Tu Luyện Với Hệ Thống Khốn Nạn Tại Dị Giới

Tu Luyện Với Hệ Thống Khốn Nạn Tại Dị Giới - Chương 6: Gặp gỡ




Tại một căn phòng hội nghị xa hoa được bao bọc bởi ánh sáng nhiều màu.



12 con vị thần đang ngồi đó. phía sau họ là những lá cờ có hình dạng khác nhau đại diện cho thuộc tính khởi nguyên của họ.12 thuộc tính khởi nguyên khai sinh ra vũ trụ lần lượt là: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, phong, quang, ám, thời, không, linh.



Căn phòng bao trùm bởi sự tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ám thần. mặc dù là trung điểm của sự chú ý nhưng cô vẫn điềm nhiên uống trà cứ như mọi người xung quanh không hề tồn tại. Bỗng nhiên một giọng nói cất lên:



“cô không định giải thích gì sao?” giọng nói phát ra từ một người phụ nữ có mái tóc màu trắng và cặp mắt màu vàng, cô mang vẻ đẹp thánh thiện không nhuốm bụi trần. Cô ta là nữ thần đại diện cho ánh sáng Quang Thần



“Chẳng có gì để giải thích cả, bây giờ thì giải tán rồi về ngủ thôi.” Ám Thần cất giọng nói lạnh lùng, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.



“Cô có biết hậu quả của việc chọn một phàm nhân làm tông đồ có ý nghĩa gì không hả? đó là sỉ nhục!” Quang Thần giận dữ hét lên.



“Chẳng phải trước giờ ta vẫn chọn tông đồ như vậy hay sao?” Trái với phản ứng của mọi người, Ám Thần vẫn bình tĩnh.



“Những tông đồ trước tuy vô dụng nhưng ít ra chúng vẫn là tu chân giả. Nhưng tên tông đồ mà lần này, hắn chỉ là một tên phàm nhân ti tiện. hắn không xứng với hai chữ ‘tông đồ’.” Quang thần lớn tiếng chỉ trích. Những vị thần khác chỉ im lặng, họ gật đầu bày tỏ sự đồng tình với những lời nói của Quang Thần.



“Trong mắt ta không có sự khác biệt giữa phàm nhân và tu chân giả. Chỉ có kẻ nhàm chán và người thú vị” Ám Thần thờ ơ đáp sau đó cô rời đi.



11 người còn lại tuy khó chịu với cách làm của cô nhưng họ chỉ im lặng. Bởi vì họ biết rằng cô ta là người mạnh nhất trong số 12 vị thần.



…………………………………………




Ở một nơi nào đó



Bầu trời trong xanh được tô điểm bằng những đám mây trắng. Ở đó có một ‘cái xác’ đang rơi. ‘cái xác’ vừa rơi vừa nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.



Vài tiếng trước, hắn còn ở nhà cày game. Vài tiếng sau, hắn trò chuyện với thần linh. Và bây giờ hắn đang lơ lửng trên bầu trời của một nơi nào đó. Tuy rằng bị rơi xuống từ độ cao trên 1000 mét nhưng tâm hắn vẫn tĩnh bởi vì…….. nó đã chết. Trong tâm trí chỉ còn lại sự hưng phấn.



“Hoá ra mình không chết do sự khốc liệt của thế giới tu chân mà chết do sự dốt địa lý của bà nữ thần. Hahahaha bà nữ thần mất nết hãy chống mắt lên mà nhìn xem! món đồ chơi mà bà tốn công chuẩn bị sắp bị biến thành thịt vụng. Ta thà chết chứ không làm thằng hề mua vui cho bà đâu Hahahaha". Trên bầu trời tĩnh lặng tiếng cười của hắn cứ vậy vang đi mãi.



Nhưng mà đời không như là mơ. Như tát một gáo nước lạnh vào sự hưng phấn của hắn, 1 cơn gió thổi mạnh cuốn hắn đi ra khỏi mặt đất cứng nhắc mà hắn đang chuối đầu xuống chờ đâm vào. cơn gió làm giảm lực rơi và đưa hắn rơi xuống một hồ nước tĩnh lặng.




‘Bủm’ hắn rơi xuống nước mặt dù cơ thể hắn đau đớn do bị rơi nhưng hắn vẫn sống.



“khục khục" hắn bơi lên mặt hồ, đưa mắt nhìn xung quanh.



Hắn đang ở giữ một cái hồ được bao bọc bởi cây cối rậm rạp, có vẻ như hắn đã bị đưa tới một cánh rừng nào đó.



“Còn chút xíu nữa là chết thành công rồi, xui xẻo thật!" hình như nước không chỉ lọt vào phổi hắn mà còn lọt luôn vào não hắn.



Trong khi đang nguyền rủa sự xui xẻo của mình hắn đột nhiên đứng hình.




Ở gần hồ nước nơi hắn rơi có một cô gái đang tắm. Cô gái khoảng 20 với mái tóc đen huyền và cặp mắt trong vắt như mặt hồ, từng giọt nước chảy xuống cơ thể thon thả đang không một mảnh vải che thân kia càng làm cô thêm quyến rũ.



Cô dùng tay che cơ thể mình lại, mặt cô đỏ lên do xấu hổ, miệng mấp máy nhưng không biết nói gì.



Vũ cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô nhưng hắn nhanh chóng bình tỉnh. Những điều kỳ lạ đối với hắn đã là chuyện vô cùng bình thường rồi.



Hắn nhanh chóng ý thức được sự nghiêm trọng của tình huống hiện tại. Phụ nữ thời trung cổ rất coi trọng sự thanh bạch. Đặc biệt là những thiếu nữ trẻ tuổi. Mà bây giờ cô ta lại bị một người đàn ông xa lạ nhìn thấy thân thể của mình như vậy thì…..



-Mình cần phải trấn an cô ấy. hắn thầm nghĩ.



“Này cô nương. An tâm đi!" Hắn gọi cô gái bằng một giọng nói nhẹ nhàng.



Cô gái bối rối nhìn vào hắn trong khi vẫn dùng đôi tay nhỏ nhắn che kín cơ thể mình. Hắn nhìn lại vào mắt cô, ánh mắt của hắn ngây thơ như một đứa trẻ không chứa một chút dục vọng. Sau đó bằng một giọng nói nghiêm túc hắn nói:



“Thật ra ta không thích ngực lép!”



‘Bụp’ hắn bị cô gái đánh bất tỉnh.