Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê - Chương 137: 137: Thiếu Niên Nhỏ Có Thể Đào Tạo Thành Tài




Ngữ khí ôn hòa trước sau như một, nhưng phía sau sự ôn hòa đó ẩn hiện mũi nhọn sắc bén.

Trên người Mộ Nhung Trưng lộ ra khí thế người bình thường không dám nhìn gần, phàm là người giỏi nhìn sắc mặt người khác, đều có thể cảm nhận được sự cưỡng bức, đối với loại dò hỏi này, hơn hết là thẳng thắn khai báo thành khẩn, chứ không phải là tăng thêm chất vấn.

Nhưng nhìn tâm lý của Tư Tiểu Bắc chống lại áp chế lại rất cường đại.

"Chỉ là muốn hiểu rõ một chút.



Hôm qua cậu nổ súng, cách thức bắn rất tinh tế chuẩn xác, lại cố tình không đả thương tính mạng người khác.



Cậu hẳn nên hiểu, Nam Giang chúng tôi, trừ làm binh ra, người bình thường không có cơ hội sờ vào cán súng.



Ta thấy cậu hình như là trong quân nhân, cho nên, liên quan đến thân phận của cậu, ta có chút hiếu kỳ."

Mộ Nhung Trưng dám cược, hắn khẳng định có lai lịch.

Tư Tiểu Bắc cười nhạt đáp: "Tôi đích thực không phải quân nhân, bởi vì tôi còn chưa tới tuổi tham gia nhập ngũ."

"Cậu chưa đủ 18?"

Úy Ương kinh ngạc.

"Đúng."

"Một chút cũng nhìn không ra đấy, cao như thế, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Phó quan Trương cũng hiếu kỳ chen vào một câu.

"Anh trai em là sinh tháng hai, vừa qua tuổi mười bốn chưa lâu.





Anh ấy chính là chiều cao phát triển một chút, thật ra tuổi tác vẫn còn nhỏ!"

Bé Ngoan đáp một câu.

Úy Ương ngẩn người: Mười bốn tuổi, còn nhỏ hơn cả cô, chiều cao cư nhiên 1m8, này thật là muốn nghịch thiên mà.

Hai mắt phó quan Trương sáng ngời: Gặp quỷ, chỉ mới mười bốn tuổi, tiểu tử này trưởng thành cũng sớm quá đi! Quan trọng là, hắn động tới một tên tiểu tử non choẹt, lại tốn sức như thế, nhà ai lại sinh ra đứa con cưng như thế chứ?

"Vậy kỹ thuật bắn súng của cậu là luyện như thế nào?"

Phó quan Trương trong lòng đã nhận định: Thiếu niên nhỏ tuổi này là có thể đào tạo thành tài.

"Tôi từng tham gia cuộc thi thiếu niên xạ kích, cách bắn súng là câu lạc bộ xạ kích dạy.





Công phu là gia truyền.



Mộ tiên sinh, lần này tôi vì cứu người, mà làm thương người khác, bên quân đội hoặc là bên cảnh sát sẽ không tìm tôi gây phiền phức chứ.."

Tư Tiểu Bắc rất quan tâm chuyện này.

"Vậy phải xem tin tức cậu cung cấp, với tin tức chúng tôi điều tra có khớp không đã."

"Tôi là con trai của Tư gia dệt vải huyện Giang."

Tư Tiểu Bắc cuối cùng nói ra gia thế của chính mình.


Dệt vải Tư huyện Giang?

Cái bổn phận của người làm ăn có thể nuôi dưỡng ra một đứa trẻ như này?

Mộ Nhung Trưng tỏ ra rất hoài nghi, nhưng không hỏi thêm gì, chỉ nói: "Cậu yên tâm, chỉ cần xác minh được chuyện hôm qua, trong quân đội chỉ nhớ tới quân công, ngày sau nếu cậu tòng quân, sẽ nhớ tên của cậu."



"Thế là chuyện tốt."

"Ngoài ra, hôm nay, ta phải trịnh trọng cảm ơn cậu một tiếng, nếu không phải cậu bảo người đến báo tin, sự việc hôm qua sẽ diễn biến thành cái kết quả như nào, thật khó mà nói được."

"Đừng khách khí.



Tôi chỉ là muốn cứu em gái mà thôi."

Tư Tiểu Bắc từ đầu đến cuối khí chất không kiêu ngạo không nịnh nọt.

Không thể nghi ngờ, đây đối với một thiếu niên mà nói, hành động quá mức xuất sắc.

Hắn ôn nhu như ngọc, nụ cười yểu điệu, thân thế dị bẩm, lại không khiến người khác nhìn không vừa mắt ngạo khí, điềm đạm mà ổn định, ngoan ngoãn lại lộ vài phần cá tính nhỏ, đúng là khó có được.

Nhưng Mộ Nhung Trưng lại không thích nổi, trực giác đang nói với hắn: Người này nguy hiểm, có thể nhẹ nhàng không tiếng động cướp đi thứ hắn trân quý nhất.

Úy Ương cũng đang kinh ngạc cảm thán, tối qua, Mộ Nhung Trưng sở dĩ sớm như vậy có thể tới cứu cô, hoàn toàn là vì Tư Tiểu Bắc báo tin kịp thời, tên tiểu tử này làm việc có dũng có mưu, thật sự có tài nha!

"Anh trai lớn nếu thật sự muốn cảm ơn anh em, không bằng ôm em một cái.."

Cái cô nhóc không biết xấu hổ nào đó nhân cơ hội cười tủm tỉm đưa ra một cái yêu cầu nhỏ.

"Không hay."

Hắn từ chối dứt khoát.


"Vì sao thế?"

Bé Ngoan có chút uể oải.

"Ta lại không phải búp bê của nhóc, vì cái gì phải cho nhóc ôm?"

Vẻ mặt Bé Ngoan bi thương, quay đầu dùng ánh mắt trông mong nhìn về Úy Ương cầu cứu: Vừa nãy bọn họ lặng lẽ thương lượng một kế hoạch có thể giúp cô bé hoàn thành tâm nguyện, có thể thực thi.

Úy Ương vội vàng tới ôm lấy cô bé: "Được rồi được rồi, không ôm thì không ôm, chúng ta không thiết tha hắn..





Ai nha, ai nha, không ổn, em trẹo chân rồi.."

Một khắc trước vẫn còn yên lành, một khắc sau một bên ồn ào, một bên hướng lên người Mộ Nhung Trưng.

Bùm.

Hai cô nhóc một lớn một nhỏ, cùng nhau nhào vào hắn.

Mộ Nhung Trưng biết rõ cô diễn, lại vẫn là duỗi tay tiếp được một lớn một nhỏ hai cái cô nhóc này.

Bé Ngoan nhân cơ hội liền vòng qua ôm lấy cổ hắn, tức khắc mặt mày hớn hở: "Anh trai lớn, em cuối cũng ôm được anh rồi.."

Lúc nói chuyện còn hướng mặt hắn hôn một cái, âm thanh cực vang dội.

Hây, kế hoạch thành công.

Cô bé liền vui vẻ, đôi mắt cười tươi so với sao trời còn sáng hơn.


Mộ Nhung Trưng rất không vui, cái vật nhỏ mềm như bông này tỳ trên cổ cọ cọ khiến cả người hắn nổi da gà, không khỏi trừng mắt dựng mày lên.

Úy Ương xì cười, cố tình giúp đỡ Bé Ngoan, từ đằng sau ôm lấy Bé Ngoan, đồng thời ôm chặt Mộ Nhung Trưng, khiến hắn muốn ném ra cũng không có cách nào ném, "Ài, anh một người lớn như thế, đến mức muốn cùng đứa trẻ tính toán sao?"

"Em còn cười, ta bị cô bé chiếm tiện nghi rồi."

Mộ Nhung Trưng tức giận trừng mắt nhìn cô: Nha đầu này tim căn bản không ở chỗ hắn, nhìn thấy người phụ nữ khác tỏ tình với hắn cũng không gì cả, còn giúp "người phụ nữ" khác tới ăn đậu hũ hắn.

Vẻ mặt Bé Ngoan cô tội, ủy khuất kêu: "Anh trai lớn, thiệt thòi hẳn là em chứ, đây là nụ hôn đầu của em.



Anh nên cảm thấy vinh hạnh mới phải."

Mộ Nhung Trưng: "..."

Úy Ương cắn môi ha ha cười, nhắc nhở: "Hazz, cô bé là trẻ con, là trẻ con, vẫn chưa là phụ nữ đâu..



Anh một người đàn ông lớn tuổi, cùng một cô nhóc tính toán chi li, nói ra ngoài quá mất mặt.."



Tình cảnh này, khiến Tư Tiểu Bắc không khỏi cong cong khóe môi, nhìn thấy bọn họ một nhà ba người đùa đến hân hoan như vậy, thú vị lại kỳ lạ.

A, bế lên ôm mà vui như vậy, tiểu quỷ này, xem ra là muốn cha đến điên rồi!

"Được rồi, Bé Ngoan, chơi đủ rồi, không cho gây dối nữa.."

Nhìn thấy chơi cũng kha khá rồi, hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, âm thanh ôn nhu như vậy, mọi việc đến một vừa hai phải.

Bé Ngoan lúc này mới lưu luyến không rời mà buông Mộ Nhung Trưng ra, lui về.

Khi đó, có điện thoại kêu, phó quan Trương nhận, nói hai câu xong, nói với Mộ Nhung Trưng: "Tứ thiếu, điện thoại của Lục thiếu, nói: Sở Kiêu Dao muốn tới gặp Úy tiểu thư, hỏi có thể không?"

"Có thể."

"Vâng."

Phó quan Trương đem lời truyền lại.

Tư Tiểu Bắc là một người thức thời, lập tức đứng dậy nói tạm biệt: "Nếu Mộ tiên sinh có việc, vậy chúng tôi về trước.."

Bé Ngoan tuy không tình nguyện, nhưng nghe lời Tiểu Tư nhất, lập tức đi theo Tiểu Tư ra ngoài, trước khi đi vẫy vẫy tay nói: "Chị Úy, sau này chúng ta cùng nhau chơi nữa được không?"

Đợi Úy Ương đáp ứng rồi, cô bé mới tràn đầy vui mừng rời đi.

"Sao không thấy Tô Triết? Vì hôm qua làm mất người, không còn mặt mũi tới gặp à?"

Mộ Nhung Trưng nhìn trái phải một vòng, chợt hỏi phó quan Trương đang dọn cốc trà.

"Hắn nói tên Tiểu Tư này có chút kỳ quái, đi điều tra hắn kỹ hơn."

Úy Ương chớp chớp mắt: "Hắn không phải nói hắn là con trai của Tư gia dệt vải sao?"

Mộ Nhung Trưng nhàn nhạt nói: "Chưa chắc.



Họ Tư chính là họ lớn, ba vùng họ Tư đều rất nhiều, chỉ dựa vào lời phiếm diện của hắn, không đủ tin."

Nếu thật sự như thế, vậy vì sao hắn phải có điều giấu giếm?

A, Tư Tiểu Bắc à Tư Tiểu Bắc, cậu đến tột cùng là người ra sao, ta lại thật chờ mong kết quả điều tra nha!.