Tử Linh Chuông

Tử Linh Chuông - Chương 35: Tiểu ăn mày (3)




Tiểu Miêu thành thành thật thật ngốc trên xe ngựa vài ngày, có chút ngồi không yên.

Bên ngoài luôn là cảnh vật giống như đúc, hoặc là rừng cây, hoặc là ruộng hoang trụi lủi. Tiểu Miêu xốc cửa sổ nhỏ nhìn thoáng qua, lại nhàm chán mà buông rèm xuống.

Trong xe ngựa phủ một lớp thảm dày, gần như không cảm thấy xốc nảy. Tiểu Miêu trộm liếc nhìn hai người đối diện, nghĩ thầm nếu như nàng nói muốn đi ngoài ngồi một hồi, không biết các nàng có cho phép không đây?

"Trang tỷ tỷ." Tiểu Miêu lựa chọn Trang Trừng tỷ tỷ ôn nhu dễ nói chuyện nhất. "Ta muốn ra bên ngoài ngồi một chút, có thể chứ?"

"Bên ngoài gió lớn, lại nhiều bụi đất, muội vẫn còn yếu, vẫn nên ngồi trong này đi." Trang Trừng nhje nhàng cự tuyệt.

Tiểu Miêu tiếc nuối gật đầu, ôm đầu gối hỏi: "Các ngươi là như thế nào thoát khỏi Bạch Tượng Trại a?"

"Hình như là..." Trang Trừng suy nghĩ một chút, không quá khẳng định nói: "Đi bộ ra."

"A?" Tiểu Miêu ngẩn ngơ.

Tiết Tử Linh nở nụ cười, mở mắt ra, nói với Tiểu Miêu: "Cả đám bọn họ thay phiên tới khiêu chiến ta, đều thua, đành phải thả chúng ta đi thôi."

"Oa!" Tiểu Miêu hai mắt tỏa sáng, sợ hãi thán phục: "Lợi hại như vậy!"

"Còn có lợi hại hơn đây." Tiết Tử Linh ra vẻ nghiêm túc, nói tiếp: "Người bên cạnh ta, nghe thấy danh tiếng vang dội của ta, không phục lắm, liền đem đánh cho một trận."

"Oa oa!" Tiểu Miêu sùng bái mà nhìn chằm chằm vào Trang Trừng: "Trang tỷ tỷ thật là lợi hại nha!"

Tiết Tử Linh khiêu mi: "Ngươi rất hy vọng ta bị nàng đánh bại sao?"

Tiểu Miêu tranh thủ thời gian lắc đầu: "Không thể nào! Ta hy vọng hai người các ngươi đều võ công lợi hại nhất!"

Trang Trừng nói: "Võ học không có giới hạn ở chữ nhất. Hơn nữa, luôn sẽ phân ra cao thấp."

"A..." Tiểu Miêu nghiêm túc gật đầu. Vốn dĩ Tiết Tử Linh là người lợi hại nhất nàng từng bái kiến, nàng liền cho rằng thái độ tùy tâm của Tiết Tử Linh là phong phạm của cao thủ, hiện tại biết Trang Trừng so với nàng càng lợi hại hơn! Giỏi về suy luận, Tiểu Miêu cho ra kết luận: học tập gương tốt của Trang tỷ tỷ, Tiết tỷ tỷ quá không đứng đắn á.

Tiết Tử Linh từ bên cạnh vòng lấy eo Trang Trừng, gác cằm trên vai nàng, hà hơi nói: "Khi nào để ta mở mang kiến thức, xem sự lợi hại của nàng đây?"

Trang Trừng kéo căng lưng, nhếch môi liếc nàng, nói: "Nhất định có một ngày." Nhất định có một ngày, sẽ dùng võ công đánh bại nàng, Trang Trừng lập mục tiêu.

"Tiểu nữ tử thập phần chờ mong." Tiết Tử Linh liếm lấy vành tai Trang Trừng. Trang Trừng khẩn trương nhìn về phía Tiểu Miêu, phát hiện nàng không có chú ý tới hành động của các nàng mới thở phào một hơi, không nhẹ không nặng mà đẩy Tiết Tử Linh một cái. Tiết Tử Linh để tùy nàng động, thân thể lệch ra, đầu lại tựa trên vai Trang Trừng không chịu dời đi.

Trong lúc Tiết Tử Linh không đứng đắn trêu chọc Trang Trừng, Tiểu Miêu liên tưởng đến cây hòe cỗ trước cửa thôn, chờ phục hồi tinh thần lại liền thấy các nàng thân mật dán cùng một chỗ, khờ dại hỏi: "Các ngươi là bạn tốt a?"

Tiết Tử Linh: "Đúng nha."

Tiểu Miêu: "Các ngươi tốt như vậy, có phải là từ nhỏ lớn lên cùng nhau không?"

Tiết Tử Linh hỏi Trang Trừng: "Chúng ta biết nhau đã bao lâu?"

"Nửa năm."

"Mới nửa năm sao?" Tiết Tử Linh quả thật ngạc nhiên: "Ta như thế nào cảm thấy đã ở cùng nàng rất lâu rồi?"

Trang Trừng nhẹ vô cùng nói: "Nàng ngốc."

Tiết Tử Linh không nói gì, cười rộ lên.

Tiểu Miêu hiếu hiếu kỳ hỏi: "Các ngươi quen nhau thế nào?"

Trách nhiệm bịa chuyện liền giao cho Tiết Tử Linh, Trang Trừng yên tâm thoải mái, chỉ phụ trách đoan trang.

Tiết Tử Linh nói: "Có một ngày ta đang hành tẩu, chợt thấy nữ tử này, bình sinh là người đẹp nhất từng thấy, liền đưa cho nàng một cây trâm cài tóc. Ừ, chính là cây trâm nàng đang đeo đây."

Trang Trừng sững sờ giơ tay lên, thật sự sờ đến thứ gì đó, tựa hồ là một món trang sức bằng ngọc, bóng loáng không hoa văn.

Tiểu Miêu dụi dụi mắt: "Rõ ràng vừa rồi không có gì!"

"Hiện tại có."

Tiểu Miêu nhíu mày không nghĩ ra, cái kia đại khái, khả năng, nói không chừng, là mình nhớ lộn a?

Xe ngựa vững vàng đi tới, đến chỗ rẽ đổi hướng vào thành. Lúc đến được khách sạn, màn đêm đã buông xuống.

Tiểu Miêu rất tự giác, ôm một túi đồ ăn vào phòng, liền đóng cửa. Hai vị đại nhân bên ngoài chắc chắn sẽ không ngủ với nàng đấy.

Bên này, Trang Trừng đi ra sau bình phong, có chút kỳ quái mà dò xét cái thùng tắm này, bộ dáng thế nào lại so bình thường bất đồng, lớn hơn rất nhiều. Không có suy nghĩ nhiều, hoặc là coi như nghĩ nàng cũng nghĩ không ra. Trang Trừng cởi y phục đi vào thùng, bị nước bao quanh, thoải mái mà thở ra một tiếng. Ngồi xe ngựa tuy rằng không vất vả, nhưng sẽ có chút buồn ngủ.

"Trang Trang a?" Bên ngoài bình phong, Tiết Tử Linh kêu.

Trang Trừng từ từ nhắm mắt lại, đáp: "Sao?"

"Trang Trang a." Tiết Tử Linh đi qua bình phong, hướng về phía nàng.

"Nàng muốn làm gì?" Trang Trừng giơ tay che ngực, phòng bị nhìn chằm chằm nàng.

"Đây là thùng uyên ương, chúng ta không nên lãng phí." Tiết Tử Linh nói xong, quay lưng lại liền cởi quần áo.

Trang Trừng tức khắc đỏ mặt: "Ta không ngại lãng phí... Nàng không được cởi, không ra thể thống gì."

"Chuyện vui khuê phòng, muốn thể thống làm gì." Kỳ thật Tiết Tử Linh cũng có chút thẹn thùng, quyết định nắm chắc, thuần thục thoát sạch sẽ, không chút do dự bước vào, mặt nước lập tức dâng lên một đoạn.

Trang Trừng mở to hai mắt, dán sát vách thùng, hai mắt đảo qua đảo lại không dám nhìn người đang ngồi đối diện, xấu hổ nói: "Cái này là vượt quá giới hạn..."

"Có gì phải giới hạn, tương lai còn có thể làm chuyên vượt giới hạn hơn." Tiết Tử Linh bị hơi nước hấp đến da mặt phiếm hồng, nhìn xem thân thể trắng nõn của Trang Trừng, không khỏi nuốt nước miếng: "Nàng tắm của nàng, ta tắm của ta, lần này giúp nhau kỳ lưng là tốt rồi nha."

"Lần này?!" Trang Trừng lập tức trừng mắt.

"Nhìn xem ta." Tiết Tử Linh không che lấp, đem toàn bộ cơ thể triển lộ cho nàng nhìn.

Trang Trừng hai mắt lập lòe, cắn môi dưới, ngẩng đầu lên. Cơ thể Tiết Tử Linh vô cùng đẹp, eo nhỏ, còn có đường cong... Trang Trừng cũng nuốt một ngụm nước bọt.

"Trang Trang, lần trước ta hỏi, nàng vẫn chưa đáp."

Trang Trừng cùng nàng nhìn nhau, khẽ cười nói: "Nguyện sinh thời chẳng phân ta ngươi, đều là chúng ta."

Một khi nhận định chính là cả đời, cho tới bây giờ Trang Trừng đều là nghĩ như vậy. Nàng may mắn gặp người yêu mình, trong lòng liền sẽ không tồn tại ý niệm khác, chỉ nguyện lẫn nhau toàn tâm toàn ý, chấp tử chi thủ dữ tử giai lão.

Bên này là tình nùng mật ý, bên kia nhưng là một đêm khó ngủ.

Đêm vẫn chưa khuya, Tiểu Miêu lại ăn nhiều, nhất thời ngủ không được, liền nằm ở trên giường cố gắng hồi tưởng bước ngoặt thời gian lúc trước khi nàng bị bắt.

Thời điểm nàng bị bắt, hình như là... qua năm tuổi?

Đại danh... nghĩ không ra, không biết phụ thân có lấy cho nàng hay không.

Lại nhớ kỹ, chỉ có cái nhũ danh "Tiểu Miêu" này, cùng "Thuận Hòa Thôn" cái địa danh này. Tên thôn là do một tên què nhắc tới, nàng mới nhớ kỹ, bằng không thì với chút ít ấn tượng nhỏ nhoi của nàng, tuyệt đối là không thể nhớ đến bây giờ.

A, còn có Hạt dẻ rang đường trên trấn, tuy rằng phụ thân chỉ đem cho nàng ăn một lần, thế nhưng hương vị hạnh phúc đó, cả đời nàng khẳng định cũng không quên được!

Phụ thân và mẫu thân nhất định đặc biệt đặc biệt tưởng niệm mình. Tiểu Miêu đau thương, nghĩ, nhanh lên tìm được nhà a, đứa bé không có nhà so với cỏ dại cũng không bằng, cỏ dại ít ra còn có nơi mà cắm rễ đấy.

Tiểu Miêu tưởng tượng đến lúc nàng về nhà, phụ thân và mẫu thân đều thật cao hứng, làm cho nàng một bàn đồ ăn... Ân, trong nhà nghèo, không có đồ ăn cũng được, sau đó nàng cùng mấy tên tiểu hài tử ngồi ở cửa thôn, nàng kể những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua, tất cả mọi người chăm chú nghe. Cây hòe cỗ trước cửa thôn bị Tiểu Hổ móc rớt vài lớp da...

Tiểu Hổ!

Tiểu Miêu hưng phấn đạp chân lung tung vài cái, lăn hai vòng trên giường.

Nàng rốt cuộc nhớ tới một người khác trong thôn!

Thật cao hứng.

Rất nhanh có thể về nhà á!

Tiểu Miêu ôm gối đầu, cười híp mắt ngủ rồi.

Cứ như vậy ban ngày đi ban đêm trọ, một đường hướng đến phương bắc đi, thời tiết càng ngày càng ấm lên.

Tháng ba cuối xuân, vài bông hoa đã dần rơi xuống, vài nụ khác chỉ vừa nở ra. Đi trên đường, thỉnh thoảng nghe được một trận hương hoa.

"Nhà của ta, chỗ đó hình như có một con sông!" Tiểu Miêu lại nhớ đến một manh mối, hét lên. "Giống như đặc biệt xa, ta chưa từng đi đến bờ sông."

Tiết Tử Linh bất đắc dĩ: "Đặc biệt xa cũng xem như nhà của ngươi sao? Giống như giống như giống như, ngươi ngược lại nói cho chắc chắn a."

"Ta không nhớ được!" Tiểu Miêu làm mặt quỷ. Tiểu gia hỏa này lộ ra nguyên hình rồi, ở đâu ngoan? Quả thực là quá hoạt bát.

Trang Trừng cười nói: "Muội lại nghĩ kỹ rồi nói cho các tỷ biết, như vậy mới tra được, đúng hay không?"

Tiểu Miêu vẫn là rất nghe lời nàng đấy, gật đầu nói tốt.

Tiết Tử Linh chọt lên trán Tiểu Miêu, bị trừng mắt, sách một tiếng: "Ngươi có phải đã quên ta có võ công, chờ ta đem ngươi treo lên ngọn cây, bỏ đói ngươi một ngày, xem ngươi có dám trừng ta nữa không."

"Ta mới không sợ ngươi! Hừ!" Tiểu Miêu chạy đến sau lưng Trang Trừng, nắm lấy tay áo nàng, hướng Tiết Tử Linh lè lưỡi.

Tiểu Miêu đối nghịch với Tiết Tử Linh như vậy đương nhiên là có nguyên nhân đấy.

Vừa mới bắt đầu, Tiểu Miêu cực kỳ ỷ lại Tiết Tử Linh – tại thời điểm nàng cho rằng mình sẽ chết, người đầu tiên xuất hiện là Tiết Tử Linh, ôm nàng quay về khách điếm cũng là Tiết Tử Linh. Nàng đối với Tiết Tử Linh hảo cảm thậm chí vượt qua đối với Trang Trừng. Nhưng mà đợi nàng xác nhận lại, sau khi an toàn ở cạnh các nàng, nàng rốt cuộc khôi phục trí lực. Vì vậy nàng phát hiện, Tiết Tử Linh luôn trêu chọc nàng! Luôn! Luôn!

Bị trêu chọc quá nhiều, Tiểu Miêu cũng biết xù lông đấy!

Tiểu Miêu chỉ cao đến eo Tiết Tử Linh, mấy ngày nay bị cho ăn mập không ít, tiểu chân ngắn bước cũng phải cố hết sức. Nàng từ bên người Trang Trừng chạy đi, hai cánh tay mở ra, ngăn trước mặt Tiết Tử Linh: "Muốn ôm một cái!"

Tiết Tử Linh dùng một ngón tay đẩy cái đầu nhỏ, đẩy...

Tiểu Miêu bị té tiếp đất bằng mông.

"Ha ha!" Tiết Tử Linh đi vòng qua.

Trang Trừng nhịn cười, đi qua kéo Tiểu Miêu lên. Nhìn hai người một lớn một nhỏ hỗ động cùng nhau, cãi qua cãi lại, luôn rất thú vị.

Tiểu Miêu căm giận, lại chạy đến trước mặt Tiết Tử Linh, so với lần trước càng lớn tiếng: "Ôm ta đi!"

Tiết Tử Linh tóm bím tóc nàng: "Chân của ngươi còn chưa đứt."

"Ta đi mệt rồi!"

"Vậy ngươi đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, chờ chúng ta đi dạo hết phố lại trở về đón ngươi."

"Ta bị bắt đi làm sao bây giờ!"

Tiết Tử Linh cười nhạo nói: "Người ta bắt heo về làm gì? Ngươi vừa nhìn cũng rất tham ăn, ai bắt ngươi đi ngươi ăn sạch nhà hắn."

"Hừ!" Tiểu Miêu tức đến mặt đỏ rần, ôm lấy chân Tiết Tử Linh hướng lên trên bò.

"Ai nha lên đây lên đây đi, phiền chết rồi." Tiết Tử Linh bất đắc dĩ ôm nàng lên: "Ngươi có biết ngươi cái này gọi là gì không? Gọi là được sủng mà kiêu."

Tiểu Miêu ôm lấy nàng, ngồi đến sung sướng, nàng nghe không hiểu thành ngữ kia có nghĩa là gì, bất quá đoán cũng được. Tiểu Miêu kiêu ngạo mà giơ lên cằm thịt nhỏ: "Ai kêu ngươi sủng ta đây!"