Chương 23: Đến Ngân Vũ Tinh
Sinh Tử quyết chính là nghịch thiên như vậy, cơ hồ là vô địch cùng cảnh giới.
Nhưng nó cần tổn hao lực lượng thần hồn, dùng Sinh Tử quyết quá nhiều khiến thần hồn hao tổn, nếu miễn cưỡng dùng quá nhiều sẽ khiến thần hồn tổn hao căn cơ, trí nhớ cũng sẽ hao tổn.
Tóm lại không thể dùng loạn.
Nguyễn Thành sau khi nghỉ ngơi vài ngày, hắn quyết định nghiên cứu truyền tống trận.
Hắn đứng trước truyền tống trận, bắt đầu suy tính.
Vài tháng sau.
Hắn đã rõ tọa độ Ngân Vũ tinh cùng tiết điểm không gian, có thể xuất phát.
Hiện hắn 28 tuổi, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, xem như một thiên kiêu.
Hắn vẽ ra vài đồ án kỳ quái, hai tay liên tục bấm pháp quyết, đánh từng đạo thủ ấn vào đồ án.
Đồ án dần sáng lên, toả ra từng đợt kim quang, kim quang càng lúc càng đậm, vài ngày sau kim quang chói sáng cả một vùng.
Đồ án hoá thành từng điểm sáng, từng điểm sáng hội tụ thành một chỗ.
Không gian bắt đầu vặn vẹo, sau đó có vài đạo vết nứt.
Những vết nứt này rất nhỏ, cơ hồ là người thường không nhìn thấy nhưng thị lực của Nguyễn Thành thì thấy rất rõ.
Chân khí trong đan điền hắn có thể so với Trúc Cơ trung kỳ nhưng vài ngày thi pháp đan điền hắn cũng khô kiệt linh khí, cơ hồ là sắp thương tổn bản nguyên.
Tổn hao bản nguyên là một vấn đề rất rất phiền phức, thiên tài địa bảo có thể chữa trị rất khó kiếm, cơ hồ là nắm trong tay cường giả Nguyên Anh kỳ.
Hắn cũng không muốn tổn hao bản nguyên ở đây, Nguyễn Thành vội bấm pháp quyết, lập tức cả người như hoà vào thiên địa, từng phù văn bao phủ hắn, giúp hắn ổn định thân thể trong không gian vặn vẹo này.
"Tiến vào". Nguyễn Thành khẽ quát, lập tức hai mắt hắn tối sầm, ý thức như v·a c·hạm thứ gì đó rồi từ từ b·ất t·ỉnh.
Thật lâu sau đó, hắn mở mắt ra, đập vào mắt là một đường hầm chật hẹp, chỉ đủ chứa hắn một người đi thẳng.
"Cuối cùng cũng tiến vào đường hầm không gian, thật không dễ dàng, nếu ta không đột phá Trúc Cơ kỳ thì cũng không mở được đường hầm này".
Nguyễn Thành nhìn xung quanh, thuần túy một màu đen kịt, giơ tay không thấy năm ngón nhưng hắn có thể dùng thần thức dò xét.
Thông qua thần thức, hắn phát hiện con đường này hầu như không có ngõ cụt.
Hắn biết đây chỉ là ảo giác, nếu hắn cứ một mực đi thẳng thì chờ hắn chính là t·ử v·ong.
Đường hầm không gian cũng không phải dễ dùng như vậy, nếu không chẳng phải người người đều dùng sao? Còn đi qua tinh không hay thiên hà cái gì?
Hắn ngồi xuống chậm rãi tu luyện, phát hiện thiên địa linh khí trong này hơn xa địa cầu, đủ để hắn khôi phục linh lực trong đan điền vốn đang trống rỗng.
1 tuần sau, chân khí được bổ sung đầy đủ, hắn bắt đầu đi lên phía trước.
Nguyễn Thành vừa đi vừa tản ra thần thức, khoảng nửa tiếng sau hắn dừng lại.
Hắn mơ hồ cảm thấy ở đây có một con đường khác.
Để dò xét, hắn bấm pháp quyết, không gian bắt đầu vặn vẹo, bỗng một con đường khác xuất hiện bên trái hắn.
Nguyễn Thành hơi suy nghĩ rồi đi vào con đường bên trái.
Có đôi lúc phải quyết đoán, dù sao đường hầm này điểm cuối là Ngân Vũ tinh, chỉ là trên đường có rất nhiều không gian loạn lưu, nhìn thì thấy vậy nhưng thật ra chỉ cần bước vào là lập tức không gian sẽ chấn hắn thành tro bụi.
Thật mà giả, giả mà thật.
Cứ như vậy, 1 tuần sau hắn đến cuối đường hầm.
Chỗ này là đường cụt, không có lối đi, thần thức cũng không thể thăm dò.
Nguyễn Thành bấm pháp quyết, không gian đang yên tĩnh bỗng xuất hiện từng đạo vết nứt.
Không gian quanh hắn hơi vặn vẹo, hắn không chút do dự tiến vào.
Một cảm giác suy yếu truyền tới.
Hắn lâm vào hôn mê.
Đợi tới khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên một bãi cỏ, xung quanh không có gì.
Trời xanh, mây trắng.
Nguyễn Thành khẽ mỉm cười, cuối cùng tới Ngân Vũ tinh.
Hắn hơi vận chuyển công pháp, linh khí như thủy triều tiến vào đan điền.
Khẽ mở mắt ra, hắn làm ra phán đoán.
Linh khí chỗ này gấp 20 lần địa cầu, đây là không có linh mạch, nếu có linh mạch cấp 1 thì tốc độ tu luyện càng nhiều hơn.
Nếu bổ sung chân khí thì 1 ngày là đủ, còn tu luyện thì hơi không ổn, tốc độ tu luyện kém xa linh thạch.
Lấy địa cầu làm tiêu chuẩn, hấp thu linh thạch tốc độ tu luyện gấp 50 lần.
Hắn phán đoán, ở chỗ này tu luyện khoảng chừng 30 năm tu vi mới đến Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Không có cách, Bất Tử Thuần Dương công yêu cầu rất nhiều linh khí, hiệu quả cũng rất rõ rệt.
Lấy chiến lực của Nguyễn Thành bây giờ đủ chém g·iết Trúc Cơ kỳ đỉnh phong!
Đương nhiên đây là khi vận dụng hồ lô, bây giờ tu vi hắn đã là Trúc Cơ sơ kỳ, thần thức là Trúc Cơ trung kỳ, tất nhiên có thể thuần thục vận dụng hồ lô.
Nghĩ đến hồ lô, hắn cười nhạt, tuy cưỡng ép dung nạp khí linh lão giả vào bên trong hồ lô nhưng uy lực của nó cũng đề thăng nhiều lần.
Nguyễn Thành nhìn xung quanh, hắn ngồi xuống chậm rãi hấp thu linh khí.
Vài giờ sau, linh khí bổ sung đầy đủ, hắn nhìn xung quanh, chọn một phương hướng rồi rời đi.
Hắn rất may mắn khi xuất hiện ở đây, khi rời khỏi đường hầm không gian sẽ tạm ý thức trong vài giờ, đây là do tu vi hắn không đủ, nếu là Kim Đan kỳ thì sẽ không có hiện tượng này.
Nhưng hắn buộc phải mạo hiểm, không còn cách nào khác, địa cầu không thể tu luyện, truyền tống trận là một sát cục, rời đi qua tinh không? Nghĩ nhiều rồi, lấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ phi hành cả đời cũng chưa tới Ngân Vũ tinh.
Đấy là trường hợp không ngủ không nghỉ mà phi hành, thực tế thì linh khí trong đan điền chỉ đủ hắn phi hành một tháng.