Chương 17: Ngọc Giản
Luyện Hư kỳ chủ tu thần hồn, thần hồn cường đại đến mức nhất niệm diệt tình cầu, đây thuần túy là sự thăng về chất, thần hồn cường giả bậc này rất khó tiêu diệt, thể xác của họ sau khi tuổi thọ tận có thể mục nát, thối rữa nhưng thần hồn thì không.
Muốn tiếp tục sống, thần hồn buộc phải đoạt xá kẻ khác, tiếp tục con đường tu tiên.
Thần hồn của cường giả Luyện Hư kỳ có thể bao phủ vài thiên hà, chân chính cường giả tối thượng.
Lại hướng lên chính là Hợp Thể kỳ, cường giả bậc này đều là lão quái vật tu hành hàng tỷ năm, chân chính tuyệt thế cường giả, muốn tấn thăng cảnh giới này yêu cầu phải hợp đạo, tinh khí thần ( linh lực, thần hồn, tinh lực) phải đạt đến viên mãn sau đó hợp nhất, trở thành cường giả Hợp Thể kỳ, tuổi thọ càng cao thì càng khó hợp nhất, nếu thần hồn ở các cảnh giới trước đi đoạt xá kẻ khác thì vĩnh viễn không có cơ hội bước vào cảnh giới này vì cảnh giới này yêu cầu tất cả phải viên mãn không có khiếm khuyết.
Tiếp theo là Đại Thừa kỳ, cảnh giới này linh lực đã đến mức khủng bố, chân chính chủ nhân của vũ trụ, một chưởng của họ có thể đánh vỡ hàng ngàn thiên hà, do đó cảnh giới này muốn giao chiến phải xé rách không gian, tiến vào không gian tối.
Tuy khủng bố vậy nhưng đại tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không dám trêu chọc nền văn minh loại 4, do nền văn minh cấp bậc này mới là chân chính chúa tể của vũ trụ, tu sĩ có mạnh đi nữa năng lực cũng có hạn, mà khoa học kỹ thuật lại khắc chế điều này, cảnh giới này được xưng làm Chân Tiên.
Kế tiếp là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, được xưng làm Tiên Tôn, cường giả bậc này đếm toàn vũ trụ chỉ có vừa đúng hai bàn tay.
Cảnh giới này quá cường đại, quá khủng kh·iếp, tiện tay một kích cũng khiến toàn vũ trụ rung chuyển, nếu phát sinh đại chiến cấp bậc này toàn vũ trụ sẽ lâm vào hủy diệt trở về hỗn độn.
Do đó chưa từng có ghi chép về sức mạnh toàn lực của Độ Kiếp kỳ tu sĩ, Nguyễn Thành tuy mạnh nhưng lúc đó bị ám toán, lại bị kéo vào vũ trụ tối, năng lực 10 không còn 1 nên mới dễ dàng b·ị đ·ánh bại.
Thực ra từ Hoá Thần kỳ đã không còn phụ thuộc quá nhiều vào chân khí mà chủ yếu là pháp tắc thiên địa và thần hồn.
Tiên tôn cường giả không có mấy người, do vậy đều đạt thành nhận thức chung là hoà bình.
Nguyễn Thành nhận biết tất cả Tiên Tôn, nhưng nền văn minh loại 4 mới là chủ đạo của vũ trụ.
Họ khống chế vũ trụ, khoa học kỹ thuật lộ ra sức mạnh cường đại khiến tu chân giả kiêng kỵ không dám làm càn, Tiên Tôn có thể diệt nền văn minh cấp 4 nhưng phải hao phí khá nhiều công sức, hắn chưa từng nghe nói một vị Tiên Tôn nào b·ị t·hương hay nền văn minh loại 4 biến mất trong lịch sử.
Có 2 nền văn minh loại 4, đó là Net và Vũ.
Net là nền văn minh loại 4 đỉnh cấp, họ đã đến mức tối đa của sự tiến bộ, thật ra nền văn minh loại 4 đều là sự tiến bộ đến mức tận cùng, không thể tiến thêm một bước, nhưng họ đã ở loại 4 rất lâu, ngay từ khi vũ trụ vừa ra đời họ đã xuất hiện.
Vũ là vừa tân tiến thành loại 4 được 1000 năm, trên thực tế nền văn minh loại 4 không muốn bất cứ nền văn minh nào tấn thăng loại 4, họ muốn độc bá duy nhất, nhưng Vũ bằng một cách thần kỳ nào đó thành công tấn thăng loại 4.
Nhưng cường giả Tiên Tôn như Nguyễn Thành biết được một ít manh mối, nền văn minh loại 4 từng có nhiều hơn nhưng dần biến mất trong dòng sông thời gian.
Họ bị tiêu diệt hay đã tấn thăng loại 5?
Không ai biết cả.
Có người suy đoán họ đã Siêu Thoát, cũng có người đoán là do bùng phát đại chiến dẫn đến vũ trụ hủy diệt, sau cùng hoá thành hỗn độn rồi từ hỗn độn sản sinh ra vũ trụ hiện tại.
Nguyễn Thành suy đoán họ đã Siêu Thoát, vũ trụ xác thực không lớn đối với nền văn minh loại 4, nhưng liệu bên ngoài vũ trụ là gì?
Một thế giới mới, rộng hơn?
Hay chỉ đơn thuần là một vùng hỗn loạn không có quy tắc?
Không ai biết điều đó cả.
Nguyễn Thành tiếp tục tản ra thần thức tìm kiếm nhưng không tìm được gì.
Hắn rời khỏi Luyện Khí đường, sau khi quan sát một hồi hắn tiến vào Luyện Đan các.
Trong này như cũ là một đại điện nhưng chật hẹp hơn đại sảnh, hắn dò xét một hồi không có kết quả nên thử đi sâu vào trong.
Phía trong là một dãy các tủ chứa đồ nhưng đều bị quét sạch, không chừa nổi một chai lọ nào.
Dùng thần thức tỉ mỉ dò xét cũng không có phát hiện, hắn tiếc nuối rời đi.
Sau khi đi lòng vòng một hồi, lần lượt dò xét nhưng không thu hoạch gì, hắn tiến vào Tàng Bảo các.
Bên trong trống rỗng, tủ sách không chứa thứ gì, trong lúc hắn tản ra thần thức thì phát hiện một ngọc giản nằm trong góc.
"Ồ?". Nguyễn Thành hơi ngạc nhiên, sau đó hắn cười lạnh, quát lớn:"Thần thần bí bí cái gì? Đi ra đây cho ta".
Đợi một hồi không thấy động tĩnh, hắn lạnh nhạt vung tay, một Hoả Cầu thuật bắn vào giá sách cách đó không xa.
Oanh.
Ngay lúc v·a c·hạm với giá sách, Hoả Cầu thuật nổ tung, tàn lửa tán loạn rồi tắt hẳn.