Editor: Aubrey. Linh khí xung quanh bắt đầu xao động, tinh hoa nhật nguyệt tụ tập xung quanh Lê Chân như một cơn lũ mất khống chế, quay cuồng bao vây hắn ở trung tâm. Sáng sớm, tại thời điểm ánh mặt trời chiếu xuống tia nắng đầu tiên, giống như một cái công tắc bị ấn chốt mở, linh khí xung quanh bắt đầu chui vào huyệt đạo trên người Lê Chân.
Lúc này, Lê Chân đang ở trong cảnh giới cực kỳ kỳ diệu, hắn cảm thấy thân thể của mình giống như bị ý thức của bản thân bao lấy khắp cơ thể, hắn có thể tự cảm nhận được chi tiết từng bộ phận bên trong cơ thể mình. Thân thể hắn tham lam hấp thụ linh khí xung quanh, giống như một cái máy hút bọt có hút mãi cũng không no, toàn bộ linh khí trong thôn trang đều bị hắn hấp thụ sạch sẽ chỉ trong một khắc, linh khí ở trong kinh mạch của hắn tụ thành một dòng suối nhỏ rực rỡ ánh vàng, điên cuồng vọt tới từng bộ phận trong cơ thể.
Tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, linh khí trong thôn trang lại hội tụ lại lần nữa, điên cuồng bay tới phương hướng của Lê Chân, mà số lượng linh khí này đối với Lê Chân mà nói, chỉ như muối bỏ biển. Lại nói tiếp, về phương diện tu hành, Lê Chân thật sự biết quá ít, hắn không biết khi kết đan lại cần một lượng linh khí cực kỳ đáng sợ như vậy, cứ như vậy ở khu vực của phàm nhân mà kết đan. Mặc kệ linh khí trong thôn trang rất phong phú, nhưng dù sao nơi này cũng chỉ là một địa phương nhỏ, căn bản không thể đáp ứng nổi nhu cầu của hắn.
Mà hắn cũng không có đan dược để bổ sung linh khí, nếu không có gì ngoài ý muốn, lần này kết đan nhất định sẽ thất bại.
Hồ Mao Mao đang ở ngoài thôn trang, chợt cảm thấy lưu lượng linh khí xung quanh đột ngột ít đi, lại phát hiện một tia sáng mãnh liệt tản ra từ trong thôn trang.
Hiện tại, trong thôn trang không có một bóng người, tất cả mọi người và yêu tu đều bị Lê Chân đuổi hết ra ngoài, bởi vì hắn sợ khi kết đan sẽ vô tình làm bọn họ bị thương. Bởi vậy, không có ai biết nơi phát ra ánh sáng chính là từ lồng ngực Lê Chân, đó là nơi cất giấu bảo châu mà hắn mang về từ mạt thế, bảo châu đang liều mạng phóng thích linh khí, linh khí vô cùng vô tận, thao thao bất tuyệt tràn vào ngực Lê Chân. Linh khí trong bảo châu không phải là tự nhiên mà có, mà là mấy năm nay, mỗi lần Lê Chân luyện ba mươi sáu chiêu thức, là bảo châu sẽ nhân cơ hội tích trữ linh khí.
Hồ Mao Mao chỉ cảm thấy linh khí xung quanh hình như đang dần dần dày đặc lên, nhưng không biết tại sao lại sản sinh ra nhiều linh khí như vậy, có điều linh khí nhiều thì vẫn luôn tốt hơn. Y khẩn trương, bất an nhìn thôn trang, vẫn không nhúc nhích. Những người trong nhà đã bị y đuổi đi thật xa, chỉ còn y ở gần thôn trang canh chừng Lê Chân.
Sau khi linh khí mãnh liệt tràn vào cơ thể của Lê Chân, dần dần, bắt đầu xảy ra biến hoá, mạch máu của hắn, phủ tạng, cơ bắp, cốt cách đều đang thay đổi. Mỗi một tế bào đều bị linh khí cọ rửa, nếu có người nhìn thấy cốt cách của hắn trong lúc này, nhất định sẽ phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc. Bởi vì cốt cách của hắn không còn giống như người bình thường nữa, xương cốt bên trong giống như từng khối ngọc thạch trong suốt, kiên cố, không gì phá vỡ nổi, rồi lại tràn ngập mỹ cảm kỳ dị.
Bước đột phá này đúng là thoát thai hoán cốt! Bởi vì, thân thể của người tu chân vốn phá lệ trân quý, cũng chính bởi vì vậy, da thịt trên người tu hành bọn họ, cốt cách, huyết nhục đều có thể trở thành nguyên liệu tuyệt hảo để luyện pháp khí. Chỉ là, người chính đạo sẽ không bao giờ muốn thân thể của mình sau khi chết bị kẻ khác lợi dụng, cho nên sẽ không có người chính đạo nào luyện pháp khí theo cách như vậy, chỉ có ma tu mới có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn này.
Sau khi từng tế bào trong cơ thể bị linh khí tẩy rửa một lượt, linh khí lại bắt đầu điên cuồng ùa về đan điền của Lê Chân. Rất nhanh, đan điền của hắn bị linh khí màu vàng kim lấp lánh hoàn toàn lấp đầy. Trong thần thức của hắn, trong đan điền đột ngột nổi lên một ngọn lửa mỏng manh, đây là hoả đan. Nó liên tục mài giũa linh khí trở thành một hạt châu linh khí cực nhỏ, chỉ có khi tu luyện ra hoả đan, thì mới có thể mài giũa linh khí, tụ khí thành đan.
Linh khí bị hoả đan nung khô, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng có nhiều linh khí dũng mãnh tràn vào, từng giọt từng giọt linh khí ngưng kết thành hạt châu, nhìn qua giống như là một giọt nước màu vàng kim, chậm rãi lấp đầy đan điền của hắn. Đan điền của hắn không còn một khe hở, linh khí ở bên ngoài vẫn đang dũng mãnh tràn vào.
Ngay lúc này, thần thức của Lê Chân nhảy vào linh dịch, tại khoảnh khắc thần thức của hắn tiến vào, hoả đan lại đột ngột cấp tốc bành trướng. Nguyên bản hoả đan rất nhỏ, nhưng ngay lập tức, nó đã tràn ngập toàn bộ đan điền.
Bị hoả đan nung khô làm cho thần trí của Lê Chân cảm thấy có chút đau, không biết phải diễn tả như thế nào. Linh dịch và thần thức của hắn bị mài giũa, linh dịch càng ngày càng nhỏ, thần thức của hắn thì càng ngày càng mạnh lên. Linh dịch trong đan điền dần dần đặc lại, chỉ nghe
"phốc" một tiếng, một viên kim đan toàn thân màu vàng kim toả sáng rực rỡ xuất hiện trong đan điền của Lê Chân, kim đan trong đan điền của hắn cấp tốc xoay tròn, dũng mãnh hút lấy từng tia linh khí đang điên cuồng tràn vào.
Theo linh khí điên cuồng tràn vào, Lê Chân cảm thấy hình như kim đan đang dần dần lớn lên, mỗi lần linh khí bị hút vào đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng của kim đan. Kim đan giống như một bản thể khác của hắn, hắn có thể cảm nhận được một cách tỉ mỉ từng chút từng chút biến hoá của kim đan.
Đột nhiên, vô số tia chớp ánh vàng xuôi theo linh khí tràn vào trong cơ thể của hắn. Sau khi dòng điện này tiến vào trong cơ thể, liền bắt đầu tàn sát bừa bãi khắp nơi. Cũng may cơ thể của Lê Chân đã dung hợp với linh khí, nên có thể chịu được, chẳng lẽ đây chính là lôi kiếp trong truyền thuyết?! Lôi kiếp này không phải là sấm sét trực tiếp bổ xuống, mà là trực tiếp xâm nhập vào cơ thể!
Tại sao lôi kiếp lại có hình thức này?! Lê Chân không rõ vì sao mình lại nhận phải dạng lôi kiếp như vậy, nhưng vẫn không dám mặc kệ dòng điện kia công kích kinh mạch và ngũ tạng của hắn. Tuy rằng kinh mạch và ngũ tạng của hắn đã được linh khí cọ rửa, có sự thay đổi, nhưng dưới sự công kích quỷ dị của dòng điện này, rất có thể hắn sẽ không chịu được lâu. Hắn trực tiếp rút bớt linh khí ngăn cản dòng điện kia lại, một tia linh khí và một tia điện va chạm vào nhau, chỉ trong chớp mắt, cả hai đều biến mất.
Lê Chân âm thầm mừng rỡ, lại điều động thêm nhiều linh khí đi ngăn cản, rất nhanh, linh khí trong đan điền của hắn đều bị điều động ra ngoài. Kim đan bắt đầu chậm rãi thả ra linh khí một lần nữa, Lê Chân vừa tiêu diệt dòng điện trong cơ thể, vừa lo lắng tình hình của kim đan ở đan điền. Hắn có thể cảm giác được, kim đan đang tự tổn thương bản thân để thả linh khí ra, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ viên kim đan mà hắn vừa kết ra sẽ chịu đựng không nổi.
Trong lúc tinh thần hăng hái, Lê Chân quyết định ra đòn kết thúc, diệt sạch toàn bộ điện trong cơ thể mình, nhưng ý thức của hắn lại đột ngột trở nên mơ hồ.
Vừa mở mắt ra, hắn phát hiện hình như mình đã vượt qua lôi kiếp quỷ dị kia rồi, kim đan cũng đã thuận lợi kết xong. Lê Chân chỉ cảm thấy tinh thần của mình chưa bao giờ tốt như lúc này, thân thể tràn ngập tinh lực, cuồn cuộn không dứt, hết thảy mọi thứ xung quanh tựa hồ đều ở lòng trong bàn tay của hắn, tinh thần lực của hắn có thể vươn đến một nơi thật xa, thậm chí hắn còn có thể dùng tinh thần lực đắp nặn ra một vật thể giống hệt như vật thật.
"Cuối cùng ngươi cũng ra rồi." Hồ Mao Mao kích động nhìn Lê Chân đang bước ra, trong mắt tràn đầy tình cảm thâm tình. Lê Chân bước tới vài bước, ôm chặt Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao cũng gắt gao ôm lấy Lê Chân, mặt dán ở trên ngực Lê Chân cọ cọ, cái đuôi không biết từ khi nào lộ ra, vô cùng linh hoạt quét qua eo mông của Lê Chân, ám chỉ ý vị vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Lê Chân tối sầm lại, một bàn tay đè đầu Hồ Mao Mao, một tay khác thì rút Hoả Vân Đao ra, đâm một phát vào người Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao sợ hãi kêu một tiếng, sau đó lập tức hoá thành khói đen.
Biết ngay là tâm ma, Lê Chân âm thầm hừ lạnh, gia hoả Hồ Mao Mao hay thẹn thùng kia từ khi nào biết chủ động khiêu khích hắn? Thân ảnh Hồ Mao Mao vừa tiêu tán, cả nhà Lê Nguyên Đức không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng hắn, một thanh niên nông gia có ngoại hình vô cùng giống Lê Chân đang phẫn nộ chỉ vào hắn, hỏi hắn tại sao lại thay thế thân phận của mình, cả nhà Lê Nguyên Đức thì khắp người đầy máu chảy đầm đìa đều muốn Lê Chân đền mạng.
Lê Chân không một chút do dự, trực tiếp huy đao chém chết bọn họ.
Chẳng lẽ tâm ma cho rằng hắn sẽ áy náy sao? Chiêu trò này cũng thật là trẻ con, đối với người nhà trước đây, Lê Chân căn bản chẳng cần phải xin lỗi bọn họ.
Đột nhiên, phía sau Lê Chân truyền đến một trận hàn ý, một người khắc thật sâu trong ký ức của Lê Chân đột ngột xuất hiện, Hỏa Lang Vương. Gã như hổ rình mồi mà nhìn vị trí trước ngực Lê Chân, đó chính là nơi đang cất giữ bảo châu.
Sau khi Lê Chân chém chết ảo ảnh Hoả Lang Vương do tâm ma tạo nên, chỉ nghe
"bang" một tiếng, cảnh sắc trước mắt giống như vô số vụn kính vỡ ra, vô số khe hở bị nứt, từng mảnh từng mảnh cảnh sắc đều rơi xuống.
Lê Chân phát hiện hoá ra mình vẫn còn ở trong sân, vậy là tâm ma lúc nãy, hắn đã vượt qua rồi sao? Lê Chân đi ra ngoài, người nhà đều chờ ở bên ngoài, thấy hắn bước ra, bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra, Hồ Mao Mao vô cùng cao hứng sai người đi làm thật nhiều đồ ăn ngon để chúc mừng.
Bầy tiểu hồ ly cũng nhân cơ hội vây quanh Lê Chân yêu cầu làm nhiều gà một chút, Lê Chân cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Hắn nghĩ đến tâm ma lúc nãy, Hồ Mao Mao lớn mật quyến rũ mình, liền bật cười, nói cho Hồ Mao Mao nghe, Hồ Mao Mao lập tức đỏ mặt, Lê Chân lại cười nhẹ, nói: "Ta nhớ rõ ngươi đã từng nói, chờ ta kết đan xong, sẽ cùng ta làm ba ngày ba đêm."
Hồ Mao Mao lập tức bỏ chạy, để lại Tiểu Thạch Đầu bọn họ xấu hổ đứng tại chỗ, Lê Chân da mặt dày, một chút cũng không thèm để ý. Mãi cho đến buổi tối, Lê Chân ở trong phòng chờ Hồ Mao Mao về, hắn nhìn đến ánh nến vừa nảy lên một cái, thầm nghĩ không biết Hồ Mao Mao sẽ xuất hiện trước mặt hắn như thế nào?
Ánh nến trước mắt nảy lên vô cùng có quy luật, Lê Chân nhìn trong chốc lát, chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt. Hắn thả tinh thần lực ra ngoài cảm nhận phụ cận xung quanh một vòng, quả nhiên vẫn là giả!
Tâm ma này cũng thật là gian xảo, đầu tiên là tạo ra một loạt ảo giác cực dễ phá để quấy rối hắn, chờ đến khi hắn cho rằng mình đã phá được tâm ma, thì thật ra nó mới chân chính bắt đầu mê hoặc. Nếu không phải Lê Chân nhận ra ánh nến nảy lên quá mức có quy luật, hoàn toàn không phải là cái cách mà ánh nến bình thường nảy lên, thì chỉ sợ hắn sẽ tiếp tục bị lừa. Mà sau khi hắn thả tinh thần lực của mình ra, càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình. Trong phủ trạch của hắn, ngoại trừ hắn ra, không còn bất kỳ dao động tinh thần nào khác!
Thời điểm Hồ Mao Mao giả xuất hiện trước mặt Lê Chân, chỉ mới cười với hắn một cái, thì đã bị Lê Chân chém một phát, ngã xuống đất. Lê Chân nắm chặt thanh đao trong tay, hít sâu mấy hơi, mình chỉ vừa chém tâm ma thôi, không phải là tiểu hồ ly nhà mình. Tâm ma này cũng thật là đáng chết, vì sao nhất định phải biến thành bộ dạng của Hồ Mao Mao?! Lê Chân mạnh mẽ áp chế tâm trạng bất an trong lòng, đi chém hết tất cả những ảo ảnh biến thành người nhà của hắn, cảnh vật trước mặt lại một lần nữa bị nứt ra.
Ý thức của Lê Chân khôi phục trở lại, hắn phát hiện thân thể của mình đang ở trong trạng thái rất là không ổn. Lúc nãy bị đưa vào tâm ma, linh khí trong cơ thể chậm rãi di chuyển theo kinh mạch, dòng điện kia vẫn đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể của hắn. Nếu không phải hắn kịp thời thoát khỏi tâm ma, chỉ cần muộn thêm một chút nữa, chỉ sợ cơ thể của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Dòng điện đang tàn sát trong cơ thể bị Lê Chân dùng linh khí đánh tan từng chút từng chút một, chia nhỏ ra rồi dẫn vào trong đan điền, bồi bổ cho kim đan đã bị nhỏ lại của hắn, mà kim đan trong đan điền cũng không tỏ vẻ kháng cự, chỉ mạnh mẽ cắn nuốt từng tia điện. Chờ đến khi dòng điện trong người hoàn toàn tiêu tán, Lê Chân phát hiện sau khi kim đan của mình cắn nuốt những tia điện kia, hình như lại được phủ thêm một tầng ánh sáng màu vàng kim ở bên ngoài, thoạt nhìn càng ngày càng to, tốc độ xoay tròn cũng nhanh hơn, tốc độ hấp thụ linh khí cũng tăng lên rất nhiều.
Đến khi Lê Chân mở mắt ra, chỉ cảm thấy trên đầu mình có một cái bóng đen, hắn ngẩng đầu lên, liền thấy một đám mây đen đang từ từ rời khỏi thôn trang, xem ra đó chính là vân kiếp.
Sau khi thuận lợi kết đan xong, Lê Chân cảm thấy hiện tại thể trạng của mình hoàn toàn khác xưa, cảnh sắc trong mắt hắn không còn giống như khi chưa kết đan. Hắn có thể cảm nhận được dòng chảy của linh khí, tốc độ hấp thụ linh khí của thân thể cũng đã đạt tới một loại tốc độ khủng bố.
Hắn cũng có thể cảm nhận được uế khí cách rất xa nơi này, trong thành có một dòng khí màu vàng kim đang áp chế uế khí. Chỉ là, dòng khí màu vàng kim có hơi yếu thế, chỉ sợ không cầm cự được bao lâu, mà ở phía trên Lê Gia Trang thì có một vòng thanh khí rất dày, hoàn toàn ngăn cản uế khí ở bên ngoài.
Ban nãy, thời khắc vân kiếp xuất hiện, Hồ Mao Mao lập tức vô cùng khẩn trương, mãi cho đến khi Lê Chân bước ra, y mới chính thức thả lỏng tâm tình của mình. Lê Chân đã kết đan ở trong mắt y hình như không có biến hoá gì, thoạt nhìn chỉ có vẻ cao thâm hơn một chút.
Lê Chân nhìn thấy Hồ Mao Mao, lại nhịn không được nhớ tới ảo ảnh Hồ Mao Mao trong tâm ma, nghĩ đến chính tay mình chém chết Hồ Mao Mao giả hai lần, cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.
Sau khi biết Lê Chân đã kết đan thành công, Tiểu Thạch Đầu cũng vô cùng cao hứng, liền ra lệnh cho Quỷ Phó trong nhà làm đồ ăn. Đợi lát nữa sẽ phân chia cho nhóm tá điền một ít, sẵn tiện cũng chia cho người dân Lê gia thôn.
Từ năm năm trước, Lê Chân đã sớm mua nhà cho người dân Lê gia thôn ở phụ cận thôn trang, lại mua cho bọn họ vài mẫu ruộng. Nói là ruộng, thật ra cũng chỉ là mấy mảnh đất nhỏ có thể trồng trọt, mỗi năm hắn sẽ cho thuê, thu một phần thuế, nếu bọn họ không dư dả gì, thì hắn có thể cho gia hạn.
Thật ra, không phải Lê Chân không muốn tặng miễn phí cho bọn họ, mà là Lê Đại bọn họ nói nhất định phải thuê, những người theo Lê Đại đến đây, đều không phải loại người thích chiếm tiện nghi của người khác. Hai bên đưa đẩy nửa ngày, cuối cùng đành quyết định tiền thuế mỗi năm là một phần.
Mà sau khi Lê Giang chết, Lê Chân liền gọi Thiên Diện tới dọn dẹp.
Thật ra, sau khi người dân Lê gia thôn đến Lê Gia Trang, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, bọn họ cảm thấy mình đã được cứu rồi, nên những sự mệt mỏi dọc theo đường đi đều cấp tốc thải ra hết. Mười mấy người, hơn phân nửa đều ngã bệnh, ngoại trừ Lê Giang, còn một người thì không vượt qua được.
Bọn họ đột nhiên được nhận đồ ăn từ Lê gia, đều không khỏi buồn bực. Hiện tại đâu phải là ngày Tết, sao lại đưa tới mấy món này? Chẳng lẽ trong nhà có hỉ sự gì sao? Hay là Tiểu Thạch Đầu đính hôn? Lê Đại vội hỏi có phải có người đính hôn hay không, kết quả người đưa đồ ăn tới chỉ nói hôm nay tâm tình trang chủ tốt nên muốn chiêu đãi mọi người.
Nói đến hôn sự của Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi, Lê Đại có chút ý kiến với Lê Chân, năm nay Tiểu Thạch Đầu đã hai mươi tuổi rồi, bộ dạng vô cùng tuấn tú, tinh thần phấn chấn, lại còn có tài. Trong nhà giàu có như vậy, nói như thế nào cũng không có khả năng không tìm được tức phụ. Vậy mà, Tiểu Thạch Đầu vẫn chưa chịu thành thân, cũng chưa đính hôn với ai, thế mà hai cha con đều không sốt rột.
Còn Du Nhi nữa, sắp mười bảy rồi, còn không lo tìm nhà chồng cho nó? Mấy bà mối ở phụ cận mỗi khi nhắc tới hôn sự của Lê gia đều cảm thấy rất không cam lòng, mấy năm nay, bọn họ đều giới thiệu cho Lê gia những gia đình rất tốt, vậy mà vẫn không chịu một nhà nào.
Mấy bà mối này không biết, mấy gia đình mà bọn họ giới thiệu cho Du Nhi, người nào người nấy đều khiến Lê Chân vô cùng chướng mắt. Có người thì có đời sống cá nhân không ra gì, có người thì trong nhà có bà già khó tính, có người thì nghèo xơ nghèo xác, còn lăm le của hồi môn của nhà vợ, có người thì gần như ở chung với ba bốn đời thế hệ, còn có người thì nhất quyết không chịu phân gia.
Du Nhi thấy Lê Chân không thúc giục nàng gả chồng, trong lòng vô cùng mừng rỡ, tiểu cô nương này bị Lê Chân truyền đạt cho không ít tư tưởng nữ nhân nên tự mình cố gắng, đối với chuyện gả chồng, nàng cũng không có bao nhiêu hứng thú. Nàng cùng những nữ quỷ khác trong thôn trang đang mãi mê suy nghĩ đến chuyện mở một cửa hàng bán đồ thêu, nhưng bởi vì tình hình bên ngoài càng ngày càng loạn, nên cửa hàng cũng không thể mở được.
Còn Tiểu Thạch Đầu, hắn không đề cập đến hôn sự của mình là có nguyên nhân. Mấy năm nay, ngày nào Tiêm Trảo cũng đến Lê gia tìm Tiểu Thạch Đầu, không chỉ cọ cơm, có đôi khi nó còn bắt về vài con mồi mà nó cho rằng rất mỹ vị, chia sẻ với Tiểu Thạch Đầu. Ở cùng Tiêm Trảo mấy năm, Tiểu Thạch Đầu mới biết, hoá ra con gà rừng năm đó, là do Tiêm Trảo thấy hắn chẳng chịu nhận bất kỳ con mồi nào, nó cho rằng Tiểu Thạch Đầu không biết cách ăn, nên liền xem hắn như ấu tể, cố ý cắn thịt ra cho hắn, để hắn ăn dễ dàng hơn.
Sau khi Tiểu Thạch Đầu biết nguyên nhân, chỉ cảm thấy thật sự không biết nên nói gì. Mấy năm nay, Tiêm Trảo ngốc ở Lê gia, cơ thể càng ngày càng phát triển, có đôi khi không muốn rời đi, thì sẽ trực tiếp ngủ trên giường Tiểu Thạch Đầu.
Lại nói tiếp, nguyên nhân khiến Tiểu Thạch Đầu không thể thành thân. Ngày đó, Tiêm Trảo ngậm thỏ hoang về định tặng cho Tiểu Thạch Đầu, chợt bắt gặp một bà mối ăn bận loè loẹt đang giới thiệu một cô nương cho Tiểu Thạch Đầu, còn nói muốn cho nàng ta làm tức phụ của Tiểu Thạch Đầu. Lúc ấy, Tiêm Trảo đứng ở ngoài cửa nghe một hồi, đột ngột nhận ra tức phụ của Tiểu Thạch Đầu là có ý gì. Bởi vì thường xuyên đến Lê gia, nên nó cũng hiểu tức phụ có nghĩa là gì, đó chính là người thân mật nhất với Tiểu Thạch Đầu trong tương lai, có chết cũng sẽ chôn cùng nhau.
Trong lúc nhất thời, Tiêm Trảo nổi cơn tạc mao, chạy đến bên cạnh Tiểu Thạch Đầu meo meo nửa ngày. Cuối cùng, không biết Tiêm Trảo đã câu thông với Tiểu Thạch Đầu bằng cách nào, hắn chỉ có thể đáp ứng, tạm thời sẽ không thành thân.
Từ sau sự kiện lần đó, Tiêm Trảo càng chuyên tâm hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt hơn, nó chỉ cần tặng cho Lê Chân vài con chuột đồng, là có thể thoải mái cọ tinh hoa nhật nguyệt.
Hồ Mao Mao đi theo Lê Chân trở về phòng, phát hiện Lê Chân tự dưng nhìn chằm chằm y, cơ hồ không chịu chuyển tầm mắt, y lập tức hỏi hắn rốt cuộc có chuyện gì. Lê Chân liền kể lại tâm ma mà hắn đã gặp như thế nào, đặc biệt là lần thứ hai chém chết Hồ Mao Mao giả, khiến cho hắn lúc ấy khó chịu vô cùng. Tuy biết là tâm ma, là ảo giác, nhưng vẫn khiến cho tâm tình của hắn vô cùng hậm hực. Lần này nhìn thấy Hồ Mao Mao bình yên vô sự, hắn liền muốn nhìn y thật lâu, xác định đối phương thật sự không có việc gì, hắn cũng không làm tổn thương tiểu hồ ly nhà mình.
Hồ Mao Mao biến trở về hình dạng hồ ly, nhẹ nhàng nhảy vào lồng ngực của Lê Chân. Mấy năm nay, y đều làm như vậy, nếu là trong hình người, y sẽ không chủ động nhảy vào lòng Lê Chân, chỉ có khi ở trong hình dạng hồ ly, y mới dám nhảy vào lòng của hắn.
"Ta ở đây, không có việc gì, đó chỉ là tâm ma thôi." Hồ Mao Mao mở miệng liếm hầu kết của Lê Chân.
Ngón tay của Lê Chân chậm rãi lướt qua tấm lưng của Hồ Mao Mao, hắn nhìn cặp mắt trong sáng của tiểu hồ ly, cúi đầu hôn một cái, tiếp theo lại thêm một ngụm, lại một ngụm. Hồ Mao Mao bị hôn đến choáng váng, y có dự cảm lần này mình không thoát được rồi. Không biết từ khi nào, Hồ Mao Mao bị Lê Chân dụ dỗ biến trở lại hình người, y bị Lê Chân hôn có chút khó thở, y phục trên người không biết đã rơi xuống đất từ khi nào.
Lê Chân ôm Hồ Mao Mao lên giường, ngón tay chậm rãi mơn trớn trên người y. Tiểu hồ ly này có một cơ thể rất đẹp, làn da trắng nõn, cứ như có thể tự phát sáng.
Hồ Mao Mao nhìn Lê Chân ôn nhu hôn môi mình, rồi đến ngực, bụng nhỏ, còn có nơi tư mật bên dưới, y chỉ cảm thấy sức lực cả người dường như không còn nữa. Trước kia, khi còn ở Hồ Động, y đã từng nghe nhóm hồ ly dùng vẻ mặt hồi tưởng mà kể lại cùng người khác thân mật có tư vị như thế nào. Lúc đó, y vẫn chưa hiểu, sao bọn họ có thể nói mấy chuyện như vậy bằng vẻ mặt say mê như thế? Hiện tại, hình như y đã bắt đầu hiểu ra rồi.
Mấy năm nay, không phải Lê Chân chưa bao giờ làm bước dạo đầu, đối với chuyện làm thế nào để lấy lòng ái nhân ở trên giường, hắn vẫn có chút tâm đắc. Rất nhanh, Hồ Mao Mao đã bị hắn làm cho khóc nức nở, hẳn là tiểu hồ ly chưa bao giờ hưởng thụ qua loại cảm giác này, chỉ biết nắm chặt hai tay của Lê Chân.
Những người trong Lê gia đã quen, mỗi khi hai người ở cùng một chỗ, thì không ai được phép quấy rầy. Trong phòng ngoại trừ tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ, còn có tiếng vệt nước ái muối vang lên.
Ngày hôm sau, trong lúc Hồ Mao Mao đang ngủ say, chợt cảm thấy trên mặt rất ngứa, y duỗi tay chộp lấy, tay lại bị người khác cầm lại. Tiếp theo, y có cảm giác tay của mình hình như rơi vào một chỗ nào đó rất ẩm ướt. Hồ Mao Mao lập tức mở mắt ra, Lê Chân thấy thế liền sáp lại gần, cúi đầu, hôn lên vai y, ôn nhu hỏi: "Ngủ đủ rồi?"
Hồ Mao Mao mơ mơ màng màng gật đầu, Lê Chân mỉm cười: "Ngủ đủ rồi thì tốt."
Hắn lập tức nhích người chen vào giữa hai chân Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao chỉ kịp phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cả người lại bị làm cho choáng váng, những chuyện xảy ra tiếp theo cũng rất dễ đoán. Chờ y tỉnh lại lần nữa sau một trận hoan ái, thì đã là giữa trưa.
Lê Chân mới vừa nếm xong quả ngọt lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nhưng lại bị Hồ Mao Mao nghiêm khắc cự tuyệt. Việc này thoải mái thì thoải mái, nhưng từ ngày hôm qua đến giờ đã làm bao nhiêu lần rồi, cả ngày nay y cũng chưa ăn cái gì cả!
Lê Chân nghe xong, tuỳ tiện cầm y phục lên khoác vào, rồi đi ra ngoài phân phó Quỷ Phó chuẩn bị đồ ăn, gà vịt gì đó đều làm thật nhiều rồi mang tới cho hắn, sẵn tiện mang theo một vò rượu, phải là loại đã được ủ thật nhiều năm. Lê Chân vẫn còn nhớ thương bộ dạng uống say lần trước của Hồ Mao Mao, cái đuôi của y còn lộ ra liên tục câu dẫn hắn, hiện tại cuối cùng cũng đã có cơ hội, tất nhiên không thể bỏ qua.
Hồ Mao Mao vươn người, y là yêu tu, tất nhiên sẽ không giống như nam tử nhân loại, sau khi làm ở mặt sau thì sẽ cảm thấy khó chịu.
Ban đầu Lê Chân còn có chút lo lắng, hắn và tiểu hồ ly hoan ái như vậy, có làm cho Hồ Mao Mao bị động hấp thụ tinh khí của hắn, cản trở con đường tu hành của y hay không? Hồ Mao Mao nói chỉ cần hắn đã kết đan thì sẽ không có việc gì, lúc đầu Lê Chân vẫn còn không hiểu lắm, cho đến ngày hôm qua, hắn mới chân chính hiểu ra. Hoá ra là sau khi kết đan, hắn có thể dẫn linh khí trong cơ thể tập trung vào đan điền, nếu không cố ý thả ra, thì sẽ không ảnh hưởng đến tiểu hồ ly.