Chương 20: Truyền Tống Trận (1)
Thứ nhất hắn cần phải biết toạ độ của Ngân Vũ tinh, cái này hắn có thể lấy được từ truyền tống trận, thứ hai đó là tiết điểm không gian, thứ này khá phiền phức, hơi chút sơ sẩy là đường hầm không gian có thể bị không gian loạn lưu chấn vỡ nát, hắn chỉ có thể vừa di chuyển vừa chậm rãi khai mở đường hầm.
Ngân Vũ tinh không phải là nơi tốt lành gì, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, bay loạn ngoài vũ trụ với tu vi của hắn suốt đời cũng không đến được Ngân Vũ tinh.
Lưu lại địa cầu đã không còn chút ý nghĩa, Nguyễn Thành quyết định phải thật nhanh rời khỏi địa cầu.
Ngọc giản là đồ vật mà tu sĩ dùng lưu trữ thông tin, công pháp, bí tịch đa số đều dùng cách này.
Tất nhiên chỉ tu sĩ tu ra thần thức ngoại phóng mới có thể đọc thông tin bên trong ngọc giản, Luyện Khí kỳ tu sĩ đa phần đều không có thần hồn, lựa chọn của họ là những quyển sách dùng để ghi chép trong thế tục.
Hắn nhặt ngọc giản lên, dùng thần thức thăm dò bên trong.
Trong ngọc giản ghi lại thông tin về truyền tống trận cùng nơi cất giữ linh thạch.
Ban đầu lão giả dự tính không hiện thân, dù sao lão nhận định với tu vi Luyện Khí trung kỳ của Nguyễn Thành không thể phát hiện lão.
Lão không muốn nói quá nhiều, ký ức 400 năm biến mất khiến lão ẩn ẩn đoán được chút gì đó, lão e ngại trong lòng nhưng lão cũng phải làm chút gì đó cho tông môn nên lão giả quyết định cứ dựa theo ban đầu mà làm.
Lão giả sợ khi nói chuyện với Nguyễn Thành sẽ bại lộ, lão dù sao cũng chỉ là khí linh, suy nghĩ đơn thuần khó giấu diếm người khác, vậy nên lão quyết định ẩn núp một góc, tiếp tục thủ hộ nơi này.
Lão giả quyết định rất sáng suốt, cơ hồ là không có kẽ hở, nếu e phải thần thức Trúc Cơ sơ kỳ cùng với tính cách cẩn thận của Nguyễn Thành thì có khi lão đã thành công.
Chỉ tiếc người mà lão gặp là Nguyễn Thành, lão quá xui xẻo rồi.
Nguyễn Thành sau khi xem xong cũng cất vào balo của mình, mặc kệ nó có cần thiết hay không, cứ cất giữ đã rồi nói sau.
Trong trí nhớ của lão giả thì toàn bộ đồ vật đều bị mang đi hết không chừa thứ gì, hồ lô kia có lẽ là một ngoại lệ.
"Nên đi lấy linh thạch, sẵn tiện xem thử một chút truyền tống trận". Nguyễn Thành suy tư một chút rồi đến phía sau Tàng Bảo các.
Nguyễn Thành lúc đến chỉ thấy một khu đất rỗng, xung quanh ngoài đá vụn thì không còn gì.
Hắn dựa theo phương pháp của lão giả, xếp đá vụn thành một tổ hợp kỳ quái.
Ngay sau đó, cả tòa kiến trúc rung lên, một truyền tống trận xuất hiện trước mặt hắn, bên cạnh là một cái hộp gỗ.
Nguyễn Thành mở hộp gỗ, bên trong là một Nhẫn Trữ vật.
"Cuối cùng cũng có Nhẫn Trữ vật, tìm ngươi rất lâu rồi". Nguyễn Thành rất hài lòng, hắn đem balo bỏ vào Nhẫn Trữ vật rồi đeo nó vào ngón tay phải.
Chiếc Nhẫn Trữ vật này có kích thước khá lớn, bằng một căn nhà 4 tầng.
Bên trong có 20 vạn linh thạch, đoán chừng người này suy tính rất chu đáo, linh thạch dư 10 vạn chắc là đề phòng có trục trặc gì đó thì còn có thể cứu vãn.
Nguyễn Thành nhìn toà truyền tống trận này, nó là loại truyền tống hai chiều, rất thông dụng, phạm vi truyền tống cũng không ra khỏi thiên hà nên chi phí truyền tống không cao, đây là cỡ nhỏ truyền tống trận, một lần chỉ được tối đa 20 người.
Nhưng vậy là đủ rồi, hắn dự định đi một mình đến Ngân Vũ tinh.
Địa cầu không có thứ gì khiến hắn lưu luyến, ở đây hắn không có người thân hay bạn bè, ra đi là lựa chọn chính xác.
Ngân Vũ tinh nằm ở gần trung tâm của hệ Ngân Hà, rộng gấp 450 lần địa cầu, còn lớn hơn cả mặt trời.
Linh khí nơi đó dồi dào, rất ít phát sinh c·hiến t·ranh, tinh chủ Ngân Vũ tinh tuy hơi áp chế Côn Lôn phái nhưng cũng là một người trượng nghĩa, nhân từ,.....
Tất cả đều là lời nói một phía của vị cao tầng kia, còn nhân từ trượng nghĩa?
Ha ha ha, một chút hắn đều không tin!
Đoán chừng là lưu lại lời nói tốt để hắn giảm bớt phòng bị khi đến Ngân Vũ tinh, dạng này mới khiến kế hoạch đoạt xá thuận lợi.
Địa cầu vì sao linh khí sụt giảm? Khí linh lão giả không biết, hắn cũng lười đi quản.
Làm tốt việc của mình là được rồi!
Kiếp trước khi hắn trở lại, địa cầu đã là nền văn minh cấp 3, tuy cũng có tu tiên giả nhưng rất ít, cảnh giới cao nhất chỉ có Trúc Cơ kỳ.
Lúc đó hắn không nghĩ tới đi điều tra nguyên nhân linh khí địa cầu sụt giảm.
Nhưng dẫu thế nào đi nữa, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới hắn, từ khi Nguyễn Ngọc phản bội, tâm hắn đ·ã c·hết, kiếp này khi đâm nhát dao kết liễu tính mệnh của nàng, tâm hắn đã vững chắc như bàn thạch.
Không ai có thể cản đường của hắn, hắn muốn trường sinh, kẻ nào cản lại kẻ đó phải c·hết!
Nguyễn Thành lấy linh thạch ra, từng đống linh thạch chất chồng lên nhau tạo thành một ngọn núi nhỏ.
Hắn hơi suy tư, sau đó bấm pháp quyết.
Trận bàn cùng trận kỳ nối đuôi nhau mà ra, hợp lại thành một chỗ.
Hắn vẽ một cái trận đồ.
"Tụ Linh Đại Trận". Nguyễn Thành đặt từng chồng linh thạch vào trận đồ.