Editor: Aubrey. Lại nói tiếp, nếu Long Cung này vô chủ, phỏng chừng Lê Chân sẽ cướp đoạt. Nhưng mà, chủ nhân của Long Cung đang đứng ở bên cạnh, hắn có hơi ngượng khi muốn tìm bảo bối, chỉ có thể cùng Hồ Mao Mao theo sau Tiểu Bạch Long tham quan Long Cung.
Khi thấy những vật dụng chứa nhiều linh khí, hắn sẽ hỏi Tiểu Bạch Long mấy thứ đó là gì, Tiểu Bạch Long sẽ thành thật trả lời.
Dọc theo đường đi, có vô số kỳ trân dị bảo, bọn họ coi như được bổ sung thêm kiến thức.
Chờ đến khi đi ra hoa viên ở hậu viện, Lê Chân lại nhịn không được kinh ngạc, kỳ hoa dị thảo trong hoa viên này thật sự quá nhiều, tuy hắn không biết chủng loại của chúng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chúng chứa rất nhiều linh khí. Hồ Mao Mao cũng vô cùng kích động, so với lượng linh khí ít ỏi ở nhà mình, đám linh thảo tuyệt phẩm ở đây chỉ có thể gặp được trong mơ mà thôi.
"Đó là gì?" Hồ Mao Mao đột nhiên phát hiện một góc sâu bên trong hoa viên có một cây linh thảo hình ngọn lửa, toàn thân đỏ đậm như máu, giống như một đoá hoa lửa kiều diễm đang rực cháy. Xung quanh nó không có linh thảo khác, chỉ có một mình nó độc chiếm một khu vực lớn, vô cùng dễ thấy.
Tiểu Bạch Long nhìn thoáng qua, nói: "Đó là Xích Viêm Quả, tính tình rất hung dữ, còn vô cùng biệt nữu, nó không muốn xung quanh nó tồn tại bất kỳ linh thảo nào. Nếu có cây linh thảo nào xui xẻo sinh trưởng bên cạnh nó, gia hoả kia sẽ khiến cho đối phương tự rụt về đất."
Nghe xong giới thiệu của Tiểu Bạch Long, Lê Chân vội tìm trái cây trong túi Càn Khôn rồi ném qua bên kia. Quả nhiên, Xích Viêm Quả lập tức uốn éo, huy động phiến lá trên người quất trả lại trái cây cho Lê Chân. Sau khi đập nát trái cây của hắn, nó mới khôi phục lại dáng vẻ tao nhã ban đầu.
Lê Chân trợn mắt há hốc mồm, tính tình của cây linh thảo đó thật hung dữ!
Hồ Mao Mao cũng sững sờ, y không biết trên thế gian này còn một loại linh thảo kỳ ba như vậy.
"Xích Viêm Quả rất hữu ích cho kinh mạch, nếu ai từ nhỏ đã tu luyện hoả linh, thì sau khi ăn loại quả này vào, nhất định sẽ gia tăng cấp bậc của hoả linh." Tiểu Bạch Long tiếp tục giới thiệu, Lê Chân nghe vậy, hai mắt sáng lên, không phải từ nhỏ Hồ Mao Mao đã tu luyện hoả hồ rồi sao? Nếu có thể ăn được một quả, chắc chắn sẽ rất có lợi cho hoả hồ của y.
"Xích Viêm Quả phải mất bao lâu mới kết trái?" Lê Chân hứng thú hỏi.
"Năm trăm năm mới kết một lần, nếu các ngươi muốn, ở chỗ của bổn vương có ba mươi sáu quả, có thể cho các ngươi. Dù sao, loại quả này đối với bọn ta chỉ có thể để trưng mà thôi." Đối với quỷ hồn mà nói, loại quả tràn ngập dương khí mãnh liệt như vậy, không phải là linh thảo tuyệt mỹ, mà là độc dược.
Nói đến cũng kỳ lạ, loại quả này rõ ràng sinh trưởng ở đáy biển, một nơi tồn tại một lượng âm khí vô cùng lớn, vậy mà cả người nó vẫn tràn ngập dương khí, hoàn toàn khác xa với hoàn cảnh ở đáy biển.
Tuy linh thảo nào cũng có quả, nhưng những loại quả quý hiếm đã bị kẻ đó cướp hết từ năm ấy rồi. Hiện tại còn dư lại, một là khiến cho Tiểu Bạch Long chướng mắt, hai là bởi vì chúng vẫn còn quá nhỏ, vẫn chưa thể ăn được.
Có điều, nhiêu đây cũng đã đủ để cho Lê Chân bọn họ mở rộng tầm mắt. Dù gì, đây cũng là những linh thảo được trồng trong Long Cung, bình thường sẽ không thể nào trồng được cả một hoa viên như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên Hồ Mao Mao được nhìn thấy nhiều linh thảo sinh trưởng dưới nước, mọc san sát nhau như vậy. Lượng linh khí ở đây chắc chắn rất khổng lồ, chỉ có một nơi *động thiên phúc địa như Long Cung mới có thể trồng được.
*động thiên phúc địa: Đại loại là một vùng đất tràn ngập linh khí của đất trời. Đột nhiên, Lê Chân cảm thấy chân mình vừa đụng phải thứ gì đó, hắn cúi đầu, phát hiện một đứa bé thân cao không tới năm tấc đang đạp lên chân của hắn. Toàn thân của bé trắng sáng như ngọc, bên hông quấn một cái váy bằng rong biển, trên đầu cũng có lá rong.
"Gì thế này?" Lê Chân kinh ngạc, trong cảm giác tinh thần lực của hắn, đứa trẻ này có dao động tinh thần. Nói cách khác, đây không phải là một quỷ hồn, trong Long Cung vẫn còn người sống sao?
Tiểu Bạch Long cúi đầu nhìn đứa trẻ, trong mắt tràn đầy ôn nhu: "Đây là cây Long Sinh Liên, sau ngàn năm, Long Sinh Liên mới trở thành người. Nó chỉ vừa thành người trong mấy năm nay, hơi nghịch ngợm một chút, cả ngày chỉ thích chạy loạn khắp nơi."
Nói xong, Tiểu Bạch Long cúi đầu chọt chọt bé: "Mau về đi, đừng chạy lung tung nữa."
Long Sinh Liên lại bắt đầu làm nũng, ôm lấy đuôi của Tiểu Bạch Long, lắc qua lắc lại, không chịu rời đi.
Lê Chân cảm thấy thú vị, hắn nhịn không được trêu nó một chút: "Cây Long Sinh Liên này ăn được không?"
Hắn vừa nói xong, Long Sinh Liên lập tức khẩn trương, nó không dám quấn Tiểu Bạch Long nữa, mà nhanh chóng chui vào trong lòng đất.
Tiểu Bạch Long bất đắc dĩ nói: "Như vậy cũng tốt, ngươi doạ nó chạy mất rồi, chỉ sợ mấy ngày sau nó sẽ không dám ra ngoài nữa."
Sau khi tham quan vườn linh thảo, Tiểu Bạch Long hỏi Lê Chân bọn họ có coi trọng cái gì không, chỉ cần là thứ mà nó có thể lấy ra, thì nó sẽ không từ chối, chỉ cần Lê Chân có thể dẫn tất cả quỷ hồn ở đây ra ngoài là được rồi.
Vàng bạc châu báu linh tinh gì đó, bây giờ Lê Chân không có hứng thú, nếu là thứ mà hắn muốn, tất nhiên thứ đó phải có khả năng gia tăng thực lực.
Tiểu Bạch Long nghe Lê Chân nói xong, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm: "Binh khí thì... Không có món nào tốt, còn muốn gia tăng thực lực thì... Đúng rồi! Có cái kia."
Hình như Tiểu Bạch Long vừa nhớ ra cái gì đó, nó lập tức phồng người, bơi đi, để lại Lê Chân và Hồ Mao Mao ngồi ở trong đại điện.
Một lát sau, Hồ Mao Mao lấy tay chọt chọt Lê Chân, vẻ mặt của y rất kỳ quái, hình như vừa nhìn thấy thứ gì đó lạ lắm.
Lê Chân nhìn theo ánh mắt của Hồ Mao Mao, vừa nhìn, khoé miệng của hắn cũng bắt đầu co rút. Hoá ra là có một cây linh thảo nhỏ xinh đang lén lút uốn éo đến gần chỗ bọn họ, tuy linh thảo này không phải hình người, nhưng Lê Chân và Hồ Mao Mao không hiểu sao mà cảm thấy nó đang vừa khẩn trương, vừa sợ hãi.
Cây linh thảo này chỉ dài bằng một chiếc đũa, to bằng một đầu ngón tay, trông khá giống hoa phong lan. So với những cây linh thảo khác trong hoa viên, cây linh thảo này có hơi thiếu dinh dưỡng. Tốc độ di chuyển của nó rất chậm, sau khi nhận ra Lê Chân và Hồ Mao Mao đã phát hiện ra nó, cả người nó cứng đờ, đứng yên một chỗ, nửa ngày không dám cử động, Lê Chân và Hồ Mao Mao =. =, cứ như vậy mà nhìn linh thảo.
Cây linh thảo đó quay đầu lại nhìn về một nơi nào đó, sau đó, nó lại di chuyển, từng bước chậm rãi mà di chuyển tới chỗ bọn họ, run rẩy nửa ngày, rồi ném ra một quả nhỏ. Loại quả này chứa rất nhiều linh khí, không biết là linh thảo nào trong hoa viên đã kết ra loại quả này.
Sau khi đưa quả cho Lê Chân, nó giống như vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ gian khổ, sau đó, nó lùi về sau mấy bước, chỉ về hướng mà nó sinh trưởng, rung rung lá trên người, lại ném cho Lê Chân bọn họ thêm một quả. Tiếp theo, nó lại uốn éo thân thể, đứng vững, rồi lập tức chạy vụt đi, không còn thấy tăm hơi, tốc độ này còn nhanh hơn gấp mấy chục lần so với tốc độ ban đầu.
...
"Nó có ý gì nhỉ?" Thưởng thức xong màn kịch này, Lê Chân hoàn toàn không hiểu nổi cây linh thảo kia gian nan mang trái cây tới đây là có ý gì. Lúc nãy, Hồ Mao Mao đã tinh mắt phát hiện ra phương hướng mà cây linh thảo kia rời đi, trong đầu của y hiện lên một thân ảnh nhỏ quen mắt.
Thân thể trắng như tuyết, cái váy rong biển thì trông rất khó coi, chắc là tác phẩm của Long Sinh Liên? Hồ Mao Mao biết Long Sinh Liên sinh trưởng trong hoa viên, nhận được sự sủng ái của Tiểu Bạch Long, có lẽ nó có địa vị rất cao trong đám linh thảo kia. Gia hoả này, vừa bị Lê Chân doạ chạy, nên mới nhờ một cây linh thảo khác tới đây để hối lộ bọn họ?
"Có lẽ ý của chúng nó là chúng ta không nên ăn chúng nó, còn đây, xem như là tiền mua mạng?" Hồ Mao Mao nhặt lên một quả, loại quả này trong suốt, chỉ bằng một hạt sen, sờ lên có hơi cứng, nhưng vẫn thật thơm, khi ngửi vào khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lê Chân quan sát nhưng không ăn, cầm lên rồi bỏ vào túi Càn Khôn, định chờ Tiểu Bạch Long về rồi hỏi nó đây là thứ gì. Hai người đợi khoảng một canh giờ, cuối cùng Tiểu Bạch Long cũng trở về. Lần này, nó trở lại, trong tay còn ôm theo một hộp ngọc.
"Cầm đi, đây là đan dược mà năm đó phụ vương đã vì ta mà mang về." Lúc Tiểu Bạch Long đưa hộp ngọc cho Lê Chân, biểu tình có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn quyết tâm nhét vào trong lòng Lê Chân.
"Đan dược này có công dụng tái tạo kinh mạch, điều dưỡng thần hồn. Nếu là một người có tư chất cực kỳ kém, chỉ cần dùng một viên, là có thể thay da đổi thịt. Giống như hai ngươi, tư chất vốn đã rất tốt, sau khi dùng đan dược này, không bao lâu sau, tu vi sẽ nhanh chóng tiến bộ vượt bậc."
Tiểu Bạch Long nhìn hộp ngọc, lẳng lặng nói. Đây là đan dược mà năm đó phụ vương đã vì nó mà truy tìm, nó còn nhớ rõ, khi đó phụ vương nói sẽ biến nó trở thành Tiểu Bạch Long lợi hại nhất. Lúc đó, Tiểu Bạch Long luôn giữ đan dược ở bên mình, bởi vì khi đó nó còn quá nhỏ, kinh mạch vẫn chưa cứng cáp, nên vẫn chưa thể dùng. Sau khi Tiểu Bạch Long chết đi, những viên đan dược này vẫn luôn nằm cạnh thi thể của nó.
Sau khi mở hộp ra, Lê Chân thấy bên trong là ba mươi sáu quả màu đỏ, chỉ to bằng hạt lựu, thoang thoảng dương khí mãnh liệt, giống như một ngọn lửa lớn đang rực cháy. Vừa nhìn là biết, đây chính là Xích Viêm Quả mà Tiểu Bạch Long đã hứa cho bọn họ, ngoại trừ mớ quả này, còn có ba viên đan dược.
Tuy đã qua một ngàn năm, dược hiệu của ba viên đan dược này vẫn chưa hoàn toàn xói mòn, vẫn rực rỡ như cũ, mùi thơm lạ lẫm vẫn luôn quẩn quanh. Linh khí trong đan dược rất dồi dào, chính vì vậy mà xung quanh đan dược cứ như có một đám sương bao quanh, xem ra phẩm chất của chúng rất tốt.
Nhưng Lê Chân vẫn hơi do dự, hắn lo lỡ như Tiểu Bạch Long lừa bọn họ thì phải làm thế nào. Tiểu Bạch Long chỉ là một quỷ hồn, hắn không cảm nhận được dao động tinh thần của nó.
Không xác định được rốt cuộc nó có thiện ý hay ác ý, nếu cứ như vậy mà ăn đồ do nó tặng, thì có hơi không yên tâm, hắn có nên tìm cách thử nghiệm một chút không?
Không đợi Lê Chân cân nhắc xong, Hồ Mao Mao đã ăn một viên. Lê Chân không biết nhìn hàng, chỉ ở đó cân nhắc tới cân nhắc lui, nhưng Hồ Mao Mao thì biết. Đây chính là đan dược mà y đã từng nghe chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, những đệ tử chính tông trong giới Tu Chân có muốn cũng không được cái phúc phận này. Năm đó, tư chất của tổ nãi nãi của y cũng xem như không tồi, chỉ tiếc là sức khoẻ vẫn luôn không tốt, cuối cùng vẫn không thể tu thành chính quả. Nếu lúc trẻ tổ nãi nãi gặp được đan dược này, rất có thể sẽ rất khoẻ mạnh.
"Sao ngươi có thể ăn trực tiếp như vậy?!" Lê Chân thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
"Đây là đồ tốt." Nuốt đan dược xong, Hồ Mao Mao nhắm mắt lại, lẳng lặng tiêu hoá dược hiệu trong cơ thể. Lê Chân thấy Hồ Mao Mao như vậy, hắn hạ quyết tâm, cũng dứt khoát ăn một viên.
Đan dược vừa vào miệng, lập tức hoà tan, vị ngọt nhàn nhạt vươn trên đầu lưỡi, không đợi Lê Chân cảm nhận xong, hắn chợt cảm thấy cơ thể đột ngột trở nên đau đớn, kinh mạch giống như đang bốc cháy. Xuyên thấu vào cơ thể, hắn lại phát hiện, kinh mạch trong cơ thể không phải thật sự đang bốc cháy, mà là có một tia sáng màu vàng nhạt đang từ từ thấm vào trong cơ thể của hắn.
Theo sự thâm nhập của nó, Lê Chân phát hiện kinh mạch của hắn đang càng ngày càng căng lên, càng ngày càng cứng cỏi. Đến khi kinh mạch đã hoàn toàn bị thâm nhập, Lê Chân lại nhìn thấy lục phủ ngũ tạng của mình cũng đã bị tia sáng bao phủ.
Lúc tia sáng màu vàng nhạt bắt đầu thấm vào người, mang đến cảm giác thiêu cháy cực kỳ lớn, Lê Chân có vài lần nhịn không được muốn rên một tiếng. Nhưng mà, hắn phát hiện Hồ Mao Mao ở bên cạnh không có bất kỳ động tĩnh nào, hắn lại cố gắng nghẹn xuống, nuốt tiếng rên về.
Từng chỗ trong cơ thể đều bị ánh sáng đó bao phủ, ban đầu Lê Chân không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại phát hiện từng chỗ trong cơ thể giống như bắn ra từng tia sinh lực cực kỳ mạnh mẽ. Hắn còn phát hiện, trong nháy mắt, cơ thể của hắn đột nhiên phát ra sự khát cầu linh khí mãnh liệt, hắn nhịn không được, bắt đầu khởi động.
Mang theo cảm giác kỳ diệu, hắn khởi động ba mươi sáu chiêu thức, vô số linh khí mạnh mẽ tràn vào đại điện một cách điên cuồng. Tiểu Bạch Long chỉ là một quỷ hồn, chịu không nổi khi bị linh khí gột rửa, nên đã sớm tránh ra, chỉ để lại hai người Lê Chân và Hồ Mao Mao ở lại trong đại điện.
Khoảnh khắc một lượng lớn linh khí tràn vào cơ thể, Lê Chân chỉ cảm thấy sảng khoái khi được gột rửa trong cơ thể, mà hắn chưa bao giờ hưởng thụ qua. Linh khí gột rửa trong cơ thể, dần dần sinh ra biến hoá, mà trong bể thức hải của Lê Chân, cũng bị ánh sáng màu vàng nhạt xâm chiếm.
Chờ đến khi Lê Chân mở to mắt, thì đã qua một ngày, tinh thần của Hồ Mao Mao thì rất sáng láng canh chừng ở bên cạnh, xem ra tiểu hồ ly nhà mình cũng được hưởng lợi rất nhiều. Tác dụng thay đổi kinh mạch của loại đan dược này thật sự quá rõ ràng, Lê Chân cảm thấy tốc độ mà trước kia hắn hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt chậm hơn lần này rất nhiều, khó trách Hồ Mao Mao nói chờ hắn kết đan chắc cũng mất khoảng bảy tám chục năm.
Nhưng bây giờ, Lê Chân có dự cảm chỉ cần bảy tám năm nữa thôi, là hắn sẽ có thể kết đan. Hơn nữa, sau khi đạt đến cảnh giới kết đan, hắn cũng có thể tiếp tục tăng lên.
Nghĩ đến đây, Lê Chân nhịn không được kích động nắm chặt tay. Được tu luyện đến cảnh giới cao hơn, ai mà không muốn chứ?
Tiểu Bạch Long thấy linh khí trong đại điện đã bình ổn trở lại, chậm rãi bơi tới, nhìn bộ dạng tinh thần sảng khoái của hai người Lê Chân, nó biết bọn họ cảm thấy vô cùng hài lòng với đan dược kia.
Lê Chân nhìn khuôn mặt tràn đầy mong chờ của Tiểu Bạch Long, yên lặng đau lòng thay nó, Tiểu Bạch Long chết thật sự quá sớm, ngay cả lòng người hiểm ác như thế nào mà nó cũng chưa được ai dạy. Hắn còn chưa giúp nó hoàn thành nguyện vọng, mà đã đưa thù lao cho mình trước, nếu bọn họ là kẻ xấu, vậy chẳng phải tiểu gia hoả này sẽ rất thất vọng sao?
"Đúng rồi, ngày hôm qua, trong vườn linh thảo của ngươi có một cây linh thảo tự mình chạy đến đại điện, rồi ném mấy quả này cho bọn ta." Lê Chân nói xong, lấy hai quả đó ra.
"Đây là Hà Thực Tử, nếu các ngươi ăn, cũng rất có ích cho cơ thể. Nếu nó đã tự mình tặng cho các ngươi, vậy các ngươi cứ nhận lấy đi." Tiểu Bạch Long vừa thấy loại quả này, đã đoán được nguyên nhân của chuyện này, nhất định lại là do Long Sinh Liên bày trò.
"Được rồi, ta tìm đường đi ra ngoài, lát nữa ngươi nhớ bảo bọn họ đi theo ta." Lê Chân không tiếp tục dong dài, hắn đứng lên, muốn tìm đường đi ra ngoài.
Tiểu Bạch Long kích động vô cùng, lập tức đồng ý, không bao lâu sau, trong đại điện xuất hiện vô số quỷ hồn. Tiểu Bạch Long nói Lê Chân muốn mang bọn họ rời khỏi nơi này, những quỷ hồn kia đều không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Long. Tiểu Bạch Long lại nói tiếp, nó không có ý định rời khỏi nơi này.
Lúc này, binh đoàn như muốn nổ tung, làm sao bọn họ có thể để tiểu chủ nhân của mình ở lại mà bọn họ thì rời đi? Cả đám đều sôi nổi yêu cầu được ở lại để bồi tiểu chủ nhân.
Tiểu Bạch Long khuyên bọn họ hơn nửa ngày, kết quả vẫn không có ai chịu rời đi. Cuối cùng, Tiểu Bạch Long nổi giận, mắng bọn họ một trận. Năm đó, lúc bọn họ chết, toàn bộ đều bị nhiễm oán khí, còn bị nhốt ở đây suốt một ngàn năm, thần trí đang dần dần mất đi, nếu không rời khỏi nơi này, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày biến thành lệ quỷ vô tri vô giác.
Bọn họ cũng hiểu mình đang ở trong tình cảnh như thế nào, cũng biết những lời tiểu chủ nhân nói là thật. Nếu còn tiếp tục ở lại nơi này, chỉ sợ một trăm năm sau, ý thức của bọn họ sẽ dần dần biến mất, rồi hóa thành lệ quỷ. Đến lúc đó, đừng nói bảo vệ tiểu chủ nhân, chỉ sợ bọn họ sẽ xúc phạm tới tiểu chủ nhân.
Nghĩ đến đây, nhóm quỷ hồn đành phải ủ rũ cụp đuôi đáp ứng. Chỉ là, trước khi cáo biệt, bọn họ vẫn muốn khuyên Tiểu Bạch Long đi theo bọn họ rời khỏi nơi này, nhưng bất luận như thế nào, Tiểu Bạch Long vẫn không chịu. Đây là nơi mà nó sinh ra, cũng là nơi mà nó chết đi, là Long Cung mà phụ vương đã để lại cho nó, nó sẽ không rời đi.
Lê Chân và Hồ Mao Mao ra khỏi Long Cung, hết thảy trước mắt lại trở về khung cảnh đáy biển hoàn toàn yên bình. Lê Chân thả tinh thần lực ra, tìm kiếm dao động tinh thần của hai cha con Thanh Cẩm, Hồ Mao Mao thì đi ở phía trước cẩn thận dò đường.
Hai người lần mò dưới đáy biển suốt một ngày, sau đó, Lê Chân đột ngột nhận ra từ xa xa có hai nguồn tinh thần lực sáng ngời. Nếu không nhờ sau khi hắn ăn đan dược, tinh thần lực được bạo trướng một trận, chỉ sợ hiện tại sẽ không cảm nhận được tinh thần lực ở xa như vậy.
Lê Chân thầm cảm thấy may mắn, cũng may hắn đã ăn đan dược, nếu không cũng không biết bọn họ sẽ loanh quanh ở đây đến khi nào, ảo cảnh này quả nhiên không phải tầm thường.
Nhóm quỷ hồn thấy Lê Chân đột nhiên không còn bơi nữa, hình như đã tìm được đường ra khỏi nơi này, cả đám kinh ngạc. Bọn họ còn tưởng tiểu tử này chỉ mạnh miệng, lừa gạt tiểu chủ nhân, không nghĩ tới, hắn thật sự có biện pháp tìm được đường ra.
Cách cha con Thanh Cẩm càng ngày càng gần, Lê Chân lập tức bơi nhanh hơn, đến khi hắn và Hồ Mao Mao bước ra khỏi ảo cảnh, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, cảm giác này giống như là vừa bước ra từ một vũng bùn lầy. Ban đầu, lúc tiến vào ảo cảnh, bọn họ chỉ toàn cảm thấy nguy hiểm, tuy có chút khó chịu, nhưng không quá rõ ràng.
Sau khi được đan dược tẩm bổ, cảm giác khó chịu mới thật sự rõ ràng, lúc ở trong Long Cung thì không sao, nhưng sau khi ra khỏi Long Cung, thần hồn của bọn họ giống như bị đè ép, vô cùng khó chịu.
Đối với hai người đột nhiên biến mất suốt mấy ngày, hai cha con Thanh Cẩm không phải không suốt ruột, nhưng bọn họ không dám đi vào, mà chỉ có thể loanh quanh ở bên ngoài, không dám rời đi. Bây giờ, phát hiện Lê Chân bọn họ đã ra ngoài, Hồng Ngọc vô cùng kích động kêu một tiếng, vây quanh Lê Chân, liên tục hỏi ân công có gặp chuyện gì không, có bị thương gì không.
Lê Chân nghe mà choáng cả đầu, dứt khoát cho bé một quả Hà Thực Tử. Tiểu Hồng Ngọc sáng mắt lên, vui mừng nhận lấy, bé rất ngạc nhiên với mùi vị của loại quả này.
Thanh Cẩm thấy nhi tử cuối cùng cũng đã chịu yên tĩnh trở lại, hắn bắt đầu hỏi hai người. Lê Chân kể lại đại khái về tình hình trong Long Cung, Thanh Cẩm choáng váng, hắn không ngờ chỉ vì nguyên nhân như vậy mà Long Cung bị phong ấn. Năm đó, nghe tổ gia gia kể lại, hắn còn tưởng là do thuộc hạ trung thành nào đó chôn vùi Long Vương và Long Cung rồi phong ấn, không ngờ là do một kẻ ngoại tộc gây nên.
Thanh Cẩm nhận ra khí tức trên người bọn họ hình như còn mạnh hơn trước khi vào Long Cung, hắn lại nhịn không được hỏi hai người đã xảy ra chuyện gì, Lê Chân kể lại chuyện Tiểu Bạch Long tặng đan dược cho bọn họ. Tuy Thanh Cẩm rất ngưỡng mộ với cơ duyên của Lê Chân, nhưng cũng biết loại đan dược đó là khả ngộ bất khả cầu, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Lê Chân quay đầu lại, nhìn một chút, hắn và Thanh Cẩm nói chuyện với nhau hơn nửa ngày, nhưng tại sao nhóm quỷ hồn kia vẫn chưa ra? Đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bọn họ không theo kịp bước chân của hai người sao? Lê Chân bảo Hồ Mao Mao ở bên ngoài chờ, còn hắn thì xoay người trở lại ảo cảnh.
Vừa đi vào, Lê Chân lập tức bị nhóm quỷ hồn vây quanh, hoá ra bọn họ cũng không biết đang có chuyện gì xảy ra. Lúc đi đến biên giới, không hiểu tại sao lại mơ mơ màng màng mà quay về, thử bao nhiêu lần cũng vậy, giống như có một cánh tay vô hình đang kéo bọn họ quay về vậy.
Lê Chân buồn bực, xem ra ảo cảnh này được tạo ra là để áp chế bọn họ, khó trách bọn họ bị nhốt ở nơi này nhiều năm như vậy. Nếu hắn và Hồ Mao Mao không có thân thể, chỉ sợ cũng sẽ có kết cục giống như đám quỷ hồn này.
Khoá Hồn Hoàn của hắn không thể chứa hết toàn bộ những quỷ hồn ở đây, thực lực của bọn họ không phải tầm thường, người này so với người kia còn mạnh hơn, Khoá Hồn Hoàn của hắn căn bản chịu không nổi, chỉ sợ còn chưa thu xong, thì đã bể nát rồi. Trừ phi bọn họ có thể ngoan ngoãn để cho hắn tước bớt năng lực, đến lúc suy yếu, phỏng chừng là có thể thu vào, nhưng số lượng quỷ hồn ở đây quá lớn, hắn phải suy nghĩ cách khác.
Thù lao của người ta đã vào bụng mình rồi, việc này nhất định phải hoàn thành, Lê Chân nghĩ nghĩ, dẫn bọn họ trở về Long Cung.
Tiểu Bạch Long thấy bọn họ trở về, vô cùng kinh ngạc, sao lại trở về rồi? Lê Chân chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích.
Tiểu Bạch Long nghe vậy, cũng buồn bực theo, vốn đã tìm được cách ra ngoài, nhưng vẫn không thể ra được. Chẳng lẽ lão thiên gia không muốn bọn họ thoát khỏi nơi này sao?
Lê Chân hỏi Tiểu Bạch Long, năm đó tên ác nhân kia tạo ra ảo cảnh này như thế nào, địa điểm tạo ở đâu. Nếu ảo cảnh này bá đạo như vậy, vậy phải dứt khoát phá bỏ nó.
Đám quỷ hồn hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều không biết người kia tạo ảo cảnh ở nơi nào. Cho dù có biết, thì cũng tìm không ra, ảo cảnh ở bên ngoài khiến cho bọn họ rất khó phân biệt được phương hướng.