Tu La Thất Tuyệt

Chương 23: Kiếm tỏ thần uy - Câu tẩu kinh hồn




Trong lúc loay hoay, vị Hình đường chủ chợt vô ý chạm phải cần câu, giật nẩy mình.

Nguyên cần câu chỉ nhỏ bằng ngón tay, dài chừng một trượng, không có vẻ gì khác thường nhưng chạm vào nghe lạnh buốt!

Lão ngư ông vội vàng chạy đến nói :

- Tiểu lão nhi thật đoản hậu quá, bỏ cần câu đây làm vướng víu trở ngại.

Nói xong đưa tới giắt lên mui thuyền.

Ngô Nam Vân nhìn theo dáng đi nhẹ nhàng linh hoạt của lão ta, mỉm miệng cười thầm, nghĩ bụng :

- Bang chủ nhìn người thật tinh!

Song Liên Chưởng Tống Phi sắp xếp cho mọi người lên thuyền, miêng không ngớt quát tháo lão ngư ông.

Bộc Dương Duy vẫn ngồi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn con lạch rồi dùng Truyền âm nhập mật hỏi Ngô Nam Vân :

- Ngô đường chủ, con lạch rộng chừng ba mươi trượng, gió không lớn lắm. Nếu xảy ra sự cố, Đường chủ có thể thi triển công phu Lăng ba hư bộ vượt qua được không?

Ngô Nam Vân đáp :

- Ty chức nghĩ rằng có thể, nhưng không dám chắc.

Lại hỏi :

- Bang chủ có cách gì để phòng không?

- Đường chủ cứ yên tâm. Chỉ cần cảnh giác với mọi hành động của lão ta là được.

Bộc Dương Duy đến bên Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân. Hai người thấp giọng trao đổi kế hoạch một lúc, sau đó Cố Tử Quân truyền cho mọi người mệnh lệnh cảnh giác đề phòng.

Chờ mọi người ổn định xong, Bộc Dương Duy tới bên thuyền, nhìn lão ngư ông nói :

- Lão trượng! Chuyến đầu tiên sẽ đưa ngựa và hành lý sang, vì đây là vật nặng cồng kềnh. Trong chúng tôi có người biết chèo thuyền nên không cần lão trượng phải phí sức đâu.

Lão ngư ông ngẩn ra chốc lát rồi cười hô hô đáp :

- Thế thì tốt! Tiểu lão nhi xương cốt đã nhão ra hết rồi, chỉ sợ không cáng đáng nổi mấy chuyến. Nay được các vị giúp cho thì còn gì bằng?

Nói xong ra ngồi vắt vẻo sau lái.

Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư nhận trách nhiệm giữ lái, thêm một tên Hương chủ chèo mũi.

Song Liên Chưởng Tống Phi đứng trên mũi thuyền, cười kha kha nói :

- Đại hòa thượng! Lão phu không ngờ người có bản lĩnh như thế nữa!

Tiếu Diện Phật đáp :

- Bần tăng hành khứ giang hồ mấy chục năm, có nơi nào là chưa đến? Phi ngựa, chèo thuyền chỉ là chuyện vặt, có gì lạ đâu?

Ba chuyến đò sang sông bình yên vô sự, không xảy ra biến cố nào.

Chuyến cuối cùng do chính Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư quay lại đón.

Trên bờ chỉ còn lại Bộc Dương Duy, Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân và bốn tên Hương chủ.

Bộc Dương Duy thấy chuyến vượt sông thuận lợi, trong lòng nhẹ nhõm ra.

Tuy nhiên chàng rất để ý một điều là lão ngư ông ngồi sau lái, thỉnh thoảng dùng chiếc nhẫn đeo ở ngón vô danh tay phải thỉnh thoảng lại phản chiếu ánh sáng mặt trời vào một điểm bên khu rừng bên kia bờ sông.

Lúc đó Tiếu Diện Phật đứng sau lái.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân đứng trước mũi thuyền.

Lão ngư ông ở trong khoang thuyền, thấy chờ lâu mà khách chưa lên, bước ra hỏi :

- Sao các vị còn chưa lên thuyền?

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân chợt quát lên :

- Các hạ hãy lộ thân phận thật của mình đi! Diễn trò như thế là quá đủ rồi!

Lão ngư ông mặt biến sắc nói :

- Lão anh hùng sao lại nói thế? Tiểu lão nhi đã đắc tội gì với các vị chứ?

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân đứng ở mũi thuyền, chợt cất tiếng lạnh lùng :

- Băng Hải Câu Tẩu! Không ngờ các hạ ngoài tài câu cá ra còn là diễn viên tài ba như thế!

Người của Lãnh Vân bang, kể cả Bang chủ và Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân nghe Ngô Nam Vân gọi đích danh đối phương là Băng Hải Câu Tẩu đều chấn động!

Lão ngư phủ mặt tái đi, ngây người ra một lúc, sau đó trấn tĩnh lại rất nhanh, mắt lóe hàn quang nhìn Ngô Nam Vân nói :

- Thất Sát Kiếm thật lợi hại! Lão phu chưa từng gặp ngươi, vậy mà vẫn bị ngươi nhận ra...

Ngô Nam Vân cười hắc hắc đáp :

- Có gì lạ đâu? Cho dù bổn Đường chủ còn chưa biết bản lai chân diện ngươi thế nào, nhưng binh khí độc môn của ngươi Thiên Hàn Câu Hãn thì làm sao qua được mắt ta?

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân quả là người kiến văn quảng bác, đã chỉ đích danh đối phương.

Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm là một dị nhân võ lâm sống ở một băng đảo ở vùng cực bắc, võ công rất cao nhưng ít khi vào Trung thổ.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân nghĩ thầm :

- Chiến Huyền Tâm rất ít khi xuất hiện trong giang hồ, vì sao lần này tới đây cải trang giả dạng như thế? Với những biểu hiện vừa rồi, nhất định hắn có ý đồ chống đối bổn bang, nhưng nguyên nhân vì sao chứ?

Nghĩ thế liền cười nói :

- Thì ra tôn giá là vị độc chiếm Băng đảo ở cực bắc Chiến Huyền Tâm lão sư! Thứ lỗi cho bổn tọa thất kính!

Băng Hải Câu Tẩu đáp :

- Cố Tử Quân! Lão phu nghe Tái Ngoại song tôn danh lừng Quan ngoại, hôm nay mới được gặp....

Bộc Dương Duy chợt chen lời :

- Chiến lão đầu! Chắc người có nghe danh Ngọc Diện Tu La, chẳng lẽ không muốn lĩnh giáo một trận?

Băng Hải Câu Tẩu Hừ một tiếng nói :

- Bộc Dương Duy! Nói thẳng với ngươi, hôm nay toàn bộ bang chúng Lãnh Vân bang không tên nào thoát chết đâu! Hắc hắc! Chỉ sợ bây giờ Tổng đàn quí bang cũng đã bị các hào kiệt Hắc Kỳ bang thiêu hủy thành tro bụi rồi!

Bộc Dương Duy tức giận quát :

- Chiến Huyền Tâm! Đừng mộng tưởng hão huyền! Bây giờ người tốt nhất hãy nghĩ đến thực tại của mình đi! Số phận của lũ chuột ba tặc đảng Cái bang, Hắc Kỳ bang và Thuần Y bang cũng không khác gì ngươi đâu!

Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư vốn đứng đằng lái, không biết đã lọt vào khoang từ bao giờ, cười hô hô nói :

- Chiến lão thí chủ! Trước hết bần tăng tặng cho ngươi hai thứ bảo bối này...

Dứt lời vung tay ném ra hai xác người, rơi phịch xuống trước mặt Băng Hải Câu Tẩu.

Nguyên đó là hai tên thuộc hạ của Hắc Kỳ bang, được Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm bố trí nấp dước khoang thuyền, chờ khi con thuyền sang chuyến cuối cùng chở những nhân vật trọng yếu nhất, tới giữa sông thì dùng dao sắc đục thủng đáy nhận chìm con thuyền.

Khi đó với thủy công của Băng Hải Câu Tẩu sẽ dễ dàng hạ sát những người bập bềnh giữa sông.

Thấy thi thể hai tên đệ tử Hắc Kỳ bang tới trước mặt, Chiến Huyền Tâm không chút xúc động.

Tiếu Diện Phật nổi giận quát :

- Chiến Huyền Tâm! Không ngờ ngươi lại tàn nhẫn ác độc đến thế! Ngay đối với những kẻ đồng sinh cộng tử với ngươi cũng không thèm nhìn lại!

Chiến Huyền Tâm thản nhiên đáp :

- Lão lừa trọc! Chúng chết đi thì lão phu sẽ tìm tên khác báo thù, thế nào cũng giết sạch các ngươi là được!

Bộc Dương Duy hỏi :

- Chiến lão đầu! Ai sai khiến ngươi ám toán chúng ta?

Chiến Huyền Tâm quát :

- Bộc Dương Duy! Ngươi được bao nhiêu tuổi mà dám ăn nói với lão phu như vậy?

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân hừ một tiếng nói :

- Đối với hạng đâm thuê chém mướn như ngươi thì trẻ lên ba cũng coi thường, nói gì Bang chủ chúng ta?

Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm nổi giận chộp lấy cần câu đánh tới, miệng quát lên :

- Ngô Nam Vân! Hôm nay ngươi sẽ biết Băng Đảo phái chúng ta lợi hại thế nào!

Vị Hình đường chủ liền vung kiếm chém ra.

Thủ pháp của Băng Hải Câu Tẩu quả là phi thường.

Cần câu của hắn không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng có thể thu ngắn lại chỉ có vài thước, dùng như một cây côn, khi dài ra cả trượng dùng điểm huyệt cực kỳ thuận lợi.

Mặc dù dài vướng víu như vậy nhưng Băng Hải Câu Tẩu sử dụng rất linh hoạt.

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân kiếm pháp đã coi vào hàng tuyệt đỉnh trong võ lâm, chiêu thức như thần tốc như chớp mà vẫn không sao chém trúng cần câu của đối phương.

Mặc dù vậy, Chiến Huyền Tâm cũng không làm gì được.

Hai đối thủ tỏ ra sức bình lực địch, một bên thi triển Thất Sát kiếm pháp lừng danh thiên hạ, bên kia dùng Băng Hải Tuyệt Thụ thập tam câu kỳ dị huyền ảo, không bên nào chịu nhường bên nào.

Chốc lát đã qua ngoài trăm chiêu.

Trong khoảng không gian chật hẹp trên khoang thuyền, hai đối thủ dùng bộ pháp tinh diệu để tấn công và hóa giải chiêu thức của địch trông rất ngoạn mục.

Bộc Dương Duy quan sát hai người kịch chiến, nghĩ thầm :

- Chiến Huyền Tâm võ công cao cường, rất đáng khâm phục. Hắn ẩn cư ở Bắc Hải ít vào Trung Nguyên, sư phụ cũng không nhắc gì đến tên này, không biết ai mua chuộc hắn tới đây? Nhất định kẻ đó là một cừu gia rất lợi hại...

Còn Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân thầm so sánh :

- Võ công tên họ Chiến này chỉ kém Thất Sát Kiếm nửa bậc thôi, có thể sánh ngang với Sinh Tử Phán Quan Chữ đường chủ.

Ở bên kia bờ, Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký phát hiện ra mấy chục tên hắc y hán tử từ trong rừng tiến ra.

Cầm đầu bọn này là một trung niên hán tử mặt mũi hung ác, đen kịt như đít nồi.

Hắn cầm trong tay một thứ binh khí giống như lá cờ có cán bằng sắt chạm hình ác quỷ nhe nanh múa vuốt.

Song Liên Chưởng Tống Phi và Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký cùng tám tên Hương chủ sẵn sàng đối địch bảo vệ ngựa và hành lý.

Bọn hắc y hán tử có chừng năm mươi tên, lẳng lặng không nói không rằng hình thành thế bao vây.

Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký nhảy tới chặn trước tên trung niên hán tử mặt đen quát :

- Dương Chân! Các hạ còn nhớ Tần mỗ chứ?

Tên kia đáp :

- Thì ra là Đoạn Hồn Tiêu Tần trang chủ! Không ngờ Thúy Liễu sơn trang cũng đã gia nhập vào Lãnh Vân bang...

Song Liên Chưởng Tống Phi chợt nhảy ra quát :

- Ngươi là Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân, đồ đệ của lão tặc Lạt Thủ Thần Viên Hoàng Song Khê?

Tên trung niên hán tử đáp :

- Không sai! Nhưng bây giờ bổn tọa còn là Phó bang chủ Hắc Kỳ bang! Ngươi là...

Song Liên Chưởng Tống Phi chợt quát lên :

- Tiểu tặc xem chưởng!

Dứt lời lao tới vung chưởng đánh ra.

Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân vung cây Cửu Quỷ Đoạt Mệnh phan đối địch.

Nguyên là sau khi liên kết với Cái bang Giang Bắc bố trí mai phục Bộc Dương Duy ở Độc Long đàm, chẳng những không giết được cừu nhân mà còn bị tổn thất nặng nề, Ma Vân Chu Bạch Anh tin chắc thế nào Lãnh Vân bang cũng tìm đến báo thù, một mặt chiêu tập lực lượng, mặt khác đi khắp nơi cầu cứu viện binh.

Hắn đã mua chuộc được Nam Cương song hung và Giang Nam song quái đến tương trợ, nhưng vẫn bị đánh bại gần Phong Tập Phủ, lão đại trong Giang Nam song quái là Trương Hoành bị giết, lão nhị Trương Vũ và Đỗ Bá Cách bị thương, bản thân Bang chủ Ma Vân Chu Bạch Anh phải trốn chạy.

Lần ấy Phó bang chủ Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân tình cờ gặp Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm ngao du vào trung thổ.

Hắn đã lợi dụng ảnh hưởng của sư phụ Lạt Thủ Thần Viên Hoàng Song Khuê lôi kéo được tên ma đầu này tương trợ.

Theo kế hoạch, Chiến Huyền Tâm sẽ cho hai tên đệ tử Hắc Kỳ bang ẩn phục dưới khoang thuyền chờ ra giữa dòng sẽ đánh đắm, Chiến Huyền Tâm lợi dụng sở trường thủy công tiêu diệt hết bộ phận đầu não của Lãnh Vân bang, số còn lại sẽ bị Hắc Kỳ bang thu thập.

Không ngờ Tiếu Diện Phật đã nhận ra âm mưu địch, nhanh tay điểm tử huyệt giết chết hai tên đệ tử Hắc Kỳ bang mai phục dưới khoang thuyền.

Kết hoạch bị thất bại, Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm đánh xuất diện đối địch với Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân.

Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân thấy bên kia động thủ, thừa cơ lực lượng của Lãnh Vân bang mới mười người sang sông liền suất lãnh thuộc hạ xông ra tiêu diệt!

Không ngờ người của Lãnh Vân bang tuy ít nhưng thuộc hàng tinh tráng từ Hương chủ trở lên, thân thủ không kém.

Thấy Phó bang chủ đã giao chiến, một tên Đường chủ ra lệnh cho thuộc hạ xông vào tàn sát...

Nhưng bọn đệ tử của Hắc Kỳ bang võ công kém hẳn đối phương, chỉ mới đợt tấn công đầu tiên đã có năm sáu tên vừa chết, vừa bị thương, hốt hoảng lùi lại.

Bộc Dương Duy thấy bờ đối diện, đệ tử của mình bị đối phương bao vây đã bắt đầu động thủ, liền để mặc cho Ngô Nam Vân giao chiến với Băng Hải Câu Tẩu, bảo mọi người lên thuyền cho Tiếu Diện Phật chèo sang bên kia hội quân.

Hai đối thủ trên thuyền vẫn quấn lấy nhau trong cuộc chiến nan phân nan giải, chừng nhưng không biết chiếc thuyền đã rời bờ. Xem tình cảnh thì dưới năm trăm chiêu khó mà phân xuất thắng bại.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đứng ở đầu thuyền nói với Bộc Dương Duy :

- Bang chủ! Ma Vân Chu Bạch Anh lần trước bị thua bỏ cả thuộc hạ mà chạy, không ngờ vẫn chưa từ bỏ dã tâm mua chuộc Băng Hải Câu Tẩu Huyền Tâm tới đây bố trí độc kế ám hại chúng ta may mà âm mưu thất bại... Chuyến này nhất định phải tiêu diệt cho bằng được tên này, nếu không bổn bang sẽ không lúc nào yên!

Bộc Dương Duy gật đầu.

Cố Tử Quân lại nói :

- Bang chủ cứ ở đây lượng trận, để ty chức đến giúp huynh đệ trên bờ một tay!

Bộc Dương Duy nhìn lên bờ, thấy Song Liên Chưởng Tống Phi đang đấu với Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân, chưa ai tỏ ra bại thế, còn bốn năm chục tên đệ tử Hắc Kỳ bang cũng chưa làm gì được tám tên Hương chủ nên yên tâm gật đầu nói :

- Lần trước bổn toạn đã cảnh cáo Dương Chân nay không cần lưu tình với tên đó nữa.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân dạ một tiếng, khi con thuyền còn cách bờ năm sáu trượng liền nhún mình thi triển một thức Phù Vân Cảnh Nguyệt nhảy vút lên bờ.

Chính lúc ấy thì tân Đường chủ lại xua đệ tử tấn công.

Cố Tử Quân đang lơ lửng trên không chợt quát to một tiếng rướn người lao tới ba trượng xông vào giữa đám hắc y hán tử.

Lập tức phát ra những tiếng rú kinh hoàng, năm sáu hắc ảnh bị đánh bật lên không, máu thịt vung vãi đầy trời như mưa!

Tên Đường chủ chưa kịp nhìn kỹ người xuất thủ là ai thì bị một chưởng đánh trúng ngực, bật lùi năm sáu trượng, thất khiếu trào máu gục xuống chết tương!

Cố Tử Quân lướt tới bên hai đối thủ đang kịch chiến quát :

- Du hồn dưới chưởng! Ngươi đã được Bang chủ chúng ta cảnh cáo, tha mạng một lần, sao bây giờ còn dám dùng trăm phương ngàn kế hãm hại bổn bang?

Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân kinh hãi, giương mắt nhìn Cố Tử Quân nói :

- Bát Tý Thần Sát?

Cố Tử Quân gật đầu :

- Không sai! Bây giờ thì ngươi chết mà không oán hận được ai nữa!

Song Liên Chưởng Tống Phi tiếp lời :

- Chính thế! Tiểu tặc nhận mệnh đi!

Dứt lời lại vung chưởng lao vào tấn công.

Lại vẫn ba lần song chưởng đánh ra.

Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân một tay dùng Cửu Quỉ Đoạt Mệnh phan, tay kia vận chưởng kình nghênh tiếp.

Cuộc ác đấu lại tiếp tục.

Bên bọn hắc y hán tử, vì bị thương vong mười mấy tên trong đó có cả tên Đường chủ, trong lúc đó đối phương lại có thêm cao thủ đến tiếp viện, chúng hiểu rằng bây giờ mà đấu tiếp thì chẳng khác gì thiêu thân lao vào lửa, thí mạng vô ích mà thôi.

Vì thế chúng len lét tản đi.

Bọn Hương chủ định truy sát nhưng Bộc Dương Duy ở trên thuyền ra hiệu cho chúng dừng lại.

Cuộc đấu giữa Song Liên Chưởng Tống Phi và Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân lại qua thêm ba bốn mươi chiêu nữa.

Hai người này vốn là sức bình lực địch, nhưng Dương Chân bắt đầu nao núng tinh thần.

Thấy thuộc hạ đều tan chạy cả, dưới thuyền Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm không thắng nổi địch, trong lúc Bộc Dương Duy vẫn còn chưa xuất thủ, Bang chủ Chu Bạch Anh lại không thấy tăm tích đâu, hiểu rằng bại thế đã định.

Chỉ cần Bộc Dương Duy xuất chiến, bên này Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân nhập trường thì cả hai không còn hy vọng sống sót.

Vì thế hắn vừa đánh vừa nghĩ cách thoát thân.

Đã có tư tưởng như vậy thì còn lòng dạ đâu mà quyết đấu nữa?

Trong lúc đó thì Song Liên Chưởng Tống Phi dốc thần lực tấn công như vũ bão.

Vị Đường chủ người to lớn như Hộ pháp này sức lực tưởng không bao giờ cạn, cứ xuất một lần hai chưởng, hết đợt này đến đợt khác không ngừng không nghỉ, uy lực thật kinh nhân!

Vừa đối phó vừa suy tính cách thoát thân, trong một lúc phân tâm, Thôi Mệnh Sứ Giả Dương Chân bị trúng một chưởng vào ngực, lảo đảo lùi lại.

Song Liên Chưởng Tống Phi thừa thắng xông vào quát :

- Tiểu tử! Nhận mệnh đi!

Lại là hai chưởng nữa đánh ra.

Vừa rồi bị trúng chưởng không nhẹ, lực đạo chỉ vận lên được bốn năm thành, Dương Chân đành nghiến răng đưa Cửu Quỉ Đoạt Mệnh phan lên đối địch.

Chỉ nghe choang... rồi bịch một tiếng, đầu tiên chiếc cán cờ bị chưởng lực ngàn cân cuốn bay đi, tiếp đó tên Phó bang chủ trúng chưởng vào ngực bay lên cao ba trượng, miệng phun máu thành vòi rơi xuống bãi cát không động đậy nữa.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân nhìn lại, thấy ngực áo Dương Chân bị rách nát, vết chưởng ấn sâu vào ngực tới ba bốn tấc, máu từ thất khiếu không ngừng chảy ra.

Trong lúc đó, hai đối thủ trên thuyền vẫn hăng máu trong cuộc kịch chiến.

Lúc này đã qua ba bốn trăm chiêu, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn chưa bên nào dành được ưu thế.

Qua thêm mấy chiêu nữa, Ngô Nam Vân chợt phát một chiêu tuyệt kiếm, biến thành trăm ngàn điểm kiếm quang phủ kín khắp người Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm.

Một chuỗi âm thanh loảng xoảng vang lên.

Chỉ sau chớp mắt, màn kiếm ảnh biến mất, Ngô Nam Vân nhảy lùi lại một bước, trên môi thoáng hiện nét cười.

Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm cũng lùi lại, mặt tái mét, cây Thiên Hàn Câu Hãn vốn dài cả trượng nay bị chém đứt mấy khúc chỉ còn lại chưa đầy hai thước!

Bang chúng Lãnh Vân bang cùng vỗ tay hoan hô vang dậy.

Chiến Huyền Tâm ngơ ngác nhìn đối phương, tựa hồ vẫn còn chưa hiểu vì sao mình lại không tránh được chiêu kiếm đó.

Làm sao mà hắn biết được rằng đó là một trong ba chiêu tuyệt kiếm Lưu Tinh Tung Hoành trong Thất Sát kiếm pháp mà sư phụ của Ngô Nam Vân chỉ cho phép đệ tử của mình chỉ trong trường hợp hết sức cần kíp mới được dùng đến?

Trong ba chiêu thì trước đây Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân từng dùng một chiêu Thất Dương Tĩnh Huy đả bại Nam Cương song hung, nay mới dùng tới chiêu thứ hai chém đứt binh khí của Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm.

Không biết chiêu thứ ba sẽ dành cho cường địch nào?

Tuy nhiên từ chiêu tuyệt kiếm đó mà Chiến Huyền Tâm vẫn còn giữ được mạng đã là sự hiếm rồi.

Nhưng vừa qua hơn bốn trăm chiêu đấu, hắn hầu như đã kiệt lực, ngực nhô lên hạ xuống, mặt tái mét, một lúc lâu còn chưa hoàn hồn.

Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư quát lên :

- Chiến Huyền Tâm! Nay thắng bại đã phân. Bần tăng khuyên ngươi chọn lấy một cách hữu hiệu nhất trong ba mươi sáu chước. Nếu không, chưa chừng bần tăng sẽ đấu với người một trận nữa đấy!

Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm thấy tình thế này, mình có đấu thêm cũng chỉ chuốc lấy nỗi nhục mà thôi, hậm hực nói :

- Được! Lão phu hôm nay cam nhận bại. Nhưng mối hận một kiếm hôm nay của họ Ngô, sau này lão phu nguyện sẽ có lúc báo đáp!

Tiếu Diện Phật nói :

- Nếu ngươi thấy thuận tiện thì cứ tìm ai mà trút hận thay cho Ngô sư đệ cũng được mà!

Song Liên Chưởng Tống Phi lại gần nói thêm :

- Hô hô! Chiến lão sư! Nếu ngươi có muốn trả thù cho tên tiểu tặc Dương Chân thì sau này cứ tìm đến ta. Tống Phi này chưa chết được đâu, nhất định sẽ chờ ngươi!

Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm nghe đối phương xưng danh, rúng động nghĩ thầm :

- Chẳng lẽ người này là Song Liên Chưởng, mười lăm năm trước đã khuynh đảo lục lâm Giang Bắc? Xem ra tất cả anh kiệt toàn thiên hạ, cả Trung Nguyên lẫn Quan ngoại đều ra nhập vào Lãnh Vân bang rồi. Hắc Kỳ bang coi như đã bị diệt, Cái bang Giang Bắc chỉ còn chút sức tàn, chỉ e Thuần Y bang cũng không làm gì nổi đâu!

Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân tra kiếm vào bao nói :

- Chiến Huyền Tâm! Trước khi thanh Chu Diệu kiếm này bị rỉ sét, bổn tọa sẵn sàng hầu tiếp các hạ bất cứ lúc nào.

Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm căm hận quét mắt nhìn quần hùng rồi vứt cần câu đi, nhảy khỏi thuyền.

Chợt vang lên tiếng quát :

- Khoan đã!

Chiến Huyền Tâm quay lại, thấy người vừa quát là Bộc Dương Duy.

Hắn trầm giọng hỏi :

- Ngươi còn muốn gì nữa?

Bộc Dương Duy hỏi :

- Lần này ngươi đi xong còn định trở lại nữa không?

Chiến Huyền Tâm tỏ vẻ khiêu khích :

- Không thì sao? Mà quay lại thì sao?

Bộc Dương Duy nói :

- Nên biết rằng lần này bổn bang tha cho ngươi toàn mạng mà đi, đó là tỏ đức hiếu sinh, nghĩ đến các hạ tạo được nhất thân võ công và làm nên danh tiếng không dễ. Nếu các hạ vẫn chưa tỉnh ngộ, tiếp tục tìm cừu thì xin cảnh báo trước, lúc đó có đến mà không có về đâu!

Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm nghe nói mặt nhăn nhúm lại, đôi môi giật giật liên hồi, nhưng cuối cùng vẫn không dám phát tác, đứng đờ người ra.

Bộc Dương Duy chỉ tay lên một cây liễu mọc trên bờ sông to một người ôm cách ba trượng nói :

- Chiến Huyền Tâm! Bang chủ cho ngươi mở rộng tầm mắt!

Dứt lời lướt mình đi như một làn khói, rút kiếm vung lên.

Chỉ nghe một loạt tiếng ầm ầm, nhìn lại thân cây đã bị chém thành hai mươi bảy khúc!

Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm đờ người ra nhìn, thậm chí không thấy kiếm quang lóe lên nữa!

Đó chính là chiêu tối hậu trong Tu La Thất Tuyện là Vĩnh Biệt Tu La!

Đừng nói Chiến Huyền Tâm chưa từng nghe nói có loại kiếm pháp kỳ diệu như thế bao giờ mà ngay trong cả trong mơ hắn cũng không dám tưởng tượng rằng có loại kiếm thuật thần kỳ như thế!

Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm không nói thêm tiếng nào, miệng chợt phun ra một vòi máu, người lảo đảo một lúc, rồi nghiến răng cố chịu đựng, quay người bỏ đi.

Đừng nói đến Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm mà những cao thủ Lãnh Vân bang thấy Bang chủ biểu diễn thần kiếm cũng đều hết sức kinh ngạc đứng ngây ra một lúc lâu mới ồ lên tán thưởng.

Thất Sát Kiếm Ngô Nâm Vân trước đây vẫn tự hào rằng kiếm thuật của mình vô địch thiên hạ, tuy trước đây đã từng đấu với Bộc Dương Duy năm sáu mươi chiêu, nhưng chỉ cho rằng Bang chủ chỉ hơn mình một bậc mà thôi.

Nay thấy Tu La kiếm trổ thần uy như thế, mới biểt rằng mình không xứng là đối thủ một chiêu!

Quả thật trong thiên hạ ai có thể đối phó nổi với chiêu kiếm đó?

Không những kiếm pháp mà cả thân pháp, công lực cũng đều thể hiện thân thuật vô song!

Song Liên Chưởng Tống Phi bước đến gần cầm lấy hai tay Bộc Dương Duy nói :

- Lão đệ... không... Bang chủ! Thật là thần kỳ! Với chiêu kiếm này, bất cứ người nào cũng không đối phó nổi đâu!

Tiếu Diện Phật tiếp lời :

- Như thế mới gọi là kiếm pháp đã tới mức xuất thần nhập hoá! Phật tổ nói: hồng trần vạn vật đều hóa thành không. Chiêu kiếm đó của Bang chủ đều có thể quét mọi vật thành không rồi!

Bộc Dương Duy cười nói :

- Các vị quá khen rồi! Võ học trong thiên hạ là vô biên vô tận, bổn tọa còn lâu mới đạt đến sự tinh tuý, nói chi xuất thần nhập hóa...

Tới đó chàng vẫy tay nói :

- Tình hình ở Tổng đàn có thể đang nguy ngập, chúng ta phải nhanh lên mới được!

Mọi người lập tức lên ngựa tiếp tục hành trình.

Trên đường không gặp bất cứ một trở ngại nào nữa.

Tuy vậy, thỉnh thoảng họ lại phát hiện thấy một vài tên hán tử điệu bộ khả nghi, hoặc một vài ánh mắt từ trong các lùm cây góc phố bí mật giám thị.

Bộc Dương Duy bảo mọi người cứ để mặc chúng, chẳng hơi đâu mà tốn thời gian vô ích.

* * * * *

Ba ngày sau, đoàn kỵ mã mười tám người đã tới một tiểu trấn cách Điền gia trang ba dặm.

Song Liên Chưởng Tống Phi hỏi :

- Bang chủ! Chúng ta có vào trấn nghỉ một lúc không? Ty chức thấy mọi người có vẻ mệt rồi.

Bộc Dương Duy chưa kịp trả lời thì Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân liếc xéo Tiếu Diện Phật nói :

- Đại hòa thượng! Theo tại hạ thì không phải vì mọi người mệt mà cái chính là con sâu rượu trong người đại hòa thượng đang bò lên thì có!

Tiếu Diện Phạt Thu Nguyệt đại sư bị đánh trúng tim đen, đỏ mặt quát lên :

- Được! Ngô hình đường! Lần sau người đừng uống rượu với bần tăng nữa! Dù có xin rã bọt mép ta cũng không cho một giọt đâu!

Bộc Dương Duy liền xua tay cười nói :

- Thôi hai vị đừng tranh chấp nhau nữa! Theo bổn tọa thì bây giờ chúng ta không nên vào trấn. Thứ nhất là vì nhất định có rất nhiều tai mắt của Cái bang và Hắc Kỳ bang trong đó. Thứ hai là chúng ta không còn nhiều thời gian. Bây giờ hãy đến Thuấn Canh Sơn thăm dò địch tình rồi sẽ liệu kế.

Nói xong giục ngựa tiếp tục tiến lên.

Lúc đó đã vào giữa trưa.

Thuấn Canh Sơn đã sừng sững trước mặt.

Trong số mười tám người thì chỉ có Bộc Dương Duy và Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân là còn bình thường, những người còn lại mồ hôi ướt đầm.

Đang đi, Cố Tử Quân chợt dừng ngựa nói :

- Mọi người chú ý! Phía trước có mấy nhân ảnh, nghi rằng địch nhân phục kích.

Bộc Dương Duy bảo Song Liên Chưởng Tống Phi :

- Tống đường chủ dẫn theo hai vị Hương chủ tới trước điều tra xem!

Tống Phi dạ một tiếng vẫy hai tên thuộc hạ rời lưng ngựa lẩn vào rừng men theo sơn đạo tiến lên.

Bộc Dương Duy vẫy tay ra hiệu cho bang chúng tản khai chiếm lĩnh vị trí sẵn sàng đối địch.

Lát sau phía trước vang lên những tiếng quát rồi tiếng người bị nạn rú lên, tiếp đó Song Liên Chưởng Tống Phi và hai tên Hương chủ mỗi người cắp một tên địch trong tay chạy tới.

Tống Phi ném xuống đất một người mặc áo vá trăm mảnh, vừa thở vừa nói.

-Bang chủ! Chỉ e chúng ta bị lừa mất rồi! Trong núi ngoài bọn này ra chẳng còn tên nào cả! Nhưng lại có rất nhiều vết chân ngựa vừa mới đi qua.

Hai tên Hương chủ cũng ném những người bị bắt xuống, nhưng không phải bọn hóa tử mà bận hắc y.

Một tên nói :

- Bẩm Bang chủ, hai tên này là người của Hắc Kỳ bang.

Bộc Dương Duy không nói gì, mặt đầy ưu tư.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân xuất thủ giải huyệt cho tên đệ tử Cái bang rồi bắt đầu tra hỏi :

- Bằng hữu! Lãnh Diện Cái Thường Công Minh ở đâu?

Tên kia nghiến răng không đáp.

Cố Tử Quân Hừ một tiếng rít lên :

- Để ta xem ngươi chịu đựng được bao lâu?

Dứt lời điểm ra mấy chỉ.

Tên đệ tử Cái bang rú lên thảm thiết, nằm xuống lăn lộn, vẻ mặt hết sức đau đớn.

Hắn vừa bị Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân dùng thủ pháp Cửu Âm Triệt Mạch khống chế huyệt đạo.

Hai tên đệ tử Hắc Kỳ bang cũng bị Cố Tử Quân giải huyệt rồi điểm phá Cửu Âm Triệt Mạch làm cho đau đớn không sao chịu nổi.

Bộc Dương Duy bước lại gần hỏi :

- Thế nào? Các ngươi đã chịu khai chưa?

Tên đệ tử Cái bang vừa lăn lộn rên rỉ vừa nói :

- Tiểu nhân... xin khai!

Hai tên kia cũng khóc lóc van xin.

Bộc Dương Duy xuất thủ giải huyệt cho cả ba tên nói :

- Bổn Bang chủ cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Hôm nay Cái bang Giang Bắc và Hắc Kỳ bang sẽ bị tiêu diệt. Nếu chịu khai hết sự thật, bổn Bang chủ sẽ tha cho khỏi chết, tìm cách mà làm lại cuộc đời.

Tên đệ tử Cái bang nói :

- Xin thiếu gia giữ lời tha cho khỏi chết, tiểu nhân biết gì xin nói hết.

Bộc Dương Duy hỏi :

- Thường Công Minh hiện ở đâu?

Tên hóa tử đáp :

- Vừa rồi Bang chủ, Trưởng lão Thiết Tý Cái Cổ Dung liên hợp với người của Hắc Kỳ bang và Thuần Y bang đến Hoài Dương sơn, nói răng để tập kích Tổng đàn Lãnh Vân bang.

Bộc Dương Duy hỏi :

- Ngươi có biết tổng số là bao nhiêu không?

Một tên đệ tử Hắc Kỳ bang tranh lời đáp :

- Bẩm... Cái bang chừng một trăm người, Thuần Y bang thì đông hơn, ít nhất hai trăm tên, còn đệ tử bổn bang ít hơn, chỉ có năm sáu chục người...

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân hỏi :

- Chúng đã xuất phát lâu chưa?

Tên đệ tử Cái bang đáp :

- Bang chủ lên đường từ sáng.. ra lệnh cho bọn tiểu nhân ở lại đây hư trương thanh thế để nghi binh.

Bộc Dương Duy khoát tay nói :

- Các ngươi có thể đi!

Tên đệ tử Cái bang và hai tên hắc y hán tử Hắc Kỳ bang mừng khôn xiết, lạy tạ rồi tản vào rừng.

Bộc Dương Duy ra lệnh cho mọi người lên ngựa, phi nhanh về Hồi Nhạn sơn trang.

Đoàn người đi không kể ngày đêm ngoại trừ hai lần dừng lại điểm tâm, đến trưa hôm sau thì tới Hoài Dương sơn.

Càng về gần Tổng đàn, mọi người càng sốt ruột muốn tới ngay Hồi Nhạn sơn trang xem tình hình ra sao.

Mười tám kỵ sĩ đi sâu vào núi gần trăm dặm, sắp tới Lạc Nhạn phong mà vẫn không thấy bất kỳ nhân ảnh nào.