Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê - Chương 254




"Con - gái - ruột - của - bà ta?"



Từng chữ dừng lại, Mộ Nhung Trưng nhấn mạnh, muốn xác định bản thân không nghe nhầm.



"Đúng. Con gái ruột."



Hà Côn lặp lại khẳng định.



"Hà.. Hoan? Ông đây là đang muốn nói với ta, Hà Hoan không phải con gái ruột của ông, mà là con của Trình Ân với Úy Vũ?"



Mộ Nhung Trưng là người thông minh cỡ nào chứ, liên kết tất cả sự tình lại với nhau, lập tức đưa ra một cái kết luận như thế.



Hà Côn lại cười, lộ ra hàm răng đen xì, đắc ý cực kỳ mà nói, "Đúng, Hà Hoan mới là con của Trình Ân, nó vốn nên gọi là Úy Ương, còn về cái đứa gọi là Úy Ương gì đó, quỷ mới biết nó là dã chủng Trình Ân nhặt từ đâu về.."



Mộ Nhung Trưng lặng im, đáy lòng sinh ra ẩn ẩn đau lòng, không nghĩ tới Úy Ương không những không có cha, đến mẹ cũng không phải là mẹ ruột.



Nếu để nha đầu đó biết chuyện này, vậy cô ấy phải buồn biết bao chứ - Cô ấy từng nói, mẹ với cô là quan trọng nhất, kết quả, cô ấy cư nhiên không phải là con ruột.



"Vì sao con gái của Trình Ân ở trong tay ông?"



"Báo thù." Hà Côn đáp, "Úy Hổ rất coi thường ta, Trình Ân sau khi gả cho hắn, con tiện nhân đấy trong mắt không có ta. Mười hai năm trước, tổng thống trước bị ám sát, Úy Vĩ bị phanh thây, trong lúc binh tướng hoảng loạn, ta ép Trình Ân đi theo ta, bà ta không chịu, trong lòng ta hận, liền trộm con gái bà ta, vốn muốn bán đi kiếm chút tiền, nhưng vợ ta như bị điên không chịu, liền nuôi bên người. Vừa nuôi liền mười năm nay."



Nghe xong nguyên nhân, Mộ Nhung Trưng nhéo nhéo giữa mày, tiếp tục hỏi: "Nói một chút tối qua ông là làm thế nào lừa Trình Ân ra ngoài?"



"Gọi một cuộc điện thoại tới Úy gia, chỉ nói một câu: Nếu bà muốn biết tung tích con gái bà, buổi chiều 2 giờ gặp ở gần nghĩa trang Bắc thành. Nếu bà không tới, ta liền đào tro cốt của Úy Vũ rải ra chợ, cho vạn người dẫm đạp. Bà ta biết xong lập tức ra ngoài."



Hừ, đủ âm độc.



Trình Ân yêu chồng mình, lại nghe được tung tích của con gái, đương nhiên sẽ tới.



"Hà Hoan bây giờ ở đâu?"



Nếu không đoán sai, tình huống hiện tại của Hà Hoan phỏng chừng rất không tốt, nếu không hắn sao nói "Hậu quả không phải các người có thể gánh nổi."?





"Cái này không được nói." Thái độ của Hà Côn rất cường ngạnh: "Cái này là lá bái duy nhất của ta. Ta cần giữ mạng, cần đàm phán với các người. Nếu các người muốn giết ta, thế thì Hà Hoan liền sẽ bồi táng lên đường với ta."



"Ông cảm thấy ta sẽ để tâm sống chết của Hà Hoan sao?"



Âm thanh của Mộ Nhung Trưng lạnh băng đạm bạc.



Liên quan đến chuyện gian lận Hà Hoan cắn ngược lại Úy Ương một cái, hắn đã biết, một cô gái nhỏ âm hiểm như thế, hắn phải lo sống chết gì của cô ta chứ? Thật sự chết rồi mới tốt, bớt chuyện này làm lớn rồi, Úy Ương sẽ đau lòng.



"Nhưng Trình Ân sẽ quan tâm. Anh lo lắng Trình Ân như thế, nếu bởi vì anh mà hại chết Hà Hoan, anh cảm thấy Trình Ân sẽ nghĩ như thế nào?"




Hà Côn cười hỏi ngược lại, đáy lòng rất xác định, buộc chặt cái mạng nhỏ của Hà Hoan với ông ta đó là sáng suốt.



Mộ Nhung Trưng híp mắt nghĩ tới tinh thần như sương mù đen kịt của Trình Ân - Một người làm mẹ, chuyện đời này muốn làm nhất đại khái là gặp lại con gái ruột của bản thân đi..



Trình Ân là một quả phụ, chồng chết thảm, con gái bị trộm, mười năm nay, bà sống không dễ dàng gì, nhìn phần nuôi dưỡng Úy Ương, Hà Hoan nha đầu kia, nhất định phải tìm về.



Nghĩ như thế, hắn quay người, đi ra ngoài, phân phó một câu: "Làm phiền cậu rồi, tạm thời trông coi hắn, không động tới hắn."



"Biết rồi."



Tư Tiểu Bắc đáp, ánh mắt lại liếc thật sau Hà Côn, cũng theo ra ngoài.



Liên quan đến thân thế của Úy Ương, Tư Tiểu Bắc vẫn thật chưa rõ ràng, kiếp trước, Trình Ân chết sớm, cái bí mật kinh người này sớm đã bị đem theo xuống dưới đất, mà đời này, cùng với tính cách chuyển biến của Úy Ương, tất cả đều có biến chuyển, những cái này phát triển không theo phạm vi khống chế, tình thế tương lai sẽ đi theo hướng nào phát triển, thật khó mà đoán trước.



*



Mộ Nhung Trưng quay về biệt thự, từ cửa sau vào, vào phòng không thấy người, trên dưới tầng đều im ắng, người đâu nhỉ?



Hắn nghĩ nghĩ, đi tới một tầng hầm của tòa nhà khác, quả nhiên nhìn thấy cô đang luyện bia.



Tư thế đứng thẳng, cả thân quân trang, oai hùng dạt dào, bộ dáng chăm chú kia, giống như trên thế gian này trừ luyện bia, không có chuyện gì có thể quấy nhiễu cô - Cô ấy a, làm việc thật sự nghiêm túc, điểm này rất giống hắn.




Hắn cũng như thế, không làm thì thôi, nếu làm thì phải làm cho thật xuất sắc.



Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.



Quả nhiên a, bọn họ rất xứng đôi.



Hắn dương dương mày, không đi làm phiền cô, mà lặng lẽ quay lại, về phòng, lên tầng, đi thẳng tới phòng phía Tây, gõ cửa: "Mẹ, đang ngủ sao?"



Không lâu sau cửa mở ra, Trình Ân đỡ cửa đứng, "Tiểu Mộ, có chuyện à?"



Sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cả người có vẻ uể oải không phấn chấn, nhìn qua thực tiều tụy, tâm tình thật tồi tệ.



"Con có chuyện muốn nói với mẹ."



"Chuyện gì thế?"



"Nhớ tối qua lúc con khống chế Hà Côn, hắn nói một câu: Nếu tao chết rồi, bà liền hối hận cả đời.. Mẹ, hôm qua, hẹn mẹ gặp mặt là Hà Côn đúng chứ!"



Câu này vừa nói ra, sắc mặt Trình Ân lại tái nhợt thêm mấy phần, đầu tiên ngây ra một chút, sau đó cười khổ, "Tiểu Mộ, quả nhiên cái gì cũng không giấu được con.."




Trình Ân đi tới ban công, ngồi xuống ghế mây, nhìn ra ngoài cửa sổ trời cao kia, trên mặt toàn là hồi ức, "Nhưng, ta cái gì cũng không thể nói cho con. Có những chuyện, hẳn là mục nát trong bụng. Con đừng hỏi nữa. Tên Hà Côn kia, nếu có thể, không cần truy cứu, thả đi.. Coi như mẹ xin con.."



"Cho con một lý do phải thả."



Mộ Nhung Trưng đi theo, bất động thanh sắc mà hỏi lại.



Nhìn ra được, bà tâm sự trùng trùng, lại không chịu nói ra, đủ thấy chuyện này với bà khó khăn ngàn lần.



"Không có lý do."



Trình Ân nói rất gấp.




Kỳ lạ quá, bà vì sao không chịu nói chứ?



Nếu bà nói trên tay Hà Hoan có con gái ruột của bà, cái này giường như là một chuyện không phải quá khó, dù gì đó là cốt nhục của bà, vì cứu con gái bản thân, đem cái bí mật cất giấu hơn mười năm nói ra, hoàn toàn hợp tình hợp lý a!



Tâm tư của hắn xoay chuyển, nhịn xuống, không có chọc thủng tấm giấy mỏng đó, mà hàm súc khơi gợi, "Mẹ, kẻ này mà không nhốt vào tù, sau này còn sẽ tới gây hại mẹ với Úy Ương. Con không thể luôn bảo vệ bên cạnh hai người, an toàn của hai người sẽ thành vấn đề lớn. Con không thể cho người thả hắn ra."



Trình Ân ngẩn ra, lúc quay đầu, chợt quỳ trước mặt Mộ Nhung Trưng: "Tứ thiếu, coi như tôi xin cậu."



Phản ứng cư nhiên lại mãnh liệt như thế, có thể thấy bà là muốn cứu con gái bà.



Nhưng rõ là có lòng này, vì sao không nói ra?



Rõ ràng bà biết thân phận của hắn mà!



Mộ Nhung Trưng nghĩ trăm lần cũng không ra, vội tới đỡ, nói: "Mẹ, Người đây là làm gì thế?"



"Ta chỉ xin con một lần này."



"Hắn rốt cuộc cầm cái gì uy hiếp mẹ? Khiến mẹ đề ra một cái yêu cầu khác thường mà không hợp lý như vậy."



Mộ Nhung Trưng sáng quắc nhìn chằm chằm, không tới đỡ nữa, mà chất vấn rất có lực.



Môi Trình Ân run run, lại không hé răng nửa lời.



Mộ Nhung Trưng lập tức quay người đi, cuối cùng ép một câu: "Chỉ cần mẹ cho con một cái lý do hợp lý, nể mặt Úy Ương, yêu cầu vô lý như thế nào đi nữa, con có thể đều thỏa mãn. Nhưng, nếu mẹ không chịu nói, xin lỗi, loại phần tử nguy hiểm này, con không có cách nào dung túng cho hắn tự do hoạt động trong cuộc sống của mẹ với Úy Ương được.."



Lúc ở dưới tầng nửa tiếng, Mộ Nhung Trưng nghe thấy một trận khóc thút thít truyền tới, hắn không khỏi quay lại, nhìn thấy Trình Ân ngã trên đất, đang che miệng khẽ nấc.



Giờ khắc này, Mộ Nhung Trưng có thể vô cùng khẳng định: Trừ chuyện Úy Ương không phải con gái ruột của bà ra, trong lòng Trình Ân khẳng định còn giấu một bí mật không thể nói cho ai biết nữa.