉ là, tuy nói vậy, Nhàn Chân vẫn cố gắng không đến những nơi có nhiều người, cũng vì vậy mà động tác tránh né không linh hoạt như lúc đầu. Lê Chân nuốt một viên đan dược, chữa trị vết thương lúc nãy bị Nộ Sơn Đạo Nhân tấn công. Tiếp theo, hắn khởi động linh khí toàn thân, điều khiển Lả Lướt Sát, hắn không phải là người chỉ biết chờ người khác tới cứu, lúc lão già kia tấn công hắn, hắn đã muốn giết chết ông ta.
Lả Lướt Sát trên không trung cấp tốc xoay tròn, phát ra ánh sáng mãnh liệt, giống như một mặt trời nhỏ vậy.
Lê Chân rót gần hết linh khí vào pháp bảo của mình, Nộ Sơn Đạo Nhân đột nhiên nhận ra thần thức của bản thân không theo kịp với thân thể, ông hoảng loạn, phát hiện hồn phách của mình không biết đã ra khỏi thân thể từ khi nào. Ông kinh hãi, vội trấn định tinh thần, muốn quay về thân thể, Lả Lướt Sát cấp tốc xoay tròn, ông cảm thấy một lực kéo vô cùng mãnh liệt phát ra từ Lả Lướt Sát, thần hồn của ông bắt đầu tan rã.
Đây là tà vật gì? Sao lại lợi hại như vậy?! Vì sao một Nguyên Anh như ông cũng không ngăn cản nổi?! Ban đầu, ông thấy Lê Chân khởi động Lả Lướt Sát, chỉ tưởng là pháp bảo bình thường, ai ngờ nó lợi hại như vậy. Không được! Nếu cứ tiếp tục như vậy, hồn phách của ông sẽ bị hút vào, ông nghĩ đến đây, lập tức mặc kệ Nhàn Chân, chuyển qua tấn công Lê Chân, phải nhanh chóng tiêu diệt hắn.
Nhàn Chân phát hiện hồn phách của Nộ Sơn Đạo Nhân thoát ra, lập tức lấy ra pháp bảo có hình dạng như chim bói cá từ trong túi Càn Khôn. Đợi ông bay đến chỗ Lê Chân, ngọn núi đang công kích hắn cũng bị chậm lại, chim bói cá bắt đầu lao ra như tên bắn, hướng về ngực Nộ Sơn Đạo Nhân.
Lê Chân bọn họ chỉ nhìn thấy một đường sáng xẹt qua, ngực của Nộ Sơn Đạo Nhân đã xuất hiện một lỗ thủng: “Thật nhanh!”
Nhanh đến mức bọn họ còn chưa kịp nhìn ra, đã một kích đắc thủ.
Dù sao, tu vi của Nộ Sơn Đạo Nhân cũng ở kỳ Nguyên Anh, tuy bị đâm thủng ngực nhưng vẫn còn sống. Nếu ông không ở kỳ Nguyên Anh, bị thương như vậy, chết là chắc. Ông đang cố gắng trấn định thần hồn, bị gián đoạn như vậy, Lả Lướt Sát đã thành công hút hồn phách của ông vào.
Lúc hồn phách của ông bị hút vào Lả Lướt Sát, nhanh chóng bị nhào thành hình tròn, Bạch Hổ và Hoàng Hỏa không cần Lê Chân phân phó, đã nhào lên nhặt của hời.
“Chờ một chút!” Nhàn Chân vừa nói xong, Hoàng Hoả đã thiêu hơn một nửa thi thể. Nó quay đầu nhìn Lê Chân, ý hỏi nó không thể ăn sao? Thứ này ngon vậy mà.
Nhàn Chân nhặt túi Càn Khôn của Nộ Sơn Đạo Nhân, lấy ra kim châm của Hồ Mao Mao, trả lại cho y, thu hồi ngọn núi đã mất đi sự thao túng của chủ nhân, rồi nói với Hoàng Hoả: “Nghe nói ngươi có thể biến thành một con chim, biến cho ta xem đi, rồi ta cho ngươi ăn thi thể này.”
Hoàng Hỏa chỉ hơi do dự một chút, rồi biến thành hình dạng gà con, hai ngày nay nó được ăn ngon, phì ra một vòng, nhưng vẫn chỉ là một con gà con. Nhàn Chân thấy vậy, lập tức thích thú không thôi, nhịn không được đưa tay sờ lông gà con, vui vẻ nói: “Hình dạng này thật là đáng yêu, ta sẽ cho ngươi ăn thi thể này. Nếu ngươi chịu theo ta về nhà, ta sẽ cho ngươi ăn nhiều đồ ngon hơn.”
Trạch Vân lập tức đen mặt, sư thúc lại như vậy, cứ thấy chim đẹp là muốn tha về nhà, không quan tâm chúng có chủ hay không. Hơn nữa, hắn cũng không ngờ, một nam nhân cường tráng thân cao sáu thước như vậy, ngày nào cũng ôm chim trong lòng bàn tay, yêu thương che chở chúng, hình ảnh như vậy quá kỳ quái.
Hồn phách của Nộ Sơn Đạo Nhân rất cường đại, Bạch Hổ gặm hơn nửa ngày, nhưng chỉ ăn được một nửa. Mỗi lần nó cắn, hồn phách kêu rên một tiếng, sau một hồi, ông đã đau đến mức không kêu nổi nữa.
“Thủ đoạn của các vị thật tàn nhẫn, giết người không đủ, ngay cả hồn phách cũng không tha.” Một giọng nam âm nhu xuất hiện sau lưng đám người Lê Chân.
Lê Chân quay đầu lại, phát hiện một nam nhân có ngoại hình tương tự Hư Chiếu không biết xuất hiện sau lưng bọn họ từ khi nào. Người này khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, y phục sang trọng, da trắng như tuyết. Sau lưng hắn có năm người, Hư Chiếu cũng có trong đó, nhưng biểu tình thì mờ mịt, vừa nhìn là biết thần hồn đang bị thao túng. Bốn người còn lại, nhìn vào dao động tinh thần của bọn họ, vậy mà không thua kém Nộ Sơn Đạo Nhân vừa rồi.
Lê Chân cả kinh! Khuôn mặt của người này, hắn nhớ ra rồi! Hơn nữa, còn có ấn tượng rất sâu, người này chính là kẻ mà năm đó hắn đã nhìn thấy trong Long Châu!
Năm đó, hắn chỉ nhìn thấy vài cảnh tượng trong Long Châu, sau đó bị Bảo Châu hủy diệt, nhưng những hình ảnh đó vẫn được hắn ghi tạc trong lòng. Năm đó, khi nhìn thấy người này trong Long Châu, hắn chỉ cảm thấy hơi quen, bây giờ thấy đối phương khá giống Hư Chiếu, khó trách tại sao hắn lại thấy quen như vậy.
Đối với kẻ mà Long Châu đã cho mình thấy, Lê Chân không thể khinh thường. Sắc mặt của Trạch Vân cũng thay đổi, hắn nhìn qua Nhàn Chân, ý nói đối thủ kéo tới đông như vậy, khi nào sư phụ mới tới.
“Không ngờ Nộ Sơn Đạo Nhân ngu xuẩn kia lại chết trong tay một tiểu tử chỉ ở kỳ Kim Đan.” Người nói chuyện là một trong bốn người phía sau, người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng dấp vô cùng khó coi. Khoảng cách của hai con mắt cách nhau rất xa, gấp đôi người thường, không biết tại sao trên đời này lại có người khó coi như vậy.
“Không cần sợ, sư huynh bọn họ đang trên đường tới đây.” Nhàn Chân vô cùng bình tĩnh, hắn vốn xuất phát cùng lúc với sư huynh, chỉ là đi nhanh hơn bọn họ một chút. Cũng may hắn tới nhanh, mới có thể cứu được đám tiểu bối này, dựa theo cước trình của Kính Duyên bọn họ, hẳn là không tới nửa nén hương sẽ tới.
Nhàn Chân muốn kéo dài thời gian, nhưng đối phương không cho hắn cơ hội. Nam nhân có cặp mắt khác người vọt tới, giơ hồ lô trong tay lên, vô số hoa lửa bắn ra từ hồ lô.
Hoàng Hoả nhìn mấy đốm lửa kia, trong mắt lộ ra sự khinh bỉ, nó vọt tới, nuốt toàn bộ lửa vào bụng. Nhưng khi vừa nuốt xuống, bỗng dưng xảy ra vấn đề, trong lửa có thần niệm của đối phương, chúng đang đấu đá trong cơ thể của Hoàng Hoả, muốn thiêu hủy linh trí của nó, sau đó sẽ hút nó vào hồ lô.
Hoá ra tên nam nhân này đã sớm coi trọng Hoàng Hoả, nhưng hắn biết một khi hoả linh đã nhận chủ, cho dù chủ nhân chết, nó nhất định sẽ không nhận chủ lần thứ hai. Vì vậy, hắn phải xoá sạch linh trí của Hoàng Hoả, hoả linh không có linh trí, càng dễ điều khiển hơn.
Hắn còn chưa kịp ra tay, Bạch Hổ đã nhào tới, móng vuốt đẩy mạnh một cái, đẩy văng thần niệm trong người Hoàng Hoả ra, rồi bị Bạch Hổ trực tiếp nuốt vào bụng. Nó ăn xong, còn vẫy lông một cái, nói: “Ở trước mặt ta mà dám chơi trò điều khiển thần hồn tầm thường này, thật là ngu không ai bằng.”
Tiếp theo, nó quay qua khinh thường nhìn Hoàng Hỏa: “Thấy cái gì cũng ăn, ngu xuẩn!”
Hoàng Hoả vô cùng ủy khuất bay về chỗ Lê Chân, đây là lần đầu tiên nó lỗ nặng như vậy, rõ ràng trước kia mọi việc đều thuận lợi. Nhàn Chân thấy gà con như vậy, lập tức đưa tay vuốt lông, ôn nhu an ủi gà con: “Là tên xấu xí kia sai, lát nữa ta sẽ bắt hắn cho ngươi ăn.”
Hoàng Hỏa gật mạnh, cặp mắt màu tím trông mong nhìn Nhàn Chân. Nhưng hắn không lập tức ra tay, mà lấy ra một cái lồng, giam đám người Lê Chân vào trong, trên lồng tràn ngập lông chim, toả ra ánh vàng rực rỡ, không biết là của loài chim nào, nhưng thật sự rất đẹp mắt.
“Bọn chúng quá đông, không cần các ngươi phải ra tay, chờ sư huynh bọn họ tới rồi tính. Cái lồng này rất chắn chắn, không cần sợ, cho dù ở bên ngoài đánh khí thế như thế nào, cũng không ảnh hưởng trong lồng.” Nhàn Chân thân là một người rất thức thời, hắn nói xong, lập tức đóng lồng lại.
Thật ra, nếu chỉ có một mình hắn ở đây, đánh thì đánh, hoàn toàn không cần sợ gì cả. Nhưng ở đây vẫn còn ba tiểu bối, nếu hắn xông lên, sẽ không có ai trông coi đám tiểu bối này, bên phe địch có vài tay lão làng, chỉ cần một trong số họ ra tay, đám tiểu bối này sẽ mất mạng.
Lê Chân hiểu ý của Nhàn Chân, hắn không nói gì, trực tiếp cầm hai viên đan dược ra, chia cho Hồ Mao Mao một viên. Uống xong, bọn họ bắt đầu điều tức, khôi phục sức lực.
Bên ngoài có vài người thử tấn công cái lồng này, sau đó không còn động tĩnh nữa. Lúc này, Bối Uyên đột nhiên chui ra từ thuyền gỗ, vẻ mặt ngưng trọng nói với đám Lê Chân: “Người dẫn đầu chính là Tả Dương.”
“Tả Dương?!” Ba người đều cả kinh.
Lê Chân vẫn luôn cho rằng Tả Dương là một lão nhân, không ngờ lại trẻ như vậy. Nhàn Chân ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn quỷ hồn tự nhiên xuất hiện này, hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Tả Dương kia? Sao lại biết hắn? Bọn ta chỉ được nghe tên của hắn thôi.”
Trạch Vân lập tức thuật lại ân oán của Bối Uyên và Tả Dương, Nhàn Chân nghe xong, gật đầu, lại hỏi: “Năm đó đạo hữu bị hắn ám toán, Tả Dương đang ở tu vi nào?”
“Là Nguyên Anh.” Bối Uyên trả lời rất dứt khoát.
“Một ngàn năm trước đã là Nguyên Anh rồi.” Lê Chân bọn họ rơi vào trầm mặc.
Lê Chân đột nhiên hỏi: “Trước kia đạo hữu nói Tả Dương có một nhược điểm, khi nào gặp hắn mới tiết lộ. Không biết bây giờ Bối Uyên đạo hữu có thể nói ra nhược điểm của Tả Dương không?”
Bối Uyên thở dài, đáp: “Thật ra nhược điểm của hắn chính là thần hồn của hắn, thần hồn của Tả Dương từng bị thương, vì chữa trị cho thần hồn của mình mà hắn đã cố gắng thử vô số cách, cuối cùng cũng trị được. Có điều, ta phát hiện, mỗi lần đến thời điểm mặt trời và mặt trăng luân phiên cho nhau, thần hồn của hắn sẽ bất ổn. Trước đây ta có hỏi nhưng hắn không chịu nói, ta cảm thấy rất có thể thần hồn của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Trước kia, mỗi lần đến bình minh và hoàng hôn, hắn sẽ cố tình tránh mặt mọi người. Có một lần, ta phát hiện trong mắt của hắn có vô số bóng người di động, những cái bóng đó lướt qua rất nhanh, ta còn tưởng là ảo giác. Sau này, ta nhắc đến việc đó, phát hiện ánh mắt của hắn rất kỳ quái, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ khi đó hắn đã có ý định giết ta rồi. Theo như ta phỏng đoán, mỗi khi có bóng người di động trong mắt hắn, chính là lúc thần hồn của hắn hỗn loạn, chỉ cần công kích hắn vào lúc đó là thần hồn của hắn sẽ tiêu tan. Ban đầu, ta không biết trong số các vị đạo hữu có pháp bảo tấn công thần hồn, hơn nữa tu vi của ba đạo hữu quá thấp, chắc chắn không thể chống chọi với Tả Dương, nên ta mới không nói ra nhược điểm của hắn, sợ các vị đạo hữu tuỳ tiện đối nghịch với hắn, đánh mất luôn cả tính mạng của mình. Bây giờ, trưởng bối của các vị đạo hữu đang trên đường đến đây, ta không cần giấu giếm chuyện này nữa.”
“Thì ra là vậy.” Trạch Vân tin ngay lập tức, Nhàn Chân thì không lên tiếng.
Hồ Mao Mao nhìn Lê Chân, hỏi hắn có nên tin người này không, Lê Chân chớp mắt, đương nhiên không tin, những lời người này nói chỉ có thể tin một nửa. Nhưng nếu thật sự nhược điểm của Tả Dương là thần hồn, vậy cũng không khó giải quyết lắm.
Một lát sau, bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh đấu pháp, Nhàn Chân nghe vậy, biết là sư huynh của mình đã tới, hắn lập tức một mình bay ra ngoài. Trước khi đi, hắn đặc biệt căn dặn ba người còn lại cứ ở yên trong lồng, chuyện bên ngoài bọn họ không thể nhúng tay vào được, với thực lực hiện tại của ba người, đi ra ngoài chính là chịu chết.
Sau khi Nhàn Chân rời đi, Bối Uyên nhịn không được nhìn về phía Lê Chân và Trạch Vân. Trạch Vân bị hắn nhìn một hồi, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Đạo hữu nhìn bọn ta như vậy làm gì?”
Bối Uyên thở dài: “Ta chỉ đang tiếc vì không được tận mắt nhìn thấy kẻ thù chết.”
Trạch Vân nghe vậy, an ủi: “Hiện tại chúng ta không thể tham gia vào cuộc chiến ở bên ngoài, đạo hữu đừng lo, nhất định hôm nay hắn không thể thoát được. Thiên Đạo luân hồi, thiện ác có báo, đã đến lúc hắn phải lãnh nhận hậu quả.” Bối Uyên không nói gì, chỉ thở dài.
Hai ngày nay, Bạch Hổ được ăn không ít hồn phách, hình thể đã lớn hơn so với trước đây, đặc biệt là vừa rồi được ăn hồn phách của Nộ Sơn Đạo Nhân, hương vị vô cùng ngon miệng. Nó đi tới đi lui trong lồng, thèm thuồng nhìn những hồn phách ở bên ngoài, nếu chủ nhân nhà mình có thực lực cường đại một chút, nó nhất định sẽ ăn hết mỹ thực ngoài kia.
Mà lúc này, ở bên ngoài, sư phụ của Trạch Vân dẫn theo một số đồng đạo, đang giằng co với người của Huyền Âm Tông. Hai bên đấu đến long trời lở đất, toàn bộ hoàng cung đã bị bọn họ phá nát, long khí bao quanh hoàng cung càng ngày càng suy yếu. Kính Duyên nhìn long khí bị bọn họ làm ảnh hưởng, thầm than một tiếng, nhân quả lần này không biết đến khi nào mới trả hết.
Bởi vì bọn họ dùng pháp thuật chiến đấu, nên mới ảnh hưởng đến long khí, số mệnh của triều đại sẽ bị gián đoạn, bọn họ phải gánh chịu toàn bộ nhân quả lần này. Nghĩ đến đây, Kính Duyên bắt đầu áy náy nhìn những đồng đạo mà mình đã mời tới.
Một bằng hữu của hắn thấy vậy, nói: “Chúng ta chỉ đang trừ yêu diệt ma thôi, còn chuyện Kinh Thành bị náo loạn, ảnh hưởng đến long khí. Là do hoàng đế của triều đại này tự mời kẻ gian đến, đừng quá lo về nhân quả lần này.”
Kính Duyên cười đáp: “Thật ra ta không để ý lắm, chỉ thấy tiếc cho các ngươi. Các ngươi sắp thăng cấp Hoá Thần, Luyện Hư rồi, mà lại bị kéo vào nhân quả lần này.”
*Các cấp bậc tu luyện trong giới tu chân: Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần – Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa – Độ Kiếp.“Đây chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới.” Một người khác cao giọng nói.
Từ lúc bắt đầu, Tả Dương vẫn chưa sử dụng toàn lực, hắn chỉ hoạt động quanh khu vực Thúy Tước Các. Đột nhiên, hắn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lúc này đang là chính ngọ canh ba, là lúc dương khí mạnh nhất.
Hắn lấy ra một cây mộc trượng, bên trên có biểu tượng một con kim long. Đây chính là Rồng Ngâm được luyện từ long cốt và long hồn, pháp bảo vừa hiện thế, xung quanh bắt đầu vang lên tiếng rầm của rồng. Kính Duyên bọn họ kinh ngạc nhìn pháp bảo trong tay Tả Dương, Nhàn Chân vội vàng kể lại những gì nghe được từ Trạch Vân về lai lịch của pháp bảo kia, cũng nói ra nhược điểm của Tả Dương.
Lúc Tả Dương nghe Nhàn Chân nhắc đến nhược điểm của mình, biểu tình rất là cổ quái, hắn nhìn đối phương, hỏi: “Chẳng lẽ tên tiểu nhân Bối Uyên kia cũng tới đây?”
Nhàn Chân không trả lời, trong mắt Tả Dương lộ ra hận ý, hắn huơ Rồng Ngâm trên tay. Trong nháy mắt, toàn bộ mạch nước ngầm xung quanh bị Rồng Ngâm kéo tới, vô số nhà cửa bị nước cuốn trôi. Lượng nước khổng lồ mãnh liệt hướng về Rồng Ngâm trong tay Tả Dương, chỉ trong vài giây, hoàng cung hoàn toàn bị chìm trong nước.
Dưới nước, mơ hồ có bóng dáng của rồng bơi ngang qua. Tả Dương nhìn những người trước mặt, cười to: “Hắn nói thần hồn là nhược điểm của ta, cũng không sai, quả thật thần hồn của ta đang bất ổn. Một ngàn năm qua vẫn luôn là như thế, cũng vì như vậy, tu vi của ta mới ngừng ở kỳ Nguyên Anh ngần ấy năm. Có điều, chỉ cần qua hôm nay, thần hồn của ta sẽ chính thức được khôi phục!”
Tả Dương vừa nói xong, biểu tình của bốn người phía sau bắt đầu nảy sinh biến hoá, đại khái là bọn họ không ngờ Tông Chủ lại có nhược điểm như vậy. Nhiều năm trôi qua, vậy mà bọn họ không hề biết gì cả.
Tả Dương vừa dứt lời, bỗng nhiên từ dưới nước xuất hiện vô số bóng dáng của rồng. Không! Không phải là mấy cái bóng, mà là rồng nước, chúng giống như rồng thật vậy, mang theo uy áp khổng lồ, nhắm vào những người ở đây.
“Tông Chủ! Ngài có ý gì?!” Bốn người bên cạnh Tả Dương không ngờ kể cả bọn họ mà rồng nước cũng tấn công.
Tả Dương chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn bọn họ: “Các ngươi gọi ta là Tông Chủ, vậy hãy bỏ ra chút sức lực vì Huyền Âm Tông đi.” Khi nói chuyện, Tả Dương phất tay mở ra một cái bình sứ, hương thơm nồng đậm từ bình sứ bay ra. Theo động tác của hắn, thứ trong bình chảy ra, một chất lỏng đỏ tươi như máu. Không phải máu, cũng không có mùi tanh, nhưng lại có mùi hương rất mê người.
Đây là tinh hoa được luyện chế từ nấm thịt tiên, bốn người đều nhận ra. Thứ này luyện ra đan dược, bọn họ cũng đã ăn không ít, Tả Dương lấy nó ra làm gì, bọn họ cũng biết.
Nhưng bọn họ thật sự không ngờ, Tả Dương thân là Tông Chủ, vậy mà có ý định vứt bỏ bọn họ: “Tả Dương! Tên gian ác này! Ngươi thật tàn nhẫn!”
Tả Dương chỉ nhàn nhạt liếc bọn họ một cái: “Ai bảo các ngươi không thu thập đủ linh thể, nên ta chỉ có thể lấy các ngươi ra để bù vào.”
Kính Duyên âm thầm cả kinh, cái đó, cái đó, chẳng lẽ đối phương định triệu hồi thứ gì đó?!